*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Đan và Trần Việt một người đứng ở trong một người đứng ở ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ, không biết, còn tưởng rằng bọn họ đang muốn đánh nhau một trận.
Bên trong thau còn có đồ cần phơi, Hoàng Đan mở miệng trước,”Cậu muốn đi bên nào?”
Trần Việt nhếch miệng,”Tôi cũng muốn hỏi cậu đó.”
Hoàng Đan phát hiện răng người này rất trắng, còn rất ngay ngắn, nụ cười không có ý tốt, mang theo tính mục đích rất mạnh, cậu nghiêng người chừa ra vị trí, cũng lười giằng co với người không quan trọng.
Trần Việt không nhúc nhích, bộ dạng giống người trên trời, thân hình hắn cao lớn, đứng chống ở cửa, giống như một tảng đá lớn.
Bên ngoài có mấy người đang che đũng quần chấp nhận mất mạng chứ không chấp nhận khổ.
Có người không nhịn được tru lên,”Mẹ kiếp! Người anh em rốt cuộc cậu có vào không? Không đi vào thì nhường đường một chút đi?”
Trần Việt lau mồ hôi trên đầu ba tấc, hắn xoay cổ, mặt không chút thay đổi nhìn phía sau.
Người nọ lập tức sợ hãi.
Côn đồ từ cấp hai lên đến trung học, sẽ gặp được thêm nhiều côn đồ hơn, lại phát hiện còn côn đồ hơn bản thân mình, không còn cách nào, không muốn bị phiền phức cũng chỉ có thể nhịn thôi.
Trần Việt xoay cổ trở về, hắn lướt qua Hoàng Đan, tay đút túi chầm chậm đi vào bên trong.
Cửa không còn tảng đá lớn ngăn cản, người bên ngoài như ong vỡ tổ chạy vào bên trong, Hoàng Đan chờ bọn họ vào hết thì mới đi ra.
WC có hai gian trong ngoài, bên ngoài là một cái máng rửa tay, không nhiều vòi nước, có một số bị hỏng, vậy nên mọi người đánh răng ở trên nền xi măng ký trúc xá, hứng nước là một chuyện, có muốn giặt quần áo, hoặc là muốn múc nước tắm thì mới xếp hàng dùng vòi nước.
Bên trong là hai hàng hố xí dài, phân biệt hai bên trái phải, ngồi ngang hay dọc thì phải xem tâm trạng, có điều hai người đối diện nhìn nhau thì hơi xấu hổ, ngồi xổm trước sau thì đỡ hơn một tý.
Tầng cao nhất ở đây đều là học sinh lớp mười ở, bọn họ vừa tới, còn chưa đυ.ng tới chuyện cúp nước làm người ta phát điên, tuyệt vọng này kia.
Nhưng mà chắc cũng nhanh thôi.
Khác với các mùa khác, mùa hạ rất có cá tính, sau khi ngồi WC đi ra, trên người thối không có cách nào hình dung được, ai tới gần một chút, mũi cũng phải thối đến muốn rớt xuống.
Cho dù như thế, vẫn có rất nhiều người mang tạp chí [Hội câu chuyện]hay [ Độc giả ] đi vào, ngồi xổm hơn nửa giờ, nếu ngửi quá nhiều, sẽ không còn cảm giác thối nữa.
Khương Long lấy hai tờ giấu nháp chùi mông, mắt cậu ta nhìn thấy một cột nước xông đến, sợ hãi lập tức dịch chuyển ra sau, thiếu chút nữa đã trượt chân,”Trần Việt, cậu tiểu cẩn thận một chút đi!”
Trần Việt nhíu nhíu lông mày,”Thì cẩn thận mới tiểu này.”
Khuôn mặt non nớt của Khương Long đỏ lên, ném giấy vào trong hố, kéo quần đứng lên hỏi,”Người ta đắc tội chỗ nào với cậu vậy hả?”
Trần Việt kỳ quái hỏi,”Người ta? Ai vậy?”
“……”
Có người cười ra tiếng, tiếp đến hai ba, rất nhanh đã cười thành một đám, mặt Khương Long đỏ không có cách nào để nhìn, cậu ta căm giận nhỏ giọng than thở,”Cẩn thận cái ấy bị cong đó!”
Trần Việt liếc xéo cậu ta,”Cậu nói cái gì?”
Khương Long nhanh chân chạy đi.
Lớp mười tổng cộng có năm lớp, tỉ lệ nam nữ các lớp khác nhau, nam sinh lớp năm thiếu một chút, trong đó còn có mấy học sinh ở huyện đến đây học, người không ở ký trúc xá, huấn luyện quân sự xong thì ung dung cưỡi xe đạp về nhà tắm rửa đi ngủ, mấy nam sinh còn lại ở chung một ký túc xá là đủ.
Giường là giường tầng, phía dưới hai người, phía trên một.
Hoàng Đan ngủ ở trên, không cần chen lấn cùng một chỗ với người khác, năm đó sau khi huấn luyện quân sự kết thúc chừng nửa tháng, cậu không lại trường nữa, mà là để cho quản gia thuê phòng ở gần trường cho cậu, về phần giường đó của cậu, cũng không biết sau này ai đã ngủ trên đó.
Khi đó Hoàng Đan đối với người và chuyện xung quanh đều không quan tâm đến, hiện tại trở lại một lần nữa, trong lòng đã thay đổi rất lớn, mấy chuyện không để ý trong quá khứ đều được cậu dần dần phát hiện ra, cậu học được cách quan sát tất cả những gì cuộc sống này tặng cho cậu.
Mà không phải che giấu nó một cách mù quáng.
Giường đối đầu Hoàng Đan rất lộn xộn, trên tường dán một tấm áp phích lớn, phía trên là hình một tòa lâu đài, không rõ là trong phim hoạt hình nào, dưới góc bên trái áp phích còn viết một dãy chữ số, cậu nhìn nửa ngày mới nhìn ra là 7:15 sáng vào ngày thứ hai của kỳ thi tuyển sinh trung học năm nay, có thể nó đại diện cho một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
Hoàng Đan vừa cầm chìa khóa đi xuống mở tủ sắt thì thấy Khương Long thở hổn hển chạy vào, ngồi một mông ở giường dưới, mặt không tin nổi,”Tại sao có thể như vậy chứ, tôi nghe anh họ tôi nói trình độ dạy học và hoàn cảnh học tập của trường Đại Quan này đều rất tốt, muốn bỏ tiền mua vào cũng phải có giới hạn, hơn nữa bắt buộc phải đúng điểm chuẩn, điểm kém như thế rốt cuộc đi vào bằng cách nào chứ? Nhìn không giống như người có thể đi cửa sau, phân chuột, nhất định là phân chuột rồi!”
