Convert: Utichcoc.
Edit: Ramsessivy.
Hà Mộ Nhu bị đưa đi gặp Đông Húc, nhưng Đông Húc lại cảm thấy hứng thú với Hà phu nhân hơn, đôi mắt lóe ra ánh sáng tà ác, nhìn chằm chằm gương mặt trong trắng lộ hồng của Hà phu nhân.
Hà Tình vừa cùng con gái vào cửa, sau khi thấy Đông Húc mở cửa phòng ra, thân hình cao lớn dựa vào cửa, ánh mắt lửa nóng vẫn chăm chú, ánh mắt tà ác, phút chốc bà thẹn thùng lấy tay vuốt vuốt mặt mình, không dám nhìn thẳng.
"Mộ Nhu, đây là Lãnh tiên sinh." Bà giới thiệu con gái cho tình nhân trong lời đồn của mình, để con gái hiểu rõ Đông Húc, "Nếu năm đó không có cậu ấy ra tay giúp đỡ, sự nghiệp của mẹ sẽ không được thành công như vậy, là cậu ấy đã cứu mẹ con chúng ta, không để chúng ta lưu lạc đầu đường xó chợ; Hiện tại công ty của mẹ có hơn nửa cổ đông đều là của cậu ấy, cậu ấy mới là ông chủ sau lưng của mẹ."
Hà Mộ Nhu thì đánh giá Lãnh Đông Húc, bỗng nhiên chỉ vào hắn mà thét lên một tiếng kinh hãi, "Anh, anh chính là anh chàng đẹp trai năm đó gặp mặt cùng mẹ tôi!" Cũng chính là cha dượng của cô!
"Mộ Nhu, không được vô lễ!" Hà Tình gầm lên với con gái!
Đông Húc chỉ cười nhẹ, cười nói với Hà Tình, "Dáng vẻ con gái của chị rất được, nghe nói lần này được giải quán quân dương cầm? Thật là tài giỏi, đúng là tài mạo vẹn toàn."
Hà Tình thấy Đông Húc có cảm tình với con gái, thế này mới áp chế lửa giận trong lòng, cười nói ôn nhu: "Vậy thời gian tiếp theo để dành cho cậu cùng Mộ Nhu, tôi đi ra ngoài gặp khách."
Khi nói chuyện, đã là xoay người đối mặt với con gái, nhỏ giọng dặn vài câu, "Xem bắt lấy cơ hội lần này cho tốt, Đông Húc nể mặt ba con mới đồng ý đến đây gặp chúng ta, đừng có ở giữa phúc mà không biết phúc."
"Mẹ, người con muốn gặp là Hàn Triệt......" Hà Mộ Nhu thống khổ nhăn lại hai hàng lông mày.
"Câm miệng!" Lửa giận của Hà Tình lại dâng cao lên, tức giận nhìn chằm chằm con gái, "Sau này đừng để mẹ nghe được cái tên Hàn Triệt này!"
"Mẹ!" Hà Mộ nhu quả thực khóc không ra nước mắt, chà chà chân.
Hà Tình không hề để ý cô, quay đầu cười cười ôn nhu với Đông Húc, thiếu điều hạ thấp người, mang theo người ra ngoài.
Khi bà rời đi, trong phòng lại khôi phục một không gian yên tĩnh, Lãnh Đông Húc cũng không có biểu hiện hứng thú mãnh liệt với Hà Mộ Nhu, mà là dùng một đôi mắt sâu thẳm nhìn nghiền ngẫm cô con gái mà Hà Tình hết mực chiều chuộng, môi cười lạnh.
Thì ra đây là con gái của Hà Tình, lớn như vậy, không giống với trước đây.
Mới trước đây bộ dạng Hà Mộ Nhu có vẻ giống cha mình hơn, làn da cũng không trắng như vậy, ngón tay cũng không thon dài như vậy.
