Diện Thủ

Chương 56: Đại thắng trở về

Lúc tin tức Diệp Tiềm lãnh binh

một

mình xâm nhập truyền vào vương đình Đại Viêm, chúng thần trong triều nghị luận ào ào, chỉ trích Diệp Tiềm quá mức lỗ mãng. Phải biết rằng Đại Viêm triều tính ngược lên trăm năm, còn chưa bao giờ từng phái binh quy mô lớn viễn chinh Nam Man. Nơi đó địa thế hiểm trở phức tạp, khí hậu ẩm ướt hay thay đổi, đừng

nói

một

đội quân

đi

vào, ngay tiên đế từng phái

một

đội tinh binh

nhỏ

tiến đến tìm hiểu, cuối cùng đều có

đi

không

về,

không

còn tin tức. Diệp Tiềm quyết định như vậy, là lấy tính mạng mấy vạn thiết giáp kỵ binh ra đùa.

Nhưng Hoàng thượng nghe xong tin tức này, cũng chỉ cầm thư cười mà

không

nói,

hắn

nghĩ nếu mãnh tướng mình tỉ mỉ đào tạo, chút gan dạ sáng suốt ấy cũng

không

có, vậy

không

khỏi quá mức làm người ta thất vọng, chỉ có thể luân lạc dưới Hàn Dạ kia.

Diệp Trường Vân cũng nghe được tin tức này, nàng lo âu tìm đến các ca ca

đã

hiển quý thương lượng đối sách. Nàng hiểu

rõ, nếu Diệp Tiềm thực xảy ra chuyện, gia tộc bọn họ vừa hưng thịnh sợ là phải suy bại theo, trở thành phù dung sớm nở tối tàn trong lịch sử, làm trò cười đàm tiếu trong triều.

Nhưng vài ca ca

thì

có cách nào,

đã

ngoài tầm tay với, chỉ có thể dậm chân mắng Diệp Tiềm

thật

quá mức lỗ mãng và hành động theo cảm tình thôi.

Lúc này trong phủ công chúa, Triêu Dương công chúa

đang

cùng Hoài An Hầu sắp

đi

đất phong thưởng mai vàng, phẩm trà thơm.

Hoài An Hầu khẽ cười: "Trong triều nghị việc nóng bỏng, công chúa nghĩ thế nào?"

Triêu Dương công chúa nhíu mày,

không

hiểu: "Chuyện gì?"

Hoài An Hầu ôn hòa cười: "Đương nhiên là chuyện Diệp Tiềm."

Triêu Dương công chúa

nhẹ

giọng hỏi: "Chúng ta an cư ở Đôn Dương Thành, làm sao có thể biết chuyện tái ngoại?"

Hoài An Hầu mắt cười nhìn Triêu Dương công chúa: "Nhưng cuối cùng ta cảm thấy, có người

đang

ở Đôn Dương, nhưng tâm lại ở Nam Man."

Triêu Dương công chúa chậm rãi nhấp tiếp ngụm trà thơm, nhàn nhạt

nói: "chuyện Nam Man,

khôngcần quan tâm."

Hoài An Hầu cũng

không

tin, tức thời cười

không

nói.

Triêu Dương công chúa buông trà cụ trong tay, chuyển nhắt nhìn phía ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ mấy cành mai vàng đón gió run rẩy, ngạo nghễ tỏa hương

Nàng

ẩn

ẩn

thở dài, chậm rãi

nói: "nói

đến Diệp Tiềm,

hắn

sẽ

không

làm cho người ta lo lắng."

Hoài An Hầu vừa cười vừa thở dài: "Nàng đối với

hắn

thật

có tin tưởng a!"

Triêu Dương công chúa cũng cười, trong mắt hàm chứa

một

điểm nghịch ngợm nhìn Hoài An Hầu: "Nếu người

đi

chậm mấy ngày, có lẽ có thể ở Đôn Dương nghe được tin báo tiệp."

Hoài An Hầu cũng

không

tin, rất có hứng thú

nói: "Nếu như thế, ta đây ngại gì chờ thêm mấy ngày."

Triêu Dương công chúa sở dĩ dám

nói

như vậy, là vì nàng biết



nam nhân kia.

hắn

sẽ

không

để mình thất vọng, cũng

sẽ

không

để Hoàng thượng thất vọng, lại càng

không

làm Đôn Dương Thành này náo nhiệt nhìn

hắn

sau bỏ đá xuống giếng.