Anh họ cậu ta là thầy giáo dạy trường Đại Quan, hiện tại dạy lớp 12 -2, Hoàng Đan biết.
Khương Long nói nhỏ xong thì hỏi Hoàng Đan,”Cậu đã lấy nước chưa?”
Hoàng Đan nói rồi.
Khương Long lấy nước của cậu rót nước vào trong ly của cậu ta,”Tôi quên mua phiếu nước rồi, nếu tìm anh họ tôi lấy, nhất định anh ta sẽ dong dài một đống lớn với tôi, tôi nghe phiền lắm, không muốn đi tìm anh ta, chỉ có thể đợi đến thứ hai tuần sau mới có thể mua, không biết tuần này qua thế nào đây.”
Hoàng Đan mở tủ sắt ra, lấy từ bên trong ra mười phiếu nước cho Khương Long,”Dùng trước đi.”
Khương Long được sủng mà lo sợ nhận về trong tay, cậu ta lộ hai cái răng khểnh ra,”Hoàng Đan, nói thật với cậu, ngày hôm đó cậu là người cuối cùng vào phòng học, mặc một bộ đồng phục vận động màu trắng, trên đầu đội nón lưỡi trai, lúc ấy cậu đứng ở cửa phòng học, trên người phát ra ánh sáng, cả lớp đều sững sờ nhìn cậu, chưa từng nhìn thấy nam sinh nào đẹp như vậy cả.”
“Tự giới thiệu, rồi nhận đồng phục huấn luyện quân sự, tôi và người khác tìm cậu nói chuyện cậu không cười, bọn họ cảm thấy cậu rất kiêu căng, tuy rằng thật sự cậu có tiền vốn để kiêu căng, thế nhưng thật lòng rất nhiều người không thích cậu, ngay lúc huấn luyện quân sự buổi sáng hôm nay, tôi còn nói với bạn học cấp hai tôi là cậu không tốt, không ngờ giữa trưa cậu lại thay đổi thành người khác, nói như thế nào nhỉ, chính là giống như thần tiên giáng trần vậy, thật đó, một chút cũng không khoa trương, tôi cảm thấy các cậu có thể thi tốt như thế, chẳng khác nào là thần cả.”
Nói đến phía sau, Khương Long xấu hổ cúi thấp đầu xuống,”Xin lỗi nha, là tôi hiểu lầm cậu.”
Hoàng Đan không thèm để ý tìm ra được đôi vớ, cậu ngược lại nghĩ đến một chuyện, năm đó khi Khương Long nói với cậu bản thân không có phiếu nước, cậu không hề coi trọng.
Đã qua nhiều năm như vậy, không ai có thể nhớ rõ, Hoàng Đan cũng bởi vì bị kéo về nơi đã từng, sống ở trong hoàn cảnh chân thật, thấy từng bóng dáng tuổi trẻ phấn khởi, mới có thể nhớ lại chuyện năm đó.
Khương Long vỗ vỗ bả vai Hoàng Đan,”Thực ra do cậu đến hoàn cảnh lạ lẫm nên còn chút lúng túng, không biết ở chung với mọi người thế nào, trong lòng nhất định cũng rất mong ngóng được kết giao bạn mới, tôi hiểu mà!”
Hoàng Đan nói,”Trên người cậu rất thối.”
Mặt Khương Long uốn éo,”Để tôi đi ra cửa cho gió thổi.”
Kết quả cậu ta vừa đứng ở cửa, gió cũng vừa thổi đến, mùi thối bay thẳng vào trong ký túc xá, vốn có mấy người đang cầm ca đựng cơm* ăn cơm, liền nhất thời chửi mát đứng dậy đi ra ngoài.
* Ca đựng cơmTrần Việt trở về ký túc xá, đá rơi giày chơi bóng xuống rồi nằm lên giường, hắn cũng không cởϊ qυầи áo, người đầy mồ hôi nằm ở trên mặt chiếu, tay cầm cuốn [ Thần Điêu Hiệp Lữ ] đọc.
Hai mắt Khương Long nhìn quyển [ Thần Điêu Hiệp Lữ ] trong tay Trần Việt, phát hiện đúng lúc là quyển mới nhất cậu ta chưa đọc, không kiềm chế được muốn mượn đọc, nhưng khi nảy đã xảy ra xung đột với đối phương vì chuyện đi tiểu trong WC, nên làm sao cũng không mở miệng được.
Da mặt mỏng không phải là chuyện tốt, Khương Long nháy mắt Hoàng Đan.
Hoàng Đan làm như không thấy.
Khương Long nói bên lỗ tai cậu,”Quyển sách đó tôi rất muốn đọc, cậu nói xem tôi nên nói thể nào mới có thể khiến Trần Việt cho tôi mượn……”
Sách rớt từ trên giường xuống, không xa không lệch đập trúng ngay Khương Long, cậu ta dại ra nửa ngày mới che đầu la lên,”Trần Việt, cậu làm cái gì vậy hả?”
Nửa người Trần Việt ghé vào lan can, rất không thành ý nói,”Xin lỗi, trượt tay.”
Tròng mắt Khương Long chuyển chuyển, trên mặt treo một nụ cười,”Trần Việt cậu xem này, đầu của tôi bị cậu đập trúng, cậu làm sao cũng phải cho tôi mượn sách đọc đi chứ? Ba ngày, không, một ngày, cho tôi mượn một ngày, một ngày sau tôi nhất định sẽ trả cho cậu!”
Trần Việt cười cười,”Một ngày đã có thể đọc xong à?”
Khương Long nói buổi tối cậu ta ra hành lang bật đèn pin đọc,”Được không?”
Trần Việt nằm về trên giường,”Không được.”
Não Khương Long như chạm mạch, thốt ra một câu,”Tại sao chứ?”
Trần Việt “Xuy” một tiếng,”Như đàn bà, bố nhìn cậu không vừa mắt.”
Khương Long bóp ngón tay,”Hoàng Đan, tôi giống đàn bà sao?”
