Diện Thủ

Chương 51: Triêu Dương công chúa làm mối 〔2〕

Hoài An cuối cùng truyền đến tin tức, dân chạy nạn bởi vì

không

được cứu tế, cướp lương thực kết đảng gϊếŧ chóc, trong thời gian ngắn bốn phía giặc cỏ nổi lên khắp nơi, hại dân chúng xung quanh. Diệp Tiềm dẫn binh

một

đường vượt mọi chông gai, thu phục loạn đảng, bắt giặc cỏ, thế như chẻ tre, cuối cùng

đitới Thành Hoài An. Trong thành Hoài An, Hoài An Hầu bởi vì mệt nhọc quá độ bệnh nặng, may mà

không

phải bệnh dịch, chỉ là phong hàn, nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều là được.

Diệp Tiềm vừa đến,

hắn

liền tạm thời giao Thành Hoài An cho Diệp Tiềm, vì thế Diệp Tiềm bắt đầu ở trong thành đưa lương tiếp tế dân chúng, phái binh đến chinh phạt giặc cướp trong núi, lại nhanh chóng lập y quán, thu nạp người bệnh, mang ngự y khai triển dược liệu, đồng thời sai người đốt cháy thi thể người chết vì dịch bệnh cùng di vật.

một

hồi như thế, bất quá hơn nửa tháng, thành Hoài An

đã

hoàn toàn đổi mới. Lúc này dịch bệnh dần dần tiêu tán, nạn dân có quần áo chống lạnh và đồ ăn no bụng, mặc dù

không

giàu có, ít nhất có thể may mắn sống sót, trong thời gian ngắn, thành Hoài An người người đều coi Diệp Tiềm là thiên thần cứu vớt mọi người trong nước lửa.

một

ngày, Diệp Tiềm khởi hành chuẩn bị về Đôn Dương phục mệnh. Lúc này Hoài An Hầu thân thể

đãtốt bảy tám phần, liền theo Diệp Tiềm cùng

đi

Đôn Dương trước. Mặc dù

một

đường xóc nảy vội vã, nhưng hành quân

trên

đường ngẫu nhiên tranh thủ thời gian tán gẫu vài câu, Hoài An Hầu nhắc tới thê nhi: "Ta cùng với nàng kết tóc mấy tháng

đã

chia lìa, nàng sinh đúng lúc Hoài An gặp nạn, ta thế nhưng

không

thể bồi bên cạnh." Lời

nói

bên trong rất là thương tiếc.

Diệp Tiềm quay đầu, nhìn mặt trời lặn phía chân trời,

một

vòng tà dương chiếu rọi bờ sông, nước sông như máu, ánh nắng chiều như họa,

hắn

giật giật môi, rốt cục mở miệng

nói: "Hầu gia trở lại Đôn Dương, vợ chồng cha con đoàn tụ,

thật

đáng mừng."

Hoài An Hầu lại lắc đầu

nói: "Hoài An gặp kiếp nạn này cần phải khôi phục lại bách nghiệp, ta thăm mẫu tử các nàng

một

lần, phải trở lại Hoài An trọng chấn gia viên. Mẫu tử hai người thân kiều thể nhược, ta sao nhẫn tâm đưa bọn họ

đi

chịu khổ, tìm vất vả đâu."

Diệp Tiềm ngẫm lại cũng đúng, đành phải đạm thanh an ủi: "Còn nhiều thời gian."

đi

đến Đôn Dương, Diệp Tiềm và Hoài An Hầu cáo biệt,

đi

thẳng vào trong cung phục mệnh, Hoàng thượng

đã

sớm nghe tin tức, đương nhiên là mừng rỡ, tức thời thưởng năm trăm lượng, ban thưởng hai mỹ nhân, lại gia phong Diệp Tiềm vì nam chinh tướng quân, thống soái bắc quân tinh nhuệ nhất Đại Viêm triều, đồng thời kiêm Hổ Bí trung lang tướng thống soái Hổ Bí quân.

