Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 119: Nữ nhân xứng đáng bị cường


Thu Tiểu Quân đi rồi, Renault nhàm chán muốn chết, muốn xem phim người lớn để giải buồn, chợt nhớ ra lần trước phim vất vả đi trộm về đã bị Thu Tiểu Quân ném đi cả.

"Aii, nhàm chán chết, nhàm chán chết! Không ai nói chuyện với ta, cũng không có phim A cho ta xem, những ngày như thế này làm sao để trôi qua?" Nó ghé vào trên sô pha, phiền não lầm bầm.

Bỗng nhiên trên ban công truyền đến tiếng vang.

"Thanh âm gì thế?" Nó lập tức đề cao cảnh giác, nhảy xuống sô pha đi đến ban công, chợt thấy một tên ăn trộm trùm đầu đi vào, đầu tiên là cả kinh, sau lại hứng chí nhảy nhót lên, "Chào, người anh em, hoan nghênh tới nhà của ta, ta hiện tại thật nhàm chán, mau tới đây tâm sự với ta."

"Ai, ai đang nói chuyện? Ai đang nói chuyện?" Tên ăn trộm không nhìn thấy người, nhìn trái nhìn phải thật khẩn trương.

"Đây! Nơi này! Ta tên Renault, là ta đang nói với ngươi." Renault nhảy dựng lên, hướng về phía hắn lắc lắc đuôi, quơ quơ tay nói. "Nhìn thấy ta sao? Ngươi vì sao không chọn cạy cửa vào? Đi ban công rất nguy hiểm, một khi không cẩn thận ngã xuống sẽ bị chết, óc văng khắp nơi."

"A, con hổ?" Ôm lan can, đang chuẩn bị tiến vào từ ban công, tên trộm cúi đầu rốt cuộc nhìn thấy nó, tức khắc khϊếp sợ đến sắc mặt đại biến, nói chuyện lắp bắp lên, "Con, con hổ cũng biết nói tiếng người?"

"Ha hả a, ngươi đừng hiểu lầm, trên đời này hổ cũng chỉ có mình ta biết nói tiếng người, ta là con hổ độc nhất vô nhị trên thế giới này." Renault thật cao hứng, kiêu ngạo nói.

"Ách, ta, ta..." Tên trộm sợ tới mức thân mình run rẩy kịch liệt, đôi mắt trợn trừng, đôi tay chợt buông lỏng, thập phần bi ai từ ban công lầu 11 té xuống, phát ra một tiếng "đông" trầm đυ.c, cuối cùng bị quăng ngã thành bánh nhân thịt.

"A ~" Tên ăn trộm rơi xuống, Renault kinh ngạc, sửng sốt hai giây mới đi tới ban công nhìn xuống, thấy hắn đầu rơi máu chảy, trong lòng rất khổ sở, vẻ mặt hối hận, "Trời, ăn trộm mà cũng nhát gan như vậy sao? Ai, thật không nên mở miệng nói chuyện, vừa nói ra liền mất một mạng người a!"

...

Nhà hàng Hoàng gia lãng mạn......

"Ca, Mạc Thiếu Đình, Jack, như thế nào các người cũng tới nơi này?" Mạc Hoa Khôi ở phòng thuê XX thấy 3 người Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Thiếu Đình, Jack thì kinh ngạc, cả trán xuyên ra vài đường hắc tuyến.

"Mạc Hoa Khôi, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng ta, cảm thụ của chúng ta cũng không sai biệt lắm so với cậu." Sắc mặt Mạc Thiếu Đình có điểm khó coi nói, "Tôi cho rằng Tiểu Quân chỉ kêu một mình tôi tới đây, không nghĩ tới cô ấy kêu tất cả các người."

Jack nhún nhún vai, xem ba người kia, nhàn nhạt cười, "A, tôi cũng là cho rằng như vậy."

Không bao lâu, thân mặc một váy dài đen, mái tóc trắng dài xõa tung, Thu Tiểu Quân phong tình vạn chủng, thướt tha đi vào phòng, nhìn thấy bốn người đàn ông soái khí, mặt cô tươi cười như hoa, Kiện Vũ, Jack, Thiếu Đình, Hoa Khôi, các anh tới thật đúng giờ..."

"Bảo bối, lời nói của em là thánh chỉ của bọn anh, đương nhiên bọn anh sẽ đến đúng giờ." Mạc Hoa Khôi cười nói.

"Ha ha, phải không? Hoa Khôi, anh nói như vậy em rất cao hứng." Thu Tiểu Quân đầy cao hứng, đi đến bên người hắn, cong khom người hôn thưởng lên môi hắn một cái.