Hoàng Đan nói,”Có một chút.”
Khương Long,”……”
Hoàng Đan vừa mới đi hai bước, liền nghe được tiếng Khương Long kêu lên,”Mẹ kiếp! Cậu xong đời rồi!”
Cậu nhìn theo tầm mắt Khương Long, mới phát hiện dép lê mình đang đạp lên trên quyển sách kia.
Phía trên ném đến một đường ánh mắt, vô cùng sắc bén.
Hoàng Đan lấy dép ra nhặt sách lên, cậu chuẩn bị tìm khăn giấy lau vết giày, thì bị tiếng mắng chửi của Trần Việt ngăn cản.
“Mẹ nó, ai cho mày đυ.ng vào sách của bố?!”
Một tay Trần Việt bắt lan can nhảy từ trên giường xuống, một tay giật sách từ trong tay Hoàng Đan, dép cũng không mang đóng sập cửa đi ra ngoài.
Khương Long trợn mắt há hốc mồm,”Đây là người gì vậy, không phải chỉ là một dấu chân thôi sao? Có cần cáu kỉnh đến vậy không?”
Hoàng Đan nói,”Đừng để ý.”
Khương Long đánh giá ngồi cùng bàn,”Cậu không tức giận sao?”
Hoàng Đan lắc đầu.
Khương Long aiiii một tiếng,”Hoàng Đan, cậu sợ cậu ta ra tay đánh cậu đúng không?”
“Trần Việt không phải là người cùng một đường với chúng ta, cậu ta là đại ca nhóm côn đồ, lúc học cấp hai phía dưới đã có một băng nhỏ rối rắm phức tạp, còn lui tới với mấy người trong xã hội đen, hiện tại lên trung học, sẽ tiếp tục làm người tồi tệ, cuộc đời cậu ta đã như vậy rồi, đến cuối cùng cũng chỉ tốt nghiệp trung học, chúng ta và cậu ta không giống nhau, chúng ta là người đọc sách, là người trí thức mẫu mực, đừng cứng đối cứng với người thô lỗ như cậu ta, cậu ta mà dám ra tay, chúng ta đi nói với thầy giáo, đến lúc bị hỏi đến, bị gọi phụ huynh, bị nghỉ học cũng có mình cậu ta thôi.”
Hoàng Đan không nói gì.
Huấn luyện viên không tới, sắp bảy giờ, học sinh lớp năm mới lề mề xuất hiện ở trên sân thể dục, không phải oán giận muỗi nhiều, thì chính là than phiền thời tiết oi bức, mặt một đám đều đều bị phơi đen, qua thêm hai ngày, cũng không khác gì than cả.
Hoàng Đan không chút để ý hô khẩu lệnh, mọi người luyện tập rất hời hợt, có người không hề muốn phối hợp, ví như Trần Việt, hoàn toàn không tới luôn.
Mới vừa đi đều bước, Lưu Phong gân giọng nhìn Hoàng Đan la lên,” Đừng có cầm lông gà mà tưởng như lệnh tiễn nữa người anh em ơi, sơ sơ là được rồi không phải sao? Với lại, ban ngày mọi người đã huấn luyện cả một ngày rồi, mệt muốn chết, buổi tối nên thoải mái thì thoải mái, chơi đùa ca hát cái gì đi.”
Lập tức có người phụ họa, giọng điệu rất bất mãn,”Đúng vậy, không phải lớp hai lớp ba cũng đang chơi sao? Chúng ta còn phải luyện tập cái rắm á.”
“Đúng vậy, lúc này không khác nhau lắm là được rồi, ngày mai còn phải dậy luyện tập sớm nữa mà!”
Các nam sinh thấy huấn luyện viên không ở đây, một đám đều đi ra đùa giỡn oai phong, muốn thu hút sự chú ý của nữ sinh trong lớp, ra vẻ ta đây này kia.
Nữ sinh không dám lớn tiếng nói chuyện như vậy, đều khe khẽ nói nhỏ theo hình thức nhóm, nói làn da Hoàng Đan sao lại tốt như vậy, không biết thoa cái gì, còn nói thành tích cậu giỏi, ngoại hình cũng đẹp, nhưng mà lại không biết thông hiểu, quả nhiên là người thế nào cũng sẽ có khuyết điểm, sau này nhất định sẽ bị các nam sinh bài xích.
Không khí không thế nào tốt được.
Mắt Trần Yến nhìn thấy người ngồi hàng đầu tiên trước mắt mình, cảm thấy thế nào cũng rất hoàn mỹ, cô cười đánh vỡ cục diện bế tắc,”Các cậu có ai biết hát quân ca không? Chúng ta có thể học hát một bài, ngày mai cho huấn luyện viên một bất ngờ.”
Tất cả đều giống như năm đó, bao gồm cả thái độ của Hoàng Đan.
Không bao lâu, Tiền Mộng ngượng ngùng khoanh chân ngồi ở phía trước hát [Lục hoa trong quân ] lên, cô hát một câu, mọi người cùng hát một câu, giọng hát càng ngày càng điều đặn, cũng càng ngày càng vang dội, thu hút sự chú ý của các lớp khác.
Các nam sinh cố ý cất cao giọng, hét đến kinh thiên động địa, thấy nữ sinh nào nhìn qua, cũng làm bộ làm tịch cất giấu kích động ở trong lòng, đây là tuổi thanh xuân mười lăm mười sáu, có giả vờ cũng không phải là giả vờ có ác ý.
Đến giai đoạn chơi dê nhảy núi (nhảy lưng gù), Trần Việt không biết nhảy ra từ nơi nào, hắn rất cao, lại là cửa cuối cùng, cũng là cái núi lớn khó nhất mà mấy bạn dê phải nhảy qua.
Hoàng Đan không chơi, cậu nói bản thân không biết chơi, đây là nói thật, chủ yếu cậu không thể để mình bị thương, nếu không sẽ khóc đầy nước mắt ở trước mặt mọi người, cho nên khi đó cậu không chơi, mà về ký trúc xá tắm một cái rồi ngủ.
Khương Long nói rất dễ, cậu ta giảng giải nói,”Chạy lấy đà một đoạn ngắn, sau đó ấn lưng nhảy qua, còn có lúc nhảy nhớ nâng mông lên một tý, chân mở ra một chút nữa.”