Nay, tay chân nõn nà, tươi mát thanh nhã, hiện tại chính là thiếu nữ trưởng thành. Về khí chất, Hà Mộ Nhu thoáng nhìn thoải mái hơn so với mẹ cô ấy, giống một đóa hoa trắng, không nhiễm bụi chốn trần thế.
Hà Mộ Nhu thấy Đông Húc đánh giá mình, phút chốc có chút thẹn thùng, nghiêng mặt đi, cố ý nói lớn tiếng: "Mặc kệ anh là ai, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không có khả năng cùng với anh. Nếu nói anh làm cha dượng của tôi, vậy còn có chút khả năng, hiện tại tôi không phản đối anh cùng một chỗ với mẹ tôi, tôi ủng hộ mẹ tái hôn......"
"Khi cô còn nhỏ, tôi đã thấy cô." Đông Húc nhẹ nhàng cười, không có đóng cửa phòng, thân hình cao lớn chậm rãi đến gần, nhìn Hà Mộ Nhu này, "Tôi đã thấy cô, cô cũng đã gặp qua tôi, nhưng không có cách nào, hiện tại mẹ cô lại muốn giới thiệu cô cho tôi."
Tuy rằng Hà Mộ Nhu sống an nhàn sung sướиɠ, là một cô gái được chiều chuộng quá mức, nhưng thoáng nhìn, cô gái này còn có vẻ đơn thuần, giống con nít.
Bởi vậy, khi Hà Tình đang dán tai lên vách cửa nghe lén lúc này, hắn tán tỉnh cô cũng không tiện, vì thế cong môi cười: "Mộ Nhu, tôi phát hiện cô là cô gái mà tôi thấy xinh đẹp nhất có khí chất nhất......"
Hà Mộ Nhu hơi sửng sốt, lập tức nhíu mi, mâu thuẫn nhìn Lãnh Đông Húc trước mặt.
Tuy rằng người đàn ông này tuấn mỹ tuyệt luân, gương mặt như điêu khắc, trên người lại có khí chất, khí thế vương giả trời sinh, nhưng ánh mắt hắn quá lợi hại, gương mặt tươi cười lại quá mức tà ác, khiến người khác cảm giác bị áp bách!
Cô thích kiểu đàn ông ôn nhuận như nước, như vậy mới có cảm giác chân thật, chung thủy, giống như cưng chiều cô trong lòng bàn tay, sủng nịnh cô đến cực điểm, đối với loại ngạo khí lạnh lùng này, quả thật là lui binh, không dám tới gần!
Nhưng không có cách nào, mẹ nhất định phải đưa cô đến gặp người đàn ông này, không cho cô đi gặp Hàn Triệt, vậy cô chỉ còn nước thương lượng cùng Lãnh tiên sinh, tranh thủ tìm một biện pháp hơp lý để đối phó với mẹ!
Giờ phút này, mắt thấy mẹ đang núp ở bên ngoài nghe lén, cô nở một nụ cười gượng ép, thử đến gần hắn nói chuyện, "Lãnh tiên sinh, trước mắt chúng ta thử tìm hiểu xem sao, tôi cảm thấy anh có thể cho tôi một cảm giác an toàn, là kiểu người mà tôi thích......"
Đông Húc hơi nhướng mày, ánh mắt lóe ra vẻ phóng đãng không câu nệ, mang theo ý cười, "Ý của cô là nói, chúng ta có thể thử hẹn hò?"
"Vâng!" Hà Mộ Nhu thẹn thùng gật đầu với hắn!
Vì thế hắn nhếch môi, thân hình cao lớn cúi thấp, nhìn Hà Mộ Nhu thua hắn hơn một cái đầu, cười tà nhìn chằm chằm cô, "Nếu tôi giúp cô vụ này, cô lấy gì để báo đáp tôi?"
