Chương 3
CHAP 3 : DUYÊN PHẬN ….CHẮC CHẮN TÔI SẼ GẶP LẠI ANH18: 30
Bóng tối đã dần buông xuống , cái sự im lặng đến tĩnh mịch trong một khu phố , đôi lúc chỉ nghe thấy tiếng của xe cộ và côn trùng .
Nhưng đâu đó vẫn phát lên một âm thanh liên hồi , như một sự va đập của một vật thể với mặt đất “bịch ….bịch ” nó rất nhanh , và cũng kết thúc bằng một tiếng rầm rồi sau đó lại “bịch ..bịch ” âm thanh nó lại nhỏ dần .
Đó chính là tiếng chơi bóng rổ của nam nhân mặt lạnh , sân bóng hiện tại chỉ có mình hắn , không chút âm thanh ngoài tiếng bóng ,hăng say đến khó tả , nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi , dường như cậu ta mang một sự cô đơn đến trống trãi , chơi bóng một mình cũng thấy thú vị như vậy sao .
Cứ như thế dằn bóng , úp rổ , cứu ném ba điểm sao lại dằn bóng hành động như vô thức lập đi lập lại , dường như tôi kể cậu ấy như một tên tự kỉ , không biết mình đang làm gì. Nhưng không thể không kể đến sức hút cậu ta lúc bấy giờ , một nam thần cao ráo , trên trán toàn mồ hôi , chiếc áo trắng ướt đẫm gợi lên một vẻ đẹp thanh thoát mạnh mẽ khi nhìn thấy rõ 6 múi trước bụng thật săn chắn và quyến rũ .
Trước khi cậu cho bóng vào rổ định nhảy thoát người lên thì có một cô gái chạy đến , tay nắm chặt lấy áo cậu . Phía xa lại có 4 tên nam nhân chạy đến , mặt mày hung tợn , đôi mắt cứ chăm chăm nhìn cô gái , đôi mắt nham hiểm , quan tâm làm gì chuyện đấy , mặc kệ bọn chúng lấy tay cô gái ra khỏi áo mình , quăn cho cô một ánh nhìn lạnh lùng , sau đó lại dằn bóng , làm như cả thế giới này chỉ có mình cậu tồn tại , bọn chúng đang phát điên vì sự ôn tồn của hắn , một tên bước lên phía trước , tay hắn có cầm một cây to , chỉ thẳng vào mặt hắn
” nhóc con , biết điều tránh ra chỗ khác , để bọn anh làm chuyện đại sự “
” ….” Không nói gì vẫn mân mê trái bóng của mình
” móa , thằng này láo , tụi bây xử nó cho tao ” hắn tức đến đỏ mặt tía tai
Ba tên phía sau khi nhận được lệnh , xông vào tay chúng điều cầm cây ,
Hàn Thần vẫn thản nhiên , dằn bóng của mình cảm nhận bọn chúng còn một bước nữa đã tới gần , mạnh tay đập trái bóng vào thẳng mặt một tên phía ngoài , hắn ngã ngay xuống đất tiết ra vài ngụm máu , cùng một cái răng , mặt in hằng một vòng tròn , đau đớn mà khóc than , chắt hẳn là đau rát tận xương tủy , mặt đã không được đẹp mà còn bị hủy hoại chẳng khác quỷ độ lớp người , hai tên kia bỗng chùn lại , vẻ mặt có chút sợ hãi
” Tụi bây làm gì thế , đánh nó cho tao ” tên đó hét to
Hai tên còn lại tiếp tục ngoan cố xông vào , một cước xoay người bọn chúng văng ra xa , cũng chẳng ngại lấy đi vài chân răng và ngụm máu tươi , cả hai chỉ biết ôm ngực miệng đã không thể thốt nên lời .