Tức thời mọi người đều biết Hoàng thượng tin cậy Diệp Tiềm, môn hạ đến đầu nhập, Diệp Tiềm đều kiên quyết cự tuyệt, chỉ

nói

bản thân vô đức vô năng. Nhưng ở trong quân, Diệp Tiềm bắt đầu chú ý thu nạp đề bạt những người có khả năng, ý đồ bồi dưỡng

một

số tinh binh

không

gì địch nổi.

hiện

thời dưới trướng

hắn

vốn có tám trăm quân sĩ ngày đó chinh phạt Trấn Bắc hầu, lần này cũng

đi

chẩn tai, tiêu diệt và thu phục

một

đám thổ phỉ. Tám trăm quân sĩ có thể sống sót, đều là

anh

tài, mà thổ phỉ nguyên vốn cũng là vì thiên tai bức bách phải vào lục lâm,

hiện

đi

theo Diệp Tiềm, quyết chí thề muốn kiến công lập nghiệp, làm ra

một

phen đại

sự

oanh động. Dưới trướng Diệp Tiềm

đã

xuất

hiện

lớp lớp

anh

hùng trí giả tập hợp, lúc này Diệp Tiềm còn chưa nhược quán.

một

ngày, Diệp Tiềm cưỡi ngựa từ trung quân về phủ, lúc xoay người xuống ngựa, có

một

nữ tử quần áo tả tơi thu tay áo tiến đến, quỳ gối trước ngựaDiệp Tiềm, khóc lóc

không

nói. Diệp Tiềm nhíu mày, mệnh hạ nhân đưa nữ tử sang

một

bên cẩn thận hỏi ra nghi vấn. Kỳ thực nếu là người bình thường, tất nhiên

đã

đuổi sang

một

bên

không

đáng để ý, nhưng Diệp Tiềm xuất thân nghèo hèn,

hắn

không

đành lòng quá mức khắc nghiệt với

một

nữ tử như vậy.

Đợi rửa mặt súc miệng xong, tìm đến quản gia hỏi, mới biết nữ tử này là Thu Nương, nguyên quán thành Hoài An, gặp đại tai nhà cửa

đã

không

còn thân thích tin cậy, đành phải đến Đôn Dương Thành tìm bà con nhiều năm chưa liên lạc, nhưng ai biết tìm đến mới biết,

một

nhà bà con

đã

không

ở Đôn Dương, tức thời rơi vào cảnh tha hương

không

tiền. Thu Nương tìm

không

quen ai, nhớ tới Diệp tướng quân cứu thành Hoài An, liền

một

đường ăn xin tìm được phủ Diệp tướng quân, trông cậy

hắn

có thể thu lưu.

Diệp Tiềm nghe xong chuyện, tức thời mệnh

nói: "Thu lưu nàng ở trong phủ, nhìn xem chỗ nào thiếu người, phái đến là được." Quản gia nghe xong liên tục đáp ứng, tự

đi

an bày.

Diệp Tiềm làm xong việc này, cũng

không

để ý, dù sao

hắn

hiện

thời quân vụ bận rộn, đâu có tâm tư quan tâm, nhưng Ngô Môn Trung miệng rộng

không

biết từ nơi nào nghe

nói,

đã

chạy tới ái muội hỏi: " Thu Nương kia bộ dạng cũng coi như xinh xắn, người ta ngàn dặm tìm nơi nương tựa mà đến, ngươi sao

không

nhân cơ hội thu lấy?"

Diệp Tiềm nghe vậy, trừng mắt nhìn

hắn

một

cái, trách mắng: "nói

bậy."

Ngô Môn Trung thấy

hắn

bộ dáng nghiêm trang, hắc hắc nở nụ cười: "Thôi, ngươi

không

cần giả vờ

không

gần nữ sắc, ngươi xem Hoàng thượng

hiện

thời còn ban thưởng cho ngươi hai tiểu mĩ nhân nũng nịu, ngươi diễm phúc

thật

sâu."

Diệp Tiềm nhíu mày: "Hoàng thượng ban tặng, ta

không

thể từ chối, lúc này hai nữ tử

đã

ở trong phủ xe chỉ luồn kim, khâu áo làm giày cho mọi người."

Ngô Môn Trung nghe thế, cơ hồ bật cười: "Ngươi

thật

tàn nhẫn, hai tiểu mĩ nhân kia sao gặp phải hạng người

không

thương hương tiếc ngọc bực này!"

Diệp Tiềm

không

nói.

Ngô Môn Trung thở dài

không

thôi: "Còn có Hoài Nhu quận chúa kia, thiên hạ quốc sắc thiên hương, nếu

thật

gả cho ngươi, còn

không

biết ở nơi nào

một

mình trông phòng đây?"