"Chỉ cần anh muốn, tôi cũng có thể diễn vai vị hôn thê giúp anh, ngăn cản mấy cô gái theo đuổi anh." Hà Mộ Nhu cẩn thận trả lời hắn, hy vọng có thể đạt được bước đầu quen biết với hắn, để hắn giúp cô chuyện này, "Lãnh tiên sinh, hiện tại tôi rất cần sự hỗ trợ của anh, nếu không mẹ sẽ không ngừng đưa tôi đi xem mắt, cho đến khi tôi được gả đi mới thôi...... Nhưng đồng thời tôi cũng nhìn ra được, anh không có hứng thú với tôi, giữa chúng ta an toàn."
"Xem ra cô rất tin tưởng tôi?" Đông Húc lại cong môi cười tà tà, cố ý đưa hai tay đặt lên sườn thân thể Hà Mộ Nhu, chậm rãi ép cô đến bức tường, giam thân thể mềm mại của cô trong phạm vi của mình, nhìn chăm chú, "Nể mặt tình nghĩa ngày xưa của ba cô và tôi, tôi có thể giúp cô chuyện lần này."
"Vậy......" Hà Mộ Nhu bị khí thế của hắn áp bách, từng bước lùi về sau, không có thói quen bị hắn giam cầm như vậy, mắt nhìn mắt, môi đối môi, quả thực khiến cô không thở được, tim đập nhanh, "Vậy, Lãnh tiên sinh, chúng ta chính là diễn trò, không thể diễn giả làm thật."
Thật ra bỏ đi thân phận hắn là cha dượng của cô, người đàn ông này cũng thật mê người, cứ làm người ta rung động.
"Không thành vấn đề." Lãnh Đông Húc trêu cô xong, cười nhẹ nhàng, buông cô ra, "Hiện tại chúng ta đi ăn cơm, tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, Hà tiểu thư cần chuẩn bị một chút."
"Được." Hà Mộ Nhu vội vàng phối hợp với hắn, chủ động đến gần hắn, cố ý đề cao âm thanh hướng ra cửa: "Lãnh tiên sinh, ngài thích ăn gì, tôi có thể giới thiệu cho ngài......"
Ngoài cửa, Hà phu nhân mỉm cười, hài lòng đứng thẳng người dậy, xoay người đi về phía hành lang cùng trợ lý.
Rất nhiều năm trước, bà vừa gặp đã say mê Lãnh Đông Húc lạnh lùng kiêu căng này, hắn càng đối xử lạnh lùng với bà, bà càng trầm mê hơn, ánh mắt vẫn đuổi theo thân ảnh cao lớn của hắn, nhớ nhung vọng tưởng, nhưng ngại thân phận đã kết hôn của mình, bà không thể biểu lộ tình ý này ra ngoài được, chỉ có thể áp lực đau khổ, dùng ánh mắt nhìn hắn, thống hận mỗi một cô gái bên cạnh hắn, cho đến một ngày chồng bà chết vì bệnh, bà thành quả phụ, rốt cuộc mới có cơ hội biểu lộ tấm chân tình này với hắn.
[Editor: Đoạn này ad cũng hơi rối vì k biết lúc này tuổi của Đông Húc là bao nhiêu, vì theo mấy chương đầu thì Đông Húc trạc tuổi Dạ Triệt, có vẻ tác giả Ảm Hương buff tài năng cho anh Húc quá đà rồi =]]]]]].]
---
Mà hiện tại, bà chỉ có cách dựa vào con gái, mới có thể danh chính ngôn thuận đến bên cạnh hắn.
Không lo việc con gái thích hắn hay không, chỉ cần hắn chịu hạ mình cưới Hà Mộ Nhu, trở thành người một nhà với bà, bà còn có cơ hội ở chung biệt thự với hắn, xuất hiện trên giường của hắn.
Người đàn ông này, giày xéo nát lòng bà, bà nhất định phải giành lấy hắn từ đám phụ nữ kia, để ánh mắt lửa nóng tà nịnh đó chỉ dừng lại trên một người là Hà Tình này!
---
Cổ Dư cùng Thạch Lỗi đều được đón về Thạch gia, do một tay mẹ A Lỗi chăm sóc, ngày ngày nấu canh giò heo tẩm bổ.
