Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 402: Ngoại truyện 162: Mộ Dạ Triệt là ông chủ hòn đảo

Convert: Utichcoc.

Edit: Ramsessivy.

Mộ thái thái tự làm tự chịu rốt cuộc ngênh đón một ngày hai bàn tay trắng này, hôm nay, bà thu dọn những gì có thể mang đi ở trong nhà, túi lớn túi nhỏ, bị đuổi ra khỏi nhà.

Vì cái gì dùng đến từ 'Đuổi' này, là vì bà cứ câu giờ, không chịu dọn khỏi Mộ gia, khiến đối phương không thể không dùng sức mạnh cứng rắn cưỡng chế mời bà đi ra, dán giấy niêm phong lên Mộ trạch.

Mà trên thực tế, ngoài những khối bất động sản này, bà còn không thể trả những khoản nợ, vẫn như cũ gánh một đống nợ trên lưng!

Hôm nay, ở trước mặt bao người, bà rốt cục nhận rõ hiện thực, biết Mộ gia đã bị bà phá nát, không thể thu hồi lại, chỉ có thể cắn chặt răng, cúi đầu vội vàng rời đi.

"Thái thái, hành lý của ngài." Nhóm giúp việc bị bà sa thải đang kêu to ở phía sau, giúp bà kéo mấy túi hành lý lại đây, dặn dò: "Thái thái cầm lấy hành lý này trước, sau còn có thể dùng, sau này lại từng bước một chậm rãi đi lên."

"Tránh ra!" Mộ thái thái lại cảm thấy đây là một loại nhục nhã, gạt những túi hành lý to ở trước mặt mọi người, đi về phía trước không hề quay đầu lại.

Bà có khi nào phải chịu qua loại khuất nhục này?

Bọn họ hiện không phải tôn trọng bà, mà là giống những người xung quanh, chê cười Mộ gia nhà bà! Cái gì mà từng bước một chậm rãi đi lên, đây quả thực là đang châm chọc Mộ gia hai bàn tay trắng, xát muối vào miệng vết thương của bà!

Nhưng còn có thể có biện pháp gì nữa, hiện tại Mộ gia quả thật tan tác, bị bà cùng Lâm Tiêm Tiêm hủy hoại chỉ trong chốc lát, không thể quay đầu!

"Giúp ta gọi một chiếc xe." Đi ra khỏi đám người vây quanh, rốt cuộc bà nhỏ giọng với chú Tiền bên cạnh, hướng nhìn đại viện thị ủy quen thuộc này, "Thật đúng là làm bậy, ta từng bước đi đến hôm nay cũng là đáng!"

"Thái thái, tôi tiễn ngài một đoạn đường." Chú Tiền không có phản ứng gì quá lớn đối với sự tỉnh ngộ của bà, vội vàng chạy đến phía trước đón xe, để taxi tiến vào, tự mình tiễn đưa vị chủ tử ngày xưa một đoạn đường.

Trên thực tế sau khi biết mọi hành vi của Mộ thái thái, chú Tiền bất đồng với bà, thậm chí cảm thấy rất thất vọng đối với Mộ thái thái, nhưng ông lại có loại tình cảm chủ tớ với Mộ bí thư, đối với ông thì Mộ gia ân trọng như núi, bởi vậy cho dù thế nào, ông đều kính trọng Mộ thái thái, xem bà là chủ tử của mình.

Hôm nay Mộ gia gặp kiếp nạn, ông thổn thức rất nhiều, cũng hi vọng Mộ bí thư Mộ thái thái nhận được một bài học, không lặp lại hành động hồ đồ nữa.

Mà cổng của đại viện thị ủy, xe tới tới lui lui, nối liền không dứt, chính là không có taxi.

Đây đều là những chiếc xe của quan viên chính phủ, ra ra vào vào để đi họp đi làm việc, lui tới không ngừng. Mỗi khi bọn họ đi qua cổng nhà Mộ trạch, bí thư hoặc phó thị trưởng trên xe đều miết mắt liếc nhìn bên này một cái, sau đó chỉ đạo tài xế tiếp tục lái xe, rời đi.

