Lúc tuyết đọng bắt đầu tan,
một
năm mới lại tới.
Vạn vật khôi phục, trong thành Túc Ninh, hào môn nhà giàu cũng bắt đầu gia yến, đương nhiên
khôngthể thiếu Bích La phu nhân vốn có tiếng mạnh vì gạo bạo vì tiền. Triêu Dương công chúa cũng
không
có bao nhiêu hưng trí với yến hội, ngoài cửa thu được vô số bái thϊếp, nhưng nàng chỉ nhàn nhạt liếc mắt
một
cái, bảo người ném sang
một
bên.
Nhàn đến vô
sự, nàng luôn mặc áo xuân mỏng
nhẹ, dựa
trên
lan can, nhìn phương bắc xa xôi, trong mắt phảng phất
ẩn
dấu tâm
sự
vô tận.
Lúc gió xuân thổi qua,
một
luồng tóc đen
nhẹ
nhàng, buông xõa
trên
má phấn, phiêu đãng ra
một
loại phong vận rất khác biệt. Áo mỏng mềm
nhẹ
gắt gao khóa lại thân hình nàng mạn diệu, càng là lộ ra đường cong mê người.
Dưới Tú Lâu, Diệp Tiềm làm tiểu nô
đi
qua, xa xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặt đỏ lên, nhịn
khôngđược cúi đầu.
Đông
đi
xuân đến, Diệp Tiềm cũng thay đổi rất nhiều. Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, vốn thay đổi nhanh, hơn nữa
một
năm này Tiêu Đồng có quan tâm với nhà
hắn
nhiều, thậm chí cố ý vô tình truyền thụ chút bản lĩnh kỵ xạ cho
hắn. Chăm lo ăn uống cùng với mỗi ngày rèn luyện, khiến
hắn
bỗng chốc cao hẳn lên.
hắn
đứng ở đó, thân hình cũng có bộ dáng nam tử trưởng thành. Càng khó được là, ngộ tính
hắn
vô cùng tốt, lại cẩn thận chăm chỉ. Tiêu Đồng đối với
hắn, từ đầu là vì Diệp Trường Vân mà sinh ra áy náy mới quan tâm, bây giờ là
thật
sự
thưởng thức.
Diệp Tiềm cũng
không
vì được Tiêu thị vệ đặc biệt ưu ái mà tự cao,
hắn
vẫn an ổn bổn phận, giữ thân phận của mình như cũ, làm chuyện
một
gia nô nên làm. Chẳng qua, bây giờ
hắn
không
chỉ đơn giản nuôi ngựa, còn có thể giống các thị vệ, cưỡi ngựa
đi
theo bảo vệ công chúa.
Chuyện của tỷ tỷ và Tiêu thị vệ,
hắn
đã
nhìn ra, mẫu thân cũng
đã
nhìn ra. Mẫu thân
thật
sự
cao hứng,
nói
cả nhà chúng ta này đều ở dưới tay công chúa làm gia nô thấp ké, còn Tiêu thị vệ là từ trong cung ra, ở trước mặt công chúa cực kì được sủng ái. Nếu Trường Vân thực
sự
có thể với tới Tiêu thị vệ, cả nhà này cũng có thể trải qua ngày lành.
Lúc mẫu thân ở
trên
bàn cơm
nói
như vậy, tam tỷ Trường Vân cúi đầu, bộ dáng rất e lệ. Đại ca và đại tỷ, nhị tỷ đều chờ đợi bọn họ cả nhà này
thật
có thể bám lên Tiêu thị vệ. Nhưng trong lòng Diệp Tiềm lại biết
sự
tình
không
đơn giản như vậy.
Tiêu thị vệ người này, tựa hồ cũng
không
nguyện cưới vợ. Đối với tỷ tỷ, phảng phất là trách nhiệm nhiều hơn tình
yêu. Lúc này Diệp Tiềm cũng
không
biết,
hắn
bằng trực giác ý thức được, Tiêu thị vệ kia
không
phải nam nhân giống như Tô huyện thừa.
Lúc này, Diệp Trường Vân cúi đầu, e lệ, nhưng sợ hãi.
E lệ là đêm hôm đó,
hắn
nhíu chặt mày kiếm, phảng phất
đang
khắc chế, lại giống như
không
đè nén được hỏa diễm dâng lên, cuối cùng thở gấp hét lớn
một
tiếng, đem mình áp ở dưới thân, tùy ý làm.
