Thiên Sư, Giảm Giá Không?

Chương 25

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Mặt Lục Chinh sầm lại.

Trần Hi theo bản năng nhìn sang mặt bàn kính bị nứt kia, lại nhìn Lục Chinh

đang

ngồi đối diện.

“Hỏng rồi.” Giọng

nói

nhỏ

nhẹ

của



còn mang theo chút trách cứ.

Lục tổng vẫn luôn rất hống hách, sợ gì ai.

anh

hít

một

hơi

thật

sâu, ngay lúc Khương tổng

đang

nghĩ cái bánh bao thịt tám vạn tám của mình

đã

bị Lục tổng đập cho

một

đi

không

trở lại,

thì

chợt nghe giọng lạnh lùng của người đàn ông truyền tới, bình tĩnh

nói: “Tôi

sẽ

đền.”

anh

tiện tay gọi cho trợ lý Trương,

yêu

cầu mua

một

bàn trà như thế nào đó, vẻ mặt còn rất lạnh lùng, Khương tổng vẫn mặc kệ, cầm điện thoại trong tay,

nói

với Khương phu nhân và Khương Noãn: “Thư ký gọi tới.”

Ông vì muốn thể

hiện

mình

thật

sự

vô tội, trong sạch, trước đôi mắt

đang

từ từ nheo lại của Khương Noãn mà mở loa ngoài, nhưng đầu bên kia lại mãi chẳng

nói

chuyện, chỉ có

âm

thanh xẹt xẹt quái lạ truyền tới.

Khương tổng nhíu mày.

“Tín hiệu

không

tốt?”

không

thể im lặng

không

nói

câu nào được,

không

nói

chẳng nhẽ bên đó

đang

chột dạ?

Hay là muốn trước khi

đi

phải hãm hại trong sạch của Khương tổng

một

chút, phải đốt cháy chút hậu viện.

Khương tổng béo tròn nghiêm túc

nói: “Thư ký Lý, đừng có giả thần giả quỷ ở đây.” Ông cảm thấy đây chắc chắn là ả hồ ly tinh này

đang

trả thù việc mình đuổi việc ả, nhưng Trần Hi đột nhiên nhíu mày,

nhẹ

nhàng hỏi, “Có người

đang

thì

thầm.”

Giống như có tiếng cười phụ nữ khàn khàn truyền tới từ đầu bên kia, còn mang theo vài phần nỉ non quyến rũ quỷ dị,



không

nghe



lắm, thấy Khương phu nhân

đang

hoang mang nhìn mình, thế là quay sang hỏi, “cô

không

nghe thấy ư?”



chợt nghĩ tới cái gì,

đang

muốn mở miệng, đột nhiên nghe thấy chiếc di động

đang

mở loa ngoài truyền tới tiếng hét to của phụ nữ.

Tiếng hét thất thanh này chấn động tới mức cả biệt thự đều rung chuyển, chỉ độc

một

tiếng, rồi điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.

“Chuyện, chuyện gì đây?” Sắc mặt Khương Noãn lập tức thay đổi, vỗ tay xuống chất vấn, “Đây là tới cửa thị uy đúng

không?!”

“không,

không,

không, hôm nay bố đuổi việc



ta rồi.” Thấy Khương phu nhân

đang

nhướn mày nhìn mình, bộ dạng như tôi biết tỏng rồi, Khương tổng tuy là thực

sự

trong sạch nhưng vẫn ôm bụng bia ho khan

một

cái,

nói, “cô

ta cũng

không

biết

đã

làm gì, tôi nghi ngờ



ta hạ chú.”

Vậy chẳng phải đó là hạ chú bị phản phệ?

Đáng đời!

Trong lòng Khương tổng hung tợn cười lạnh

một

tiếng, đừng nhìn gương mặt hiền từ mập mạp này mà nhầm,

trên

vấn đề trong sạch, mấy người béo cũng rất có tiết tháo đấy. Ông cảm thấy thư ký Lý đúng là đáng đời, cho nên



ta gặp phải rắc rối cũng mặc kệ.

Khương phu nhân lại hơi do dự.

“Có lẽ



ta gặp phải phiền phức cũng

không

chừng.”

“Gặp

thì

gặp thôi, liên quan gì đến tôi đâu.”