Bọn họ sẽ không xuống xe lại đây an ủi, bởi vì, gièm pha của Mộ gia đều huyên náo khiến toàn thành phố biết, bọn họ không cần phải an ủi.

Bọn họ tin rằng, Mộ bí thư sẽ tỉnh lại, sau đó chỉ ra và xác nhận hung phạm, để kẻ thủ ác phải đền tội.

Mà giờ phút này, trong dòng xe qua lại nối liền không dứt ở cổng đại viện thị ủy, xe của Đằng Duệ Triết cũng dừng ở nơi này. Tô Đại Lận ngồi bên cạnh hắn, ý định mở cửa xe ra, đi đến Mộ trạch xem rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Đằng Duệ Triết ngăn cô lại, vỗ vỗ lưng cô, để cô bình tĩnh, "Đừng nhúng tay chuyện này, chính bọn họ sẽ xử lý tốt thôi."

"Nhưng biệt thự Mộ gia hiện đã bị tịch thu rồi!" Tô Đại Lận có chín phần giống với Bạch Khiết càng thêm lo lắng, mặt đỏ ửng, nhất định phải đi xuống xem rõ chuyện gì, "Không được, em không thể đợi lát nữa mới đi xuống! Trước đó anh không cho em đến bệnh viện, không cần phải lo lắng chuyện gì, nhưng hiện tại toàn bộ tài sản của Mộ gia bị tịch thu niêm phong rồi, em có thể ngồi xem mặc kệ được sao?! Duệ Triết, nếu chúng ta không để ý chuyện này, Mộ gia sẽ không bao giờ trở lại, chúng ta không thể phiêu lưu mạo hiểm được!"

"Đại Lận." Cánh tay Đằng Duệ Triết thu lại, vẫn kéo vợ vào trong xe, ôm thân hình mềm mại của cô vào trong lòng mình, trầm mặc, bàn tay khẽ vuốt mặt vợ, "Em hãy nghe anh nói, không phải chúng ta không có năng lực lấy lại biệt thự Mộ gia, mà là chúng ta không có năng lực để Mộ bí thư Mộ thái thái nhận thức được sai lầm của chính mình. Dạ Triệt cũng là như vậy, anh ta hoàn toàn có năng lực vá lại lỗ thủng mà Mộ thái thái gây ra, nhưng lại lựa chọn buông tay, em biết ý tứ của anh ta sao?"

"Ý của anh là nói......" Ánh mắt Tô Đại Lận sáng lên, rốt cuộc bình tĩnh một chút, nhích lại gần chồng, "Dạ Triệt không cho chúng ta nhúng tay chuyện này, Mộ gia sẽ tự mình giải quyết?"

"Ừ." Đằng Duệ Triết đem đầu của cô ép vào hõm vai mình, dùng tay luồn qua tóc cô, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, "Có lẽ trải qua chuyện này, Mộ bí thư sẽ hiểu và ý thức được năm xưa đã đối xử với mẹ Mộ Thanh Như của em quá mức tuyệt tình như thế nào, đối với em cũng không có làm tròn trách nhiệm của một người ông ra sao. Ông ấy sẽ biết, trong cuộc đời của mình, thanh danh đối với ông ấy quan trọng hơn con cháu gấp nhiều lần, bởi vậy Mộ gia mới từng bước đi đến ngày hôm nay."

"Nhưng tình hình này sẽ kéo dài trong bao lâu?" Tô Đại Lận nép vào lòng hắn, tham luyến cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy cô, giống như hắn chính là toàn bộ thế giới của cô, vì cô che mưa chắn gió, ngăn cản mọi sự thương tổn bên ngoài, nhưng cô vẫn có chút lo lắng đối với chuyện của tiểu cữu cùng Cổ Dư.

"Em sợ thời gian lâu, tất cả đều có chuyện xấu. Cổ Dư sẽ không đứng tại chỗ chờ Dạ Triệt."