Hàn Thần chẳng ngại đưa đôi mắt sắt nhìn hắn một cái , cảm xúc chẳng hiện ra , làm hắn sợ chân tay bũng rũng , nhưng bản thân vẫn còn điên cuồng xong tới lấy cây đánh thẳng vào mặt Hàn Thần , chưa đợi hắn tới tung một đấm vào bụng , giờ hắn chỉ biết kêu la , sau đó Hàn Thần không nói gì , cũng không nhìn lấy cô gái đó một cái bước tới nhặt lấy trái bóng của mình .
Bước ra phía ngoài , nhưng chưa kịp bước đi đã nghe cô gái phía sau la lớn
” Cẩn Thận ….”
. Tên cầm đâu lúc nảy đang cầm một con dao nhảy đến quơ loạn xa , nhờ tiếng kêu quay lại kịp thời nên không bị gì , tên đó vẫn điên cuồng tấn công cậu , do những đường dao không cố định , tay cũng chẳng chịu buông trái bóng xuống , nên đã bị hắn cắt một đường ngay bắp tay , một đường khá sâu , chắc hẳn rất đau rát , máu cứ thể mà tuông ra , dù là có đau đớn nhưng vẫn không hề tỏ ra đau đớn hoặc thái độ , nên nói hắn là gì đây , da hắn cứ như da trâu không biết đau rát là gì à , khuôn mặt vẫn lạnh tanh , dùng đôi mắt sát thủ nhìn tên kia , tung cướp đá văng con dao , cho tiếp hai cước vào ngực , chăng ngại bước tới , đạp chân thẳng một cái vào cái tay hắn đã gây ra thương tích cho cậu , một cái rắc thật lớn trong yên tỉnh , xem ra bệnh viện trấn thương chỉnh hình , răng hàm mặt trong ngày hôm nay có rất nhiều khách hàng mới , cô ngờ nghệch trước sự tàn nhẫn đó .
Sau đó lại bừng tỉnh khi cậu ta xoay đi , nhưng hình như chân cô đã bị thương , không thể bước đi được nữa vừa bước đến đã hụt chân té ngã , một cái rầm ê cả mông , nhưng vẫn cố gượng trong hơi thở đau đớn
” Anh gì ơi , cảm ơn anh “
Nghe thấy giọng âm có chút quen thuộc , từ đâu hình ảnh hiện về cái cô gái với nụ cười đó , tự nhiên tâm can lạ lẫm , đáng ra chẳng muốn quay lại nhưng lí trí lại trái ngược hành động , lại làm chuyện khó hiểu , quay người lại bước đến đỡ cô ta lên , dù là gương mặt lạnh , không tí cảm xúc thoát hơi , không nhìn lấy mặt người ta một cái .
Nhưng người kia thì lại khác , khi va chạm da thịt , người bỗng chốc kì lạ , tim chợt thoáng nhanh chậm , mặt nóng và đỏ hơn bao giờ hết , mắt chẳng rời chàng trai trước , làn da này đôi môi , chiếc mũi kia ,ánh mắt của anh ta thật khó tả , chìm mãi sâu trong mộng phù du chợt hoàn hồn khi người đó đυ.ng vào chân mình , hình như anh ta đang xem xét gì đấy , đang suy nghĩ không biết nói gì nữa thì bỗng cảm nhận chân đau đớn vô cùng , dường như xương khớp đã bị điều chỉnh lại
” ada ….” Này thét lên , quả thật là rất đau
Hắn thì vẫn lạnh tanh không nhìn người ta dù một cái , sau đó đứng dậy và rời khỏi ,đưa bàn tay trái bóp chặt vào bắp tay bị cắt rách , quả thật cái tên lì lợm này có sự chịu đựng vô cùng lớn , không một tiếng la , một tiếng than thở
