Từ khi Diệp Tiềm đại thắng trở về, bằng cách nào
không
rõ, các huynh đệ thân thích Diệp gia dần dần xếp vào chức vị quan trọng các nơi, cũng được phong thưởng. Mà Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm vốn là ngoại thích lại càng ngày càng bị xa lánh ở triều đình. Từ ngày ấy, bởi vì chủ chiến hay chủ hòa, bị cháu trai hoàng đế nhục nhã, Vương Nghiêm cáo ốm
không
dậy nổi, thái hậu vì thế giận chó đánh mèo Hoàng thượng.
hiện
thời Diệp Tiềm đại thắng, thái hậu vẫn rầu rĩ
không
vui, Triêu Dương công chúa thường xuyên tiến cung an ủi thái hậu, cũng tìm cơ hội
nói
nhiều vài câu với hoàng đệ.
Vì thế Hoàng thượng Triệu Trệ trong
một
lần gia yến mở tiệc chiêu đãi Thanh Hà Hầu Vương Nghiêm, xem như uyển chuyển bồi
một
lần, Vương Nghiêm cuối cùng bắt được
một
cái thang
đi
xuống, bệnh cũng tốt lên. Nhưng Vương Nghiêm
một
lần nữa trở lại trong triều, bắt đầu ở trong triều
không
dấu vết khó xử Hoàng thượng. Hoàng thượng trong lòng biết
rõ
ràng, nhưng ngại tình cảm thái hậu, cũng
khôngcó cách nào.
Diệp Tiềm thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, trong lòng biết Vương Nghiêm cậy già lên mặt, ở trong triều thế lực rắc rối khó gỡ, lúc nam phạt cơ hồ trở ngại kế hoạch của Hoàng thượng, đương nhiên chọc Hoàng thượng kiêng kị.
hiện
thời thái hậu còn ở đây, Hoàng thượng
sẽ
không
làm gì
hắn, nhưng
một
ngày kia thái hậu trăm năm, Vương Nghiêm kia tự nhiên
sẽ
không
có kết cục tốt.
Diệp Tiềm lú này nhớ tới nhà mình,
hiện
vài ca ca và tỷ phu đều ở trong triều đảm nhiệm chức vị quan trọng, tỷ tỷ Diệp Trường Vân là mẫu nghi thiên hạ, cháu ngoại trai Hú Nhi là thái tử, mà bản thân mình, tay cầm tinh binh, chưởng quản Hổ Bí quân phụ trách an nguy của hoàng cung.
Diệp Tiềm nghĩ đến đây, trong lòng
không
khỏi phát lạnh, hôm nay Diệp gia có thể nhìn Vương gia sắp sửa suy bại, có ngày nhà ai
sẽ
nhìn Diệp gia xuống dốc đây?
Vừa đúng
một
ngày,
hắn
có việc
đi
nhà đại ca, vừa vào cửa
đã
thấy trong nhà đại ca
đang
bài trí gia yến,
trên
yến hội đầy rượu ngon dê béo, đều là đồ ăn xa xỉ trong Đôn Dương Thành, lại ngẩng đầu nhìn, đại tẩu và mẫu thân đều đầu đầy châu ngọc, đè đến cơ hồ thẳng
không
lên nổi.
Diệp đại ca thấy Diệp Tiềm đến, vội đứng dậy chiêu đãi, lại mệnh hạ nhân đưa ra
một
thứ, đắc ý dào dạt
nói: "Ngươi xem hôm nay ta được
một
món đồ chơi hiếm lạ gì"
Diệp Tiềm chỉ thấy hạ nhân dè dặt cẩn trọng nâng ra
một
cái bình phong ba mảnh bằng đá vân mẫu, xem ra tuy rằng cũ kỹ, nhưng cũng nhìn ra đây là vật tốt, tức thời
không
hiểu hỏi đại ca: "Đây là cái gì, nơi nào có?"
Diệp phu nhân vừa uống rượu vừa cười theo
nói: "Tiềm, đây là đại ca ngươi mấy ngày trước đây có người bán cho, nghe
nói
là vật tốt tiền triều, tốn
không
nhiều ngân lượng lắm."
Diệp Tiềm nhất thời nhíu mày
nói: "đã
là vật tốt, vì sao lại
không
tốn nhiều ngân lượng?"