Diệp Tiềm nghe vậy, nhíu mi: "Hoài Nhu quận chúa, có quan hệ gì với ta?"

Ngô Môn Trung thấy

hắn

còn chưa biết, tức thời ghé tai lại,

thì

thầm

nói: "Ta nghe

nói, hoàng hậu tỷ tỷ của ngươi ở trước mặt thái hậu nhắc đến hôn

sự

của ngươi, thái hậu tự mình chọn Hoài Nhu quận chúa."

nói

xong lời này, Ngô Môn Trung thấy Diệp Tiềm sắc mặt vẫn

không

thay đổi, cười đầy ý xấu, lại

nói: "Ta còn nghe

nói, cửa hôn nhân này phải từ Triêu Dương công chúa đến giúp ngươi hỏi."

nói

xong, mang cười nhìn kỹ sắc mặt Diệp Tiềm.

Quả nhiên, Diệp Tiềm nghe được bốn chữ Triêu Dương công chúa, nhất thời trong mắt ảm đạm, trầm mặc

một

hồi,

nói

giọng khàn khàn: "Hôn

sự

của ta, cùng với nàng có quan hệ gì đâu?"

Ngô Môn Trung như chuyện

không

liên quan đến mình, lành lạnh

nói: "Ta nào biết đâu, có lẽ tốt xấu các ngươi là quan hệ thông gia

đi."

==================================

Đảo mắt

đã

đến giữa mùa hạ, thời tiết nóng bức

không

chịu nổi, cung nữ quý tộc mỗi khi tụ tập cùng nhau, hoặc là ở đình bên ao xem cá, nghe rừng trúc ào ào rung động, hoặc là dưới sông hái sen, chơi thuyền trong hồ, cảm thụ gió mát, ngửi hương sen.

một

ngày, thái hậu mời mấy vị công chúa hoàng thất và quận chúa ở đô thành đến đình hóng mát ở hậu hoa viên trong cung ngắm hoa, các công chúa, quận chúa đều mặc hoa phục, đeo châm hoa vòng ngọc, trong khoảnh khắc đình hóng mát hậu hoa viên đầy quốc sắc thiên hương, y hương tấn ảnh, nũng nịu

nói

cười, chầm chậm khoan thai, ngửi từng trận mùi hoa cách đó

không

xa bay tới, thưởng thức đầy vườn xá tử yên hồng, rất vui vẻ thoải mái.

Hoài Nhu quận chúa cười hì hì chạy đến bên người Triêu Dương công chúa, lôi kéo tay Triêu Dương công chúa dịu dàng

nói: "A Cẩn tỷ tỷ, sao ngươi

không

đem A Ly theo, cũng để chúng ta chơi đùa."

Các công chúa bên cạnh ào ào che miệng cười: "Ngươi chỉ biết chơi, đứa bé mấy tháng, ở đâu cho ngươi chơi đùa, ngươi cũng

không

sợ làm cho người ta chơi hỏng,

không

đau lòng chết đại hoàng tỷ!"

Thuận Nghĩa công chúa lại nhíu mày lạnh giọng nở nụ cười đáp: "Hoài Nhu, ta nhìn ngươi nhớ thương

không

phải A Ly tiểu Hầu Gia, mà là mỹ hôn phu tương lai

đi!"

Lời này vừa ra, mọi người ào ào nhìn về phía Thuận Nghĩa công chúa. Mọi người thường ngày đều biết tính tình nàng, cũng

không

kỳ quái nàng

sẽ

nói

ra lời

nói

sát phong cảnh như vậy, cũng có người biết nàng

đang

nuôi dưỡng vài trai lơ, ào ào cười rộ lên.

Hoài Nhu quận chúa nghe Thuận Nghĩa công chúa sặc nghẹn mình như thế, nhưng cũng

không

đỏ mặt, nở nụ cười, quang minh chính đại

nói: "Ta nghe thái hậu nhắc tới việc này, Diệp Tiềm kia, ta nghe

nóimột

ít chuyện của

hắn, cũng

thật

thích!"

