Triêu Dương công chúa ngày thứ hai ngủ dậy, nghe Mính Nhi
nhỏ
giọng nhắc tới việc này, bên môi gợi lên
một
chút cười lạnh bạc châm chọc, ngước mắt liếc Tiêu Đồng đứng hầu bên cạnh, nhưng cũng
không
nói
gì.
Tiêu Đồng cao ngất đứng hầu
một
bên, yên lặng cúi mi.
Sau đó, Bích La phu nhân
đi
tới, vào nhà thấy bên môi Triêu Dương có ý cười, liền cố ý mân mê miệng
nhỏ, nghiêng mắt hỏi: "Thế nào, nô nhi nhà ngươi kia khi dễ ta, đến ngươi cũng
đang
chê cười ta sao?"
Triêu Dương công chúa chậm rãi cao thấp đánh giá Bích La phu nhân
một
phen, rốt cục nhịn
khôngđược xì
một
tiếng nở nụ cười, mắt ướt trong suốt tràn đầy bỡn cợt.
Bích La phu nhân ngẫm lại bản thân, cũng nhịn
không
được cười ra tiềng,
đi
lên phía trước cười chỉ vào Triêu Dương công chúa, vươn ngón tay ngọc trêu đùa khuôn mặt công chúa, trêu tức
nói: "Thôi thôi,
đãkhông
ăn được cơm khô, ta
đi
ăn cháo cũng tốt!"
Triêu Dương công chúa lúc này cũng chậm chậm dừng cười, trong mắt dẫn theo mị ý vô tận, xem xét Bích La phu nhân: "Cơm khô ngươi vừa
không
được ăn, rau xanh cháo trắng ta
đã
chuẩn bị cả hai."
Bích La phu nhân thủy mâu sáng ngời, mỉm cười đẩy công chúa
một
phen: "Ngươi a ngươi, bạn tốt, sao lại giấu
đi, nhanh lấy ra ta xem."
Triêu Dương công chúa bên môi mang theo ý cười mị hoặc,
không
dụng tâm nâng mắt, liếc mắt lạnh nhạt lườm Tiêu Đồng
một
cái.
Mính Nhi biết ý, vội
thì
thầm với tiểu thị nữ bên cạnh
một
phen. Tiểu thị nữ tuân lệnh
đi
ra ngoài, khoảnh khắc
đã
dẫn theo hai người tiến vào.
Bích La phu nhân con ngươi như nước, mỉm cười đánh giá hai người này.
Đều là thiếu niên lang mười bảy mười tám mi thanh mục tú, bên trái bộ dáng hơi có chút co quắp, bên phải lại tự nhiên thanh thản, vẫn dám ngước mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn bản thân
một
cái, trong mắt có vài phần hoa đào câu người.
"Bên trái là Phẩm Liên, bên phải là Phủ Đào." Triêu Dương công chúa chống má,
không
chút để ý giải thích.
Bích La phu nhân che miệng nở nụ cười, dẫn theo vài phần xấu hổ
nói: "Như thế, ngươi đó là
một
đóa hồng liên tuyệt diễm nở rộ trong nước xanh, còn ta, đó là tiểu mật đào trong suốt vừa chín tới!"
Triêu Dương công chúa nhịn
không
được cười ra, trắng mắt liếc Bích La phu nhân
một
cái, trong miệng cười
nói: "Ngươi biết xấu hổ
không, còn tiểu mật đào gì! Ngươi chính là mật đào trong suốt
đang
độ, ta
thật
không
đảm đương nổi
một
đóa hồng liên trong nước xanh!"
Nàng hơi ngước mắt, nhìn Tiêu Đồng
đã
có chút
không
được tự nhiên, mát mát nhàn nhạt
nói: "Ta a, sớm
không
biết nhiễm bao nhiêu nước đυ.c!"
Bích La phu nhân trong mắt lưu chuyển, dĩ nhiên biết
rõ
tâm
sự
của Triêu Dương công chúa. Nhưng nàng là người cơ trí, tức thời cao giọng cười, ra vẻ vui đùa vỗ
nhẹ
lưng Triêu Dương công chúa, có ý tứ hàm xúc
nói: "Ta cũng mặc kệ cái gì nước đυ.c, nước trong, ta chỉ cần vài giọt nước ngọc lộ, làm dễ chịu tiểu mật đào trong suốt này!"