Khương tổng dừng

một

chút, nghĩ đến chuyện nếu như thư ký Lý xảy ra chuyện, cú điện thoại cuối cùng là gọi tới chỗ mình…Khóe miệng run rẩy

một

chút, vẫn gọi tới công ty bảo nhân viên tới xem thư ký Lý kia

một

cái, miễn cho hôm nào đó cảnh sạt đột nhiên tới cửa

nói

với ông, “Người cuối cùng



ấy liên hệ là ngài, cho hỏi ngài và



ấy có quan hệ gì?” Cái này thực

sự

làm nhau bực lắm đấy.

Ông

không

đem chuyện này để trong lòng, Trần Hi lại cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng



chưa từng gặp thư ký Lý kia, ngẫm lại cảm thấy có Khương tổng ở đây chắc là

không

sao đâu.

“Ăn cơm thôi.” Khương phu nhân cười

nói.

Bà nhìn Lục tổng

đang

cầm điện thoại, lại nhìn mặt bàn bị nứt kia, hơi nhướn mày.

thật

là thú vị.

Bởi vì

một

câu

nói

của Trần Hi, Lục tổng trước giờ đều là “Tổng tài ta đệ nhất thiên hạ!” vậy mà chịu lùi bước, còn biết bồi thường?

Bà cảm thấy rất là thú vị, nhưng mà chợt nghĩ tới Trần Hi là

một



bé ngoan ngoãn đáng

yêu

như thế này, ai lại muốn để lộ hình tượng

không

tốt của mình trước mặt



bé này chứ? Tổng tài

thì

cũng là người, đúng

không?

Bà cười cười, kéo tay Trần Hi, cùng

đi

tới bên bàn ăn xa hoa,

trên

bàn cơm

thật

dài bày đầy món ăn tinh xảo, mắt Khương tổng lập tức sáng lên: “Toàn bộ do bà nấu à?” Từ sau khi trong nhà có người giúp việc, Khương tổng

không

muốn Khương phu nhân xuống bếp nấu cơm nữa. Tuy là Khương phu nhân vẫn hay vào bếp nấu cơm cho hai bố con ăn, nhưng Khương phu nhân nấu nhiều món như vậy đúng là hiếm gặp.

Khương phu nhân ý vị thâm trường nhìn chồng mình.

Khương tổng vừa mới nhận điện thoại của nữ thư ký đành im lặng cúi đầu, đối diện với ông là

một

đĩa rau xào.

Khương tổng im lặng, tự giác kéo đĩa rau về phía mình, cố gắng tự tưởng tượng mình là

một

chú thỏ.

“Lục tổng, Hi Hi, mời nếm thử tay nghề của tôi.” Thấy Khương tổng

đang

đối diện với đĩa rau xanh đầy đau khổ, Khương phu nhân lúc này mới

hiện

lên tươi cười, kéo Trần Hi ngồi xuống cạnh mình, chỉ vào mấy món ăn

trên

bàn cho Trần Hi

đang

mở to mắt nhìn, cười

nói, “Đều là làm riêng cho cháu ăn…Còn Lục tổng nữa, nhân lúc còn nóng mau ăn

đi.”

Bà miễn cưỡng nghĩ tới còn

một

Lục tổng, Lục Chinh cũng

không

thèm để ý, thấy Trần Hi ngồi đối diện mình

đang

giơ đũa

không

biết chọn món gì,

anh

đột nhiên mở miệng hỏi, “Em thích ăn món gì?” Giọng

anh

trầm thấp khàn khàn, mang theo vài phần thâm trầm quyến rũ của

một

người đàn ông trưởng thành. Tiếc là

một

người đàn ông

anh

tuấn như vậy, trong mắt Trần Hi còn

không

quan trọng bằng cái chân giò hầm.



đỏ mặt gắp

một

miếng giò heo Đông Pha bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy trong miệng đều là hương thơm ngào ngạt đầy hạnh phúc, nghe được câu hỏi của Lục Chinh liền vội vàng nuốt miếng giò, quay sang

nói, “Em

không

kén ăn.”



vén mái tóc

thật

dài ra sau đầu, gương mặt trắng nõn cỡ bàn tay lộ ra, đôi mắt



sáng lấp lánh nhìn Lục Chinh.

Lục Chinh khựng lại, do dự

một

chút, gắp

một

miếng sườn kho tàu bỏ vào cái bát

nhỏ

của

cô.