Hoàng Đan không có hứng thú, cậu mặc áo ngắn tay, trên cánh tay bị cắn vài vết, muốn gãi nhưng không dám, sợ đau, chỉ có thể lén lút bôi một ít nước miếng, hiện tại chỉ muốn về ký túc xá,”Được rồi, cậu chơi với bọn họ đi.”
Có giọng nói vang lên,”Thật sự là không ngờ nha, đầu năm nay vậy mà lại còn có người không biết chơi dê nhảy núi nữa chứ.”
Nói chuyện là Trần Việt, hắn đã đứng thẳng thân mình, gương mặt đặc biệt đẹp trai đó đang treo nụ cười trào phúng rất rõ ràng, ai nghe cũng đều biết hắn đang gây khó chịu cho thiên tài của lớp.
Phép khích tướng và kɧıêυ ҡɧí©ɧ hoàn toàn không có hiệu quả với Hoàng Đan, mí mắt cậu không nâng một cái đã xoay người đi, năm đó không đặt Trần Việt vào mắt, hiện tại cũng như thế.
Đầu óc Lưu Phong ngơ ngác, y còn đang suy nghĩ tìm từ ngữ để cùng Trần Việt châm chọc Hoàng Đan, không ngờ người không nói một tiếng đã bước đi,”Trần Việt, cậu ta không để ý tới cậu luôn kìa.”
Trần Việt hướng mặt đất mắng một cái,”Tôi không có mù!”
Lưu Phong “Phụt” cười một tiếng, khi y thấy Trần Việt trừng thì nhanh chóng nói,”Điểm cười tôi thấp* mà, cậu biết đó, tôi cũng không có cách nào.”
*điểm cười thấp: chỉ người dễ cười
Trần Việt không ý nghĩa kéo kéo khóe miệng khô ráo,”Cậu từ từ cười đi, tôi đi đây.”
Lưu Phong nhìn bóng dáng hắn gọi,”Đi đâu á? Không chơi dê nhảy núi hả?”
Trần Việt cũng không quay đầu lại nói,”Không chơi, không có hứng.”
Lưu Phong mắng tại chỗ,”Cậu mẹ nó một lát nói chơi, một lát nói không chơi, cậu học được tính dễ thay đổi từ nữ sinh hả?”
Một nữ sinh bên cạnh trừng mắt nhìn Lưu Phong, Lưu Phong sờ sờ mũi, lại cảm thấy bản thân mình là đàn ông mà, nên gầm lên một tiếng,”Trừng cái rắm chứ trừng, cậu trừng một cái nữa thử xem!”
Đôi mắt nữ sinh hơi đỏ, quay đầu chạy.
Nữ sinh khác đều hoặc khinh thường, hoặc chán ghét, hoặc chống lại, hoặc sợ hãi nhìn về phía Lưu Phong, nguyên nhân y bị tập thể nữ sinh cho điểm âm chính là như thế.
Ngoại hình đã không dính líu với đẹp trai, tính cách lại kém cỏi, gia cảnh không tốt, học tập còn rác rưởi, kiểu nào cũng không được, nữ sinh có thể thích mới là lạ.
Rời khỏi sân thể dục, Hoàng Đan vừa đi vừa gãi cánh tay và cổ, càng gãi càng ngứa, cậu không chú ý, gãi hơi mạnh một chút, đau đến cậu hít sâu một hơi, nương theo ánh trăng mỏng manh mới phát hiện đã chảy máu.
Đúng lúc này, bên tai Hoàng Đan đột nhiên có một tiếng động, là thứ gì đó đập vào dưới chân cậu.
Hoàng Đan biết là bịch khăn giấy Tâm Tương Ấn, bởi vì giờ phút này trong đầu cậu đang bay ra đoạn ký ức ngắn, cậu xoay người, quả nhiên dưới đất có một bịch Tâm Tương Ấn, không khác lắm với hình ảnh xuất hiện buổi tối trong căn tin.
Mọi ký ức liên quan đến bịch Tâm Tương Ấn đều dần dần hiện lên, Hoàng Đan mới phát hiện khi hiện tượng này xuất hiện chỉ vào lúc cậu đau khóc, nhưng chỉ kéo dài đến hết năm lớp 10, đến năm lớp 11 chưa từng xuất hiện lại lần nào.
Nói cách khác, người kia chỉ kiên trì một năm.
Rất giỏi, rõ ràng không được đáp lại, mỗi một lần kiên trì đều rất gian nan, Hoàng Đan có thể hiểu được.
Hoàng Đan không nghĩ sẽ tìm người kia, xem xem đó là ý của nam sinh hay nữ sinh, quá khứ là như vậy, hiện tại cũng như vậy, bởi vì khi bắt được người, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, ngược lại sẽ làm cho tình cảnh càng thêm lúng túng, đối với người kia lại càng như thế.
Cậu không cho được cái gì, cũng sẽ không cho.
Dỡ ra rút một tờ khăn giấy lau nước mắt, Hoàng Đan không tìm được thùng rác, cậu vo lại đi về phía trước, cậu tự đánh giá cuộc sống ba năm trung học ba năm, không cao giọng, cũng không tùy ý khoe khoang, chưa từng bị một đám người nào chặn đường trấn lột, bị đánh tới mặt mũi bầm dập, nhiều lắm cũng chỉ có nam sinh cảnh cáo cậu không được đến gần ai với ai, cậu sẽ nói mình không có gì với nữ sinh đó ngay tại chỗ, sau đó sẽ không có về sau nữa.
Về phần mấy ánh mắt yêu say đắm, ngôn ngữ, hành động, hôm nay Hoàng Đan nhớ lại đến, cảm thấy từng biểu cảm bọn họ đều rất đơn thuần, trong năm tháng của cuộc đời mỗi người cũng chỉ có một lần, đã qua rồi thì sẽ không còn nữa.
Cậu tìm được thùng rác ném khăn giấy bẩn vào, khi đến đại học, cách thức những người đó biểu đạt tình yêu với cậu khác với trung học, tiến vào xã hội, đổi nhóm người khác, cách thức biểu đạt tình yêu đối với cậu lại khác với khi còn học đại học, càng ngày càng biến hóa đa dạng, đồng thời cũng càng ngày càng không còn đơn thuần ngây ngô nữa.