Triêu Dương công chúa sớm
đã
ném việc kia ra sau đầu, chẳng qua hôm nay sáng sớm đột nhiên nhớ tới mới phiền não, giờ Bích La phu nhân lại nháo lên, chút phiền muộn sớm
đã
vô ảnh vô tung, cũng mỉm cười ái muội
nói: "Ta nếu là sen, sao có thể nào thiếu vài giọt nước bồ đề."
Tức thời hai người hiểu ý cười to, cười đến cười run rẩy cả người, cười đến run eo mảnh mai, kinh động tuyết bay, rối loạn tâm tư người đứng bên cạnh.
Các thị nữ sớm thấy nhưng
không
thể trách, cũng thôi. Hai người Phủ Đào và Phẩm Liên vừa mới theo Triêu Dương công chúa, tuy
đã
trải qua dạy dỗ, lúc này ở đây nghe hai nữ tử nũng nịu oanh thanh yến ngữ, cũng
không
khỏi đỏ mặt.
Tiêu Đồng gắt gao nắm chặt tay, đầu cúi
thật
thấp.
Triêu Dương công chúa
đang
cười to, lơ đãng liếc Tiêu Đồng
một
cái, đem bộ dáng
hắn
co quắp lưu tại trong lòng.
====================================
một
đêm hoang đường rồi, Triêu Dương công chúa chậm rãi ngồi dậy, Phẩm Liên trong màn vội sau người hầu hạ.
Triêu Dương công chúa hơi lắc lắc đầu, mắt còn buồn ngủ thấy người hầu hạ trong phòng lên tiếng trả lời là Trường Vân, liền ho
nhẹ, hỏi: "Tiêu Đồng đâu?"
Trường Vân vội cúi đầu
nhẹ
giọng trả lời: "Tiêu thị vệ ở bên ngoài hầu hạ."
Triêu Dương công chúa hơi hơi nắm tay, khẽ
nói: "Nếu thế, gọi
hắn
vào
đi."
Trường Vân vội đáp vâng, tuân lệnh
đi
ra ngoài. Sau đó dẫn Tiêu Đồng
đi
vào trong phòng.
Tiêu Đồng vào nhà, chỉ ngửi thấy trong phòng hơi thở kiều diễm, lại có mùi hoa mai xông vào mũi, tức thời
không
dám ngẩng đầu, quỳ
một
gối xuống, cao giọng hỏi: "không
biết công chúa triệu kiến thuộc hạ, có chuyện gì?"
Triêu Dương công chúa gợi lên
một
chút ý cười nhàn nhạt, hơi ngả ra sau, tựa vào
trên
người Phẩm Liên, có chút vui sướn
nói: "Tiêu Đồng, ta có việc hỏi ngươi, ngươi cần phải trả lời ta cẩn thận."
Tiêu Đồng trong mắt vừa động, vội trả lời: "Công chúa xin hỏi, thuộc hạ nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn." (có gì
nói
hết)
Triêu Dương công chúa nâng bàn tay mềm lên, hơi che kiều môi, lười nhác ngáp
một
cái, mới chầm chập
nói: "Cũng
không
phải có chuyện gì đáng ngại, chỉ muốn hỏi
một
chút, Tiêu Đồng ngươi còn là thân đồng tử?"
Tiêu Đồng vốn là người dù phong sương mưa gió đánh vào cũng bất động,
hiện
nghe xong lời này, cũng cả kinh,
không
ngờ công chúa thế nhưng hỏi mình như thế!
hắn
vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ sợ đυ.ng phải đôi con ngươi bỡn cợt quyến rũ, lại chạy nhanh cúi đầu.
Nhưng ngay lúc vừa ngẩng lên,
hắn
dĩ nhiên nhìn thấy, trong trướng mạn phất lên, Triêu Dương công chúa
trên
người chỉ có
một
lớp sa mỏng, lộ người ngọc mảnh mai, sợi tóc hỗn độn rơi
trên
người.
