Cả quá trình, Đằng Duệ Triết đều không đυ.ng vào cô nữa, mà chỉ lẳng lặng ngồi một bên, nhìn bác sĩ bôi thuốc tiêu sưng cho cô.
Cô đau đến đổ mồ hôi lạnh, hai chân co rụt lại, hoảng sợ nhìn bác sĩ.
Vì mắt cá chân bị trật nên bác sĩ muốn chỉnh lại cho đúng, liền nâng mắt cá chân của cô lên vặn mạnh một cái chỉ nghe thấy có tiếng 'răng rắc' vang lên, khiến cô hét thảm một tiếng, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Đằng Duệ Triết ngồi một bên thấy vậy thì đen mặt, thân hình khôi ngô vạm vỡ đứng lên, chậm rãi đi tới bên này.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vị bác sĩ đang làm hết phận sự của mình một cái, lại lo lắng nhìn cô nằm trên giường bệnh, đưa tay gạt nhẹ sợi tóc rơi trên mặt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vì đau của cô.
Cô cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, hai tròng mắt nhắm chặt run rẩy dữ dội, chờ đợi đau đớn đi qua.
Mà ngón tay hắn khe khẽ, giống như lông chim nhẹ phất qua mặt cô, nhẹ nhàng mềm mại, khiến cô chợt quên đi đau đớn choáng váng ở dưới chân, muốn một phen chặt chẽ bắt lấy, muốn anh cứu cô ra khỏi bể khổ này. Nhưng mà, tay cô chỉ nắm chặt mép giường, ý thức vẫn còn tỉnh táo, nhắm mắt lại, hàm răng vì nghiến chặt vào nhau mà run lên.
Sau tiếng 'răng rắc' kia, mắt cá chân liền không đau như vậy nữa, cô mở to mắt mới phát hiện bản thân đã khóc, vội vàng quay đầu đi, giãy giụa muốn xuống khỏi giường.
Hắn đứng ở bên giường, mắt ưng buông xuống, nhìn cô chật vật đi xuống giường, thân hình cao lớn sừng sững đứng bất động một chỗ.
Cô từ trên giường đi xuống dưới, luôn cố gắng túm chặt lấy cổ áo đang mở rộng che kín dấu vết trên cần cổ, sau đó khó khăn bước ra ngoài. Bây giờ đã ổn rồi, bác sĩ đã kiểm tra qua cho cô, cô có thể đi được rồi.
Tiêu Tử mà nhìn thấy bộ dạng cô lúc này sẽ nghĩ gì? Tiêu bá mẫu và người làm Tiêu gia nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào?
Nếu đúng là do cha con nhà họ Lý đánh, trên da thịt để lại vết thương, bác gái hẳn là sẽ thông cảm. Nhưng những dấu hôn trên cổ trên ngực này, phải giải thích thế nào đây?
Lần trước Tiêu Tử đã tin tưởng cô một lần, vậy lần này thì sao?
Cô chậm rãi gục đầu xuống, không hề kéo chân đi nữa, chỉ dựa cả người lên trên cánh cửa, từ trong túi lấy ra điện thoại di động đang đổ chuông vang dội.
Màn hình hiển thị người gọi đến là Tiêu Tử, còn có 2 cuộc gọi nhỡ.
Trong lòng cô buồn khổ không thôi, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại, tay cầm run lên, cuối cùng cũng nhấn nút nhận.
"Đại Lận, người làm nói em ôm con chó nhỏ ra ngoài, có phải nó bị ốm rồi không? Bây giờ em đang ở đâu? Anh đến đón em." Thanh âm lo lắng của Tiêu Tử chậm rãi truyền đến điện thoại, bên cạnh còn có tiếng xe đi xe đến, chứng tỏ anh đã ra khỏi nhà rồi.
Đại Lận có nỗi khổ mà khó nói, gương mặt tiều tụy, nói: "Tiêu Tử, em sẽ quay về ngay, anh không cần đến đón em đâu."
"Giờ em đang ở đâu?" Tiêu Tử kiên trì hỏi lại, sự lo lắng trong lòng lại tăng thêm một bậc.
Đại Lận cắn chặt môi: "Bệnh viện."
Đằng Duệ Triết vừa đi tới bên này, lạnh lùng đứng một bên nhìn, hàng lông mày nhướng lên, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh đi vài phần.