Sau này, phảng phất như kim khâu phá nhụy hoa đào, nàng
không
dám cao giọng chỉ có thể
âm
thầm nhíu mày.
Cuối cùng,
hắn
ghé vào núi ngọc của nàng, thở hào hển,
thì
thào
nói: "Nàng ban thưởng cho ta
mộtđêm nhân duyên sương sớm..."
Diệp Trường Vân còn
nhỏ, chưa từng trải qua
sự
đời. Nàng
không
hiểu, cũng
không
muốn hiểu. Nàng chỉ biết là, công chúa ban nàng cho nam tử này, bản thân nàng cũng dâng cho nam tử này.
Nhưng từ đêm hôm đó,
hắn
cũng
không
liếc mắt nhìn mình
một
cái.
Trường Vân phiền muộn, ban đêm
một
người nằm ở
trên
kháng lạnh như băng, nhớ tới đêm hôm đó quay cuồng. Bên người vắng vẻ. Vốn nên cùng ngủ với hai tỷ tỷ, nàng có thể trong đêm lạnh lẽo nhấc làn váy, tiến đến gặp gỡ tình lang của mình.
Tiêu Đồng a Tiêu Đồng, Trường Vân tuy rằng e lệ, nhưng cũng
không
phải người khϊếp nhược, chỉ cần
một
ánh mắt nhàn nhạt, ta liền xuyên qua lầu các trùng trùng, chạy đến phòng ngươi, cùng ngươi triền miên.
Nhưng ngươi vì sao
không
muốn ta?
không
có ai biết tâm
sự
của Diệp Trường Vân, chỉ Diệp Tiềm bên cạnh nhìn ra
một
điểm manh mối rất
nhỏ. Tỷ tỷ thời gian này luôn đầy bụng tâm
sự. Nhưng Diệp Tiềm là
một
thiếu niên mười lăm tuổi, sao có thể
nói
loại chuyện này với tỷ tỷ mình?
Diệp Tiềm nghĩ đến tỷ tỷ có tâm
sự, ngẫu nhiên
sẽ
nghĩ tới tâm
sự
của mình. Diệp Tiềm có tâm
sự
gì đây?
Lúc làn áo mỏng
nhẹ
bay, đảo qua chóp mũi
hắn,
một
cỗ mùi thơm xông vào mũi. Làn váy nàng mơn trớn tóc
hắn, cũng lay động tâm thiếu niên.
hắn
biết Phủ Đào và Phẩm Liên bên người nàng, tỷ tỷ ngẫu nhiên
sẽ
nhắc tới
một
chút việc bên người công chúa. Vì thế,
hắn
không
khỏi chua xót, chủ nhân đối với Phủ Đào và Phẩm Liên, có phải hay
khôngcũng như đêm hôm đó, giống như cái biển đề ở điêu lâu "Tất hộ đãi quân"?
Mỗi khi nghĩ đến đây, tim
hắn
sẽ
nhảy lên mạnh mẽ. Được Tiêu thị vệ quan tâm,
hắn
càng có nhiều thời giờ,
đi
theo ca ca tỷ tỷ học chút chữ đọc chút sách.
hắn
đã
biết hai câu
trên
lầu kia, còn có chữ hoành phi dấu diếm ý tứ kiều diễm gì.
Mặt
hắn
chậm rãi đỏ lên, mi mắt buông xuống, che khuất con ngươi nhìn như bình tĩnh, lại ngầm phảng phất
ẩn
dấu đầy lửa.
Có
một
số việc, thân phận như
hắn
không
nên nghĩ đến.
hắn
phải làm, là an phận làm
một
nô tài theo khuôn phép cũ.
====================
Lúc dương liễu theo gió
nhẹ
bay,
trên
mặt hồ sóng nước phát sáng liễm diễm, gió
nhẹ
vuốt ve tay áo Triêu Dương công chúa. Nàng cúi đầu, trong nháy mắt bỗng nhiên nổi lên ý niệm muốn khiêu vũ.
Liếc mắt nhìn Tiêu Đồng đứng thẳng bên cạnh, nàng vươn đôi tay mềm, câu môi cười
nói: "Lấy đến."
Trường Vân bên cạnh có chút kinh ngạc, lấy đến cái gì?