Ba người đàn ông kia thấy cô hôn môi Mạc Hoa Khôi, trong lòng đều có chút ghen tị.

Mạc Thiếu Đình dẫn đầu, nhíu mày, có chút thâm trầm nói, "Bảo bối, chúng ta đều là đàn ông của em, em cần phải xử lý việc cho công bằng."

"Bảo bối, em hôn môi Mạc Hoa Khôi, cũng nên hôn bọn anh, bằng không chúng ta trong lòng sẽ không được thoải mái." Ngay sau đó Jack lên tiếng, biểu tình trên mặt thật nghiêm túc.

Lúc này, Âu Dương Kiện Vũ tương đối trầm mặc, không nói câu nào.

Thu Tiểu Quân có chút nghẹn cười, "A, nguyên lai các anh đàn ông cũng ăn dấm sao?" Vừa nói vừa đi đến hôn lên mỗi người một cái, "Em đều hôn rồi, như vậy các anh có vừa lòng chưa?"

Mạc Hoa Khôi miệng trương trương lên, chuẩn bị nói cái gì, không ngờ ngay lúc này, Thu Tiểu Hi cùng Boer nắm tay nhau tới.

"Chị!" Nhìn thấy Thu Tiểu Quân, Thu Tiểu Hi đặc biệt cao hứng, tới lúc thấy được Mạc Hoa Khôi cùng Jack, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Thiếu Đình, mặt tươi cười tức khắc cứng đờ, lộ ra vẻ nghi hoặc, "A? Chị, Mạc tổng, Âu Dương tổng tài, Jack ca ca, Hoàng thái tử điện hạ, bọn họ như thế nào cũng tới đây?"

"Không phải em muốn chị mang bạn trai cùng tới sao?" Thu Tiểu Quân nhìn bốn người đàn ông của mình, khóe môi gợi lên, không cho là đúng, cười cười.

"Chị, em là có nói như vậy, nhưng mà trong bốn người bọn họ, rốt cuộc ai mới là bạn trai của chị?" Thu Tiểu Hi nghi hoặc.

Boer nhìn đến bốn người Mạc Hoa Khôi cũng thật kinh ngạc, đợi Thu Tiểu Hi hỏi xong, ngoắc ngoắc khóe môi, có điểm trào phúng hỏi: "Cô sẽ không nói cho chúng tôi biết, bọn họ bốn người đều là bạn trai của cô chứ?"

"Như thế nào, không thể sao?" Thu Tiểu Quân nhìn mặt hắn, không cho là đúng hỏi lại.

"Ha hả......" Hắn trào phúng cười ra tiếng, cảm thấy vớ vẩn đến cực điểm, "Sao có thể?"

"Boer, trên thế giới này cái gì cũng có khả năng." Lúc này, Mạc Hoa Khôi chính thanh chính sắc nói, nhìn Jack, Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ không dấu diếm chút nào, "Chúng ta bốn người đều là bạn trai của Tiểu Quân, đây không có gì kỳ quái."

"......" Nghe lời này, Boer rốt cuộc nói không ra lời.

"A?" Thu Tiểu Hi kinh ngạc tới cực điểm, mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng.

...

"Em gái, Boer, chị chúc phúc cho hai em, chúc hai em cả đời ân ân ái ái, ngọt ngọt ngào ngào."

Trong bữa tiệc, Thu Tiểu Quân nâng ly rượu chúc mừng tới Thu Tiểu Hi và Boer.

"Cảm ơn chị." Thu Tiểu Hi thập phần cao hứng, nâng ly chạm cốc với Thu Tiểu Quân, "Em cũng chúc chị cùng bốn người bạn trai của chị vĩnh viễn yêu nhau."

Boer chỉ cười không nói, chạm ly uống rượu xong, giữa mày âm âm u u, giấu giếm ưu thương, trong lúc bọn họ nụ cười thật vui vẻ, hắn lặng lẽ đứng dậy rời khòi phòng thuê, một mình sâu kín đi vào hoa viên bên trong.

Phong cảnh hoa viên nhỏ thập phần mỹ lệ, nhưng vì lúc này là buổi đêm, ánh sáng có chút tối tăm, cảnh sắc cũng trở thành hơi ảm đạm.

Thu Tiểu Quân, em như thế nào lại có đến bốn người đàn ông? A, bốn người này, như thế nào mỗi người lại quá cường đại so với anh?

Bọn họ như vậy cư nhiên đều nguyện ý làm người đàn ông của em, cùng nhau chia sẻ em, thật quá làm người không thể tưởng tượng được, mị lực trên người em có lẽ nhiều hơn anh nhìn thấy được.