Ánh mắt âm u của hắn rơi trên những dấu hôn xanh xanh tím tím trên cần cổ trắng nõn của Đại Lận, đôi con ngươi ngạo khí bức người lóe lên vừa thương tiếc, vừa đau lòng lại tức giận. Hắn bước tới gần cô, hơi thở trời sinh đã mạnh mẽ có lực khiến cho Đại Lận bé nhỏ bị bao phủ trong đó.
Hắn nâng chiếc cằm khéo léo của Đại Lận lên, để cho đôi mắt to mỹ lệ của cô nhìn vào mắt hắn, trầm giọng nói: "Đại Lận, trước khi buổi lễ đính hôn còn chưa bắt đầu, không cần gả cho Tiêu Tử, tôi sẽ chăm sóc cho em."
Giọng nói trầm thấp từ tính êm tai của hắn vang lên, không có tức giận, cũng không có cường thế cùng bá đạo, chỉ có sự bình tĩnh kiên định cùng với một chút ôn nhu không dễ dàng phát hiện ra. Hắn lấy từ trong túi áo ra một cái hộp gấm nhỏ màu tím, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, giọng hắn khàn khàn: "Đây là nhẫn kim cương, tôi muốn đem nó tặng cho em. Chỉ cần em gật đầu đồng ý, nữ chính của buỗi lễ đính hôn hai ngày sau sẽ là em."
Đại Lận giương đôi mắt xinh đẹp long lanh nước, kinh ngạc nhìn hắn.
Cô không hề vui sướиɠ, cũng không có khϊếp sợ, mà chỉ lặng yên nhìn người đàn ông này, nhìn vào cặp mắt thâm trầm của hắn.
Nhẫn kim cương lộng lẫy chói mắt, dưới ánh đèn lại lấp lánh ánh hào quang. Nhưng cái tia sáng hoa lệ đó, ở trong mắt cô chính là thứ ánh sáng của sự bi ai.
Cô không cần thương hại, nhất là lấy hôn nhân ra làm trò đùa để thương hại cô, không cần Đằng Duệ Triết thương hại cô.
Ba năm trước Đằng Duệ Triết không phải rất kiêu ngạo sao, đến nhìn cũng không thèm liếc cô một cái, chính là bộ dáng lúc nào cũng cao cao tại thượng như vậy. Ba năm trước, là cô không biết suy nghĩ, cứ cố chấp đeo đuổi hắn không chịu buông, vậy nên mới hại mình, hại chính người thân.
Mà ba năm sau, hắn đưa cho cô chiếc nhẫn kim cương này, là muốn thể hiện cái gì?
Bi kịch của Tô gia là do một tay cô tạo ra, để trả giá cho tội lỗi của mình đến khổ ngục lao tù cô cũng đã vào rồi, cũng không hề trách cứ bất kỳ ai. Đằng Duệ Triết không cần phải vì vết sẹo trên tay cô mà dùng nhẫn kim cương kia đến bố thí cô.
Cô không cần.
Bởi vì, Đằng Duệ Triết là người đã lãng quên cô suốt ba năm, Đằng Duệ Triết là người đối với cô chỉ có căm ghét, lại như thế nào thật lòng muốn cưới cô chứ?
Một câu hứa hẹn thương hại, đổi lấy, sẽ chỉ là một đoạn dài đầy rẫy những bi kịch khác mà thôi.
Cô cười khổ đứng thẳng người dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đầy vẻ đau đớn cùng bi thương, nước mắt trong suốt ở hốc mắt chớp động, nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn kim cương trên tay hắn ra: "Chiếc nhẫn này, tôi không cần."
'Đinh' một tiếng, nhẫn kim cương từ trên tay hắn rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Ánh mắt sắc bén hắn nhíu lại, tầm mắt dõi theo cái nhẫn nằm trên sàn, đôi mắt ưng lạnh lùng hung ác nhìn chằm chằm mặt Đại Lận, sắc mặt lạnh tanh như sương tuyết ba nghìn thước.
Cả nhẫn kim cương và gộp gấm đều nằm dưới đất, lăn đi rất xa, không có ai đến nhặt, cũng không ai dám đến gần.
Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt đối diện, khẽ nghiêng người bàn tay to nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên dày đặc, tức giận không thể kiềm chế được.