Diệp đại thấy đệ đệ vẻ mặt
không
vui, vội đáp: "Người ta hảo tâm nịnh bợ thôi,
hiện
thời người nịnh bợ chúng ta nhiều, ngươi
không
thể để ta giống như ngươi đều cự tuyệt mọi người ngoài cửa, về lâu dài, người khác lại cho là nhà ta cao ngạo, kiêu căng.”
Diệp Tiềm nghe vậy, càng nhíu mày, tức thời đứng dậy cáo từ, cưỡi ngựa
đi
thẳng đến hoàng cung.
đi
đến trong cung,
hắn
bái kiến A tỷ Trường Vân, cũng đem hiểu biết trong nhà đại ca
nói
ra, Diệp Trường Vân nghe xong cũng nhíu mày: "Tiềm, ngươi sầu lo cũng
không
phải
không
có lý. Chúng ta vừa hiển quý, Đôn Dương Thành
không
biết bao nhiêu người ở sau lưng hận đến cắn răng đâu. Giờ này khắc này, chúng ta phải cẩn thận làm việc, khiêm tốn làm người, như vậy mới có thể phú quý lâu dài."
Diệp Tiềm gật đầu: "A tỷ
nói, ta suy nghĩ trong lòng."
Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ, hiểu ý tứ của
hắn, đáp: "Ngươi yên tâm, qua mấy ngày nữa, ngươi nhắc việc này với toàn gia, cần phải trịnh trọng. Bọn họ cố nhiên có chủ ý, nhưng chúng ta
nói
phải nghe lời."
Diệp Tiềm được A tỷ cho phép, tức thời gật đầu: "Ta
sẽ
làm theo."
Mấy ngày qua
đi, Diệp Tiềm triệu tập Diệp gia
trên
dưới, thậm chí vài vị tỷ tỷ xuất giá, tất cả đều đến, đem suy nghĩ trong lòng nhất nhất
nói
ra, lại đưa vài ví dụ tiền triều, ở đây mọi người mặc dù xuất thân đê hèn, nhưng đến cùng là hạ nhân Hầu phủ, gặp
một
ít người thể diện, giờ nghe đệ đệ xuất sắc nhất
nói
một
phen, ào ào gật đầu. Diệp đại nhớ tới tình cảnh ngày đó, nhân tiện
nói: "không
bằng ta trả lại bình phong kia?"
Diệp Tiềm lắc đầu: "Đại ca, cũng
không
cần, về sau chúng ta chú ý nhiều hơn, dè dặt cẩn thận làm việc là được."
Có lần này, Diệp gia
trên
dưới quả nhiên khiêm tốn rất nhiều, làm cho Diệp Tiềm cũng yên lòng.
hắn
dần dần hiểu tâm tư Hoàng thượng, biết Hoàng thượng hùng tâm tráng chí, tuyệt đối
không
chỉ giữ cái
đã
có. Mà Hoàng thượng đối với mình
một
phen lương khổ dụng tâm, tương lai tất có trọng dụng, tiền đồ đương nhiên là
một
mảnh quang minh, chỉ sợ còn có công huân lớn hơn nữa
đang
chờ. Nếu
trêndưới Diệp gia
không
thể thu liễm môn phong, tương lai tất nhiên
sẽ
rước lấy phiền toái.
Làm xong hết thảy,
hắn
lại nghĩ tới ba nghĩa tử. Ba đứa bé sớm
đã
được đón vào Hầu phủ, thỉnh đông tịch giáo dưỡng, học tập đọc sách kỵ xạ. Lão đại tên cũ
không
lọt tai lắm, vì thế đặt tên mới là Diệp Khởi, lão nhị vốn tên là A Đổ, Diệp Tiềm cho
hắn
dùng từ đồng
âm
là Độ, đặt tên là Diệp Độ, lão tam tiếp tục sử dụng tên cũ, trở thành Diệp Mục.
Diệp Khởi trời sinh tính tình
cô
độc, nhưng thông minh lanh lợi, đọc sách kỵ xạ đều học tốt, càng thêm làm việc coi như trầm ổn, tuổi
nhỏ
như vậy, tu vi như thế, làm cho Diệp Tiềm rất vui mừng, cũng
âmthầm kinh hãi. Diệp Độ văn tĩnh,
yêu
thích đọc sách, mà Diệp Mục bởi vì tuổi còn
nhỏ, hoạt bát coi như trẻ
nhỏ
đáng
yêu.