Nói đến như thế, khoảng thời gian trung học này đúng thật là một đoạn ký ức đáng giá, không nên bị quên đi ở một góc nào đó.
Hoàng Đan vừa thu suy nghĩ lại, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một cái màn hình nhiệm vụ, cậu trố mắt nhìn, chưa kịp phản ứng ngay.
[ Thư tình cầu xin💌💌💌]: Xin chào bạn học Hoàng Đan, tôi là một bức thư tình, tôi đến từ mười bốn năm trước, năm đó chủ nhân của tôi vì tạo nên tôi, có lẽ đã chuẩn bị trong 243 ngày, trong lúc đó vì đủ loại nguyên nhân như lỗi chính tả, câu chữ không lưu loát, dấu phẩy dấu chấm tròn đặt không đúng, phương pháp tu từ trong câu quá nhiều, trích dẫn lời bài hát không hay, hi sinh đi rất nhiều anh chị em của tôi, cuối cùng đã hoàn thành, tôi được chủ nhân gấp thành hình trái tim bỏ vào trong hộc bàn của cậu, nhưng lại bị cậu chẳng những không xem mà còn ném thẳng vào thùng rác, sau khi cậu đi, chủ nhân trốn ở góc phòng lấy tôi từ trong thùng rác ra rồi nắm chặt ở trong tay, anh ấy hung hăng lau nước mắt, tôi đau khổ thay anh ấy, từ ngày đó về sau, tôi bị chủ nhân giấu trong ngăn kéo ở nhà anh ấy, cho đến hôm nay đã tròn mười bốn năm, tôi rất cô đơn, thật thật sự rất cô đơn, bạn học khi cậu trở về quá khứ, thì sẽ gặp lại tôi, đến lúc đó xin cậu hãy liếc nhìn tôi một cái, xin cậu đó, dập đầu cầu xin.]
Hoàng Đan xem xong một đoạn lớn nội dung nhiệm vụ, cậu nhếch miệng, mười bốn năm trước là học lớp mười, hiện tại cậu đang ở khoảng thời gian này.
Ai đã viết thư tình cho cậu?
Hoàng Đan nhíu mi tâm, thư tình là thứ thường gặp thời còn đi học, cậu không thể tính được bản thân mấy năm đó đã nhận bao nhiêu bức, đại đa số đều được phát hiện ở trong hộc bàn, phần nhỏ là do bạn học chuyển cho cậu, có một số rất ít sẽ trực tiếp đưa thẳng cho cậu.
Bất luận là cách nào, Hoàng Đan vẫn luôn chưa từng mở ra một bức thư tình nào, ném hết toàn bộ đi.
Khi đó suy nghĩ của cậu đều đặt lên trên việc học, bất luận là thành tích ưu tú, hoặc kém cỏi, hay là đa tài đa nghệ, ở trong mắt cậu đều là một loại, sẽ bị cậu thống nhất xếp vào những người cậu không thích, cho nên không thể nhớ được.
Sau khi làm công sở, tâm tư Hoàng Đan đặt ở trên công việc, thực ra nhu cầu vật chất của cậu không cao, thẻ để quản gia giữ, lương một năm trực tiếp chuyển vào trong thẻ, bản thân chưa bao giờ hỏi đến, cũng chưa từng có được hứng thú với người và chuyện gì ngoài công việc.
Cậu không cười, thần kinh đau đớn khác thường, có thể trở thành bạn với cậu đã ít lại càng ít.
Ngoại hình và giới tính đối với Hoàng Đan mà nói, không có gì khác nhau, cho dù là người có điều kiện xuất sắc, lần này tự giới thiệu với cậu, lần sau xuất hiện trước mặt cậu, cậu vẫn không ấn tượng như thường, mặt đối mặt cũng sẽ không nhìn một cái, chỉ có thể đi lướt qua đối phương.
Trước khi xuyên việt, Hoàng Đan luôn luôn chưa từng nghĩ đến sẽ dành ra một vị trí trong sinh mệnh của bản thân cho một người, cậu hoàn toàn không cần, nếm thử mới biết được cậu rất cần, vốn dĩ chỉ là do cậu xem nhẹ mà thôi.
Dừng một chút, Hoàng Đan thử hỏi,”Là hệ thống tiên sinh sao?”
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, là tại hạ, đã lâu không gặp.”
Khóe môi Hoàng Đan vểnh vểnh lên, cậu rời khỏi cạnh thùng rác, tìm chỗ xuôi gió hóng mát,”Mi vừa xuất hiện, tôi yên tâm rất nhiều.”
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, biểu hiện ngài xuất sắc, nhận được tán thưởng của lãnh đạo, tại hạ ngài được dính ánh sáng của ngài, không cần tham gia thi cử mấy năm tới, hiện tại được phá lệ lên làm nhân viên chính thức luôn rồi.”
Hoàng Đan chúc mừng nó, hỏi,”Vậy số hiệu công tác của mi bao nhiêu?” Cậu nhớ rõ Lục tiên sinh là 666, anh Tam là 333, chứng minh mỗi người đều có.
Hệ thống,”Chỉ là một số thôi.”
Đầu óc Hoàng Đan chuyển,”438 à?”
Hệ thống im lặng.
Hoàng Đan cũng im một lát một lát,”Chính xác chỉ có một số.”
Cậu hiếm khi suy nghĩ vì người khác,”Nhân viên chính thức công ty rất nhiều, hơn 400 người, sau mi còn có ai không?”
Hệ thống tiếp đề tài,”Nhân viên chính thức tổng cộng có hơn hai ngàn vị, thực tập sinh nhiều vô số kể, số này vốn là một vị hệ thống bị bệnh chết, lãnh đạo mới để số này cho tại hạ, số càng nhỏ, quyền hạn càng lớn.”
“Vậy thì rất tốt rồi.”
Hoàng Đan đưa ra nghi vấn,”Nhưng mà lãnh đạo mi, cũng là chủ hệ thống, số của anh ta là 333, trước anh ta 111, 222 là cái gì? Chắc còn có 000 đúng không?”
Hệ thống,”Ba nhân vật lớn kia không có quyền lãnh đạo, 333 là số hiệu trước kia của lãnh đạo, sau khi anh ta thăng chức không dùng đến, số hiệu cũng không để lại người khác.”