---

"Cái này anh biết, nhưng đây chính là chuyện riêng của Mộ Dạ Triệt, chúng ta không thể biết được trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì." Đằng Duệ Triết bất đắc dĩ nâng mặt vợ lên, cúi đầu hôn hôn cô, dùng môi mình khéo léo gợi mở cánh môi của cô, "Đừng nghĩ đến tiểu cữu của em nữa, anh sẽ ghen, biết không?"

"Nhưng đó là tiểu cữu của em......" Tô Đại Lận bị hắn cắn môi, sau đó lại dùng tay đánh đánh l*иg ngực rắn chắc của hắn, kháng nghị hắn mê hoặc 'Xâm phạm' cô, hơn nữa cố ý cắn cô, nhưng cô đánh không lại hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, sau đó trầm luân trong nụ hôn sâu triền miên đầy nồng nhiệt......

---

Chính cái gọi là 'Họa thì nhiều mà phúc chẳng bao nhiêu', một ngày này Mộ trách chính thức bị thu hồi niêm phong, Mộ thái thái chật vật đứng ở cửa nhà bị người đời chê cười, thế nhưng lại không thể bắt taxi ngang qua nơi này!

Hôm nay là kì họp đại hội lần thứ mười ba, rất nhiều quan viên tụ họp ở trong này, xe đỗ đầy đại viện thị ủy, làm sao có taxi đi vào được?

Mộ thái thái đứng chờ đợi ở cửa, vẫn không thấy chú Tiền bắt xe lại đây, chỉ có thể tiếp tục đi nhanh về phía trước, bỏ lại đám phóng viên cùng người tụ tập hóng chuyện lại phía sau.

Nhưng so với sự khó xử của bà, hai chị em Mộ Thanh Vận Mộ Thanh Nhàn lại bình tĩnh hơn một chút, đứng ở cổng Mộ trạch gọi cho công ty dịch vụ chuyển nhà, hoặc là gọi bạn đến đón.

Bọn họ cũng đột nhiên nhận được tin dọn ra khỏi nhà, biệt thự đã bị ngân hàng bán đấu giá tìm người mua, cho nên mọi người phải dọn đi!

"Chúng tôi có thể dọn ra ngoài, nhưng các người có thể không động đến phòng khách và lầu ba được không? Bởi vì hung thủ hại ba tôi vẫn chưa tìm được, hiện trường phải giữ lại."

Nhưng nhân viên làm việc không thèm nhìn hai chị em, tiếp tục ném đồ đạc ra bên ngoài, để bọn họ đừng chắn đường trong này.

Hơn nữa, quần áo của bọn họ cũng bị lôi ra, mấy bộ đồ hiệu đựng trong túi plastic, trực tiếp bị ném ra ngoài, vài bộ đồ lót đều lộ ra!

"Này, nhẹ một chút, đây đều là hàng hiệu đó nha!" Mộ Thanh Nhàn đau lòng muốn chết, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra, trong lòng mắng thầm con mình cùng ngân hàng!

Đây xem như là chuyện gì vậy? Rõ ràng gia đình bọn họ có Dạ Triệt cùng Đông Húc là hai đại thiếu gia có quyền thế, còn có Hà Mộ Nhu kia cực lực lấy lòng Mộ thái thái, nhưng cố tình lúc sau chẳng thấy ai xuất hiện, làm cho bọn họ ở trong này bị người đời đi qua đường chê cười!

Đông Húc là cố ý để mẹ mất mặt ở trong này sao?! Được lắm, hôm nay qua đi, toàn bộ phụ nữ Mộ gia nhảy sông tự sát mà rửa nhục!

"Nhìn cái gì, các người cũng sẽ có ngày hôm nay!" Mộ Thanh Nhàn vừa ngồi xổm thu dọn hành lý của mình, vừa ngẩng đầu xua đuổi những người đến hóng chuyện chế giễu, sau đó kéo túi hành lý, lấy tay che mặt đi nhanh về phía trước, la to với Mộ thái thái ở trước mặt, "Này, Dì đi nhanh như vậy làm cái gì? Đây là hành lí của Dì này! Dì tính hôm nay ngủ ngoài đường hả?!"

