"Cố...Cố gia?"
Tô Hiểu Du có thể cảm nhận được l*иg ngực của mình đang đập mạnh mẽ. Tại sao hai từ "Cố gia" lại quen thuộc thế này...
Nó làm cô liên tưởng ngay đến Cố Minh Minh. Cô ta chính là người của Cố gia mà! Vậy Cố Dương Mịch và Cố Minh Minh có mối quan hệ gì?
Anh ta chính là người của Cố gia, một trong những kẻ tiếp tay tiếp chân hại Lục thị?
Không đúng, nếu là người thừa kế của Cố gia tại sao hắn lại làm ở TP? Không phải hắn cũng có khối gia tài kếch xù ư? Cố thị xếp sau Lục thị và Trần thị. Không lý nào một viên kim cương như Cố Dương Mịch làm trong một công ty nhỏ còn chưa được xếp vào top hoạt động phát triển trong nước.
"Hử? Ngạc nhiên lắm à?"
Trước mặt anh ta một kẻ hầu đặt xuống hai ly hồng trà thơm phức, mới ngửi đã biết hương vị của giới thượng lưu, tách trà sáng bóng sang trọng. Anh ta cầm lên nhấp một chút nho nhã.
"Anh là người thừa kế của Cố gia? Vậy gia đình anh...có mấy người?"
Cố Dương Mịch hơi chau mày, câu hỏi này có vẻ không liên quan lắm, cô hỏi là có ý gì?
"Tại sao hỏi vậy?"
"Trả lời tôi đi."
Cô căng thẳng đến lạnh sống lưng, đừng mà, đừng nói anh ta chính là người thân của Cố Minh Minh chứ?
"Gia đình tôi đương nhiên có bốn người." Cố Dương Mịch đặt tách trà xuống nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn cô khó hiểu. Có muốn biết là để tìm hiểu về anh? Có hứng thú với anh rồi?
Tô Hiểu Du rơi vào trạng thái hỗn loạn, đầu óc mông lung không nghĩ được gì. Nếu Cố Dương Mịch là người thừa kế, gia đình lại có bốn người, vậy không phải Cố Minh Minh chính là em gái của anh ta sao? Càng nghĩ cô càng rợn người, ném lại anh ta bằng anh mắt xa lạ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây?
"Anh chính là anh trai của Cố Minh Minh?" Cô cao giọng chỉ thẳng vào mặt Cố Dương Mịch, có phần ngạo mạn nhưng không thể kiềm chế được cơn tức giận.
Quả nhiên Cố Dương Mịch ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên tia bất ngờ. Xong cười điềm tĩnh nhún nhún vai.
"Cô có hiểu nhầm gì đó chăng?"
Hiểu nhầm? Nhầm sao được chứ? Rõ ràng cô ta cũng là họ Cố, hơn nữa đều là người của Cố gia, cô đâu bị ngốc!
"Không thể! Cố Minh Minh cũng là người của Cố gia, anh cũng chính là người thừa kế duy nhất của Cố thị. Hai người chính là anh em?" Cô lùi lại vài bước, muốn trốn tránh nhưng không thể.
Cố Dương Mịch cắn răng, nhướn nhướn mi tâm đi đến bên cô. Chỉ là anh ta bước thêm bước nào cô lùi lại thêm bước ấy.
"Đồ ngốc nhà cô. Cứ ai họ Cố là người trong gia đình tôi sao? Cố gia có bao nhiêu là người, tôi biết cô đang muốn nói về ai?" Cố Dương Mịch đột nhiên kéo tay cô lại, nhăn mặt giải thích rõ ràng như không muốn cô hiểu nhầm.
Tô Hiểu Du mở to cặp mắt tròn, môi vẫn bặm chặt vào nhau, có thể hiểu rằng anh ta đang lãng phí lời và cô thì không hề tin anh ta.
"Gia đình tôi có bốn người. Bố tôi, mẹ tôi, tôi và em trai tôi! Làm gì có ai là Cố Minh Minh!"
Cô nghe đến đây ngước lên nhìn, anh ta hung hăng trừng mắt lên với cô thật đáng sợ. Cố Dương Mịch đang tức giận? Cô đâu làm gì sai!