Ăn uống mấy ngày, dần dần chân của Cổ Dư biến chuyển tốt hơn, có thể đi lại, vịn tường ra ngoài hít thở không khí.
Mộ Dạ Triệt thì không thấy bóng dáng đâu, từ lần trước gặp cô ở bệnh viện, hắn liền cùng trợ lý vội vàng tìm tới đảo đi ra ngoài, nghe nói phải xử lý chuyện công việc, cần rời đi vài ngày, sau đó mới trở về.
Do nhớ rõ ngày đó ở bệnh viện, trợ lý Dịch Phong bỗng nhiên vội vàng chạy đến nơi này, chịu cực chịu khổ tìm được Mộ thiếu gia của mình, báo cáo trở về xử lý việc gấp.
Nếu không phải lúc ấy bệnh viện bắt đầu đông người, Dịch Phong đẩy dòng người ra không ngừng chạy qua bên này, không ngừng lo lắng kêu thiếu gia, cũng kéo từng chiếc rèm che giường một để tìm kiếm thiếu gia khiến bệnh nhân náo loạn, cô còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không biết vẻ mặt Mộ Dạ Triệt bên cạnh đầy lo lắng, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cô!
Lúc ấy cô lại nghĩ, không biết vì lí do gì hắn lại dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm cô? Chẳng lẽ, hắn nhìn ra được trong lòng cô suy nghĩ chuyện gì? Biết cô đang lo lắng Đông Húc?
"Cổ tiểu thư, cái anh chàng ngày đó chạy vọt vào bệnh viện đẹp trai hơn so với tôi ấy, anh ta là gì của Hàn Triệt? Thoáng nhìn cũng có thân phận." Giờ phút này, Thạch Lỗi té gãy chân cũng ngồi tắm nắng trước cửa, lấy tay che che mặt trời trên đầu, nhìn mặt biển xanh thẳm xa xa, "Cô nói xem khi nào thì Hàn Triệt quay về? Hiện tại thân phận cậu ấy không giống với trước kia, dù đi đâu cũng có vệ sĩ và trợ lý theo sau, oai vô cùng, không biết lần này cậu ấy trở về để làm gì?"
Cổ Dư dặ lưng vào tường, cũng lẳng lặng nhìn mặt biển, tắm nắng.
Mộ Dạ Triệt trở về có thể làm chuyện gì? Đương nhiên là vì chuyện của Lâm Tiêm Tiêm hoặc Mộ thái thái, có thể là Mộ thái thái lại đυ.ng xe, gọi con về gấp để 'Gặp mặt lần cuối', sau đó thuận tiện cho con gặp mặt vợ cũ Lâm Tiêm Tiêm, cho hai người này phục hôn.
Tâm tư của Mộ thái thái về điều này thật cẩn thận, cô nhìn qua là hiểu được.
"Hàn Triệt cùng trợ lý rời đi, đến khu vực hút thuốc của bệnh viện nhận điện thoại, nghe được cậu ấy nói chuyện điện thoại, Mộ thái thái chờ con trở về, cũng kêu cái tên Lâm Tiêm Tiêm, lần này con gặp mặt hai người!" Thạch Lỗi lại quay đầu nói với Cổ Dư, tò mò, "Cổ tiểu thư, Mộ thái thài cùng Lâm Tiêm Tiêm kia là ai? Hình như rất quen thuộc với Hàn Triệt, có phải là người nhà không? Hàn Triệt tìm được cha mình rồi à?"
Nhiều năm qua đi, chắc chắn Hàn Triệt tìm được người nhà của mình, sống cũng không tệ lắm.
Cổ Dư cười nhẹ, gật gật đầu, ánh mắt nhìn mặt biển cách đó không xa, "Ừ, anh ấy tìm được cha mình rồi rồi, hơn nữa còn kết hôn, có một gia đình thật hạnh phúc."