Nhìn việc tốt Mộ thái thái làm ra đi, gia sản thiếu hụt, bức con trai rời đi, cảm giác thực thích nhỉ?! Sao không rước Lâm Tiêm Tiêm vào cửa, làm cô con dâu tốt của Mộ gia nữa đi?

Mộ thái thái phía trước đi càng nhanh hơn, hành lý gì cũng không cần, chỉ lo đi về phía trước, muốn bảo vệ mặt mũi.

Người một nhà ngay tại tình hình bị trăm mắt dõi theo này, kéo hành lý của mình, dùng túi xách che mặt, bước nhanh qua từng chiếc xe ở bên cạnh.

Những vị bí thư, ủy viên, phó thị trưởng là vừa kết thúc cuộc họp đại hội, còn bọn lại là rời khỏi nơi này, căn bản không mặt mũi chào hỏi những người này.

Sau khi đi ra đại viện thị ủy, cuối cùng Mộ Thanh Nhàn cũng để một người bạn gọi giúp mình một chiếc xe vận tải, sau đó chở hết đồ đạc hành lý, đi đến phòng ở thuê tạm thời mà bạn tìm cho.

Phòng ở này là một gian thay đồ, bởi vì là kiểu phòng cũ không được bảo trì nhiều năm, nên bọn họ được ở miễn phí, tạm thời cho bọn họ chốn dừng chân.

Mộ thái thái bước vào phòng, lập tức lấy tay bịt mũi, nhìn mạng nhện trên nóc nhà cùng vách tường loang lổ.

Đây là nơi quỷ quái gì vậy? Trống rỗng không có nội thất, chỉ có một tấm ván làm giường, cùng một tầng bụi thật dày.

"Mộ thái thái, có một nơi có thể ở được là tốt rồi, còn ghét bỏ cái gì nữa?!" Mộ Thanh Vận sớm đã xắn tay áo quét tước, lả tả vài cái, làm việc thật nhanh nhẹn, quay đầu nhìn Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Nhàn liếc mắt một cái, "Hôm nay cứ nằm ngủ dưới đất, ngày mai đi tìm việc, không được động vào số tiền thuốc men mà Dạ Triệt để lại cho ba! Đó là tiền để kéo dài mạng sống của ba, ai cũng không được có ý đồ với khoản tiền này!"

"Thanh Vận." Mộ thái thái thì đang dạo qua một vòng trong phòng, nhìn trái ngó phải, thật sự không chấp nhận được việc ở lại đây, "Thanh Vận, chẳng lẽ chút tài sản của Mộ gia không đủ để trả món nợ này sao? Dì nghĩ chúng ta vẫn có chút tiền để thuê một nơi tốt hơn, nơi này rất tệ, dì ở không quen."

"Mộ thái thái, dì có biết mình đang nói cái gì không?!" Mộ Thanh Vận nghe vậy ném cây chổi trong tay, nhíu mắt lại, thở hồng hộc tiến về bên này, "Dì nói xem, chút tiền gởi ngân hàng kia của ba có thể trả hết món nợ của dì sao?! Dì có biết mình thiếu bao nhiêu không? Toàn bộ tài sản của Mộ gia chỉ đủ trả một nửa khoản nợ, thế nhưng dì còn mặt mũi nói ở trong này không quen!"

"Được rồi, dì không có ý đó." Mộ thái thái lập tức xoay qua, tự biết mình nói sai, vẫn còn nghĩ mình là Mộ thái thái sống an nhàn sung sướиɠ, không chịu được thua thiệt, vì thế chính mình chủ động ngồi xổm xuống, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, "Tạm thời ở lại nơi này, ngày mai dì đi tìm việc."

Trong lời nói vẫn có chút không thích ứng với chuyển biến cuộc sống như hiện tại.

Mộ Thanh Vận cười lạnh, cầm chổi trong tay tiếp tục quét, phát tiết tức giận trong l*иg ngực! Đời này chỉ biết ăn tổ yến, bởi vậy mới ở trong này không quen! Lúc trước cùng Lâm Tiêm Tiêm tính kế, sao không nghĩ đến cảnh chính mình cũng sẽ có một ngày ăn nhờ ở đậu như vậy đi!