Diệp Tiềm nhìn bọn chúng, liền nhớ tới A Ly, vì thế đối với bọn trẻ tăng thêm vài phần
yêu
thích.
một
ngày,
hắn
đi
đến viện mấy đứa trẻ ở, gọi bọn họ tới bên người, hỏi ngày thường ăn ở cùng với tiến độ công khóa. Ba đứa trẻ lúc đầu đối đáp còn tương đối câu nệ, sau này thấy Diệp Tiềm tuy rằng là đại tướng quân thanh danh hiển hách, còn phong hầu tước, nhưng vẻ mặt ôn hoà, liền bắt đầu buông lỏng
nói
chuyện.
Diệp Mục cũng bắt đầu đặt câu hỏi,
hắn
mở to mắt sáng, chạy tới lôi kéo góc áo Diệp Tiềm, dè dặt cẩn trọng
nói: "Phụ thân, chúng ta có thể có mẫu thân?"
Diệp Tiềm sửng sốt.
Diệp Mục ngây thơ nở nụ cười: "Ngài
đã
là phụ thân chúng ta, vậy ngài hẳn là có phu nhân
đi, phu nhân ngài là mẫu thân của chúng ta a."
Diệp Tiềm nghe xong giải thích, nâng tay xoa tóc
hắn, chỉ cảm thấy vào tay
thật
mềm mại,
không
giống ngày xưa khô héo, tức thời khẽ cười
một
tiếng
nói: "A Mục, phụ thân chưa cưới vợ, cho nên
không
có phu nhân, các ngươi
không
có mẫu thân."
Diệp Khởi tính tình
cô
lãnh, lúc này nghe Diệp Tiềm
nói
như vậy,
không
khỏi nhíu mày
nói: "Phụ thân là đại tướng quân, thanh danh hiển hách, tay cầm quyền cao, sao còn chưa cưới vợ?"
Diệp Tiềm nhíu mày, ôn thanh hỏi lại: "Các ngươi
thật
hi vọng có mẫu thân sao?"
Mấy đứa trẻ nhìn nhau, Diệp Mục lắc đầu: "không
có, phụ thân ngài có thể thu dưỡng chúng ta,
đã
tốt lắm."
Diệp Độ luôn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng
nói: "Phụ thân, ta muốn biết, ngài thu chúng ta làm nghĩa tử, cũng mời người dạy chúng ta, tương lai chúng ta nên báo đáp ân đức ngài thế nào?"
Diệp Tiềm ngẩng đầu nhìn Diệp Độ, chỉ thấy trong mắt
hắn
lóe ra tò mò,
không
khỏi cười, có lẽ chỉ có đứa
nhỏ, mới có thể hỏi vấn đề trực tiếp như thế.
Tức thời
hắn
trầm ngâm
một
lát, rốt cục đáp: "Nếu muốn báo đáp, ta hi vọng các ngươi cường đại đứng lên, cũng đủ lực lượng bảo hộ thân nhân, gia nhân, còn có người thân
yêu,
không
cần để bọn họ chịu khi dễ."
Diệp Tiềm
nói
tới đây, bỗng nhiên nghĩ tới
một
chuyện, trong lòng động
một
chút, nửa ngày sau rốt cục giọng
nói
thay đổi, lấy
một
loại ngữ khí mấy đứa trẻ hoàn toàn
không
hiểu
nói: "Các ngươi cũng nhất định phải nhớ kỹ, nhà của các ngươi bị hủy diệt thế nào, thân nhân bị chịu khổ gϊếŧ hại thế nào, đừng để tàn khốc như vậy phát sinh nữa."
===================================
Diệp Tiềm phong hầu vào mùa đông, đảo mắt
đã
đến tết, lại là lúc Vương hầu các nơi tiến đến Đôn Dương triều bái, vì thế Đôn Dương Thành phá lệ náo nhiệt. Lúc này trong hoàng cung đèn cung đình treo khắp nơi, cung nữ thị vệ đều mặc quần áo rực rỡ hẳn lên, mặt tường các nơi cũng đều sơn mới hoàn toàn.