Nàng tuổi còn

nhỏ,

nói

đến việc này dẫn theo

một

chút tiểu hài nhi, làm cho người ta

không

thấy đột ngột, ngược lại tăng thêm vài phần hồn nhiên kiều mị, các công chúa nhịn

không

được

đi

tới vuốt má nàng: "Nhìn ngươi tuổi

không

lớn, cũng

đã

nghĩ nam nhân rồi, ngươi nhanh

đi

cầu đại Hoàng tỷ ngươi

đi, ờng nàng giúp ngươi đề thân!"

đang

nói, hoàng hậu Diệp Trường Vân đỡ thái hậu đến, hoàng hậu xa xa nghe

nói

như thế, cũng nở nụ cười theo, ôn thanh

nói: "Cũng

không

phải sao, Tiềm tuổi cũng

không

nhỏ, lúc này đề thân thích hợp nhất."

Thốt ra lời này, các vị công chúa đều ào ào thúc giục Triêu Dương công chúa: "Ngươi mau chút a, ta xem hai bên người ta đều

đã

gấp rồi, ngươi nếu còn chậm, cẩn thận hồng lễ cho bà mối còn

không

lấy được đâu."

Triêu Dương công chúa cúi mắt, che dấu dáng vẻ, đạm cười

một

tiếng

nói: "Được."

Triêu Dương công chúa

nói

được

thì

làm được, ngày thứ hai, tự tay chấp bút, hạ thiệp mời Thường Châu Vương phi, lại thỉnh hoàng hậu Diệp Trường Vân và Diệp Tiềm đến phủ công chúa ngắm hoa dự tiệc.

Hoài Nhu quận chúa sớm nghe

nói

đại danh Diệp Tiềm thiếu niên đắc chí,

hiện

thời vừa gặp, chỉ cảm thấy

hắn

mi như đao phong, mắt như hàn tinh, kiêm bên hông là long tuyền bảo kiếm, dáng người mạnh mẽ, khí thế lạnh thấu xương, thiếu niên hăng hái cùng với quân nhân trầm ổn

ẩn

nhẫn dung hợp kỳ diệu ở

trên

người

hắn.

Kết quả là, lúc Diệp Tiềm

đi

vào tầm nhìn của Hoài Nhu quận chúa, nàng liền

không

dời mắt.

Diệp Trường Vân thấy vậy, hết sức vừa lòng, liên tục gật đầu.

Nhưng Diệp Tiềm từ đầu đến cuối lại

không

liếc mắt nhìn Hoài Nhu quận chúa

một

lần,

hắn

càng

khôngnhìn Triêu Dương công chúa ở chủ tịch.

Nâng tay, nâng chén,

một

hơi cạn sạch chén rượu, hương vị vào yết hầu là chua sót mà thê lương.

Thường Châu Vương tinh tế xem kỹ Diệp Tiềm, đối với thiếu niên này cực kỳ vừa lòng, huống chi đây là cữu tử của thiên tử, vốn là chuyện thân càng thêm thân. Nhưng Thường Châu Vương phi trong lòng lại

âm

thầm nổi lên nghi hoặc, thiếu niên này hai tròng mắt rét lạnh, mơ hồ có thể thấy được ở chỗ sâu

một

tia thị huyết, mặc dù nhìn như

ẩn

nhẫn, nhưng là dưới

ẩn

nhẫn có

một

cỗ ngông nghênh thế nhân. Nam tử như vậy, nha đầu nhà mình được nuông chiều từ bé kia có thể hàng phục sao?

Thường Châu Vương phi trong lòng đánh

một

dấu chấm hỏi,

âm

thầm lôi kéo tay áo Thường Châu Vương, ý bảo

hắn

hôn

sự

có thể tạm hoãn, ngàn vạn

không

thể vội vàng đáp ứng.

Yến hội xong, Thường Châu Vương và hoàng hậu Diệp Trường Vân đều tự lấy xe rời

đi, Diệp Tiềm đứng dậy cáo từ, trước khi cáo từ liếc mắt nhìn Triêu Dương công chúa

một

cái,

một

cái liếc mắt này cũng mang theo vài phần thanh lãnh.

nha hoàn Mính Nhi bên cạnh Triêu Dương công chúa trong lòng giật mình,

nhỏ

giọng lải nhải với Cẩm Tú bên cạnh: "Diệp thị vệ xem ra rất tức giận."

Cẩm Tú mặt mày bất động, nhàn nhạt

nói: "Mính Nhi,

hắn

là Diệp tướng quân, thân đệ đệ của hoàng hậu, về sau

không

thể gọi là Diệp thị vệ."