Đại Lận ngẩng mặt, yên lặng nghênh đón hai tròng mắt tràn ngập phẫn nộ của hắn, nước mắt đang long lanh xoay chuyển quanh hốc mắt, đột nhiên trượt xuống, một đường uốn lượn trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
"Tôi không cần." Cô khẽ lặp lại một lần nữa, đôi mắt đẹp mang theo ý cười, nhìn thẳng vào mắt Đằng Duệ Triết: "Tôi không cần anh bố thí, cái tôi cần chỉ là được tôn trọng".
Lời vừa ra khỏi miệng, một hàng lại một hàng nước mắt đua nhau cuồn cuộn chảy xuống. Khiến cho khuôn mặt trẻ tuổi của dịu dàng của cô nhuộm đẫm nước mắt, thật trong suốt cũng thật mong manh.
Đằng Duệ Triết nhìn vào mắt cô, nhìn cô rơi lệ, con ngươi thâm thúy tối dần đi, lửa giận chạm vào là nổ ngay bỗng chốc được đè nén xuống, yết hầu lăn lên trượt xuống: "Đây không phải bố thí hay thương hại gì cả, là tôi thực sự muốn chăm sóc em, Đại Lận, em không nhìn ra sao! Chỉ cần em gật đầu, người anh Duệ Triết sắp cưới sẽ là em!"
Đại Lận lại lắc đầu, ánh mắt ngập nước nhìn hắn.
Gương mặt tuấn tú lãnh khốc của hắn lại phủ lên một tầng âm u, chỉ cảm thấy lời thổ lộ của chính mình đều biến thành trò cười.
Đằng Duệ Triết muốn kết hôn cùng Đại Lận, vì sao Đại Lận lại lùi bước, cảm thấy đây là thương hại?
Đằng Duệ Triết chính là nghĩ muốn chăm sóc cho Đại Lận, muốn bù đắp lại cho Đại Lận, sợ hãi bả vai gầy yếu của cô không chịu nổi mưa gió, sợ hãi cô sẽ lại bị người ta đánh, khóc lóc thành mít ướt, sợ hãi trên cổ tay tinh tế của cô sẽ lại lưu thêm nhiều vết sẹo khác nữa.
Nếu Đại Lận chết, có phải Đằng Duệ Triết sẽ thực sự quên mất từng có một tiểu Đại Lận nho nhỏ thường bám theo hắn không ngừng í ới gọi 'anh Duệ Triết' không? Đại Lận, Đại Lận, sau khi gặp lại cô, hắn mới biết được, có một số người, dù chán ghét đến mức nào, cũng không thể quên được.
"Đại Lận, chỉ cần em gật đầu, lễ đính hôn hai ngày sau sẽ trực tiếp đổi thành lễ kết hôn, cô dâu mới sẽ chính là em." Hắn nhìn Đại Lận, giọng nói trầm thấp lại vang lên, đôi mắt đen giăng đầy nghiêm túc cùng cố chấp, một mực nhìn chằm chằm sâu vào trong mắt Đại Lận: "Làm cô dâu của tôi, tôi sẽ không để em bị tổn thương thêm nữa. Anh Duệ Triết sẽ không để bất luận kẻ nào làm tổn thương người phụ nữ của hắn!"
Đại Lận rơi lệ, đột nhiên cười nói: "Nếu nhiều năm về trước, anh Duệ Triết chịu nói với tôi những lời này thì tốt biết bao nhiêu. Đáng tiếc, dù có thế nào đi nữa, ngàn sai vạn sai tất cả đều là tôi sai. Trước khi Diệp Tố Tố xuất hiện, tôi đã sai khắp nơi rồi, khiến cho anh không muốn liếc nhìn tôi nhiều hơn một cái, còn liều chết mà quấn lấy anh."
Cô cười, chậm rãi cuối đầu, kéo chân đi ra ngoài, trên gương mặt nhỏ nhắn là một mảnh tro tàn.
Lúc Tiêu Tử vội vội vàng vàng tìm được đến nơi, Đại Lận đang ngồi giữa cầu thang trên tầng, thân mình khẽ tựa lên tường, đôi mắt đẹp tuyệt vọng nhìn bên ngoài cửa sổ. Tiểu Tuyết Cầu thì yên tĩnh ngồi xổm dưới chân cô.