Boer ngồi trên một ghế băng đá, ngẩng đầu nhìn lên không trung có vài ngôi sao lấp lánh, ưu tư nghĩ đến mấy vấn đề này, nguyên bản trong lòng còn ôm một tia hy vọng, nhưng hiện tại biết được Thu Tiểu Quân có bốn người đàn ông, trong đó có một người là đương kim Hoàng thái tử điện hạ, quốc vương tương lai, hắn biết chính mình không còn gì hy vọng có được cô.

"Suy nghĩ cái gì?" Đột nhiên, thanh âm một người đàn ông vang lên ở phía sau, một bàn tay ngay sau đó vỗ vỗ lên vai hắn.

Boer biết người này là ai, hắn kiệt lực che dấu tâm tình, mặt vô biểu tình nói, "Tôi đang suy nghĩ, thân là tổng tài tập đoàn Hoa Hướng Dương vĩ đại như thế nào lại cam tâm cùng ba người đàn ông khác cùng cộng đồng chung hưởng một người phụ nữ."

"Ha ha..." Mạc Hoa Khôi đi đến trước mặt hắn, không cho là đúng cười rộ lên, "Đây có cái gì mà không cam lòng, tôi thật sự yêu Tiểu Quân. Nói nữa, đương kim Hoàng thái tử Mạc Thiếu Đình cùng Jack có thân phận cường đại, cùng với tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ Âu Dương Kiện Vũ bọn họ ba người cũng không phải giống tôi sao, bọn họ đều nguyện ý, bọn họ đều cam tâm, tôi cũng không cảm thấy có gì ủy khuất."

"......" Boer nghẹn lời.

"Làm được không tồi, Thu Tiểu Hi giống như thật sự đã yêu cậu." Mạc Hoa Khôi vừa lòng khích lệ, "Về sau đối với cô ấy thật tốt, hy vọng cậu có thể thật sự yêu cô ấy, mà không phải trước mặt diễn kịch cùng cô ấy."

Nói xong Mạc Hoa Khôi quay người rời đi, đi được vài bước như nhớ tới cái gì, lại dừng lại nhìn hắn, nhắc nhở, "Đừng ở đây ngây ngốc lâu, ngồi một hồi thì chạy về phòng đi, bằng không Thu Tiểu Hi nổi lên hoài nghi, lúc đó thất bại trong gang tấc sẽ không được tốt." Sau đó mới đi xa khỏi tầm mắt của Boer.

Lời Mạc Hoa Khôi không phải không có lý.

Ngồi ở ghế đá thêm một hồi, Boer đứng lên, thầm than một hơi đi ra hoa viên, hướng tới gian phòng tràn ngập tiếng cười vui...

...

Miếu Ô Minh Sơn...

"Bạch lão tiên sinh, vị hôn phu của tôi, đương kim Hoàng thái tử điện hạ bị một con nữ quỷ cuốn lấy, thỉnh ngài xuống núi, tiêu trừ nữ quỷ này, để mọi người trên thế giới có thể an tâm sinh hoạt."

Mạc Thanh Nhã đã tìm được Bạch Vân đạo trưởng, nôn nóng thành khẩn nói với ông.

"Nữ quỷ?" Đang ngồi ở tọa đài, Bạch Vân đạo sĩ mở to mắt, như suy tư nhìn cô ta, "Nữ quỷ kia trông như thế nào?"

"Cô ta tên Bạch Trục Nguyệt, trước kia là một đầu tóc đen, hiện tại là tóc bạc, nhìn thập phần yêu diễm."

"Là cô ấy?" Bạch Vân đạo sĩ có giao thủ với Thu Tiểu Quân một lần, đối với cô rất có ấn tượng, lần đó nếu không có Jack che mặt cứu giúp, cô đã sớm bị ông tiêu trừ.

"Bạch lão tiên sinh, ông biết cô ta?" Mạc Thanh Nhã có chút kinh ngạc.

"Phải." Bạch Vân đạo sĩ gật đầu, thần sắc hơi có chút ngưng trọng, "Tôi cùng cô ấy có giao thủ một lần."

Mạc Thanh Nhã nhăn chặt mi, "Ông... không đối phó được cô ta?"

Bạch Vân đạo sĩ cười cười, nói: "Cô ấy thật ra dễ đối phó, chỉ là lần đó có vị thần bí quỷ quái trợ giúp, tôi mới không tiêu trừ được cô."