Mồng
một
tháng giêng ở Chính Dương Điện cử hành triều bái, triều bái xong là hoàng đế thiết tiệc tối chiêu đãi bách quan và vương hầu các nơi. Đến buổi tối mùng hai, theo truyền thống các đời là gia yến hoàng đế chiêu đãi hoàng thân quốc thích và mỹ nhân phi tần trong cung.
Diệp gia là ngoại thích của hoàng hậu, đương nhiên cả nhà đều được mời. Diệp Tiềm từ lúc bước vào hậu điện thiết yến, liền có chút mất hồn mất vía,
hắn
biết yến hội trịnh trọng như vậy, Triêu Dương công chúa tất nhiên
sẽ
đến. Mà lúc này, cách lần trước nàng xa xa nâng chén với
hắn
đã
mấy tháng.
Nhưng ai ngờ yến hội xong, Triêu Dương công chúa vẫn chưa từng lộ diện. Diệp Tiềm trong lòng nghi hoặc, vừa đúng tan yến Hoàng thượng lại triệu kiến, liền thỉnh đại ca hộ vệ mẫu thân cùng các chị dâu hồi phủ,
hắn
trực tiếp
đi
gặp Hoàng thượng. Ai ngờ Hoàng thượng lại
nói
có việc thương lượng, trực tiếp vào thiên điện Chính Dương Điện.
Ngoài thiên điện, Diệp Tiềm thấy A tỷ Trường Vân, Hú Nhi, lại quay đầu nhìn qua,
đã
thấy Triêu Dương công chúa
đang
nắm tay A Ly ngồi
một
bên.
hắn
nhấp môi, tay
không
tự giác nắm kiếm.
Hoàng thượng khẽ cười
nói: "Diệp Tiềm, hôm nay có việc, trẫm muốn thương lượng với ngươi."
Diệp Tiềm nghe vậy, vội thu tay
nói: "Hoàng thượng có việc, thỉnh phân phó
một
tiếng, Tiềm đương nhiên vượt lửa qua sông
không
chối từ."
Nhưng Hoàng thượng lại cười khẽ xua tay
nói: "không
cần
nói
phiền toái như vậy, kỳ thực chính là việc rất
nhỏ
thôi."
Diệp Tiềm nhíu mày,
không
hiểu.
Diệp Trường Vân bên cạnh
nhẹ
nhàng nở nụ cười: "Tiềm,
hiện
thời Hú Nhi
đã
gần bốn tuổi, gần đây càng bướng bỉnh, Hoàng thượng nghĩ, tiểu hài tử mỗi ngày ở Ngự Hoa Viên nghịch ngợm quấy rối, chẳng bằng đem khí lực
không
chỗ phát tiết dùng vào chính đạo, cho nên muốn ngươi dạy cho
hắn
mộtít bản lĩnh."
Hoàng thượng vừa cười vừa gật đầu
nói: "Trường Vân
nói
đúng cực kỳ. Bất quá
không
riêng Hú Nhi, A Ly cũng muốn cùng thụ giáo."
nói
xong
hắn
đau đầu nhìn A Ly: "Ngươi nhìn
hắn, so với Hú Nhi còn
nhỏhơn nửa tuổi, nhưng
hiện
thời
đã
béo thành cục thịt,
một
bàn tay trẫm cũng
không
nhấc lên nổi."
Diệp Tiềm nghe vậy ánh mắt hướng vào A Ly bên Triêu Dương công chúa, chỉ thấy A Ly cả người đều là thịt, mềm mại trắng hồng, giống như bánh bao trắng mềm ngon nhất.
một
khuôn mặt mượt mà trong suốt,
trên
mặt hai tròng mắt hẹp dài hữu thần. Tóc mềm đen nhánh, vì tuổi
nhỏ
chưa búi tóc để chỏm, chỉ quấn lên. Dù là
một
cục thịt, cũng là
một
cục thịt phấn điêu ngọc mài. Lúc này cục thịt ngọc
đangnghịch ngợm nghiêng đầu đánh giá
hắn.
Triêu Dương công chúa ở bên cạnh nhíu mày
nói: "Nếu là
một
cục thịt, cũng rất tốt, ít nhất đỡ gây chuyện thị phi."
Diệp Tiềm nghe xong, trong lòng
không
hiểu, nghi hoặc nhìn phía Triêu Dương công chúa.