Cô không cố ý che lấp những dấu hôn trên cổ mình, cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng nhìn đèn đuốc sáng trưng bên ngoài cửa sổ, cười thê lương hỏi: "Tiêu Tử, Có phải em rất bẩn, rất ti tiện không?"
Tiêu Tử đầu tiên là thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô, sau lại thấy trên cổ cô chi chít những dấu hôn cùng nước mắt tuyệt vọng trong mắt cô, trong lòng cả kinh, liền đi tới ôm lấy cô vào lòng, nhẹ phất lên trán cô, giọng khàn khàn nói: "Chỉ cần em nói với anh không xảy ra chuyện gì, anh sẽ tin em. Đại Lận, là ai đánh em?"
Anh buộc chặt thân thể đang run lên của cô, trong mắt trong lòng đều là tự trách, cũng vô cùng đau lòng.
Đại Lận ba năm sau không hề yêu Đằng Duệ Triết, nhưng Đằng Duệ Triết lại không ngừng trêu chọc cô, kiềm hãm cô, cho dù hai ngày nữa là hắn ta sẽ đính hôn cũng không chịu buông tha cho cô. Những dấu vết trên cổ cô, nếu không phải tên ác ma đó làm, còn ai vào đây được nữa!
Tiêu Tử nhẹ nhàng ôm lấy Đại Lận, chuẩn bị đi xuống cầu thang.
Nhưng Đại Lận bỗng nhiên ở trong lòng anh che mặt nức nở, bả vai nhỏ không ngừng rung động, đầu chôn vùi không ngừng nói: "Tiêu Tử". Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đau đớn tuyệt vọng nhìn Tiêu Tử, "Em không sạch sẽ, không xứng với anh, đừng mang em về Tiêu gia......."
Cô cầu xin Tiêu tử, để anh thả cô xuống dưới.
Tiêu Tử nhìn cô càng thêm đau lòng, lau nước mắt cho cô: "Cho dù em và hắn ta có xảy ra quan hệ, anh cũng muốn em. Bởi vì anh biết, không phải em nguyện ý, mà là bị ép buộc. Đại Lận, giữa hai người trong lúc đó không có phát sinh chuyện gì đúng không?"
Nước mắt Đại Lận liền rơi như mưa, đôi lông mày sít chặt áy náy nhìn Tiêu Tử, cánh môi in hằn thật sâu dấu răng: "Tiêu Tử, thứ duy nhất em có thể để lại cho anh, chỉ có sự trong sạch của bản thân mà thôi. Em không có biện pháp ngăn anh ta đuổi theo. Tiêu Tử, anh ta chỉ hôn em, anh có tin không? Anh ta từ Bắc Kinh theo tới, tìm đến bệnh viện này....."
"Anh tin em, Đại Lận!" Tiêu Tử kiên định mà gật đầu, quả nhiên là bị bộ dáng tự ti tuyệt vọng vừa rồi của cô dọa sợ, cuối cùng mở miệng trấn an cô, thở ra một hơi. Anh khoác lên người cô chiếc áo choàng, đi xuống tầng, thần sắc nghiêm lúc, cực kỳ lo lắng.
Điều anh lo lắng không phải Đại Lận, mà là Đằng Duệ Triết không cam lòng.
Đại Lận ngồi trong xe của anh, tay gắt gao nắm chặt áo khoác che kín thân thể mình, không chịu nới ra. Cô không có cách nào trở về Tiêu gia được, sợ Tiêu bá mẫu sẽ hiểu lầm cô, sẽ càng có thành kiến với cô hơn.
Tiêu Tử liền gọi điện thoại về cho Tiêu bá mẫu, nói anh ra ngoài với Đại Lận một chút, sẽ về muộn. Sau đó vòng qua cổng lớn nhà họ Tiêu, quẹo một cái, chạy về hướng con đường khác, định đưa Đại Lận đi giải sầu.
Đại Lận quay đầu nhìn khuôn mặt ôn nhu của Tiêu Tử, không thấy có một chút tức giận hay nghi kị gì ở trên mặt anh cả, trong lòng càng thêm khó chịu, kéo nhanh áo khoác xuống, nói: "Tiêu Tử, đến biệt thự riêng của anh đi, em có một thứ muốn cho anh."
---