Tiêu Đồng ngước mắt, nàng thế nhưng có hưng trí múa kiếm?
Trong lòng nghĩ như vậy,
hắn
tiến về phía trước
một
bước, hai tay dâng kiếm của mình.
Triêu Dương công chúa tiếp nhận,
nhẹ
nhàng rút kiếm.
Kiếm là danh kiếm, trong cảnh xuân tươi đẹp, phát ánh sáng rực rỡ.
Trong mắt Triêu Dương công chúa chậm rãi có
một
loại ánh sáng nhu hòa, lại có
một
chút sầu thương, cảm thán.
Trường Vân ngước mắt, thấy thần sắc trong mắt nàng, chợt thấy Triêu Dương công chúa trước mắt có chút xa lạ. Dáng vẻ nàng nhìn thanh kiếm kia, phảng phất như nhìn tình nhân mười kiếp.
Đúng lúc này, Triêu Dương công chúa đột nhiên nhắm mắt, tay áo khẽ vung, kiếm kia liền phát ra
mộttiếng ngâm dài. Dáng người Triêu Dương công chúa cũng tiêu sái bay lên theo gió.
Dáng người nàng thướt tha, ngày thường luôn tản mạn lười nhác, nhưng thế nhân
không
biết, lúc nàng múa kiếm lại
nhẹ
nhàng tuyệt đẹp, khi
thì
giống như
một
đóa hồng liên rung động, khi
thì
như bướm bay vờn, khi
thì
lại như cuồng phong quét lá rụng, tay áo chuỷển động, ngày xuân tươi đẹp đầy vườn đều thất sắc theo.
Thanh kiếm kia, có hàn khí, cũng có sát khí.
Nhưng kiếm ở trong tay Triêu Dương công chúa, hàn khí thu lại hết, hóa thành
một
dòng nước trong ngày xuân,
một
đạo sáng mờ.
Tiêu Đồng bên cạnh, trong tay
đã
không
có kiếm, bên môi tràn ra
một
tia thở dài
không
thể nhận ra. Nàng nếu sinh ra là thân nam nhi,
thì
sao có bộ dáng ngày hôm nay?
Ở
một
góc
không
người xa xa,
một
thiếu niên
đang
dùng ánh mắt khác thường đầy khẩn thiết, kinh dị và khâm phục, yên lặng nhìn chăm chú nữ tử múa kiếm này.
Rất nhiều năm về sau,
hắn
luôn ở trong mộng nhớ tới ngày xuân này, thân ảnh mạn diệu ven hồ múa kiếm. Sau đó luôn nhịn
không
được suy đoán, lúc nàng múa thanh kiếm kia, trong lòng suy nghĩ cái gì?
Làn váy bay lên, có
một
cỗ mùi thơm theo gió lan tới hay
không?
Triêu Dương công chúa vừa múa, thế gian
không
ai theo kịp.
Nàng
nhẹ
nhàng quay về, tung ra
một
bông hoa kiếm tuyệt mỹ, thu kiếm về trong tay. Giờ khắc này, trong mắt nàng thanh lãnh phát sáng, cùng hàn khí của kiếm giao nhau thành quang huy.
Nhìn kiếm trong tay,
trên
mặt nàng
hiện
ra
một
loại tiếc nuối thâm trầm và đau thương,
nhẹ
giọng
nói: "Kiếm này, chung quy
không
phải của ta."
nói
xong, nàng xoay tay lại đưa kiếm cho Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng vội nắm chặt kiếm kia còn lưu lại hơi ấm
trên
tay nàng, cúi mí mắt, trầm mặc
không
nói.
Diệp Trường Vân bên cạnh thấy
một
màn múa kiếm này, sớm khϊếp sợ bỗng chốc tỉnh lại, tiến lên cười
nói: "Chủ nhân múa kiếm,
thật
sự
khiếnTrường Vân mở mang tầm mắt. Cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng người tuyệt vời như vậy đâu!"
Con ngươi Triêu Dương công chúa hẹp dài quét lên dáng người Diệp Trường Vân thướt tha, nhàn nhạt
nói: "Nếu ngươi thích, ta liền cho người dạy ngươi, thế nào?"
Diệp Trường Vân mắt lộ ra kinh hỉ, bước lên phía trước tạ ơn.