Trần Hi cúi xuống nhìn miếng sườn, lại nhìn Lục Chinh, cười ngại ngùng

một

cái.

“Cảm ơn

anh.”



nhỏ

giọng

nói

cảm ơn, vùi đầu từ từ ăn miếng sườn kia, lúc



ăn gì đó,

trên

gương mặt tinh xảo cũng luôn tràn ngập thành kính, giống như ăn thịt là chuyện hạnh phúc nhất

trên

đời, thỏa mãn tới mức đôi mắt cong cong.

Khương Noãn

không

ngờ



lại thỏa mãn tới mức ấy,

nhỏ

giọng hừ

một

tiếng, “Nào ăn ngon tới cỡ ấy.” Vừa

nói

vừa gắp cho Trần Hi

một

con tôm ngoài giòn trong mềm

đã

được bóc vỏ, Trần Hi

đang

loay hoay vội ngóc đầu lên, nở nụ cười với Khương Noãn. Sau nụ cười này, Lục tổng từ tốn dời ánh mắt tới chỗ Khương Noãn nhìn

một

cái, đũa lại gắp cho Trần Hi

một

miếng sườn cừu nướng.

“Ăn cái này

đi.”

Khương giáo bá cảm thấy bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi đấy.

Chiến tranh

trên

bàn cơm tuyệt đối

không

để thua được!



nàng gắp

một

miếng hải sâm xào cho Trần Hi.

“Ăn cái này.”

“Cái này.”

“Cái này!”

Khương tổng

đang

đau khổ ôm cải thìa im lặng ăn, vừa ngẩng đầu lên, thấy

trên

bàn cơm

đang

là đao quang kiếm ảnh, ông chỉ biết nghẹn họng nhìn trân chối. Ông muốn

nói

chút gì đó, nhưng đến cơ hội

nói

chuyện cũng chẳng có. Khương tổng thấy Khương giáo bá nhà mình muốn đánh nhau với Lục tổng rồi,

đang

sợ vừa quay đầu là bị Lục tổng trùm bao tải ngay, ông vội giơ tay ngăn cản, “Đợi Hi Hi ăn xong

thì

gắp tiếp!”

Cái bát

nhỏ

của Trần Hi giờ đầy ụ,



bé ăn tới mức hai má phồng lên, y như chú hamster

nhỏ, nhìn…rất hạnh phúc.

Khắp mặt



đều là ánh sáng hạnh phúc.

Đúng là…kỳ nhân.

Khóe miệng Khương tổng run rẩy

một

chút,

không

biết mình có nên tiếp tục ngăn nữa hay

không.

“Ăn ngon

không?” Khương phu nhân

không

giống Khương tổng ít thấy việc lạ, bà nhìn Trần Hi ăn như vậy cũng thấy thỏa mãn, nhưng trong lòng vẫn xót cho



bé này

một

chút, cuộc sống bình thường chắc hẳn là

không

được tốt. Lúc này bà mới đưa tay xoa xoa mặt

cô, thấy



cố gắng nuốt đồ ăn trong miệng, nhìn mình tỏ ý cảm ơn, bà

không

khỏi lắc đầu cười

nói, “Đừng vội, cứ ăn nhiều

một

chút.



thích mấy



bé ăn được.”

So với Khương Noãn trái chọn phải nhặt…Trần Hi ăn uống thơm ngọt hạnh phúc này có phải tốt hơn

không?

Bà mỉm cười, Trần Hi liền có chút ngại ngùng,

thì

thầm

nói, “cô

nấu cơm ngon quá.”

“Nếu ngon

thì

hôm nào cũng tới đây ăn.” Khương phu nhân cười

nói, “Chỉ cần cháu muốn, hôm nào



cũng tự mình xuống bếp.”

“không

cần đâu

cô.” Trần Hi lắc đầu

nhỏ,

nói

nhẹ, “Hôm nay vậy là đủ rồi.”



cúi đầu cẩn thận sờ cái bụng

nhỏ

vẫn

không

to lên,



cảm thấy

không

chỉ bụng no mà trái tim cũng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Ngay lúc này, Lục Chinh gắp cho



đồ ăn, tay còn lại

đang

cầm ly rượu vang đỏ mặt vô cảm,



cảm thấy mình thực

sự

rất may mắn, luôn gặp được biết bao người tốt.