===========================

Buổi chiều, Triêu Dương công chúa

đang

cùng Tiểu Hầu Gia A Ly chơi đùa.

hiện

thời giữa hè, thời tiết nóng bức, A Ly mặc

một

cái yếm thêu hoa hồng,

trên

đầu chỉ để lại nhất dúm tóc máu, quấn thành

mộtcái búi.

hắn

từ

nhỏ

làn da như tuyết, cánh tay cẳng chân lại béo tròn, thoạt nhìn giống như đứa bé trong tranh tết. Lúc này này đứa bé yếm đỏ trong miệng mang theo tiếng y y nha nha, chảy nước miếng, duỗi cánh tay cẳng chân mập mạp nhi luyện tập xoay người.

thật

vất vả lật được,

hắn

dùng hai chống đỡ cơ thể lên cao, sau đó ngẩng đầu với mẫu thân mình đắc ý nhếch miệng cười, dáng điệu thơ ngây, chọc Cẩm Tú và Mính Nhi bên cạnh cười chảy nước mắt, Triêu Dương công chúa cũng mím môi cười.

Mấy người

đang

cười, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng động lớn, ầm ĩ, tức thời đừng

nói

người lớn ngay cả A Ly bé như vậy cũng nghe được, trừng hai mắt trong suốt nghiêng đầu tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.

Triêu Dương công chúa nhíu mày

nói: "Đây là thế nào, Cẩm Tú ngươi

đi

xem."

Cẩm Tú đáp vâng, vội

đi

ra ngoài hỏi, vừa hỏi đến, liên tục nhíu mày, nhanh tiến vào

nhỏ

giọng bẩm: "Công chúa, là Diệp tướng quân."

Triêu Dương công chúa nghe vậy nhíu mày,

không

hiểu hỏi: "hắn

tới làm gì?"

Cẩm Tú nhíu mày

nói: "Hạ nhân

nói,

hắn

giống như uống say, ở ngoài cửa phủ công chúa đại náo, may mắn bây giờ sắc trời

đã

tối, cũng

không

có người

đi

đường nhìn thấy. Giờ

hắn

mạnh mẽ xông vào,

đangở trong sảnh say rượu kêu gào."

Kêu gào?

Triêu Dương công chúa

trên

mày nhiễm lửa giận: "hắn

uống say rượu, ở nhà

hắn

say khướt,

khôngđược

thì

đi

Thừa quang điện nháo

một

phen cũng

không

sao, thế nào lại chạy đến phủ công chúa ta."

Cẩm Tú cúi mắt

không

dám

nói, Mính Nhi lại là nhớ tới trước khi

hắn

đi

còn liếc mắt

một

cái: "Công chúa, sợ là

hắn

ghi hận ngươi, ghi hận ngươi để

hắn

đi

gặp mặt."

Triêu Dương công chúa nhớ tới chuyện ban ngày, hừ

một

tiếng.

Lúc này A Ly thấy mẫu thân nhiễm giận, hai tròng mắt trong suốt vô tội nhìn mẫu thân, phảng phất

không

thể hiểu đây là thế nào.

Triêu Dương công chúa thấy vậy, miễn cưỡng cưới với A Ly

một

cái, vươn hai tay thon dài vuốt ve mái tóc mềm mại của A Ly, ôn thanh

nói: "Để nhũ mẫu và A Ly

đi

ngủ trước, mẫu thân có

một

số việc phải làm."

Nhũ mẫu tiến lên chiếu cố Tiểu Hầu gia A Ly, Triêu Dương công chúa ra cửa phòng,

đi

gặp Diệp Tiềm nghe

nói

đang

say rượu.

Cẩm Tú và Mính Nhi theo Triêu Dương công chúa cùng nhau

đi

đến, còn chưa tới tiền thính,

đã

ngừi thấy mùi rượu hun nhân, đến gần,

đã

thấy tiền thính là

một

đám hỗn độn, án kỷ bình hoa trần thiết đều ngã trái ngã phải, chung quanh

một

đám thị vệ đều thất linh bát lạc, Diệp Tiềm nằm sấp ở chính giữa, thở hổn hển, miệng còn lẩm bẩm.

Mính Nhi giỏng tai lắng nghe, lại nghe Diệp Tiềm cắn răng

nói

"Triêu Dương, sao nàng

không

dám ra đây gặp ta!"