Mấy ngày sau, tiệp báo đến từ tám trăm dặm phía nam, trát màu đỏ đưa vào Chính Dương Điện, ở

trênán thiên tử.

Nguyên lai Diệp Tiềm suất lĩnh hai vạn danh kỵ binh thiết giáp tinh nhuệ, từ biên cảnh xuất phát, dẫn binh nam hạ,

một

đường quanh co vòng vèo,

đi

tới Nam Man, đại quân lui lại, cũng nhanh chóng quen thuộc địa hình, chiếm lĩnh thành trì Nam Man quốc gần Đại Viêm triều nhất -- Miên thành, như vậy

đãchặt đứt liên hệ giữa quân Nam Man rút lui cùng vương đình Nam Man. Lưu lại ít quân đội đóng quân ở Miên thành,

hắn

lại dẫn

một

vạn rưỡi kỵ binh lên bắc, đón đầu tập kích Nam Man. Cùng lúc đó, Sử Trấn suất lĩnh mấy ngàn kỵ binh cùng với nghĩa dũng thu nạp ở Nam Cương, từ biên cảnh tiền phương truy kích quân đội Nam Man, hai đầu giáp công. Thống soái Nam Man vốn tưởng rằng tiến vào quốc thổ là có thể buông tâm, bỗng nhiên phát

hiện

bản thân

đã

hai mặt thụ địch. Thống soái Nam Man vừa thấy tình thế

không

tốt, hốt hoảng tìm đường chạy, nhưng hai lộ quân đội giáp công

hắn,

một

đường là thiết giáp kỵ binh tinh nhuệ, bưu hãn dũng mãnh Diệp Tiềm tự huấn luyện ra,

một

đội khác là quân

đã

từng chiến bại, hoặc là người Nam Cương mất nhà cửa, bọn họ đều hận thấu xương quân đội Nam Man xâm nhập quốc thổ.

Dưới tình thế như vậy, thống soái Nam Man

không

thể đào thoát, chỉ có thể ứng chiến.

một

trận chiến này đánh cho thiên hôn địa ám, cuối cùng quân Đại Viêm bắt sống hơn vạn quân địch, chém gϊếŧ thống soái, cũng triệt để chấm dứt khống chế của Nam Cương tới đất đai biên giới trong biên cảnh Đại Viêm quốc.

Qua trận chiến này, Nam Man quốc tổn hại mấy vạn binh, đồng thời mất

đi

bình phong bọn họ chống đỡ người bắc -- Miên thành.

Thiên tử Triệu trệ nhìn tin tức này, vỗ án trầm trồ khen ngợi, cũng hạ lệnh từ giờ đóng hai vạn quân tinh nhuệ ở Miên thành, bố trí phòng tuyến. Từ nay về sau người Nam Man

không

thể bước vào biên giới Đại Viêm quốc

một

bước.

Trận chiến này, Diệp Tiềm công lớn quay về, thu hoạch chú ý chói mắt, cùng với thiên tử cho người phong thưởng lớn.

Thiên tử hạ chiếu, phong Diệp Tiềm làm Viễn chinh hầu, cũng phong làm xa kỵ tương quân, thực ấp

một

vạn ba ngàn hộ, tiền thưởng

một

ngàn lượng, lăng la ngọc khí ba rương, cũng ban cho bốn mỹ nhân. Phong Sử Trấn làm An Bình Hầu, thực ấp

một

vạn hộ, tiền thưởng năm trăm lượng. Vì xa kỵ tương quân Hàn Dạ

không

chịu tiến thủ bảo thủ, phạt bổng ba năm, biếm làm Trấn nam tướng quân.

Chiếu thư này, bao nhiêu vui bao nhiêu sầu, gia tộc Diệp Thị người người hân hoan chúc mừng, ngay cả Diệp Trường Vân trong thâm cung đều cười nở mặt, đảo qua tình cảm tích tụ ngày xưa. Nguyên xa kỵ tương quân Hàn Dạ cũng cúi đầu tang mặt, trong lòng đè nén.

hắn

vốn giao hảo cùng Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm, lúc này buồn bực thất bại, đương nhiên tìm Thanh Hà Hầu kể lể.

Thanh Hà Hầu nằm

trên

giường bệnh, nghe

nói

chuyện này, từ trong lỗ mũi phát ra

một

tiếng cười lạnh: "Bất quá là

một

nhãi ranh thôi, nhìn

hắn

hoành hành bao lâu!"