---

Vài ngày sau khi Mộ Dạ Triệt rời đi, Hà Mộ Nhu vẫn khóc sướt mướt bỗng nhiên yêu cầu quay về đảo Tướng Rời, cũng không có ra tay giúp đỡ Mộ gia hai bàn tay trắng.

Tuy rằng cô vẫn lấy lòng Mộ thái thái, hơn nữa biết toàn bộ tài sản của Mộ gia, bao gồm nhà cũ ở Bắc Kinh, toàn bộ tài sản và bất động sản trên danh nghĩa của Mộ bí thư đều bị tịch thu, nhưng thời điểm cô tính giúp đỡ Mộ thái thái một ít tiền, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của mẹ, mà cuộc gọi này không phải làm cô trốn tránh, mà là vô cùng cảm thấy hứng thú!

Bởi vì Hà Tình trong điện thoại không hề truy vấn cô đang ở đâu, mà là nói cho cô, Hàn Triệt mà cô cực khổ truy tìm, thực chất luôn luôn ở lại khách sạn đối thủ của Hà gia, đến hôm nay Hà Tình bà cũng mới biết được đối thủ cạnh tranh mà mình không thể vượt qua được chính là Hàn Triệt!

Mấy năm nay, Hà Tình vẫn biết rằng hòn đảo nhỏ này là nơi săn bắt con mồi của các nhân vật lớn của thương giới và chính giới, cũng có một đại nhân vật thần bí đã mua hẳn hòn đảo này trước bà, nhưng bà ngàn ngàn vạn vạn lần không thể tưởng tượng được, ông chủ mú lại hòn đảo này chính là Hàn Triệt năm xưa!

Đương nhiên đây đều là do Hà Tình đoán, bà vẫn chưa nhìn thấy tên của Hàn Triệt trên hợp đồng, cũng không có nhìn thấy bất kì ai đến hòn đảo nhỏ này khai phá, nhưng lần này Hà Tình nhìn thấy, Mộ Dạ Triệt cùng tổng thống Tân Thêm Phá cùng đoàn người đến hiệp đàm ở khách sạn, hai bên gặp gỡ song phương, cũng ký tên hiệp nghị hợp tác, chuẩn bị mở rộng bản đồ sự nghiệp của mình.

"Mẹ, mẹ xác định người hiệp đàm với tổng thống Tân Thêm Phá là Hàn Triệt sao? Mẹ đừng vì gạt con trở về, cố ý nói dối như cuội! Đây là chịu trách nhiệm hình sự!" Hà Mộ Nhu quả thật mừng rỡ đối với cuộc gọi này, lập tức thu dọn hành lý chuẩn bị đường về! Nếu thật đúng là Hàn Triệt, như vậy cô có thể từng bước một trở lại bên cạnh Hàn Triệt!

"Mẹ, con đã nói rồi, Hàn Triệt là có khát vọng! Anh ấy chính là Chân nhân bất lộ tướng mà thôi!"

"Mộ Nhu, mẹ nói con nghe, Mộ Dạ Triệt này cũng không phải hôm nay mới mở rộng đế chế của mình trong thương giới, mà là từ nhiều năm trước, khi anh ta làm việc ở Mĩ liền có nền tảng riêng của mình, chỉ là không có xuất hiện ngoi đầu khỏi làn nước mà thôi." Hà Tình lạnh giọng nhắc nhở con gái, "Anh ta cũng không phải vì con mà làm như vậy, con đừng tự mình đa tình! Giờ con lập tức trở về cho mẹ, con lén bỏ đi cùng Đông Húc, mẹ còn chưa tính sổ chuyện này!"

"Mẹ, con lập tức quay về!" Vì Hàn Triệt, Hà Mộ Nhu cô phải lập tức trở về! Mà chuyện Hàn Triệt hiện thân trên hòn đảo nhỏ, nhất định phải giữ bí mật, nhất định không thể cho Cổ Dư biết! Bởi vì nếu bọn họ đã muốn kết thúc tất cả ân oán, vậy Cổ tiểu thư kia vốn không cần thiết phải biết!

---

s1apihd.com 27/01/2023.