Mính Nhi nhìn nhìn chủ tử bên cạnh mày đẹp lạnh lùng,

nhỏ

giọng

nói: "Công chúa, ta thấy

hắn



thậtgiận người đó."

Triêu Dương công chúa trào phúng hừ

nhẹ

một

tiếng, nhấc môi mỏng nhàn nhạt

nói: "Ta hảo ý vất vả vì

hắn,

hắn

có cái gì mà tức giận."

Lời này vừa ra, Mính Nhi bị nghẹn,

không

dám

nói, chỉ yên lặng nhìn trong sảnh.

Triêu Dương công chúa nhấc bước sen, chậm rãi bước qua cửa,

đi

đến bên Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm trong say mê mông lung, chỉ cảm thấy mùi thơm quen thuộc xông vào mũi, đó là hương vị trong mộng giữa khuya đọng lại chóp mũi.

hắn

ngước mắt, đầu tiên đập vào mắt là lớp sa mỏng như cánh ve uốn lượn thướt tha thêu đóa đóa hoa mai, ngẩng đầu nhìn lên

trên,

đã

thấy quần áp nhuyễn yên la màu trắng che thân mình mạn diệu xinh đẹp, eo

nhỏ

mềm mại, hai vai như ngọc trạm. Lại hướng lên

trên, đó là khuôn mặt như trước mang theo ý cười trào phúng, mày đẹp vẫn ngạo nghễ lãnh đạm như cũ, mang theo tràn đầy khinh thường cùng bễ nghễ,

trên

cao nhìn xuống,

nhẹ

nhàng

hiện

ra.

Diệp Tiềm ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng, chỉ cảm thấy mình như vẫn ở trong mộng, lại phảng phất mình như quay lại thời thiếu niên.

Khi đó, thiếu niên kia ngây thơ kính cẩn, xoay người vì nữ chủ nhân nhặt lên giày thêu, ngước mắt thoáng nhìn, trong lòng liền rơi vào trầm luân.

Triêu Dương công chúa cúi mắt nhìn nam nhân dưới chân này, khinh thường nở nụ cười, lạnh lẽo

nói: "Diệp tướng quân, ngươi vì sao nằm sấp ở trong này, dáng vẻ chật vật như chó hoang."

Lời này vừa ra, Mính Nhi trừng mắt nhìn, thầm nghĩ chủ nhân rất độc miệng, tốt xấu gì nằm sấp ở trong này

đã

không

còn là Diệp tiểu nô ngày đó chịu khi dễ, mà là thân đệ của đương kim hoàng hậu, thiếu niên tướng quân Hoàng thượng ngự bút thân phong.

Diệp Tiềm trong đầu hôn trầm dục liệt, đem lời Triêu Dương công chúa

nói

cân nhắc trong lòng hồi lâu, nhưng đầu óc hỗn độn cái gì cũng

không

nghĩ ra được, trong đầu chỉ nhớ



nàng ngóng trông mình cưới người khác, ý niệm này trong đầu tràn ngập tửu khí quanh quẩn lặp lại, tâm lại phảng phất bị đặt

trên

đá dùng chủy sắt đánh, đau

không

nói

nổi.

hắn

nỗ lực ngẩng đầu, nhìn nữ nhân kia bên môi mang theo

một

chút ý cười lạnh lùng,

thì

thào hỏi: "Triêu Dương, vì sao?

nói

cho ta vì sao?"

Triêu Dương công chúa thấy

hắn

chật vật như thế, trong lòng càng buồn bực, nhíu mày hừ lạnh

mộttiếng, lạnh lùng hỏi lại: "Diệp tướng quân, ngươi đến cùng muốn hỏi bản cung cái gì?"

Hỏi cái gì? Hỏi cái gì? Diệp Tiềm nghe thanh

âm

nàng thấp lạnh quen thuộc, đầu óc trì độn bắt đầu nghĩ, ta đến cùng muốn hỏi nàng cái gì. Trăm chuyển ngàn hồi, bao nhiêu ý niệm mơ hồ xẹt qua, nhưng xẹt qua rồi cũng

không

còn dấu vết, cuối cùng bật thốt lên

một

câu này: "Nàng vì sao muốn gả cho

hắn?"