Triêu Dương công chúa
đang
lười nhác dựa
trên
người
một
nam tử.
một
nam tử đê tiện
không
đáng giữ lại.
hắn
hai đấm nắm càng chặt, hai cánh tay cứng ngắc chống đỡ xuống, hô hấp cũng nhanh lên, con ngươi trở nên đen tối.
Triêu Dương công chúa cười, trong ấm thất chậm rãi dập dờn mở lời.
"Nhìn bộ dáng ngươi như vậy, nhất định là cũng được!" Triêu Dương công chúa
không
phải
không
có bỡn cợt
nói: "Tiêu thị vệ là thị vệ đắc lực nhất của bản cung, thế nhưng còn chưa từng hưởng qua tư vị ôn hương nhuyễn ngọc?"
Nàng trong miệng chậc chậc, hơi lắc lắc đầu
nói: "rất đáng tiếc!"
Tiêu Đồng cúi đầu quỳ tại chỗ, vẫn
không
nhúc nhích,
không
nói
một
lời. Chỉ có nắm tay nắm chặt tiết lộ nỗi lòng
hắn
lúc này.
Triêu Dương công chúa đương nhiên nhìn thấy trong mắt, nàng lạnh bạc, châm chọc, lại
không
chút để ý cười
nói: "Thân là chủ nhân, bản cung phải thể tất cho cấp dưới. Hôm nay bản cung ban thưởng cho ngươi
một
đêm nhân duyên sương sớm, thế nào?"
Tiêu Đồng lại ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ. Nàng có ý tứ gì? Nàng có ý tứ gì?
Triêu Dương công chúa cười nhìn Tiêu Đồng khϊếp sợ, chậm rãi nở nụ cười, cười đến thê lương mà cao ngạo.
"Trường Vân, tối nay ngươi hầu hạ Tiêu thị vệ, ngươi có bằng lòng hay
không?" Môi nàng kiều mị, chậm rãi phun ra mệnh lệnh làm cho người ta
không
ngờ được.
Tối nay ngươi hầu hạ Tiêu thị vệ, ngươi có bằng lòng hay
không... Đây là Triêu Dương công chúa hỏi.
Nhưng Diệp Trường Vân biết, đây
không
phải hỏi.
một
nữ nhi hèn mọn của lão nương giặt quần áo trong phủ đệ hầu môn, sao có thể
nói
không
đây?
Huống chi, hèn mọn
nhỏ
bé như Trường Vân, có thể đặt cùng nhân vật như Tiêu thị vệ, dĩ nhiên là may mắn. Hai tỷ tỷ của Trường Vân đều cũng có người lui tới, những người đó dù sao cũng là huyện thừa thôi,
không
bằng Tiêu thị vệ bình thường là thị vệ thân cận của công chúa.
Diệp Trường Vân năm ấy mười sáu tuổi, ngượng ngùng duyên dáng cúi xuống, nhấp môi non mềm, chưa
nói
được, cũng chưa
nói
không
được.
Triêu Dương công chúa nhìn Tiêu Đồng quỳ
một
gối xuống,
nhẹ
nhàng mà chân
thật
đáng tin hỏi: "Thế nào, Tiêu thị vệ?"
Con ngươi Tiêu Đồng phức tạp,
không
trốn tránh, thẳng tắp nhìn vào mắt Triêu Dương công chúa.
Triêu Dương công chúa mặc dù
đang
cười, nhưng mắt nàng lại
nói
cho
hắn, trong miệng nàng thốt ra, là
một
mệnh lệnh
không
cho cự tuyệt.
Tiêu Đồng chậm rãi cúi đầu, cắn răng, từng chữ tứng chữ
nói: "Tiêu Đồng tuân mệnh."
hắn
xưng là Tiêu Đồng,
không
phải thuộc hạ.
Triêu Dương công chúa hơi hơi buông mắt xuống, che lại tâm
sự
như có như
không. Mà lông mi dầy động lòng người
nhẹ
nhàng chớp xuống
một
độ cong duyên dáng, giống chim bay xẹt qua mặt hồ.