Diệp Tiềm lúc này còn

không

biết trò chơi quyền lợi trong Đôn Dương Thành,

hắn

suất lĩnh kỵ binh, ngày đêm kiêm trình, hồi sư phục mệnh. Còn chưa tới Đôn Dương Thành, liền tiếp được chiếu thư thiên tử phong thưởng.

một

tờ chiếu thư, Diệp Tiềm sửng sốt hồi lâu, nhìn Đôn Dương xa xa,

hắn

không

biết nữ nhân ngày cười nhạo sỉ nhục

hắn, lúc này có cảm tưởng gì?

Năm đó nàng từng

nói,

không

phải vương hầu

không

gả,

hiện

thời

hắn

một

thân phong cảnh, nhưng nàng sớm

đã

làm vợ, cũng làm mẹ người.

Nhiều năm trước, lúc

hắn

còn

không

biết trời cao đất rộng, trong núi hoang, đối diện nữ nhân quyến rũ, chỉ cách xa nhau

một

đống lửa, nhưng lại phảng phất cách xa vạn núi.

hiện

thời

hắn

lấy tánh mạng chiếm về, vượt qua thiên sơn vạn thủy, nhưng nàng lại sớm

không

ở nơi đó chờ

hắn.

Diệp Tiềm tiếp được tờ chiếu thư, trong lòng thế nhưng

không

vui sướиɠ, trái tim chỉ có tràn đầy phiền muộn.

========================

Lúc

hắn

cưỡi ngựa

đi

vào Đôn Dương Thành, người khác

yêu

thích và ngưỡng mộ nhìn viễn chinh hầu mới phong, lại

không

biết vì sao mặt

hắn

lạnh lẽo, nghiêm nghị cũng

không

vui sướиɠ, chỉ có lạnh nhạt bình tĩnh từ đầu đến cuối.

Diệp Tiềm dẫn dắt thuộc hạ

đi

đến Chính Dương Điện, triều kiến quân vương, thiên tử vui mừng, tự mình xuất môn nghênh đón, cũng bày thịnh yến ở Tê Hà điện chúc mừng Diệp Tiềm.

Buổi chiều, văn võ bá quan trong triều, hoàng tộc quý nhân, cơ hồ đều đến. Thân là nhân vật chính vạn người chú ý Diệp Tiềm

đang

ăn uống linh đình nhưng vẫn chú ý Triêu Dương công chúa cách đó

khôngxa.

Triêu Dương công chúa an vị ở bên Vương Thái Hậu, lúc này vừa đúng

đang

lơ đãng, nâng mi dài, nhàn nhạt nhìn Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm trong mắt lửa nóng chấp nhất, nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa

không

rời.

Triêu Dương công chúa cùng Diệp Tiềm đối diện

một

lát, cũng cúi đầu xuống,

không

biết

đang

nghĩ cái gì.

Diệp Tiềm trong lòng như có mất mát,

hắn

nỗ lực như vậy, chỉ để nàng

không

khinh thị, nhưng hôm nay vinh quang, cũng chỉ có thể đổi lấy nàng liếc mắt

một

cái?

Nhưng đúng lúc này, Triêu Dương công chúa lại mím môi cười khẽ, giống như gió

nhẹ

thổi qua hồ nước, rất nhanh

không

còn dấu vết.

Diệp Tiềm sửng sốt, đây là cười với

hắn

sao? Nàng có ý tứ gì?

Triêu Dương công chúa ngọc thủ mảnh khảnh cầm lấy chén song nhĩ Thanh Ngọc trong tay, đối với Diệp Tiềm hơi hơi nhấc, sau đó ngửa cổ uống.

Bỗng chốc, Diệp Tiềm bỗng cảm thấy máu trong thân thể tất cả đều dồn lên mặt.

Triêu Dương công chúa uống rượu xong, cúi mâu

không

nhìn phía Diệp Tiềm nữa, Diệp Tiềm đợi hồi lâu, nhưng vẫn

không

được nàng nhìn thêm

một

lần.

Ngô Môn Trung bên cạnh lần này bởi vì chiến công cũng phong tướng quân, lúc này trong lòng

đangcao hứng, nhìn thấy Diệp Tiềm thế này, vội lấy tay khuỷu tay chạm vào

hắn. Diệp Tiềm có mới phản ứng lại, cuối cùng thất lạc nhìn công chúa

một

cái.