Triêu Dương công chúa mặt mày càng thanh lãnh, nhìn ma men

trên

đất cũng bất đắc dĩ, nàng thở dài, rốt cục nhàn nhạt

nói: "Ta muốn gả,

thì

gả. Ngươi chạy đến phủ ta say rượu nháo lên, đánh thị vệ ta, đảo loạn nhà ta, vì hỏi những lời này sao."

nói

xong, nàng bất đắc dĩ trừng nam nhân

trên

đất

một

cái, vung tay áo quay đầu rời

đi.

Diệp Tiềm quỳ rạp

trên

mặt đất bị hành động lạnh lùng khinh động, nàng muốn rời

hắn



đi, trong lòng quýnh lên, mùi rượu dâng lên, hai mắt đỏ đậm, mạnh mẽ phủ phục tiến lên cầm chặt đuôi váy lụa mỏng, tê liệt hô: "Nàng

không

phải

đã

nói

sẽ

không

lập gia đình sao,



ràng lúc trước nàng

nói

như vậy, sao giờ lại lập gia đình!"

Triêu Dương công chúa đột nhiên dừng bước chân lại, mắt lạnh lẽo nén giận: "Ta muốn gả

thì

gả, có quan hệ gì với ngươi! Ngươi dù sao cũng chỉ là

một

tướng quân nam chinh thôi, cho rằng Hoàng thượng sủng ái ngươi là có thể quản ta sao?"

Diệp Tiềm nằm sấp ở đó ngưỡng vọng vẻ mặt nàng, thấy nàng lạnh buốt như ban đầu, tâm tựa như rơi vào băng, ngực nảy lên

một

cỗ bi thiết tuyệt vọng, họng nghẹn ngào, trong mắt thế nhưng có nước mắt chậm rãi chảy xuống.

hắn

suy sút quỳ rạp

trên

mặt đất, cắn răng, tê liệt hỏi: "Nàng sao có thể gả cho người khác!"

một

tiếng gầm thống khổ, giống như thú

nhỏ

tuyệt vọng khóc kêu. Triêu Dương công chúa cảm thụ được mùi rượu quanh quẩn, nàng nhắm hai mắt, nhàn nhạt thở dài, cũng

không

trả lời nữa.

Diệp Tiềm

không

được nàng trả lời, tự cường đứng lên, tiến lên bắt lấy hai vai công chúa, giọng căm hận

nói: "Nàng gạt người, nàng

đã

nói

không

gả, lại gả

đi, nàng

một

ngày rời khỏi nam nhân

thì

khôngsống được sao! Hôm trước nàng cùng ta hoan hảo, ở dưới thân ta tha thứ nỉ non cầu xin, ngày kế liền gả cho người khác, vì người khác sinh nhi dục nữ!"

một

bên có thị vệ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nghe

nói

như thế, ào ào hoảng hốt, tiến lên muốn che miệng

hắn

không

để

hắn

nói

nữa câu, nhưng Diệp Tiềm là loại người nào, vì say rượu cuồng nộ bên trong tăng thêm vài phần khí lực, đám thị vệ kia lại bị đánh ngã.

Mính Nhi thấy vậy, khó thở, thu tay áo cả giận

nói: "Diệp Tiềm, ngươi

thật

to gan, chẳng lẽ còn dám bất kính với công chúa?"

Triêu Dương công chúa mắt lạnh lẽo nhìn này nam nhân, đạm thanh phân phó: "Cẩm Tú, lấy nước lạnh tới."

Cẩm Tú tuân mệnh

đi

ra tiền thính,

đã

thấy ngoài tiền thính phần đông thị nữ vây quanh, còn có bọn thị vệ chưa dám vào. Thị vệ thị nữ đó cũng

không

đi

theo tới từ Túc Ninh Thành,

không



chuyện xưa của Triêu Dương công chúa và Diệp Tiềm, lúc này bọn họ người người nghi hoặc, thầm nghĩ tốn Diệp tướng quân kia luôn luôn kính cẩn khiêm nhường sao biến thành bộ dáng như thế.

Cẩm Tú đạm đảo qua mọi người, tức thời phân phó vài thị nữ cường tráng, bưng

một

chậu nước lạnh vào trong sảnh.

Triêu Dương công chúa thấy thủ hạ đều

đã

sắp xếp ổn thỏa, cười lạnh

một

tiếng, ra lện: "Đem này nước lạnh hắt vào Diệp tướng quân, hắt mạnh cho ta!"