"Trời ạ, thì ra Hàn Triệt kết hôn!"Thạch Lỗi có chút bị dọa sợ, nhưng lập tức nhìn thấy có một chiếc xe đang trên đường hướng về đây, lập tức dời đi lực chú ý, tính vịn tường đứng lên, "Cổ tiểu thư, mau, đỡ tôi một tay đứng lên, tôi nhìn thấy xe của nhà Mộ Nhu đang chạy về đây, Mộ Nhu đến thăm tôi!"
Phút chốc kích động, anh xô ngã đôi nạng, căn bản không đứng dậy nổi, chỉ có dựa và mặt tường, vội vàng lấy tay vuốt vuốt mái tóc ngắn, làm ra một động tác oai vệ, chờ Hà Mộ Nhu lại đây.
Nhưng chiếc xe xa hoa kia chậm rãi dừng lại, người xuống xe cũng không phải là Hà Mộ Nhu, mà là Lãnh Đông Húc mấy ngày không gặp.
Lãnh Đông Húc vẫn chưa trở về dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, đóng cửa xe vô tình rời đi, mà là lịch lãm đỡ tay Hà Mộ Nhu xuống xe, nắm tay cô, "Cẩn thận một chút."
Thời điểm cần ôn nhu, hắn sẽ thu hồi mặt góc cạnh bộc lộ ra ngoài của mình, hóa thân thành chàng trai dịu dàng, dùng ánh mắt sáng, ái muội tình tứ tươi cười, dùng âm thanh của mình, hòa tan các cô gái trong nháy mắt.
"Vâng." Hà Mộ Nhu vén tà váy của mình, bước xuống xe, cười ôn nhu với Lãnh Đông Húc, "Cám ơn anh, Đông Húc."
Cử chỉ hai người thân mật, giống một cặp tình nhân đang cuồng nhiệt trong tình yêu......
Mà một bên, Thạch Lỗi dựa vào tường cùng Cổ Dư bị một cảnh kinh ngạc này làm cứng cả lưỡi, mở to hai mắt nhìn, không rõ từ khi nào thì Đông Húc đi cùng Hà Mộ Nhu? Mấy ngày nay không hề có một chút tin tức nào của hắn!
Đương nhiên, Cổ Dư cũng không có trợn ngược mắt, mà là nội tâm chua xót, nhìn Đông Húc đỡ Hà Mộ Nhu xuống xe, sau đó nhẹ ôm cô gái mềm mại này cùng nhau đi đến trước mặt cô và Thạch Lỗi.
Đông Húc, đây là chuyện gì? Sao lại ôm Hà Mộ Nhu?
"Em muốn tìm người ở đây?" Giờ phút này, Lãnh Đông Húc đang kinh ngạc nhìn chằm chằm Hà Mộ Nhu bên cạnh, ánh mắt lóe tia cười thú vị, bắn ánh mắt về phía Thạch Lỗi, cười nhếch môi, nhìn như không nhìn, "Không thể tưởng tượng được người em nhớ nhung tưởng niệm là cậu ta."
Hà Mộ Nhu ở trong lòng hắn thì nhìn vào trong nhà, có chút lo lắng, hỏi Thạch Lỗi: "A Lỗi, Hàn Triệt đi đâu rồi? Hôm nay em thật vất vả mới có thể ra ngoài gặp mọi người."
Thạch Lỗi vừa vui sướиɠ, lại thất vọng, lo lắng nhìn cánh tay của cô mà nói: "Mộ Nhu, tay em sao rồi? Hàn Triệt quay về Cẩm thành rồi, đi giải quyết việc gấp. Nhưng không sao, anh ở đây, có chuyện gì em cứ nói anh biết trước......"
Anh xoay người nhặt cây chống nạng dưới đất lên, cà nhắc cà nhắc đi tới bên này, nhất định phải đến bên cạnh Mộ Nhu của mình, lại nói ôn nhu: "Mộ Nhu, em chờ một chút, anh xuống bếp lấy canh giò heo cho em, em cũng cần được bồi bổ."