Vừa đúng lúc này An Bình Hầu Sử Trấn mới phong

đi

tới bên Diệp Tiềm,

hắn

kỳ thực vốn là đệ tử quý nhân,

hiện

thời bởi vì chiến công phong hầu,

đã



một

nhà hai hầu, tuổi

hắn

và Diệp Tiềm

không

kém mấy, cũng coi như là thiếu niên đắc ý. Nhớ tới đó,

hắn

tự nhiên rất cảm kích Diệp Tiềm, nếu

không

phải Diệp Tiềm,

hắn

sao có thể có công huân lớn như vậy? Tức thời

hắn

tự chạy tới kính rượu Diệp Tiềm, thấy Diệp Tiềm mất hồn mất vía,

không

khỏi nhíu mày: "Viễn chinh hầu đây là thế nào?"

Ngô Môn Trung sớm quen thuộc Sử Trấn, tức thời vội ngắt lời cười

nói: "không

có gì, uống nhiều rượu."

Sử Trấn vừa nghe, cười ha ha: "Ta coi ngươi cũng

không

uống mấy chén, thế nào

đã

uống nhiều, xem ra vẫn là tửu lượng kém.

không

thể được a, chúng ta ra trận gϊếŧ địch, cần phải mồm to uống rượu ăn khối thịt lớn, như vậy mới

anh

hùng khí khái, ngày khác ngươi

đi

nhà ta, chúng ta cùng nhau uống, nhất định phải nâng cốc luyện ra!"

Ngô Môn Trung bất đắc dĩ, hắc hắc cười với Sử Trấn, vội đáp tốt tốt. Kỳ thực trong lòng lại

đang

cân nhắc, Diệp Tiềm và

hắn

đều là lập công lên chức, đến cùng ở Đôn Dương Thành căn cơ nông cạn, nếu có thể kết giao vài đệ tử huân quý, vậy tự nhiên là

không

thể tốt hơn. Ngày khác phải lôi kéo Diệp Tiềm nhiều

đi

nhà người ta, với mình đều có lợi. Huống hồ Sử Trấn này

hắn

biết, mặc dù xuất thân danh môn, nhưng nội tâm cũng thẳng thắn, làm người lại hào sảng,

thật

sự

tính tình tốt.

Diệp Tiềm lúc này cũng phản ứng lại, vừa cùng Sử Trấn

nói

chuyện phiếm vài câu, vừa chú ý động tĩnh Triêu Dương công chúa bên kia, lại

không

thấy Triêu Dương công chúa nhìn phía mình. Mãi cho đến yến hội qua

một

nửa, Triêu Dương công chúa rời

đi,

hắn

mới phát

hiện, bên người Triêu Dương công chúa dĩ nhiên

không

có Hoài An Hầu.

Sử Trấn gần

hắn, theo ánh mắt của

hắn

nhìn qua, thấy

hắn

nhìn Triêu Dương công chúa, biết trong lòng

hắn

nghi hoặc, nhân tiện

nói: "Ngươi nhất định còn chưa biết, kỳ thực nghe

nói

là Hoài An Hầu ở Hoài An nuôi mấy phòng,

hắn

luôn luôn ở Hoài An, rất ít tới gặp công chúa."

nói

xong đồng tình nhìn bóng lưng uốn lượn của nữ tử kia: "thật

sự

là đáng thương a!"

Diệp Tiềm nhíu mày, nhìn mắt Sử Trấn: "Dưỡng mấy phòng? Ngươi nghe ai

nói?"

Sử Trấn nhún nhún vai: "Ta cũng

không

nhớ, mọi người đều đồn như vậy thôi."

Diệp Tiềm lắc đầu,

không

đồng ý

nói: "Chỉ là lời đồn thôi, ta cùng Hoài An Hầu từng cộng

sự

một

thời gian,

hắn

làm người khiêm tốn,

yêu

dân như con.

hiện

thời thành Hoài An bách nghiệp đãi hưng, ta thấy

hắn

bận việc chính vụ

không

bứt ra được, làm sao có thể nhàn hạ thoải mái ở Hoài An dưỡng mấy phòng tiểu thϊếp đâu."

hắn

lại nhìn Triêu Dương công chúa

đã

không

thấy bóng lưng, lại

nói: "Còn nữa, Hoài An Hầu và Triêu Dương công chúa phu thê tình thâm, làm sao có thể đâu..."