Triêu Dương công chúa nhìn về phía Vĩnh Nhạc Cung, sâu trong mắt có
một
tia ưu thương
không
thể nhận ra.
=======
một
năm đó, chuông tang trong Vĩnh Nhạc Cung vang lên. đế vương Đại Viêm triều băng hà,
Nghe được tin này, đôi mắt Triêu Dương công chúa
hiện
ra bi ai phức tạp. Phụ hoàng, ngươi cả đời này cẩn trọng vì giang sơn Đại Viêm, thậm chí
không
tiếc hy sinh hạnh phúc cả đời của các nữ nhi.
hiện
thời, ngươi cứ thể buông tay mà rời
đi
sao?
một
năm đó, Thái tử Triệu Trệ đăng cơ làm đế, lấy niên hiệu là "Kiến Nguyên", từ đây khai sáng
một
kỷ nguyên đế vương trong lịch sử.
một
năm đó,
đã
gọi là Kiến Nguyên nguyên niên.
Diệp Trường Vân đứng hầu
một
bên, thấy bên môi chủ nhân
một
tia thê lương, luôn
không
rõ, chủ nhân trong lòng suy nghĩ gì. Công chúa kim chi ngọc diệp,
hiện
thời bào đệ lại vinh đăng ngôi cửu ngũ, thế gian này nàng còn có cái gì
không
hợp ý đây? Hầu gia cố nhiên hoang đường, nhưng trong màn gấm chủ nhân cũng
không
tịch mịch a?
Đương nhiên, lúc nghĩ vậy, Diệp Trường Vân luôn nhịn
không
được vụиɠ ŧяộʍ liếc liếc mắt
một
cái về Tiêu Đồng
đang
đứng xa xa. Lập tức, nàng rũ mắt xuống.
Có lẽ người thế gian, mỗi người đều có khổ sở cùng bất đắc dĩ của mình,
hiện
giờ, nàng cũng
đã
chậm rãi biết tư vị của tuyệt vọng.
"Trường Vân, ngươi luyện ca múa thế nào rồi?" Triêu Dương công chúa bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi.
"Hồi chủ nhân, Trường Vân thời gian này luôn luôn chuyên cần luyện tập,
không
dám buông lỏng." Diệp Trường Vân vội cúi đầu
nhẹ
giọng trả lời.
Triêu Dương công chúa quay đầu, nghiêm cẩn nhìn kỹ nàng.
Vòng eo dương liễu, dáng người tinh tế thướt tha, khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, Diệp Trường Vân so với năm trước, hơn vài phần phong vận và mị hoặc.
Triêu Dương công chúa vừa lòng gõ tay, đồng thời lại nhớ tới lời ngày xưa Bích La phu nhân
nói. Có lẽ dù là hồng liên hay mật đào, luôn cần chút cam lộ tưới tắm. Diệp Trường Vân
thì
sao,
không
phải hồng liên cũng
không
phải mật đào, càng giống
một
đóa hoa lan tinh xảo nở ở thâm cốc.
Hoa lan, cũng
không
thể thiếu nước cam tuyền.
Huống chi, nước cam tuyền này, còn từ thị vệ trẻ tuổi
anh
dũng nhất Vị Ương Cung ngày xưa -- Tiêu Đồng.
Tác giả có chuyện muốn
nói:
phát
hiện
một
vấn đề, lúc đó ta đặt tên công chúa là Xương Bình, bất quá là tùy tiện mà đến.
một
là vì quả
thật
bị dẫn dắt, mặt khác là vì ta vừa vặn ở tại Xương Bình, càng bởi vì ta cảm thấy đây là
một
cái tên cực kỳ phổ thông, lật giở lịch sử, có mấy cái tên như vậy, cái gì Bình a, An a, Thuận a, Đông a, Nam a, Tây a, đơn giản các chữ đó sắp lại.
Nhưng
hiện
thời ta phát
hiện
ra tất cả mọi người ấn tượng quá sâu đối với phò mã, văn này
sẽ
khiến người có ảo giác.
Tại đây trịnh trọng về phía phò mã tác giả thân ái tự kiểm điểm, đồng thời tiến hành cải danh. Từ giờ trở
đi, công chúa gọi là Triêu Dương.
Triêu Dương
sẽ
có muội muội, gọi là Thuận Nghĩa
đi.
Triêu Dương còn có chất nữ, gọi là Hoài Nhu
đi.