Ngụ ý chính là bá đạo, độc tài, đây là nói dễ nghe một chút, còn nói không dễ nghe là không biết xấu hổ, vô sỉ, quá đáng, thứ mình không cần cũng không cho người khác.
Hoàng Đan co rút miệng,”À.”
Cậu hỏi,”Nhiệm vụ lần này của tôi là tìm thư tình?”
Hệ thống,”Đúng vậy.”
Hoàng Đan nói,”Tôi đây nhất định phải nhận một bức là xem một bức, như vậy mới có thể xem được bức của thông báo nhiệm vụ.”
Hệ thống,”Đúng.”
Không biết sao thế này, Hoàng Đan nhớ tới hai chữ”Báo ứng”, mấy năm đó cậu ném nhiều lắm, nên bị trời phạt, ông trời đưa cậu trở về năm mười lăm tuổi xem thư tình, thật là đang muốn để cậu tìm việc làm mà.
Hệ thống thiện ý nhắc nhở,”Hoàng tiên sinh, nhớ đừng quan tâm đến chuyện của bất cứ người nào cả.”
Hoàng Đan kỳ quái hỏi,”Tại sao tôi phải quan tâm chuyện người khác?”
Hệ thống,”……”
Hoàng Đan nói,”Xin lỗi, mi tiếp tục y.”
Hệ thống,”Đây không phải thế giới song song, không có một Hoàng tiên sinh khác, hoàn cảnh gia đình cậu cũng không có một chút thay đổi nào, sẽ không từ không cha không mẹ biến thành có cha mẹ, không hề thay đổi cái gì cả, đây chính là những năm tháng chân thật trong quá khứ của cậu.”
“Mỗi một người bên cạnh cậu đều tương ứng với mười mấy năm sau, chết hay sống, là nghèo hay giàu, tất cả đều là cuộc đời của họ, cậu đυ.ng vào bất cứ nơi nào của một người nào, cũng sẽ có khả năng ảnh hưởng đến hướng đi tương lai của người đó.”
Hoàng Đan nói thẳng,”Tôi sẽ không quan tâm.”
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, không thể nói quá chắc chắn.”
Hoàng Đan mẫn cảm phát hiện khác thường,”Hệ thống tiên sinh, có phải mi biết gì hay không?”
Hệ thống lần này không cho cậu một câu máy móc giống mấy lần trước “Không có quyền hạn không thể trả lời”, mà nói,”Hoàng tiên sinh chỉ cần rõ ràng một điểm, cậu trở về là vì hoàn thành nhiệm vụ, những cái khác không liên quan đến cậu, giờ phút này cậu phải nhớ kỹ.”
Hoàng Đan nói,”Nếu tôi không nhớ được? Tôi nói là nếu.”
Hệ thống cho câu trả lời,”Một chuyện có thể dẫn đến hai kết quả, tốt hay xấu đều sẽ do một mình Hoàng tiên sinh gánh vác, cậu còn phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của người kia nữa.”
Hoàng Đan,”……”
Im lặng một lát, Hoàng Đan nói,”Hệ thống tiên sinh, tôi không tìm thấy anh ấy.”
Hệ thống,”Hay là đổi một góc độ khác tìm đi?”
Hoàng Đan nghe không hiểu cái gì gọi là đổi góc độ, cậu nói,”Lúc trước tôi sẽ nhìn mông anh ấy trước.”
Hệ thống,”Không thể thực hiện được từ mông thì vẫn có thể thử cái khác xem sao.”
Hoàng Đan nhíu mi, cái khác sao? Lúc đó rất khó, bởi vì quá nhiều người, phải tiếp xúc một khoảng thời gian mới có thể phán đoán được.
Cuộc sống không phải truyện cổ tích, đổi vẻ ngoài đổi thân phận đổi tuổi, nhìn một cái là có thể nhìn ra trong đám người, rất không thực tế.
“Hệ thống tiên sinh, mi có thể nói tôi biết không?”
“Xin lỗi, sổ tay nhân viên nói rõ, tại hạ không thể vi phạm được.”
Hoàng Đan biết hệ thống tiên sinh sẽ không cho đáp án, nhưng vẫn hỏi, sự thật chứng minh ngạc nhiên bất ngờ quá ít, chạm không chạm được, miễn cưỡng cũng không được.
“Có thể tiết lộ cho tôi,anh ấy có trong trường học này không.”
Hệ thống,”Ở đây.”
Hoàng Đan còn muốn hỏi, xem có thể thu hẹp phạm vi hay không, hệ thống tiên sinh đã ngăn cản cậu.
“Tại hạ chỉ có thể lộ ra cái này.”
Hoàng Đan có hơi thất vọng,”Tôi hiểu được.”
Hệ thống,”Tại hạ đến đây, một là thông báo nhiệm vụ cho Hoàng tiên sinh, hai là thông báo với Hoàng tiên sinh, cúc hoa linh có thể tùy ý nhận, đây là sự chăm sóc đặc biệt của lãnh đạo đối với ngài.”
Hoàng Đan nói,”Thay tôi cám ơn anh Tam nha.”
Hệ thống,”Được.”
[ Hoàng tiên sinh, người giám hộ gửi cho cậu 36 hình ảnh, có đồng ý nhận hay không?]
Hoàng Đan nói,”Đồng ý.”
Mấy tấm ảnh xuất hiện trong đầu cậu, đều là khi cậu vô thức mỉm cười, hệ thống tiên sinh chụp lại cho cậu.
Bức ảnh thứ nhất là trong ruộng rau, người đàn ông bị cái cuốc đập vào chân, cậu cười sung sướиɠ khi người gặp họa, bức thứ hai thứ ba, mỗi một bức đều chỉ có hai người, vẫn duy trì liên tục cho đến khi hệ thống tiên sinh nhân rời đi để thi.
Trong lòng Hoàng Đan rất có cảm động,”Cám ơn mi, hệ thống tiên sinh.”
Hệ thống,”Đừng khách sáo.”
Hoàng Đan sắp xếp đầu mối, nhiệm vụ rất đơn giản, nếu như nói là làm nhiệm vụ, thì chi bằng nói phải trải qua thời niên thiếu của bản thân thêm một lần nữa.
Bên trái một nữ sinh đến, Hoàng Đan nhấc chân đi.
Nữ sinh ngẩn người, mất mát lầm bầm lầu bầu,”Sao mà đi nhanh vậy? Cậu ấy biết mình muốn thổ lộ với cậu ấy rồi sao?”