” Tay anh có sau không , nó chảy rất nhiều máu ” tim bỗng nhói lên một tiếng , đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất an nhất , chưa bao giờ cô lo cho người ngoài nhiều ,nhưng cũng là lẽ phải bởi vì người ta vì cô mà bị thương là vì cứu cô
Hàn Thần cũng chẳng thèm nhìn lại , cứ thế mà bước đi , điều đó làm cô giận dữ nhưng vẫn hờn giận vì kẻ đó khinh bỉ mình không bằng sự khó chịu và nhói trong lòng lúc bấy giờ , biết chân mình vẫn chưa thể tùy tiện đi lại , nhưng cô vẫn gán gượng vượt qua sự đau lớn
bước một bước đưa tay kéo hắn quay lại nhưng vừa chụp được bàn tay thì đã ngã xuống đất , đau rất là đau và lần này dù có gượng cách mấy cũng không thể đứng dậy . Hắn chưa bao giờ động lòng , nhọc tâm vì một người xa lạ, nhưng hôm nay thì lại khác , bỗng cảm thấy cắn rứt chẳng hiểu sao như thế , thôi thì đã làm ơn thì cho trót , lòng nghĩ thế nhưng mặt vẫn không biểu hiện , ngồi xuống đở cô lên lưng và cổng cô ra khỏi sân bóng
” này anh đưa tôi đi đâu vậy “
có xíu ngạc nhiên về hành đọng đó , nhưng lại cảm thấy ấm áp lạ thường , anh ta là ai chứ , cảm giác với anh ta thật lạ bỗng chốc cô lại đỏ mặt vì sự tiếp xúc gần gũi của cả hai , xem ra anh ta cũng không quá vô tâm như khuôn mặt của mình , sau đó cươi tươi mà cũng chẳng hiêu sao lại cười
Cảm nhận được nụ cười ấm , quen thuộc chẳng hiểu sao lại có tí lâng lâng trong lòng , chẳng lẽ mình điên hay sao , chẳng bao giờ mình như thế này , dù ở bên cạnh ai đi chăng nữa cũng không thể , nụ cười của cô thật ra điều gì , nó khiến tôi không còn là tôi nữa , nó lại có chút gần gũi quen thuộc, cuối cùng cô là ai .
Ngưng đi dòng suy nghĩ đứng trước một phong khám đông y , giờ thì không cần câu trả lời nữa , không mong đợi nữa cô biết anh ta muốn đưa cô đi đâu nhưng vẫn còn tí tức giận vì sự khinh người của anh ta . Cậu hoàn thành mọi thủ tục Và đưa bác sĩ khám cho cô ấy , vết thương cũng không nặng cho lắm , chỉ là bông gân tạm thời không thể đi lại , nhưng qua vài ngài sẽ khỏi , đưa cho cô vài lọ thuốc cho cô về nhà thoa. Bên ngoài thì vết thương cũng đã đông lại , cũng đã bớt hơn lúc nảy , đi vào nhà vệ sinh rửa sạch và chẳng ngại xé rách luôn phần áo đã bị cắt , băng lại
Tại sao không cho bác sĩ băng bó lại vì nếu băng bó ở đây , chắc họ sẽ cho thêm vào vài loại thuốc đông y , cái mùi nó rất khó chịu , thà chịu đau về đến nhà còn hơn đắp những thứ đó lên người . Khi bác sĩ đã khám xong , cậu lại cổng cô ra ngoài định bắt tacxi cho cô về , hiểu được ý cậu
” Không cần đâu , nhà tôi ở gần đây , tôi tự về là được , thật sự cảm ơn anh , 3 lần gặp điều được anh giúp “
” ….” Lại là sự im lặng lên ngôi
cậu ta quay hướng đi vẫn cổng cô trên người , nhưng có biết đường đi đâu mà tài lanh , một tên mù đường thế kia thì biết đường đâu mà đi , giờ kêu hắn đi lại sân bóng cách đó 200m thôi cũng không nhớ . Hàn Thần của chúng ta cái gì cũng biêt , chỉ là không biết đường và biết điều mà thôi .
