Con Đường Mang Tên Em

Chương 28

Chương 32: Trăng sáng quá
Buổi chiều là khoảng thời gian thực sự dành cho nhau. Trước giờ toàn kiểu hẹn hò chớp nhoáng, ăn trưa xong về, hoặc tối đi cafe 1,2 tiếng là cùng vì 2 đứa cũng chẳng có nhiều thời gian. Hôm nay thì khác, mình sẽ dành cả buổi chiều và tối ở bên Phương, nếu được. Còn nếu nàng đuổi về thì thôi.

Kế hoạch là thế nhưng sau buổi trưa chí chóe nghịch ngợm thì mình nằm vật ra giường Phương ngủ chẳng biết gì, dạo này hơi vô tư quá thì phải. Lúc Phương đánh thức mình thì đã là 3h chiều rồi, 2 đứa lục tục quần áo rồi đi mua đồ.

Con gái khi được thả vào siêu thị đúng là chẳng khác gì cá gặp nước, Phương đánh võng liên hồi, lượn lờ không biết mệt, hết chỉ cái này rồi lại sờ cái kia, gì cũng muốn mua.

– Ê, tôi mua gì bây giờ? Bố mẹ thích cái gì?

– Thích nhất hả? Con dâu.

– Vớ vẩn!

– Nhớ đấy, về tôi bảo bà bảo bố mẹ vớ vẩn, rồi lót lá chuối mà ra khỏi nhà nhé.

– Thôi nói đi, mua cái gì bây giờ? – bắt đầu giọng mè nheo.

– Thì bà mua gì cũng được, gọi là có thôi, ai bắt phải mua gì đâu.

– Hỏi ông bằng thừa….

Kết thúc buổi shopping Phương cũng mua cho mẹ được một cái khăn, bố thì hộp trà. Đấy là sau cả quá trình nịnh nọt lẫn dọa dẫm của mình thì mới chịu, chứ còn định mua nhiều thứ lắm.

– Lần sau. Lần sau về thì sẽ mua nhiều, lúc ấy thì không muốn mua tôi cũng mua rồi dúi vào tay bắt mang về.

– Uhmm – Phương hiểu ý, hai tay em đang ôm tay mình thấy siết chặt hơn.

Việc 2 đứa về cùng nhau thế này rõ như ban ngày là không phải bạn bè bình thường rồi, ai cũng hiểu, nhưng chưa danh chính ngôn thuận nó khó thế. Về nói một câu “đây là bạn gái con” thì cũng dễ thôi, nhưng đã ngỏ lời với Phương đâu mà nói? Kế hoạch tối chủ nhật mới tỏ tình cơ mà!

Mình chẹp miệng tiếc rẻ, giá như tuần sau mới về thì có phải hay không? Lúc ấy oai hơn tổng cóc, có khi khoe từ đầu xóm ý chứ.

Thôi thì cứ tạm thời thế đã, cứ từ từ.

– Chẹp cái gì? Hối hận hả?

– Lắm chuyện quá, đi ăn gì không?

– Có có. Ăn gì nhỉ? ăn lẩu kem đi. – nghe đến ăn vặt là mắt sáng như sao.

– Gì? Lẩu kem? Là sao? – Lần đầu mới nghe thấy cái khái niệm “lẩu kem”!

Đầu mình cứ mặc định lẩu là phải nóng, nên lúc Phương nói lẩu kem mình chẳng tin. Lúc vào quán thì ôi thôi đông như quân Nguyên, quán lại bố trí theo kiểu nở hậu nên lúc mình đi vào cảm giác như minh tinh màn bạc, bao nhiêu ánh mắt soi mói được dịp tập trung vào đôi bạn trẻ. Lẫn trong đám đông đó có khá nhiều các anh chàng, chị chàng sinh viên mình biết mặt và biết mặt mình.

– Thầy ơi, vào đây ngồi!

– ……….bla bla bla

– Anh Cường, đi đâu đấy?…. – SV mà nó gọi mình bằng “anh” bọn này nhờn quá mà.