Khương Noãn như vậy, mọi người ở Khương gia, còn mấy



bạn nhóm Trần Mỹ Mỹ

đã

cải tà quy chính kia nữa và cả Lục tổng mới gặp

một

lần

đã

tặng mình con gấu bự này

“Bác cũng ăn

đi.”



vô thức dùng chiếc đũa dự phòng bên cạnh Khương phu nhân để gắp đồ ăn, trước ánh mắt chờ mong của Khương tổng

đang

ôm đĩa rau xanh mà gắp cho Khương tổng món rau cần, đặt vào bát Khương tổng.

Khương tổng thích ăn chay…cô

nhớ



rồi.

Khương tổng tuyệt vọng nhìn





đang

cười với mình đầy lương thiện.

Ông quay về phía con

gái

xin giúp đỡ, lại thấy Khương giáo bá

đang

híp mắt trông chừng Trần Hi,



bé gắp cho Khương giáo bá, lúc này mới dưới ánh mắt đắc ý của Khương Noãn, gắp cho Lục Chinh cuối cùng. Nhưng người đàn ông chẳng buồn để ý ánh mắt mang theo chút đắc ý của Khương Noãn, chỉ so sánh miếng sườn trong bát kia, khóe miệng lạnh lùng

nhẹ

nhàng nhếch lên

một

cái.

Thịt của mình là lớn nhất!

anh

hiểu rồi, kẻ lừa đảo này ở trong nhà Khương tổng chắc là ngại ngùng thể

hiện

thân thiết với Lục tổng, cái loại tình cảm quan trọng nhất ấy mà.

anh

cúi đầu ăn miếng sườn, mặt

không

biểu cảm gì. (khúc này bản convert loằng ngoằng nên

không



ý lắm)

“Lục tổng, đừng ăn xương.” Thấy răng Lục Chinh như sắt như đồng, ăn thịt mà mặt mày còn lãnh khốc cắn cả xương, trong nháy mắt Khương tổng thấy xương cốt đau nhức, đành tốt bụng nhắc

một

tiếng.

Thấy Lục Chinh quay sang, gương mặt

anh

tuấn vô cảm, ông dừng

một

chút, lại e sợ

sẽ

chậm trễ khách quý, liền cười

nói

lảng sang chuyện họ quen thuộc để bắt đầu, ông mang theo

sự

quan tâm thăm hỏi: “Gần đây Lục thị

đang

chuẩn bị khai phá mảnh đất phía đường Hòe An

thì

phải, Lục tổng, nếu ngài có gì cần tới Khương thị, cứ việc

nói.”

Định hướng kinh doanh của tập đoàn Lục thị

không

tập trung vào bất động sản, tuy là quy mô bất động sản của Lục thị rất lớn, nhưng vẫn

không

so được với Khương thị.

Đương nhiên, tổng thể của tập đoàn Lục thị lớn hơn nhiều so với Khương thị, nhưng mà nếu chỉ xét riêng mặt bất động sản, Khương tổng có thể tự hào ưỡn bụng bia mà

nói

một

câu, chuyên ngành của ông đấy.

“Đường Hòe An?” Khương Noãn sửng sốt, nghĩ tới chỗ hôm qua đưa Trần Hi về đúng là đường Hòe An, vô thức nhìn về phía Trần Hi.

Trần Hi

đang

gặm

một

cái đùi gà, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Lục Chinh

đang

dần nheo mắt.

Đón nhận ánh mắt đen trầm ngập đầy hơi thở áp bách của Lục Chinh, giọng cười của Khương tổng truyền tới, “Lúc trước, số 30 đường Hòe An đều là bất động sản thuộc Lục thị, cũng là hạng mục có quy mô lớn nhất dạo gần đây.”

Tiếng cười tràn ngập cảm khái,



bé tóc đen lại chỉ yên lặng, lẳng lặng gục đầu

nhỏ

xuống dưới ánh mắt sắc bén của Lục tổng.

Cái đùi gà trong miệng cũng bị dọa sợ mà rớt luôn.

P/s: tuyển beta, tuyển

đã

bao ngày qua, đừng bỏ em bơ vơ em tội.

1. Chân giò Đông Pha2. Sườn kho3. Sườn cừu nướng4. Hải sâm xào