Mộ Nhu căn bản lại không để ý tới anh, gương mặt đầy lo lắng, vẫn còn ngóng nhìn vào phía trong, không tin Hàn Triệt cứ ra đi không từ giã như vậy!
Nếu Hàn Triệt cứ đi như thế, kế hoãn binh của cô đối với mẹ còn có ý nghĩa gì?
Cô lấy Lãnh tiên sinh làm tấm chắn, là vì muốn thổ lộ với Hàn Triệt, muốn ở cùng một chỗ với hắn!
Mà bên cạnh, Cổ Dư dựa người vào tường cũng không có đi về phía bọn họ, mà là nhìn Đông Húc dưới ánh nắng, xoay người đi về một hướng khác.
Tuy rằng cô không rõ rốt cuộc hiện tại Đông Húc đang làm cái gì, nhưng cô hiểu được, Đông Húc có đời sống sinh hoạt cá nhân, cô nên tôn trọng hắn, cái gì cũng không muốn hỏi.
"Torn!" Thấy cô đi về hướng ngược lại, Đông Húc hơi hơi nhíu mày, bước đến bên này, lại cười nói: "Lần này anh gặp người bạn cũ, tạm thời rời đi, em cùng Dạ Triệt ở chung có khỏe không?"
Cổ Dư dừng lại bước chân, thản nhiên nhìn biển, "Ngày đó sau khi anh rời khỏi bệnh viện, anh ấy cũng đi, cùng Dịch Phong quay về Cẩm thành. Đông Húc, giữa em cùng anh ấy không có chuyện gì."
Đông Húc nhìn cô, đáy mắt trầm ngập ý cười tà mị, kiêu căng cong môi cười nói: "Cổ Dư, cũng là như vậy, lần này theo anh đi, đừng lưu luyến Cẩm thành gì nữa, kể cả Dạ Triệt."
Cổ Dư nhẹ nhàng bỏ tay hắn ra, quay đầu nhìn hắn mà nói: "Anh từng nói với em, anh là một mảng mây bay trôi nổi trên bầu trời, dù là ai cũng không thể giữ được anh, càng không thể cho anh một nơi để an cư, dừng lại bước chân. Nhưng lần này không giống vậy, em hi vọng nghe được anh nói với em, lần này là anh thật tâm, tìm được người khiến anh dừng lại bước chân của mình."
"Đúng, người đó chính là em." Đông Húc lập tức ngắt lời cô, ánh mắt sáng quắc lợi hại nhìn cô chằm chằm, hai tay chậm rãi đặt lên vai của cô, ôm cô vào gần, "Nếu lần này em tin tưởng lời anh nói, sẽ đi theo anh. Anh không muốn em trở lại nhà giam đó, anh tình nguyện chúng ta vẫn là bạn, nhưng em vẫn thuộc về anh."
"Nhưng cái người khiến anh dừng lại bước chân không phải em, mà là Hà Mộ Nhu." Cổ Dư nhìn hắn cười nhẹ nhàng, "Em cảm giác, hai người thật xứng đôi. Đông Húc, có lẽ lần này anh vô tình hữu ý, lại gặp được người trong vận mệnh của mình, anh nhất định phải quý trọng."
"Nói mê sảng." Đông Húc cũng cười rộ lên, nheo mắt lại, lấy tay chỉ chỉ chóp mũi của cô, "Người trong vận mệnh của anh, chính là gặp gỡ người con gái không có tâm như em. Torn, chúng ta sẽ vĩnh viễn làm bạn, cùng nhau làm việc, nhưng khi em ở bên cạnh anh, sẽ không có người thứ ba chen chân vào. Cả đời này, anh sẽ là bạn của em, em sẽ là người phụ nữ độc nhất vô nhị của anh!"
Cổ Dư ngẩng mặt nhìn hắn, mỉm cười, đôi mắt vốn trong suốt bỗng nhiên ảm đạm, hàng mi buông xuống, dời ánh mắt nhìn mặt biển xa xăm.
---
s1apihd.com 23/9/2022.