Từ chối hết mọi lời mời, 2 đứa chui vào trong 1 cái hốc sát cổng vòm và gọi 1 nồi “lẩu kem”. Đúng nghĩa 1 nồi như nồi lẩu luôn, chia làm các ngăn, đủ các loại kem. Mình há hốc mồm vì nó…..nhiều quá, làm sao ăn cho nổi?. Thế nhưng chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng là 95% chỗ ấy vào bụng nàng kia rồi, kinh khủng. Mình chẳng bao giờ ăn kem nên chỉ ngồi chơi làm thú cưng, thi thoảng được “mớm” cho 1 miếng. Ngại. Bao nhiêu người quen ở đây, nhưng bị ăn đạp với giẵm vào chân nhiều quá nên cũng phải há miệng ra cố nuốt, may sao là nàng cũng hiểu ý làm kín đáo. Mất vệ sinh, mình không thích cái kiểu này.

– Nhiều em sinh viên biết ghê nhỉ? – Phương bấu vào eo mình.

– Lượn trên trường chúng nó chẳng biết!

– Rồi có cua dính em nào chưa?

– Rồi, có em khoa Marketing bên cạnh đây thây.

Lặng im một lúc…………..

– Phương này, tối đi ăn với tôi nhé.

– Sao trịnh trọng thế? Có chuyện gì muốn nói à? – mình giật mình, chả lẽ Phương đánh hơi thấy à?

– Có gì đâu, lĩnh lương rủ bà đi ăn.

Mình định sẽ tỏ tình luôn trong tối nay. Tự thấy là tình cảm 2 đứa cũng xác định rõ ràng rồi, tránh đêm dài lắm mộng chi bằng cứ tỏ tình, giữ Phương danh chính ngôn thuận ở bên cạnh, tiện về ra mắt bố mẹ biết đường mà giới thiệu nữa. Có điều là quà cáp chuẩn bị rồi chả lẽ giờ lại về nhà lấy thì không hay lắm, ăn mặc cũng bẩn thỉu hôi hám, đi cả ngày trời rồi. Đang khó nghĩ chưa biết làm thế nào thì mình được Phương trợ giúp ngay:

– Ừ, nhưng về sớm nhé, tối nay tôi có hẹn với chị bạn.

– Chị nào? – giọng mình nghe chán nản.

– Chị cùng làm, phó phòng.

– Giới thiệu à?

– Sao ông biết? Tôi không muốn đi nhưng ngại chị ấy quá, cứ bảo đi cùng vợ chồng chị ấy.

– Và bạn của chồng?

– Không, em chồng.

– Ừ, thế đi ăn xong về còn đi.

Mình chẳng buồn nói gì nữa, dự định của mình thế là đi tong! Phương đã có lịch vậy thì mình cũng chẳng ép buộc làm gì. Biết là chỉ cần nói vài câu thì em sẽ hủy cuộc hẹn kia thôi, nhưng mình cũng hiểu đó còn là quan hệ của Phương nữa. Phương còn phải sống và tồn tại trong cái môi trường đó, cần công việc, cần đồng nghiệp. Cuộc sống đâu chỉ có tình yêu?

Riêng chuyện này mình hoàn toàn tin tưởng vào em, có điều buồn thì vẫn cứ phải buồn. Ngồi ăn với Phương mà mình cũng không giấu được sự thất vọng trên khuôn mặt. Không khí khá là trầm lắng, thỉnh thoảng mới thấy Phương hỏi han vài câu, mình trả lời nhát gừng cho xong. Cũng cố cười cho Phương vui nhưng càng cố càng giống thằng hề.

Bất chợt Phương cầm điện thoại lên định làm gì đó. Mình giật lại rất nhanh.

– Đưa đây, tôi nhắn tin cho chị ấy.

– Sao phải thế? Tại tôi à?

– Cứ căng thẳng thế này chẳng đáng, tôi khất cho xong.

– Tôi xin lỗi, tôi sẽ không thế nữa. Ăn đi.

Nói vậy nhưng có làm được vậy đâu?! Thằng ngốc cũng nhận ra mình đang thế nào.