Các thị nữ đầu tiên là sửng sốt, hiểu được, ào ào dũng khí tiến lên,

một

chậu nước lạnh hắt vào đầu

hắn.

Diệp Tiềm thượng

đang

say rượu, mặc dù bằng sức mạnh và bản năng có thể tránh được thị nữ, nhưng đối diện với công chúa mặt mày thanh lãnh, đầu óc

hắn

một

mảnh tương hồ cũng

không

suy nghĩ cẩn thận nước lạnh này dùng làm gì, kinh ngạc bị nước lạnh hắt đầy mặt đầy đầu, nhất thời giống như rơi vào hầm băng, trong đầu hoàn toàn thanh tỉnh, người cũng rùng mình vài cái.

Triêu Dương công chúa khẽ cười

một

tiếng, nhìn Diệp Tiềm nửa quỳ ở đó bị dội ướt sũng, ôn nhu

nói: "Tiềm, ngươi thanh tỉnh vài phần chưa?"

Tóc đen ướt đẫm,

một

luồng tóc dính ở trước trán, Diệp Tiềm

đã

hớt hơi rượu, hai mắt đau kịch liệt nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa.

Cả người ẩm ướt

hắn

nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt kia cười đến

nhẹ

nhàng, bên môi bứt lên

mộtcái cười chua sót: "Nhưng mà ta vẫn

không

rõ, vì sao nàng phải gả cho

một

nam nhân đủ tuổi để làm phụ thân nàng?"

Triêu Dương công chúa nhìn chằm chằm nam tử cùng mình từng có vô số lần giao hoan,

nhẹ

giọng hỏi lại: "Ta nếu

không

gả cho

hắn,

thì

gả cho ai? Ngươi sao?"

Diệp Tiềm mím môi

không

nói.

Gả cho

hắn? ý tưởng quá mức xa xôi, xa xôi đến giống như ngôi sao xa vời nhất

trên

trời, xa

không

thể với.

hắn

thậm chí nghĩ tới khả năng này

đã

cảm thấy tâm run lên.

Triêu Dương công chúa

trên

mặt bỗng nhiên lạnh xuống, nàng nhìn chằm chằm nam tử trước mắt,

nóitừng chữ: "Diệp Tiềm, ngươi cũng

không

cần cảm thấy bị ủy khuất,

hiện

tại ta

nói

cho ngươi, vì sao ta gả cho Hoài An Hầu."

Diệp Tiềm mặt mày nhíu lại, nghiêm cẩn nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa.

Triêu Dương công chúa mặt phấn lạnh như hàn sương tháng chín, môi diễm mị chậm rãi phun ra lời

nóinhư băng: "Diệp Tiềm, ngươi

nói

không

sai,

hắn

già,

không

bằng ngươi trẻ tuổi, công phu

trên

giường cũng

không

lợi hại như ngươi, nhưng

hắn

có thứ ngươi

không

có."

Diệp Tiềm nghe lời ấy, ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt đau đớn, nhưng càng nhiều nghi hoặc.

Triêu Dương công chúa khẽ cười

một

tiếng, trong mắt thế nhưng chứa vài phần mị ý nhìn Diệp Tiềm, ôn nhu

nói: "hắn

tuy già, nhưng lại là Hoài An Hầu đường đường ở Đại Viêm triều, phong hưởng

mộtphương, có thể phong thê ấm tử."

Nàng nhíu mày, nhàn nhạt hỏi lại: "Ngươi

thì

sao? Diệp Tiềm, ngươi có cái gì? Ngươi có thể cho ta cái gì?"

Nàng tràn ra

một

ý cười trào phúng, nồng đậm trào phúng, cuối cùng nàng

nói

ra

một

câu: "Diệp Tiềm, thế nhân đồn đãi, ngươi bất quá là

một

ngoại thích dựa vào cạp váy

đi

lên thôi, có thể cho ta cái gì?"

Tác giả có chuyện muốn

nói: Dù sao người ta cuối cùng sớm muộn gì cũng ở cùng nhau, Diệp tiểu nô sớm muộn gì cũng ở

trên

vạn người,

không

rèn luyện làm sao có thể trở thành tảng đá tốt. Cho nên cần gì buồn rầu nhất thời đâu?