” Nhà tôi ở gần sân bóng lúc nảy , anh cho tôi xuống ở đó là được ” Tiểu băng nghĩ rằng anh ta bị câm , nên không nói chuyện hỏi mình được , nên thông cảm không giận dỗi gì nữa , thấy anh ta có ý đưa về nhà nên chỉ đường luôn vậy
Đi được một đoạn , quả theo dự tính quên mất tiêu đường đến sân bóng đứng đợi một hồi lâu mong người trên lưng hiểu và chỉ đường , nhưng không cái đáp trả của cô ta là im lặng , Buộc biện lên tiếng nhưng chỉ là hai chữ
” Chỉ Đường ” hàn khí làm lạnh cả con đường
Cô ở trên lưng bỗng giật mình, điều đó hắn cũng cảm nhận được , cô lắp bắp hình như là một đã kích khá lớn nha , nói thẳng thừng không nể nan thật không giống Tiểu Băng chú trọng ngôn ngữ ngày nào
” anh biết nói sao ?”
Lòng tự nhiên dâng trào một cơn khó chịu trong vài giây , đến bản thân cũng còn bất ngờ , cái gì mình chấp nhất cô ta đến vậy sao , cô ta đã kích được mình thật ra là sao chứ , bản thân hình như không thể khống chế , vấn ngại đó cũng chẳng là mặvc kệ cô ta đang nói gì
” Chỉ đường ” vẫn lạnh lùng không tỏ một thái độ , mắt nhìn lên cô ta với một sự sắt lạnh , vốn có
Cô ta không hiểu , hình như anh ta không nhớ đường sau , gì chứ không thể nào chẳng lẽ anh ta đùa với mình , nhưng cũng không đúng con người này làm gì biết đùa , dẹp loạn những suy nghĩ lung tung , cô chỉ đường cho Hàn Thần đưa mình về nhà
Trong nhà của cô , Hàn Thần đặt cô ngồi xuống sao đó quay ra ngoài , nhưng lại một lần nữa cậu bị nếu tay lại, vì vết thương đang đỏ ửng trên bắp tay , máu hình như lại tuông ra bởi vì những cử động của cậu khi cổng cô ấy về nhà , tay vẫn không buông cổ tay của Hàn Thần
” Tay anh bị thương , để tôi giúp anh băng bó nó lại ” Cô nhìn cậu bằng ánh mắt ân cần , xoáy sâu vào đôi mắt xanh đó cảm giác lại một phen lạ kì
” Không cần ” vẫn bước ra ngoài mặc kệ cánh tay người đang nếu giữ , đây là lần đầut tiên cậu ấy không tránh xa sự va chạm của người khác mà mặc kệ như thế , vì cảm giác lúc này có chút gì quen thuộc
Bực mình vì cái tên cứng đầu , đáng ghét trước mặt , lòng mình không thầm mắng chửi cho thỏa mãn lòng câm phẫn, khi bị người khác khinh bỉ đến mức như thế , dùng cơn giận tạo nên một sức mạnh phi thường kéo thẳng tên kia ngồi xuống sofa ,bắp tay lại tét thêm một ít , vẫn cố kiềm chế cảm xúc không để người khác nhận ra cảm xúc hiện tại , vẫn lạnh tanh đến phát sợ, cái tên này bộ lộ cảm xúc thì sẽ chết không toàn thấy sau biết mình đã hơi mạnh tay
” Xiin lỗi , tại anh cứ cứng đầu , tôi không muốn nợ người khác quá nhiều đâu , nên để tôi trả ơn lại “
Vừa nói vừa tháo miếng vãi quanh của cậu lúc này , giờ máu đã đẫm miếng vãi đó lòng thầm nghĩ ” cái tên này , có phải người thường không , bị thương đến thế kia không chút than vãn”
Lấy hợp y tế dưới bàn , lấy thuốc sát trùng , bông băng thuốc đỏ ra , ân cần hết mức có thể , dịu dàng tận mức thấp nhất vì sợ người kia sẽ đau , bởi khi thấy vết thương đó bỗng lòng lại nhói lên một cách lạ kì . Chẳng hiểu bản thân cần gì quan tâm người này đến thế , dù Triệu Tôn là bạn trai nàng , cũng nhiều lần vì nàng mà bị thương nhưng cũng không nhận được sự quan tâm ân cần lúc bấy giờ , nhân tiện người ta đang băng bó cho mình , đã thuận tiện khắc hình ảnh cô gái này trong đầu , càng tiếp xúc càng gần càng thấy cô ta càng xinh đẹp , nếu ngay bây giờ cô ta lại cười , chắc chắn mình sẽ không kìm được cảm xúc , xem ra cuộc sống bình thản của mình sẽ có biến chuyển rồi .