Đến cuối buổi mình đứng dậy trả tiền thì Phương chạy lại tranh để trả. Chả biết ở đâu cái kiểu ấy nữa? tiền thì ai chả thế, huống hồ giờ đâu có bằng mình mà cứ thích tranh chọe? Quên không kể, thời gian này mình bắt đầu đi dạy thêm tuần vài buổi tối cho mấy đứa nhỏ thi Đại học, cũng được gần triệu 1 tuần, cộng thêm tiền dự án, thí nghiệm này nọ tổng cũng được 10 triệu/tháng, với thằng mới ra trường vậy là cũng tốt lắm rồi, mỗi tội cực kì mệt mỏi, chẳng có thời gian thở. Thôi thì cứ phải cày thôi

Nhưng vẫn đề tiền chỉ là phụ thôi, cái chính là bức bối trong mình nó cứ lớn dần lên suốt buổi, giờ em lại còn lăng xăng trả tiền làm mình nghĩ là em “ra vẻ” nên càng khó chịu hơn. Quay sang Phương, mình dành cho em ánh mắt vô hồn và chẳng nói thêm lời nào. Phương rụt tay lại, nhìn mình 1s rồi đi ra xe ngồi….khóc. Đúng là mình lại không phải với Phương, em đâu có lỗi gì!

– Ngồi dịch vào đây – mình xuống nước với Phương

Phương xụt xịt nãy giờ. Dạo này cứ động tí là lại làm cho Phương khóc, chẳng biết lúc yêu nhau còn làm tổn thương nhau thế nào nữa! Tính mình cứ thỉnh thoảng lại bốc hỏa lên, mỗi lần thế là Phương lại tủi thân.

– Đã bảo là để từ chối từ nãy còn không cho! Cáu cái gì.

– Ngồi dịch vào đây, ôm vào đi.

– Ôm làm cái gì??? thích thì bắt ôm, không thích thì nhìn người ta như quân thù thế à?

– Ôm vào đã nói sau – mình kéo người Phương vào luôn, mặc kệ cho giãy dụa.

– Tôi ích kỉ, tôi không hiểu chuyện, xin lỗi. Giờ không làm cho Phương khóc nữa! Tôi hứa. Nhé!

– Vấn đề không phải là ích kỉ, không ích kỉ thì không phải là ông. Cái gì mà chẳng phải theo ý ông! Nhưng có gì thì nói ra, đừng có giả vờ rồi hành hạ người ta kiểu ấy.

– Rồi, tôi xin lỗi. Thế tối nay cho đi với trai xong về bù cho tôi nhé!

– Chả đi với ai nữa, về ngủ.

May quá là Phương là người mau nước mắt nhưng cũng dễ dỗ, chỉ cần nói nhẹ nhàng, thủ thỉ là Phương lại dịu xuống ngay. Tự nhủ đây sẽ là lần cuối mình còn thái độ kiểu đó với Phương, cái gì cũng có giới hạn của nó. Mình được Phương yêu chiều nhiều quá rồi, cứ cái gì cũng nhất nhất làm theo mình, đến lúc Phương chẳng còn là Phương nữa, lúc ấy thì có khi lại chán nhau.

Đưa Phương về nhà để chuẩn bị “đi khách”, xong mình cũng phóng về nhà luôn. Chả hiểu sao nàng còn bắt mình đưa đến tận nơi nữa? Dù gì thì cũng là cuộc gặp mặt giới thiệu, thế mà mặt mình lại lù lù đưa đến đấy như để đánh dấu chủ quyền thì còn ra thể thống gì nữa? Mình kiên quyết đi về, để tí nữa cho thằng ku kia nó đến đón. Thế là lại dỗi, lại ngúng nguẩy đi vào đóng cửa cái “rầm”, sau nghĩ thế nào lại thò cổ ra rít lên “10h không cần phải đón tôi!” xong lại đóng cửa “rầm” một cái nữa.

Mình yêu Phương vì mấy cái nhỏ nhặt như thế đấy.

Đang nằm nhà viết nhật kí hàng ngày thì thấy tin nhắn đến của Phương:

– Đến nơi rồi, ôi zai đẹp trai lắm nhá.

– Thích nhỉ? Biết thế mình cũng ra xem – mình reply.

Một lúc sau………… lại tin nhắn đến, phiền quá

– Anh ấy hỏi là sao ngồi nói chuyện mà nhìn điện thoại nhiều thế? Có nên bảo là bạn trai nhắn tin không nhỉ?