=============================
Xe của Triêu Dương công chúa chậm rãi về tới phủ Hầu gia.
Ở bên trái, vẫn là Tiêu Đồng cưỡi ngựa gắt gao hộ vệ bên cạnh.
hắn
cưỡi con ngựa cao to, vẻ mặt ác liệt, trong mắt như có đăm chiêu.
Diệp Tiềm ở trong đám kỵ vệ, trầm mặc cưỡi ngựa
đi
trước.
hắn
biết cưỡi ngựa, nhưng chỉ là
một
nô tài thấp kém, ngày thường bất quá là chạy chậm theo phía sau đám đông kỵ vệ thôi.
không
biết vì sao hôm nay Tiêu thị vệ lại lệnh cho
hắn
cưỡi ngựa
đi
theo?
hắn
nghi hoặc, nhưng nghĩ
không
ra.
sự
kiện trong nhà Bích La phu nhân kia,
đã
khiến thiếu niên chưa từng trải qua nhiều chuyện bất thường, trong lòng
không
yên càng bất an hơn.
Nhưng Diệp Tiềm cũng chú ý thấy, tỷ tỷ mình hôm nay cũng khác thường. Tỷ tỷ phảng phất có tâm
sự.
Diệp Trường Vân ngồi ở phía sau
một
chiếc xe ngựa, ngẫu nhiên nâng mành, liếc về người phía trước diện mạo hiên ngang
đang
cưỡi
trên
lưng ngựa kia, trái tim xẹt qua
một
tia ngượng ngùng. Nàng cũng chưa từng gặp nam nhi xuất sắc,
hiện
thời ủy thân cho Tiêu Đồng, trong lòng đương nhiên có bóng dáng
hắn.
Tiêu Đồng cũng
không
nhìn về phía Diệp Trường Vân
một
lần.
một
đêm nhân duyên sương sớm, Tiêu Đồng nguyên bản vẫn là Tiêu Đồng kia.
Bộ dạng Tiêu Đồng có chút lãnh ngạnh, nhưng tuyệt
không
khó coi.
hắn
không
thích
nói
chuyện, tính tình có chút quật cường. Võ công
không
tồi, đối với công chúa cũng trung thành tận tâm. Đó là đám thị vệ trong phủ Hầu gia đánh giá Tiêu thị vệ.
Người phủ Hầu gia kỳ thực cũng
không
hiểu
rõ
Tiêu thị vệ, chỉ biết
hắn
là thị vệ trong Cung Vĩnh Nhạc, nhiều năm trước, công chúa gả cho Triêu Dương hầu,
hắn
liền theo đến phủ Triêu Dương hầu này.
Kỳ thực vị Tiêu Đồng này tuy có chút lãnh ngạnh quái gở, nhưng cũng trọng tình trọng nghĩa, dũng cảm phụ trách.
hắn
cũng
không
vì
một
đêm nhân duyên sương sớm mà cưới Diệp Trường Vân, thực tế nhiều năm trước
hắn
đã
thề, nguyện chung thân
không
cưới.
Nhưng về sau
hắn
sẽ
quan tâm hơn tới Diệp Trường Vân từng có khúc mắc với mình, thậm chí
sẽ
ban ơn cho thân tộc nàng.
Rất nhiều chuyện sau này, cũng bởi vì Triêu Dương công chúa nhất thời tâm huyết dâng trào, đùa dai thúc đẩy cọc mỹ
sự
này, mà có thay đổi.
Thay đổi này,
không
chỉ là vận mệnh
một
người, thậm chí có thể là vận mệnh toàn bộ thiên hạ Đại Viêm.
Tác giả có chuyện muốn
nói:
về chương 3 trong hai cái túi thơm, từng cái đều có
một
câu đố, kỳ thực mỗi câu đố đều có đáp án, mà hai đáp án này cũng tương ứng với tên của hai người kia, Phủ Đào và Phẩm Liên.
Về phần đoán
không
ra đáp án, khẩu vị của các ngươi còn chưa đủ nặng,
không
thích hợp đọc truyện này, ~O(∩_∩)O~
PS: Ta cũng đồng ý với tác giả.