Hoàng Đan biết.
Toàn bộ ký ức của cậu đã sống động lên, có đôi khi thậm chí cậu có ảo giác, bản thân không phải trở về mười mấy năm trước, mà là đang sống ở ngay lúc này.
Giống như kia mười mấy năm sau chỉ là một tương lai cậu đang tưởng tượng, vẫn chưa hề xảy ra vậy.
Hoàng Đan trở về ký túc xá, vừa mới vào đã nghe giọng hát,”Khi em cô đơn, em sẽ nhớ tới ai……”
Giọng hát đó là từ giường đối đầu hát lên.
Trần Việt nằm đầu giường xem [ Thần Điêu Hiệp Lữ ], bên cạnh để máy cassette nghe, hai cái chân chồng lên nhau, đầu ngón cử động theo tiết tấu, khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái.
Hoàng Đan cởϊ áσ ngắn tay đã bị thấm ướt mồ hôi, lại khom lưng cởϊ qυầи quân đội, cậu bỗng nhiên xoay người nhìn lên trên.
Trần Việt giống như lưu manh thổi huýt sáo,”Eo ôi, rất trắng nha.”
Hoàng Đan không phản ứng, cậu bỏ quần áo vào bên trong thau, cầm quần áo sạch sẽ, mặc qυầи ɭóŧ tứ giác đến WC tắm.
Đợi đến Hoàng Đan trở về, đã thấy trong lỗ mũi Trần Việt có thêm giấy vệ sinh, đã vậy còn hát lên.
Trần Việt trừng mắt dựng mi,”Nhìn cái gì, chưa từng thấy người ta chảy máu mũi à.”
Hoàng Đan không trả lời, cậu để thau dưới đất, cầm giá phơi đồ đi ra ban công phơi quần áo.
Phía sau vang lên giọng nói,”Buổi tối có mưa, ngày mai cũng có, khí trời này giặt quần áo làm cái gì, sẽ bị bám mùi mốc, ai giặt thì là kẻ ngu ngốc.”
Hoàng Đan nói,”Không có mưa.”
Mặt Trần Việt mới lạ,”Ối giời ơi, cuối cùng ngài cũng nể mặt nói mấy câu rồi à.”
Hoàng Đan,”……”
Trần Việt kéo rớt giấy vệ sinh trong lỗ mũi xuống,”Trong ký túc xá chỉ có tôi với cậu, đừng giả vờ nữa.”
Hoàng Đan nói,”Giả vờ cái gì?”
Trần Việt chống đầu cười,”Kiêu ngạo chứ còn cái gì nữa, suốt ngày cậu giả vờ như vậy, không cảm thấy mệt à?”
Mày Hoàng Đan động động, người này cố ý muốn chọc cậu tức giận, cậu sẽ không cho đối phương được như ý muốn.
Một đấm của Trần Việt lại đấm vào trên gối bông.
Hoàng Đan nắm thang leo lên giường, cậu nằm không được một lát thì ngẩng đầu nhìn giường đối đầu,”Cậu qua đây.”
Trần Việt không lập tức hiểu ngay,”Cái gì?”
Hoàng Đan bò đến trên giường Trần Việt, cậu không nói chuyện, đối phương tránh như tránh ôn dịch mà rớt xuống giường, trừng một đôi mắt lớn, khóe miệng đang run,”Mẹ kiếp, cậu muốn chết hả? Mau cút khỏi giường của bố ngay!”
Người gào thét rõ ràng là người kiêu ngạo phách lối, nhưng vì góc độ đứng từ dưới nhìn lên nên có vẻ yếu thế đi không ít.
Hoàng Đan nằm về trên giường của mình, được rồi, chờ một chút đi, người kia sẽ xuất hiện thôi.
Trần Việt đứng trên mặt đất một lát, không biết cầm giấy cứng của ai mạnh tay quạt gió, hắn ra rất nhiều mồ hôi, trên mặt trên người đều có.
“Vừa rồi cậu muốn làm gì?”
Người trên giường không phản ứng, Trần Việt đi qua mới phát hiện đối phương đã ngủ, hắn đứng ở bên giường trừng mắt nhìn, cầm giấy cứng quạt rất lâu.
Không đến chín giờ, hai người khác về ký túc xá rửa mặt, khi sắp tắt đèn, mấy người cuối cùng mới trở về.
Bọn họ đều có bạn gái từ cơ sở cho đến trung học, buổi tối muốn tản bộ nắm tay ôm một cái.
Trong ký túc xá không quạt điện, nóng muốn chết, chiếc chiếu phía sau lưng cũng dường như đang nóng như lửa đốt, ngay cả vẻ xinh đẹp đáng yêu của nữ sinh cũng không có cách nào làm cho bọn họ vui vẻ được một chút nào.
Đến sau nửa đêm, tiếng mắng chửi oán trách mới dần dần biến mất.
Ngày hôm sau là một ngày nắng, không có một giọt mưa.
Quần áo Hoàng Đan đều sạch sẽ, Khương Long hối hận đến xanh ruột, nói tối hôm qua mình nên đem quần áo đi giặt, đêm nay không biết thời tiết có tốt hay không nữa.
“Trong lúc huấn luyện quân sự không có mưa.”
Giọng điệu Hoàng Đan bình tĩnh, đừng nói Khương Long, đến người bên cạnh nghe, cũng tin tưởng theo bản năng, thiên tài mà, nhất định là trên biết thiên văn, dưới biết địa lý.
Khương Long theo bản năng nói vậy được rồi, có thể giặt quần áo, khi kịp phản ứng thì khuôn mặt đau khổ, “Sao tôi nghe, lại cảm thấy là tin dữ vậy?”
Tâm Hoàng Đan nói, đây chính là tin dữ, nắng muốn lột da luôn.
Hôm nay còn nóng hơn hôm qua, buổi sáng lúc đứng nghỉ nghiêm, có nữ sinh té xỉu.
Huấn luyện viên tập trung liếc nhìn Trần Việt, ai bảo hắn là hạc trong bầy gà chứ.
Trần Việt đội nón quân đội tùy ý ở trên đầu, hắn miễn cưỡng nói,”Báo cáo huấn luyện viên, em bị cảm lạnh, thân thể yếu, lưng không cõng nổi đâu.”