Nhưng cũng tốt , dù sao mình không muốn bọn Thần ( bọn thần là cách gọi chung của Hàn Thần với những người còn lại ) cứ lo nghĩ cho mình , Hàn Thiếu Phong trong truyền thuyết của họ đã không tồn tại , hy vọng của họ mình biết , nếu đã có người làm băng trong mình tan , thì cũng nên biết cách nắm giữ , cứ vì những điều không đáng thật không tốt . Mình vốn vĩ không muốn thế này nhưng sao mãi vẫn không thể lộ ra được
. Cảm xúc của mình có phải đã bị tướt đoạt, thôi đi suy nghĩ tung lung , mình từ khi nào đã dần thay đổi thế này chứ. Khi đã băng bó cho hắn xong , nàng thấy hắn ngẩng ra nhìn nàng , bổng đỏ mặt , tim đập liên hồi , khi phát hiện hai mắt chạm nhau , hắn lập tức thoát ra . Khuôn mặt lạnh lùng vốn không đổi , sau đó lại quay đi không một tiếng cảm ơn ,và cũng
chẳng nhìn mặt người ta lấy một cái ,
” Cảm ơn anh một lần nữa , mà này anh tên gì , dù sao đây cũng là lần thứ ba cho tôi biết được không “
Cậu ta không nói gì , im lặng lấy điện thoại như gọi cho ai đó
” Không nói cũng chẳng sau …Duyên Phân …Tôi nhất định sẽ gặp lại anh ….cảm ơn một lần nữa anh mặt lạnh ” Trương tiểu băng cố hét lên để tên đang đứng ngoài cửa có thể nghe được
Sau đó nhìn người kia khuất bóng , ” mình không nhìn lầm chứ anh ta cười , cười thật sao , dù mờ ảo nhưng thật tuyệt”
sau đó cô cũng cười ngây dại , phải chăng trúng sét rồi băng tiểu thư đúng đó là lần đầu tiên sau mấy năm cậu ta nở nụ cười đầu tiên , và nụ cười đó là dành cho cô và chắc hẳn trong tương lai vẫn còn nhiều nụ cười hơn nữa và đó là duy nhất của cô phải không Hàn ca , một cuộc gặp gỡ duyên phận mang nhiều điều trong tương lai , ngưới thất tỉnh hàn thần trong truyền thuyết đã xuất hiện rôi .