– Không nên. Bảo chồng em nhắn về cho con bú.

– =))) Nhắn với thằng bé đòi bú tí thì có.

– Bó tay với bà. Thôi ngồi nói chuyện tí đi, mất lịch sự quá.

Lần thứ 3……………..

– Hay là nhận lời nhỉ? Anh này đẹp trai quá tiếc lắm.

– ……..

– Này? Đâu rồi?

– Ngủ rồi.

– Ngủ gì? Tí còn đi đón tôi đấy.

Phương is calling…… mình tắt đi.

– Này? Đang làm gì đấy hả?

– Đang ngủ, phiền quá!

– Đừng hối hận!

Đúng là trẻ con. Được có vài phút đã cuống cả lên rồi.

Mình cố tình để thế để được đọc tin nhắn của Phương nhiều hơn thôi! Vừa đọc tin nhắn vừa tưởng tượng cái mặt Phương đang nghệt ra mà không nhịn được cười . Giả vờ làm cao thế chứ có lúc nào mình rời được cái điện thoại đâu!

Suy nghĩ mãi về chuyện có đón Phương không, cuối cùng mình bất chấp, đi đón. Của mình mình đón, chẳng mướn thằng nào hết! Khoác cái áo mưa giống kiểu mấy ông xe ôm, mình đứng nép sát vào gốc cây đứng chờ Phương.

3 người kia và Phương đang đi ra, 2 vợ chồng kia lên xe và chào đi trước còn lại em và ông kia. 2 người nói gì với nhau thì phải, chắc thằng cu kia muốn đưa Phương về đây mà, còn tay Phương thì cúi cúi bấm điện thoại – đang gọi mình, vì điện thoại rung nãy giờ.

Cũng định để nó đưa về cho trọn vẹn cuộc tình rồi đấy, nhưng tránh đêm dài lắm mộng nên thôi thì em xin lỗi anh!

Phóng xe ra chỗ Phương, vừa đi vừa ngắm lại cái hình dáng của mình: áo mưa bụi bụi, quần ngố, dép tổ ong, wave ghẻ – hoàn cảnh không thể tả nổi! Thế này có khi còn không bằng các bác xe ôm ý chứ, giờ các bác ấy có đồng phục hết rồi.

Từ từ tiến lại gần vẫn thấy thằng kia đang nài nỉ “tối thế này em đứng đây anh không yên tâm!” – cũng manly đấy chứ nhỉ.

– Xe ôm không cháu ơi?

– Không đi đâu ông ơi, có xe đây sao phải đi xe ôm! – giọng thằng kia.

Giờ mới nhận ra nó, chẳng ai xa lạ, thằng Hiếu bạn học cấp 3 của mình. Không ngờ là thành phố này nhỏ thế, em chồng của bà phó phòng Phương lại là bạn học của mình. Thằng này cấp 3 mình suýt phang cái ô vào người nó thì chưa kịp đến nơi nó đã rơm rớm rồi, làm mình tối hôm ấy phải nghe “dân ca” của mẹ nó qua điện thoại. Giờ thằng này cũng được bố mẹ lo cho vào ngân hàng HSBC rồi, cơ to chứ không phải nhỏ.

Phương nhận ra giọng mình, mắt em sáng lên ngay. Phương quay sang thằng Hiếu chào rồi nhảy luôn lên xe, mặc kệ thằng kia đang ú ớ.

– Em về trước nhé, cảm ơn anh!

…………….

– Đi đâu cháu ơi?

– Cho cháu về nhà bác đi.

– Cho bác xin 3 chục.

– Cháu không mang tiền, cháu ôm thay tiền được không?

– Được. Xe ôm mà cháu. Hề hề.

Phương tháo cho mình cái khẩu trang che mặt nãy giờ, cởi cả cái áo mưa bẩn bẩn ra luôn. Đang loay hoay thì thấy bóng xe SH vọt qua làm xe mình loạng choạng, thằng Hiếu quay lại nhìn mình và …..cười khẩy.

Kệ nó.

Xe ôm vẫn đèo khách phóng vi vu trên đường, vừa đi vừa cười nói giòn tan.

Bác xe ôm ngước nhìn lên theo tay cô gái. Trăng sáng quá, hôm nay rằm mà.

—————-