"Em trai?" Cô á khẩu gạt tay Cố Dương Mịch xuống.
"Đúng." Anh ta gật đầu cam đoan, biểu cảm chắc nịch.
"Vậy Cố Minh Minh..."
"Em trai tôi là Cố Dương Quý. Tôi không có em gái nào là Cố Minh Minh cả."
Cô nuốt nước nọt, gương mặt hơi ngượng có phần đỏ bừng. Là cô hiểu lầm sao? Nhưng quá trùng hợp, vậy Cố Minh Minh là gì của Cố gia chứ?
"Vậy em trai anh đâu?" Nếu Cố Dương Mịch là người thừa kế của Cố gia, vậy em trai anh ta Cố Dương Quý đâu chứ?
Ngay sau đó nghe được câu hỏi, anh ta tối sầm mặt, tay cuộn thành nắm đấm quay lưng lại với cô.
"Nó...tai nạn giao thông đã bị hôn mê ba năm nay rồi." Giọng Cố Dương Mịch có phần run run, nghe thôi cũng thấy đau lòng.
Vậy há chẳng phải Cố Dương Quý thành người thực vật rồi? Thật đáng thương, cô cảm thấy có lỗi khi chạm vào nỗi đau của anh ta.
"Xin lỗi." Câu xin lỗi dứt khoát nhưng cũng đầy thành ý.
"...không sao." Cố Dương Mịch nói rồi ngoắc ngoắc tay phía bên mấy kẻ hầu người hạ. "Chuẩn bị cơm, tôi muốn ăn trong vòng mười năm phút nữa."
"Vâng thưa đại thiếu gia."
Cả căn bếp lớn tấp nấp kẻ ra người vào, ai nấy đều bận rộn. Cô đương nhiên cũng là muốn vào hộ một tay nhưng bị Cố Dương Mịch ngăn lại, cũng đúng "đầu bếp quèn" như cô mà vào bếp thì chỉ có phá tan bành chứ biết làm cái gì đâu~
Mười năm phút sau chiếc bàn thủy tinh hoa văn lớn lập tức chất đầy thức ăn ngon, mới nhìn thôi bụng cô đã sôi sùng sục như kẻ sắp chết vì đói, căn bản sáng nay cô cũng không ăn gì lót dạ đã đi làm.
"Ăn nhiều một chút." Cố Dương Mịch gắp đầy cho cô một bát đồ ăn, chẳng mấy chốc cái bát nhỏ xinh biến thành cái núi nhỏ.
"Anh đừng gắp nữa, tôi không ăn hết." Cô nhăn mặt bất mãn.
Cố Dương Mịch chăm chú nhìn cô ăn, điệu bộ hết sức tự nhiên như người nhà, thật không chút giả tạo nào. Tô Hiểu Du chinh là người mà anh đang kiếm tìm, một cô gái tuyệt vời!
Đến khi ăn no bụng cô mới chú ý kẻ trước mặt nhìn mình đăm đăm như sắp ăn thịt mình đến nơi, tay xoa xoa bụng cô lườm lườm.
"Nhìn gì hả?"
"Cô đúng là không giống phụ nữ chút nào." Miệng cô còn dính lại chút nước sốt. Cố Dương Mịch liền rướn tay qua lau nhẹ nhàng.
Hành động của anh ta làm cô khá giật mình. Anh ta lại đưa ngón tay vừa quệt nước sốt từ cô vào miệng anh ta, mυ'ŧ lấy ngón tay tỉ mỉ nhưng cũng hài lòng.
"Anh làm gì vậy?" Cô xấu hổ ngượng ngịu.
"Không nên lãng phí thức ăn. Tôi là đang muốn giúp cô."
Thế mà là giúp sao? Thật biếи ŧɦái chết đi được!
Anh ta một lần nữa nhìn thẳng vào đôi môi anh đào của cô. Đôi mắt luyến tiếc vô cùng. Chết tiệt, nếu không phải lần trước cô gọi tên người đàn ông khác trước mặt anh thì anh đã chạm được vào đôi môi ngọt ngào kia rồi.