Điểm cười thấp Lưu Phong lại muốn cười, bị Trần Việt đá một cái, liền biết điều.
Khi huấn luyện viên nhìn qua, mặt Trần Việt đầy suy yếu ho khan mấy tiếng.
Ông nhìn về phía Hoàng Đan,”Cậu cõng đi.”
Năm đó Hoàng Đan không có cõng, bởi vì khi cậu bước lên Trần Việt đã sải bước lên trước một bước, không nói câu nào cõng nữ sinh đi một nước.
Hiện tại cũng xảy ra giống y như đúc.
Chẳng qua năm đó cậu không để ý, cảm thấy là tiết mục nam sinh theo đuổi nữ sinh, nếu không nữa thì chính là nam sinh vì muốn thu hút sự chú ý của người nào mới làm như vậy, cũng có thể là do cảm thấy bản thân thật cool, có rất nhiều khả năng trong đó.
Dù sao này nam sinh nữ sinh ở thời kỳ này đều có những nét đặc trưng khác biệt rõ ràng.
Hiện tại một màn đó lại diễn ra một lần nữa, hai mắt Hoàng Đan nhìn thêm một chút, phát hiện độ cong mông của Trần Việt rất nhỏ.
Mọi người há hốc mồm nhìn, không phải Trần Việt vừa mới nói bị cảm lạnh sao?
Huấn luyện viên hô một tiếng, lớp năm tiếp tục huấn luyện.
Buổi chiều nữ sinh về đội, có ý vô tình nhìn lén Trần Việt, không biết nhớ tới cái gì, bản thân lặng lẽ đỏ mặt.
Trần Việt tựa vào tường rào, nón lính úp ở trên đầu hắn, che nửa bên mặt.
Lưu Phong qua đây ngồi,”Cậu làm sao vậy?”
Y thấy sắc mặt người anh em không đúng lắm nên đưa tay sờ trán đối phương, hoảng sợ kêu to,”Con mẹ nó, Trần Việt, sao đầu cậu nóng quá vậy? Bị cảm lạnh sao?”
Trần Việt mở tay y ra, giọng nói đã khàn,”Nếu không thì sao?”
Lưu Phong chậc chậc hai tiếng,”Cậu không có bệnh chứ? Đã sốt còn cõng nữ sinh đó làm gì, thật giống như mọi người bàn tán, cậu để ý cô ta à?”
Trần Việt nhắm lại đôi mắt phủ đầy tơ máu,”Ngay cả hình dáng cô ta tôi còn không thấy rõ.”
Lưu Phong,”……” Có bệnh rồi.
Y đυ.ng đυ.ng cánh tay người anh em,”Muốn đến phòng y tế không?”
Trần Việt nói không sao,”Tôi bị cảm không cần uống nước hay uống thuốc, ngủ một giấc là được rồi.”
Mắt Lưu Phong trợn trắng,”Cậu mẹ nó thật là không biết hay không hiểu? Cậu đến phòng y tế, tôi có thể đi cùng cậu, không cần huấn luyện nữa.”
Trần Việt nhấc lên một bên khóe miệng, phun ra hơi thở nóng hổi,”Không muốn huấn luyện à, tôi chỉ cho cậu một cách.”
Lưu Phong lại gần,”Cái gì?”
Trần Việt nói,”Ở phía trước có cục gạch, cậu đến cầm nó đập vào đầu mình một cái, kế tiếp ngồi xuống không cần tham gia tập nữa.”
Lưu Phong mắng chửi,”Nóng chết cậu đi!”
Buổi chiều huấn luyện quân sự kết thúc, Hoàng Đan không đến căn tin lấy cơm, cậu đến tiệm nhỏ mua đậu phộng, một đồng tiền, dùng túi nilon đựng kỹ, số lượng không khác nhau lắm.
Trừ đậu phộng, Hoàng Đan còn mua túi bánh mì, hai túi que cay Weilong.*
*Que cay weilongBữa tối tổng cộng tiêu hết ba đồng tiền, nếu đến căn tin lấy cơm, có thể lấy được hai món ăn ngon.
Hoàng Đan nhận túi to xem tiền lẻ rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa quan sát mỗi người đi qua cạnh cậu, sinh hoạt nên quan sát nhiều một chút, lúc trước cậu từng cho rằng như vậy là đang lãng phí thời gian.
Đáng tiếc cậu không ba mẹ, nếu không thật muốn nói đùa hỏi một chút, cậu có phải là người hành tinh đến địa cầu không.
Thần kinh đau đớn khác hẳn với người bình thường, còn không biết cười, không phải dư ra, mà là thiếu đi.
Sau Hoàng Đan đi, có hai nữ sinh chỉ trỏ bóng dáng cậu.
“Vừa rồi đó là Hoàng Đan lớp năm sao?”
“Đúng, là cậu ấy đó.”
“Đẹp trai quá, cậu ấy đẹp trai như vậy, học lại giỏi đến nghịch thiên, nhất định đã từng quen rất nhiều bạn gái.”
“Không có, tôi nghe nói khi còn học cơ sở vẫn chưa yêu đương gì cả.”
“Thật hay giả đó? Nam sinh như cậu ấy, làm sao lại chưa có?”
“Này!”
Hai nữ sinh quay đầu, nhìn thấy được một nam sinh vừa cao lớn lại đẹp trai, mặt các cô đều hơi hơi nóng lên.
Trần Việt nhỏ giọng nói,”Nói nhỏ cho mấy cô biết chuyện này, nam sinh đó bị hôi miệng á.”
Ngoại hình hắn đẹp trai, lúc không cười lưu manh ở giữa mi mắt rất nhạt, thoạt nhìn không có một chút xấu xa nào, lời nói có độ tin cậy rất cao.
Một nữ sinh kề tai nói nhỏ nữ sinh khác,”Trời ơi, thật ghê tởm, trên đời này quả thật không có ai hoàn mỹ cả.”
Một nữ sinh khác rất thất vọng,”Tôi còn muốn xem cậu ấy là mục tiêu để phấn đấu nữa chứ.”
Nói thì nói như vậy, trong ánh mắt viết rõ ràng “Tôi đã xem cậu ấy như người yêu lý tưởng rồi”.
Nhìn hai nữ sinh kia rời đi, Trần Việt uống lon nước tăng lực Jianlibao* xong, lười biếng huýt sáo rời đi.
* jianlibao