"Bạch lão tiên sinh, thỉnh người nhất định phải vì dân trừ hại, tiêu diệt cô ta." Mạc Thanh Nhã biểu tình phẫn hận lên, "Nếu ông tiêu diệt được cô ta, làm cô ta vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, tôi chắc chắn cho ông 300 vạn thù lao."

"A ha ha, 300 vạn có phải hay không hơi ít?" Bỗng nhiên giọng một người đàn ông từ phía sau cô ta càn rỡ truyền tới.

Mạc Thanh Nhã nhanh chóng quay người, thấy người tới là một người đàn ông tóc hơi bạc, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trong lòng cô ta hơi hơi có chút đề phòng, "Ông là ai?"

"Mạc tiểu thư, vị này chính là Cao Bác Đạt tiên sinh." Bạch Vân đạo sĩ giới thiệu người mới tới.

Lúc này Cao Bát Đạt đã đến trước mặt Mạc Thanh Nhã, đánh giá cô từ trên xuống dưới, cảm thấy cô ta mặt mũi thật xinh đẹp, dáng người cũng gợi cảm nóng bỏng, trong lòng nổi lên tính thú, chớp chớp mắt cười nói: "Mỹ nhân, Bạch Vân đạo sĩ chính là người của tôi, cô cho rằng người của tôi không có sự đồng ý của tôi, thu của cô 300 vạn sẽ giúp cô làm việc sao?"

Ánh mắt tràn đầy sắc dục của hắn, cùng với ngôn ngữ kiêu ngạo làm Mạc Thanh Nhã thập phần không được tự nhiên, cô quay đầu, mặt đen lại: "Nói chuyện đừng quanh co lòng vòng, nói thẳng đi, rốt cuộc muốn tôi trả bao nhiêu mới bằng lòng giúp tôi?"

"Ha hả ha ha ~" Cao Bác Đạt có thâm ý khác cười rộ lên, tay trái chợt duỗi ra, nắm chặt cằm Mạc Thanh Nhã, để đôi mắt cô ta nhìn mặt mình, "Đây không phải vấn đề có tiền hay không, tôi hiện tại coi trọng cô, cô ngủ với tôi mà làm tôi cao hứng, tôi có lẽ sẽ để Bạch Vân đạo trưởng làm miễn phí giúp cô."

Nghe những lời này, Mạc Thanh Nhã tất nhiên cảm thấy chính mình bị hắn vũ nhục, tức giận mặt càng đen lại, "Vương bát đản! Lưu manh!" Vừa mở miệng mắng hắn, đồng thời dùng sức bẻ tay hắn đang nắm chặt cằm mình, sau đó giơ tay lên, ném lên mặt hắn một cái tát thật mạnh, "Bang!"

"Ách ~" Cái tát này làm Cao Bát Đạt bất ngờ, mặt bị đánh đau, hơn nữa chưa bao giờ bị người tát, hắn nhất thời tức giận đến gân xanh trên trán nổi hằn lên, hàm răng cắn lại, vươn một tay ra bóp chặt cổ Mạc Thanh Nhã, "Mẹ nó, ngươi dám tát lão tử, ngươi cmn là không muốn sống nữa, cái đồ tiện nhân này..."

"Ách ~ A ~ Bỏ, buông tay......" Giờ này khắc này, Mạc Thanh Nhã không thể không sợ hãi, cổ bị hắn bóp chặt, hô hấp trở nên càng ngày càng khó khăn, cả khuôn mặt nghẹn đỏ, thập phần khó chịu.

Bạch Vân đạo sĩ đứng bên cạnh họ, nhìn đến một màn như vậy, nhiều ít có chút bài xích, gấp giọng nói với Cao Bát Đạt, "Cao tiên sinh, thả vị Mạc tiểu thư này đi, ngàn vạn đừng lấy mạng người."

Cao Bác Đạt nhếch miệng cười, "Ha hả, Bạch Vân đạo trưởng, ông yên tâm, mỹ nhân như vậy, tôi sẽ không gϊếŧ đi." Nói xong lập tức buông tay, đột nhiên ôm Mạc Thanh Nhã lên, hướng tới sương phòng trong miếu.

Sức lực hắn rất lớn, Mạc Thanh Nhã căn bản vô pháp tránh thoát, "Ách, ngươi muốn mang ta đi chỗ nào? Hỗn đản, vương bát đản, ngươi buông ta ra, buông ta ra."

"Mỹ nhân, ta mang em đi một nơi thật tốt, chúng ta đi nơi đó sung sướиɠ một phen." Cao Bát Đạt nhịn xuống tức giận bị người tát, vừa bước đi, vừa lộ ra đầy vẻ sắc tình, nói lộ liễu.