——————————————–
Tại nhà của Hàn Thần
Băng Thần đang đứng ngồi không yên , dù biết cậu ấy sẽ không có chuyện gì , nhưng vô cùng lo lắng , bây giờ gần 10 giờ , đi đâu cũng không biết gọi điện thoại cũng không bắt máy . Cứ đi ra đi vào cửa chính , cho đến khi có đèn xe chiếu vào mặt , lấy tay che đi ánh sáng chói lò , lòng cũng đã yên tâm vì đó là xe của ai kia , chạy nhanh tới phía trước mong nhìn rõ thân ảnh quen thuộc, chợt một nụ cười lóe sáng trong màng đêm , một thiên thần với chiếc quần ngắn với chiếc áo thun , tóc buộc cao cá tín bước đến chẳng ngại ôm lấy người trước mặt
” Hàn Thần , cậu đi đâu thế , tớ rất lo cho cậu ” giọng nói dịu êm vẫn thêm một phần lo lắng , chợt lúc đó nhìn sáng cánh tay bị thương lòng lại quặn đau , buộc thắt nhói lên một tiếng
” tay cậu sao lại bị thương ?” một tay nhẹ nhàng sờ lên vết thương xem xét có sao không
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng đó , thật cũng đâu thể quá lạnh lùng , và một phần Hàn Thần đã được ai đó mở lòng nên cũng trở nên biết chú trọng cảm xúc của người khác hơn
” Băng Nhi , không sao ” nhưng vẫn là không quá 5 chữ , xem ra thuốc để trị quả thật không có .
“Được rồi , chúng ta vào nhà ” lòng vẫn chưa được yên sau đó lại quay sang ” Hàn Thần , xin cậu sau này có thể cho tớ biết cậu đi đâu hay không , cứ như thế tớ thật sự rất lo “
Hắn không nói gì chỉ gật đầu nhẹ một cái , thật muốn gϊếŧ tên này mà , quan tâm thế điều nhận lại chỉ có thế này . Cô cũng chịu hay sao . Thật là yêu làm người khác mù quán và ngốc nghếch mà
—————————-
Sao Hàn Thần lại gọi Tử Băng là Băng Nhi vì là Hàn Thần chúng ta lúc nhỏ rất ma lanh , chơi đã muốn làm đại ca của người ta , thấy Tử Băng người ta sinh sau mình 11 tháng nên dụ dỗ người ta kêu mình là caca, do theo thói quen nên bây giờ vẫn nhiều lúc gọi là như thế , đây là phần đối thoại của hồi ức
” Băng Nhi , Băng Nhi muội muội , muội thật là đáng yêu quá ” Giong hớm hỉnh của đứa trẻ 6t , mới sáu tuổi đã muốn làm anh hai người ta , lớn lên giờ lên tới ông nội luôn rồi
” Thiếu Phong , chúng ta cùng tuổi sau lúc nào cậu cũng bảo tôi là muội muội
” Tử Băng nhà ta không giống đứa trẻ sáu tuổi chút nào phân định rất rõ , nhưng thế vẫn bị Hàn Thần lừa gạt trắng trợn
” Băng Nhi này , muội sinh tháng mấy ” vẫn giọng ma lanh
” Tháng 12 ” trả lời không chút nghi hoặc
” Còn ta “
” Tháng 1 “
” Vậy theo muội số 1 với số 12 số nào đi trước ” Anh mắt gian tà nhìn về phía Tử Băng
” Số 1 “
” Bingo , thế có phải ta đi trước muội ,người ta thường nói trong một băng nhóm thằng nào đi trước là lão đaị, thế muội phải gọi ta là caca” có câu như thế sao ta ? Hì không biết nói sao gạt tiểu nữ nhi này là được , từ nhỏ đã thích làm nam nhi, thích được gọi caca
” Thật sao Thiếu Phong ?” vẻ mặt ngây thơ có chút tán thành
“Đúng thế ” gật đầu cái mạnh khẳng mình lời gian dối” nào mau gọi ta tiếng phong ca ” vẻ mặt vui mình , khoái chí đắc thắng
” Được , phong caca “
” Băng Nhi , ngoan ngoan ” xoa đầu người ta , cười cười ” muội muội quả là ngốc nghếch ” lòng lại thầm nghĩ
Sau này khi lớn hiểu biết chuyện , nên Băng Thần đã cho hăn một trận , nhưng cứ bị chọc huê , sao này Băng Thần cũng đổi luôn cách xưng hô