"Không...... Ách, ta không cần, ngươi, ngươi buông ta ra." Biết được mục đích của hắn, cả khuôn mặt Mạc Thanh Nhã trắng nhợt, trong lòng sợ quá, "Ngươi biết ta là ai không? Ta, ta, ta là vị hôn thê của đương kim Hoàng thái tử Mạc Thiếu Đình, ngươi, ngươi nếu xằng bậy với ta, cả nhà ngươi sẽ thật thảm."

"A ha ha, phải không?" Cao Bác Đạt nghe xong những lời này, ngược lại cao hứng cười ha hả, "A ha ha, nói như vậy, ta liền đối với em càng thêm có hứng thú, a ha ha a ha ha......"

"Cái gì?" Mạc Thanh Nhã khóc không ra nước mắt, trong lòng thật hối hận đã nói dối chính mình là vị hôn thê của Mạc Thiếu Đình.

Chỉ chốt lát, Cao Bát Đạt đã ôm cô ta vào một sương phòng bố trí thập phần xa hoa, đóng cửa lại, không chút thương hoa tiếc ngọc mà ném cô ta lên giường, sau đó gấp gáp không chờ nổi, nằm đè lên người cô ta.

"Không, không...... Ách ô ô...... Ách ô ô...... Ta cầu xin ngươi, buông tha ta đi, ách ô ô...... Chỉ cần ngươi buông tha ta, ta sẽ cho ngươi tiền, ách ô ô ách ô ô......" Mạc Thanh Nhã thực sợ hãi khóc lên, một bên khóc lóc cầu xin, một bên kiệt lực giãy giụa dưới thân hắn, "Ách ô ô ô...... Buông tha ta, cầu ngươi, ách ô ô...... Ta sẽ cho ngươi rất nhiều rất nhiều tiền...... Ách ô ô......"

"Tiện nhân, ngươi nghe đây, ta Cao Bát Đạt có không ít tiền." Cao Bát Đạt ác độc nói, mạnh mẽ xé váy trên người cô ta, giữ chặt eo, cuồng dã hôn lên môi cô ta.

"Ách ngô...... Không, không cần......" Thời khắc hắn ấn môi lên, Mạc Thanh Nhã cảm thấy cực kỳ ghê tởm, thật sự không thể chịu đựng được, hoảng loạn dùng sức cắn hắn một cái.

"Ách a ~" Môi Cao Bát Đạt bị cô cắn, đau đến nhíu mày, "Mẹ nó, tát ta một cái không nói, còn dám cắn ta?" Trong phút chốc, tính nóng nảy của hắn bị kích ra tới, dùng sức ấn Mạc Thanh Nhã trên giường, giơ tay cho cô ta vài cái tát, làm mặt cô ta đều phát sưng lên.

"Ách ô ô...... Ách ô ô...... Vương bát đản, vương bát đản, ách ô ô ách ô ô, ngươi sẽ không chết tử tế được......" Lúc này Mạc Thanh Nhã cực kỳ đáng thương, khuôn mặt vừa hồng vừa sưng đã không nói, còn phủ đầy nước mắt, "Ách ô ô...... Buông ta ra, ách ô ô......"

"Lão tử càng không thả ngươi." Cao Bác Đạt giận không thể át, quát to, "Tiện nữ, ngươi tát ta, cắn ta, còn mắng ta chết không tử tế, xem ta hôm nay như thế nào thu thập ngươi."

Nói xong, hắn xé một mảnh vải nhét vào miệng Mạc Thanh Nhã làm cô ta không nói ra lời, cũng khóc không ra thanh âm, ngay sau đó cởi dây lưng đem tay cô ta trói ra sau lưng, cởi sạch quần áo nhào lên trên người Mạc Thanh Nhã...

Một khắc bị Cao Bát Đạt chiếmhữu thân thể, Mạc Thanh Nhã tuyệt vọng, trong mắt cuồn cuồn nước mắt đau đớn... Ô ô ô, vì cái gì ta sẽ tao ngộ loại sự tìnhnày? Ách ô ô, vì cái gì? Vì cái gì? Ách ô ô, Bạch Trục Nguyệt ( Thu Tiểu Quân), hết thảy những chuyện này đều là do ngươilàm hại, đều là ngươi, nếu không phải ngươi đoạt đi ThiếuĐình ca của ta, ta sẽ không tới nơi này, bị cái tên cầm thú này cưỡиɠ ɠiαи làmbẩn, ách ô ô, Bạch Trục Nguyệt, ta hận ngươi, thật hận thật hận, ta làmquỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi......