Nói điều kiện xong, Jack cùng Mạc Thiếu Đình hai người lúc này mới rời khỏi sân thượng, lại một lần nữa đi vào văn phòng Âu Dương Kiện Vũ.
"Kiện Vũ, chúng ta có phải hay không là anh em tốt?" Mạc Thiếu Đình đi đến trước bàn làm việc của Âu Dương Kiện Vũ, đôi tay chống mặt bàn, nhìn Âu Dương Kiện Vũ, thần bí cười hỏi.
Âu Dương Kiện Vũ nghe ra được lời nói của Mạc Thiếu Đình là có ẩn ý. Hắn không biểu tình gì: "Có nói cái gì, cậu cứ việc nói thẳng đi."
"Đảo Dương quốc là cậu quen thuộc nhất, có thể cùng tôi đi một chuyến tới đó được không?" Mạc Thiếu Đình cũng không quanh co lòng vòng.
Âu Dương Kiện Vũ thầm nghĩ, quen thuộc đảo Dương quốc thì có rất nhiều người, tại sao Mạc Thiếu Đình phải cần mình đi theo? Nghi hoặc một chút, Âu Dương Kiện Vũ quyết đoán cự tuyệt: "Trong khoảng thời gian này tôi rất bận, không rảnh, cậu tìm người khác đi chung đi."
Nói xong giơ tay nhìn đồng hồ, lấy một văn kiện trong bìa màu xanh lập tức đi ra ngoài.
"Uy, cậu đi đâu?" Mạc Thiếu Đình nhìn Jack một cái, vội vàng đuổi theo, "Kiện Vũ, đi cùng tôi đi, tôi nhờ cậu, được không?"
"Tôi phải đi họp, không có thời gian cùng cậu đi bất cứ đâu." Âu Dương Kiện Vũ quyết liệt.
...
Mạc Hoa Khôi lái xe, tới rất nhiều nơi tìm kiếm vẫn không thấy thân ảnh Thu Tiểu Quân đâu, tâm thật phiền muộn.
Hắn yêu cô sâu đậm, sau khi bị cô làm thương tâm đã thanh tỉnh được một thời gian, bây giờ lại chui đầu vào tình yêu, lại một lần nữa nhớ nhung cô thật nhiều, vì cô mà không thể nào ngủ được.
Buổi chiều năm sáu giờ, hắn như có một lực lượng thần bí nào đó lôi kéo, chạy xe ra bờ biển, ngồi trong xe một hồi, xuống xe, cởi giày ra, chân trần đi dạo trên bờ biển, tưởng nhớ đến khoảng thời gian hắn đã từng ôm Thu Tiểu Quân đi dạo với nhau.
Hắn nhớ rõ, đó là một đêm thật lạnh, hắn nản lòng thoái chí đi đến đây, sau đó cô đã tìm được hắn ở nơi này, ôm lấy hắn, sau đó dưới trời mưa to, hai người bị ướt sũng, nhưng lại thật cao hứng cười, tay cầm tay chạy vào trong xe, dưới tiếng mưa rơi du dương, hai người ở bên nhau, hôn nhau thắm thiết, yêu nhau thật nồng đậm.
Hồi ức giống như con dao hai lưỡi, vừa ngọt ngào, lại vừa làm người thật đau lòng.
Hắn nhớ cô như vậy, nhưng không có tin tức gì, chỉ có thể ngồi chờ cô xuất hiện, đôi mắt nhìn biển rộng, ẩn ẩn ướt chịu đựng tưởng niệm, thật dày vò.
Trục Nguyệt, em rốt cuộc ở đâu? Em chia tay Mạc Thiếu Đình, chúng ta còn có thể ở lại bên nhau sao?
Trục Nguyệt, anh không quên em được. Em biết không, mỗi ngày anh đều nhắc nhở chính mình muốn hận em, muốn quên em, nhưng mỗi ngày buổi tối đều nằm mơ thấy em, mơ thấy chúng ta triền miên, mơ thấy chúng ta yêu nhau.
"Tí tách tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích......"
Ngay khi hắn nhớ nhung đến giai đoạn khó chịu nhất, di động trên người vang lên.
Lúc này, ai sẽ gọi điện thoại cho mình?
Là ông trời nghe được mình tràn ngập thành ý kêu gọi, thấy mình đáng thương, để cho Trục Nguyệt gọi điện thoại đến an ủi mình sao?
Tưởng tượng đến khả năng này, nội tâm hắn thật kích động, vội vàng móc điện thoại ra...
Ách, kết quả chứng minh, là hắn suy nghĩ nhiều, là hắn đem chuyện xưa nghĩ đến quá tốt đẹp.
Điện thoại không phải Thu Tiểu Quân gọi đến, mà là người hắn không muốn thấy nhất, người hắn hận nhất, tức giận nhất, là Mạc Thiếu Đình gọi đến. Mạc Hoa Khôi thật kích động, lại mất mát, lập tức khẽ cắn môi, ngắt điện thoại.
"Tí tách tích tích tích......" Đầu kia điện thoại Mạc Thiếu Đình không từ bỏ ý định, Mạc Hoa Khôi vừa cắt điện thoại, lại tích cực gọi lại.
"Hừ ~" Mạc Hoa Khôi buồn bực hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa ngắt điện thoại.
"Tí tách tích tích tích......" Mạc Thiếu Đình lại gọi.
Shit, Mạc Thiếu Đình người này rốt cuộc muốn làm gì?
Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nghĩ nghĩ, gương mặt đen thui ấn hạ nút nghe, không đợi đối phương mở miệng liền lớn tiếng gào lên, "Mạc Thiếu Đình, cậu cmn lại gọi tới làm phiền tôi, coi chừng tôi gϊếŧ cậu đó."
"Ách, Mạc Hoa Khôi, cậu đừng kích động như vậy được không? Tôi gọi tới là muốn nói cho cậu biết, tôi biết Thu Tiểu Quân đi đâu." Đầu kia Mạc Thiếu Đình vội vàng nói.
"Cái gì? Cậu biết Trục Nguyệt đi đâu?" Nghe được lời này, tâm hắn đang mất mát cực điểm, tức khắc như thấy đường sống, "Cô ấy ở đâu?"
"Cô ấy đi đảo Dương quốc." Mạc Thiếu Đình thành thật nói.
"Đảo Dương quốc?" Mạc Hoa Khôi có điểm nghi ngờ tính chân thật của tin tức này, "Cậu thế nào biết được cô ấy đi Dương quốc?"
"Là hàng xóm cô ấy Jack nói cho tôi nghe, trước khi Jack nói cho tôi tin tức cô ấy đã cùng tôi làm một ước định, muốn tôi kéo anh cậu Âu Dương Kiện Vũ cùng đi đến Dương quốc tìm cô ấy."
Không biết vì sao nghe nói vậy, tâm Mạc Thiếu Đình trở nên không chỉ thật khẩn trương, còn trở nên thập phần thấp thỏm bất an, không chút nghĩ ngợi liền gấp giọng nói: "Đừng kéo ca ca của tôi vào, đừng để anh ấy cùng chúng ta đi tìm Trục Nguyệt."
"Vì sao?" Nghe được ngữ khí khẩn trương sốt ruột, Mạc Thiếu Đình có điểm nghi hoặc khó hiểu.
"Một cái bánh hai người chúng ta tranh đoạt đến muốn nứt đầu, cậu còn muốn kéo thêm một người đến đoạt, là cậu muốn chúng ta tranh đến đầu rơi máu chảy sao?" Hắn nhăn mặt, cắn răng buột miệng so sánh.
Mạc Thiếu Đình nghe được, sửng sốt, "Khôi, lời này của cậu là có ý tứ gì."
"Có ý tứ gì thì chính cậu suy nghĩ đi, hiện tại tôi đi đảo Dương quốc ngay bây giờ tìm Trục Nguyệt."
"Uy, cậu đừng cứ như vậy mà đi được không? Tôi có ước định với Jack, cậu giúp tôi cầu anh cậu đi chung với chúng ta đến Dương quốc, người nhiều lực lượng lớn, đến lúc đó, chúng ta ba người cùng đi tìm Tiểu Quân, nhất định có thể tìm Tiểu Quân được thật nhanh."
"Đó là cậu cùng Jack làm ước định, không phải tôi." Giờ này khắc này, hắn không có dư thừa thời gian rỗi quản chuyện này nọ, "Tôi tin tưởng, một mình tôi đi Dương quốc cũng có thể tìm được Trục Nguyệt."
"Ách, Mạc Hoa Khôi, cậu cư nhiên nói như vậy? Thật là, tôi thật muốn chửi thô tục." Lời Mạc Hoa Khôi nói thật quá ích kỷ, đầu kia Mạc Thiếu Đình thật tức giận.
"Cậu cứ việc mà mắng." Đã có tin tức Tiểu Quân, Mạc Hoa Khôi cảm thấy Mạc Thiếu Đình muốn mắng muốn chửi đều không sao cả. Hắn lập tức cắt điện thoại, từ bờ cát đứng lên, cấp tốc chạy về hướng xe mình, vừa lấy điện thoại ra gọi, "A Hổ, lập tức chuẩn bị phi cơ, tôi muốn đi đảo Dương quốc."
...
Lúc bước lên phi cơ, Mạc Hoa Khôi cảm thấy mình thật gần với người phụ nữ mình yêu, trong mấy giờ ngồi phi cơ, lòng hắn chưa lúc nào được bình tĩnh, cơ hồ lúc nào cũng kích động cùng khẩn trương, tuy rằng không biết Thu Tiểu Quân ở Dương quốc ở địa phương nào, nhưng hắn tin tưởng mình nhất định có thể tìm được cô.
Mạc Hoa Khôi đã hành động, Mạc Thiếu Đình càng nóng nảy.
"Tiểu Ngô, kêu các cậu chuẩn bị phi cơ thế nào?" Hắn đứng ở bên ngoài cửa văn phòng Âu Dương Kiện Vũ, cầm di động thần sắc sốt ruột hỏi.
"Điện hạ, đã chuẩn bị xong." Tiểu Ngô ở đầu kia điện thoại khẳng định.
"Lập tức phái mười bộ đội đặc chủng tới nơi này."
"Vâng"
...
Âu Dương Kiện Vũ căn bản không đem lời Mạc Thiếu Đình nói để ở trong lòng, họp xong một hội nghị lại tiếp tục mở một cuộc họp khác, hình như là cố ý trốn tránh.
"Chúng ta cùng tập đoàn XX hợp tác, nhất định phải nỗ lực đạt tới mục tiêu." Hắn ngồi ở trên bàn tròn hội nghị, trịnh trọng nói với các vị giám đốc cao cấp. "Hạng mục cùng công ty YY hợp tác có thể tiến hành cùng lúc với hạng mục hợp tác với EE, tranh thủ ở..."
"Đông......"
Ngay lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị hai bộ đội đặc chủng trong trang phục tác chiến mãnh lực đá văng ra, ngay sau đó Mạc Thiếu Đình mặc áo gió đen, mang kính râm cũng màu đen mang theo tám người bộ đội đặc chủng tay cầm súng máy, uy phong lẫm lẫm bước nhanh đến.
Ách, đây là chuyện gì? Phát sinh bạo loạn sao?
Mọi người thấy thế, ngoại trừ Âu Dương Kiện Vũ, tất cả đều dọa choáng váng, ai cũng không dám lộn xộn, ai cũng không dám hó hé một tiếng.
Thấy Mạc Thiếu Đình mang theo bộ đội đặc chủng xông vào phòng họp, Âu Dương Kiện Vũ cũng không sợ hãi, chỉ là thập phần không hiểu, cũng không thể tưởng tượng được. Hắn chớp chớp mắt, từ vị trí ghế tổng tài đứng lên, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mạc Thiếu Đình mang kính râm nhìn giống phần tử khủng bố, "Mạc Thiếu Đình, cậu đang diễn trò gì?"
Mạc Thiếu Đình không trả lời vấn đề này, nhìn Âu Dương Kiện Vũ, tay vung lên ra lệnh cho người đi phía sau: "Trói anh ta đem lên phi cơ."
Phía sau vài người bộ đội đặc chủng gật đầu, lập tức hướng đến Âu Dương Kiện Vũ, dễ như trở bàn tay đem Âu Dương Kiện Vũ áp ra khỏi phòng họp.
Này cũng thật như hài kịch đi?
"Mạc Thiếu Đình, cậu làm gì vậy?" Âu Dương Kiện Vũ thật không dám tin tưởng đây là sự thật, một bên giãy giụa, một bên quay đầu hướng về phía Mạc Thiếu Đình rống to, "Cậu biết hành vi này là gì không? Đây là hành vi tội phạm."
Mạc Thiếu Đình không cho là đúng, "Kiện Vũ, tôi biết, phương diện này tôi nhiều tri thức hơn cậu."
"Ách, nếu biết sao cậu còn làm như vậy?"
"Không có biện pháp, tôi quản không được nhiều như vậy, tôi đáp ứng với người khác rồi, đi đảo Dương quốc tìm Tiểu Quân, nhất định phải mang theo cậu." Hắn nhíu nhíu mày thật không dám dấu diếm nói.
"Cậu nói cái gì? Cậu muốn đi Dương quốc tìm Tiểu Quân?" Nghe được tên Tiểu Quân này, tâm Âu Dương Kiện Vũ chấn động nhảy dựng, "Tiểu Quân nào?"
"Chính là Trục Nguyệt, Trục Nguyệt còn có tên khác là Thu Tiểu Quân, vị vừa rồi trong văn phòng cậu là Thu Tiểu Hi, chính là em gái của Trục Nguyệt."
"Cậu nói cái gì? Sao có thể?" Âu Dương Kiện Vũ càng nghe càng hồ đồ, "Không có khả năng, cậu nhất định nói sai rồi."
"Tôi không có nói sai." Mạc Thiếu Đình khẳng định, trong lòng vội vã muốn nhìn thấy Thu Tiểu Quân, bước chân nhanh hơn rất nhiều, "Các người động tác nhanh lên, đem bịt miệng hắn lại."
Cái gì, Mạc Thiếu Đình muốn đem miệng mình bịt lại?
Nghe vậy, trên mặt Âu Dương Kiện Vũ nháy mắt lộ ra vẻ có lầm hay không, nhìn thấy một người bên cạnh lấy ra một băng vải trắng, hắn vội vàng gấp giọng nói: "Mạc Thiếu Đình, ngươi đừng như vậy... Ngô ~ Ách ngô..."
Ai, kết quả vẫn là chậm một bước, lời nói còn chưa dứt, miệng đã mạnh mẽ bị bịt lại, bộ mặt hắn tức giận đến biến hình, trái tim cũng tức giận muốn nổ tung.
...
Jack vẫn luôn âm thầm đi theo Mạc Thiếu Đình, toàn bộ quá trình Mạc Thiếu Đình bắt cóc Âu Dương Kiện Vũ, hắn đều thấy được, khóe miệng ẩn ẩn nụ cười thưởng thức, thần không biết quỷ không hay đi theo bọn họ lên chiếc phi cơ tư nhân xa hoa.
"Ầm ầm ầm rầm rầm......"
Phi cơ bay lên, chở bọn họ rời xa mặt đất...
"Ngô ~ ách ngô...... Ngô......" Âu Dương Kiện Vũ lên phi cơ cũng không yên lặng, miệng bị bịt miếng vải trắng, tuy rằng không thể nói chuyện nhưng vẫn luôn không từ bỏ việc gian nan phát ra thanh âm "ngô ngô ngô", hy vọng Mạc Thiếu Đình có thể lấy mảnh vải trong miệng mình ra để mình có thể nói chuyện.
Mạc Thiếu Đình đương nhiên biết hắn là có ý tứ gì, nhưng trong lòng chỉ nghĩ tới Thu Tiểu Quân nên không để ý tới hắn, chỉ nhìn hắn một cái, sau đó nhàn nhạt nói: "Kiện Vũ, đừng uổng phí năng lượng nữa, chưa tới Dương quốc tôii sẽ không bỏ vải bịt miệng cậu ra đâu." Nói xong liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không tưởng, ngay lúc này, Jack đột nhiên xông ra từ phía sau, vỗ vỗ bờ vai của hắn, dựng một ngón tay cái lên, thâm ý cười nói: "Chào, làm được lắm! Không tồi!"
Jack xuất hiện quá đột nhiên, Mạc Thiếu Đình khϊếp sợ, "Ách a ~" vội vàng mở to mắt, xoay người thấy là Jack, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được, "Anh, anh lên phi cơ của tôi lúc nào?"
Jack cười nhún nhún vai, không cho là đúng nói: "Tôi ẩn núp thật lâu, cậu còn chưa lên, tôi cũng đã lên phi cơ của cậu rồi ."
"......" Mạc Thiếu Đình hết chỗ nói, trên mặt tràn ngập ba chữ —— không thể nào?
...
10 giờ đêm, Mạc Hoa Khôi rốt cuộc đã tới Dương quốc, vì không biết địa chỉ cụ thể của Thu Tiểu Quân, hắn mệt mỏi đi về nhà, hy vọng dùng lực lượng ở nhà mau chóng tìm được Thu Tiểu Quân.
"Con trai bảo bối, sao con lại đột nhiên trở về nhà? Ha ha, làm cho ba và mẹ thật kinh hỉ hay sao?" Hạ Tiểu Thỏ nhìn thấy hắn, kinh hỉ cực kỳ, lập tức ôm chầm lấy hắn.
"Mẹ, con cần mẹ cùng các ba hỗ trợ." Sau khi Hạ Tiểu Thỏ thả hắn ra, hắn nhìn bà vội vàng nói.
"Hỗ trợ? Ha hả, con nói ra đi, mẹ cùng các ba ba nhất định sẽ dốc sức trợ giúp con."
"Trục Nguyệt đang ở Dương quốc, con thật muốn lập tức gặp cô ấy, nhưng con không biết cô ấy cụ thể đang ở đâu."
Tình yêu của con trai bảo bối, Hạ Tiểu Thỏ toàn lực muốn giúp đỡ, "Con trai, không thành vấn đề, mẹ và các ba sẽ lập tức thông qua mọi cách để có thể giúp con." Nói xong lập tức vào bàn bạc với ba người chồng.
Tình yêu, hạnh phúc chung thân của con trai, Mạc Mê là ba nên thật tích cực, Âu Dương Nặc và Giang Hãn cũng tích cực tham gia. Khi Hạ Tiểu Thỏ kêu gọi, họ phân chia nhiệm vụ rõ ràng, sau đó nhanh chóng hành động.
Mạc Mê, Âu Dương Nặc, Giang Hãn ba người vừa rời đi, chồng thứ tư sắp cưới của Hạ Tiểu Thỏ, Đông Phương Tuyết Dạ, mặc tạp dề từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Mạc Hoa Khôi, cười hỏi Hạ Tiểu Thỏ: "Thỏ nhi, còn anh thì sao? Anh có giúp gì được không?"
"Tuyết Dạ, em muốn giúp Hoa Khôi đi tới đài phát thanh, anh ở nhà làm đồ ăn khuya, chờ chúng em trở về." Hạ Tiểu Thỏ kéo tay Mạc Hoa Khôi, vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài.
Đông Phương Tuyết Dạ trên mặt ý cười không giảm, "Được." Gật đầu, hắn quay về hướng phòng bếp, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng xoay người, lớn tiếng gọi lại, "A, đúng rồi, Thỏ nhi, tới trạm phát thanh, em thuận tiện nói chuyện hôn lễ cuối tuần sau, thông báo cho mọi người luôn nhé."
Đột ngột như vậy, trên trán Hạ Tiểu Thỏ toát mồ hôi, dừng dừng bước chân, có điểm khó xử nhìn hắn, "Ách, Tuyết Dạ, có cần phải ầm ĩ như vậy không?"
"Sao lại không? Để trở thành chồng em, anh đã chờ đợi hai mươi năm nay, em để anh làm ầm ĩ một chút đi."
"......" Nghĩ đến hắn trả giá hơn hai mươi năm nay, bà ngượng ngùng không mở miệng cự tuyệt được.
...
Trong một khu vừng rậm như thời nguyên thủy, tọa lạc một biệt thự tạo hình độc đáo xa hoa. Nó cô đơn đứng sừng sững trong đêm đen như mực, không thể nghi ngờ dáng vẻ thật đặc biệt quỷ dị và khủng bố.
Đây chính là địa phương bí mật, nơi cư trú của cha Bạch Trục Nguyệt, Bạch Hoa. Thu Tiểu Quân vì muốn điều tra việc của em gái, đã đến nơi đây được một ngày.
Bạch Hoa không biết đi đâu, Thu Tiểu Quân ở biệt thự tìm ông hồi lâu, đợi ông hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng. Trong lòng cô nghi hoặc, càng ngày càng bất an cùng thấp thỏm.
Bạch Hoa, ông rốt cuộc đi đâu vậy? Tôi tỉnh lại, trở thành nữ quỷ rời khỏi đây, trong khoảng thời gian này ông làm gì?
Sự tình em gái tôi, thật là ông làm sao? Ông vì sao muốn làm vậy? Là tôi và ông có thù oán sao?
Cô vừa suy nghĩ, chậm rãi đi lên cầu thang xoắn ốc lạnh như băng, đi vào một phòng trưng bày rất nhiều sách.
Gian phòng không phải rất lớn, toàn bộ đều là sách. Năm cái kệ đầy sách, cùng một bàn lớn gỗ đỏ và một cái ghế dựa cùng loại màu đỏ, bên cạnh là một cái sô pha để ngủ. Trên bàn sách có khá nhiều vật nhỏ, mấy cây bút máy đựng trong ống đựng bút, còn có một lọ mực nước màu đỏ và màu xanh, còn có một cái đồng hồ cát và một cái radio loại nhỏ.
Cô lấy một quyển sách từ kệ ra đọc, không ngờ bên trong toàn là văn tự cổ xưa thần bí, mình xem một chữ cũng không hiểu, cô lấy ra quyển thứ hai cũng như vậy, quyển thứ ba, thứ 4, tất cả đều giống nhau.
Ách, Bạch Hoa xem là những sách gì đây?
Trong lòng cô gấp gáp, đem sách để lại chỗ cũ, từng bước đi lại bàn lớn, cầm ống đựng bút lên xem, lại cầm đồng hồ cát nhìn nhìn, lơ đãng nhìn đến cái radio nhỏ, lúc này mới vươn tay mở radio lên.
Thật mau, bên trong truyền ra một giọng thật khủng bố...
"Chào mọi người, hiện tại là 12 giờ đêm, chuyện xưa "Đêm kinh hồn" sẽ bắt đầu trong chốc lát, các bạn có bệnh tim, người nào nhát gan thì không cần nghe tiếp... Vương Lệ Lệ đang tắm, đột nhiên cô phát hiện nước chảy ra từ vòi sen đề là máu. A..., cô sợ quá, không ngừng thét chói tai, lập tức tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ra ngoài. Chạy vội chạy vội thế nhưng lại chạy tới bãi tha ma, một trận gió lạnh xương thổi tới, từng bàn tay dính máu từ dưới mồ duỗi ra..."
"A ~" nghe đến đây, Thu Tiểu Quân bị dọa thảm, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, hô hấp vài lần, vội vàng thay đổi sang kênh khác......
"Chào các bạn, hoan nghênh các bạn nghe đài 105... Hôm nay thật sự ngoài ý muốn, chính là phu nhân tổng thống cùng con trai đến làm khách cho tiết mục của chúng ta. Phía dưới phòng thu, xin kết nối để chúng ta nghe xem tổng thống phu nhân hôm nay sẽ nói gì..."
Nữ chủ trì nói xong, radio liền truyền đến thanh âm đặc biệt ôn nhu của Hạ Tiểu Thỏ...
"Chào các bạn, tôi là Hạ Tiểu Thỏ, hôm nay tới đây, một là muốn giao lưu với các bạn, hai là thật hy vọng mọi người giúp tôi tìm một cô gái tên Bạch Trục Nguyệt... Bạch Trục Nguyệt, con trai của tôi thật sự rất yêu cô, cậu ấy hiện tại đang ở bên tôi, nếu cô đang nghe tiết mục này, xin cô nhất định phải nghe một chút, con trai tôi yêu cô như thế nào..."
Hoa Khôi cùng mẹ Hạ Tiểu Thỏ đang ở đài phát thanh? Bọn họ làm sao biết mình sẽ tới Dương quốc? Bọn họ làm sao nghĩ ra phương pháp này để tìm mình?
Chuyện này làm cho Thu Tiểu Quân khϊếp sợ không thôi, cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, mày nhíu nhíu lại, cô đã quên mất câu chuyện kinh dị vừa nghe mà muốn ngừng thở muốn xem Mạc Hoa Khôi nói gì với mình.
"Trục Nguyệt, anh biết em còn một tên khác là Thu Tiểu Quân, đêm nay em muốn anh gọi em là Trục Nguyệt, hay là Tiểu Quân... Trục Nguyệt, tối hôm nay anh rất muốn gọi em là Tiểu Quân... Tiểu Quân, anh thật sự rất thích em, thật sự rất yêu em..."
"Tiểu Quân, anh thích em, thích đến nỗi anh chính mình cũng không thể tưởng tượng được. Anh yêu em, yêu đến nỗi chính mình cũng cảm thấy mình như kẻ điên, như là một nô ɭệ với tình yêu này... Tiểu Quân, cho chúng ta một cơ hội, có được không? Anh hy vọng, mối quan hệ của chúng ta có thể có một khởi đầu mới... Cho dù em có nghe được lời này hay không, đêm nay, anh sẽ chờ em ở bãi biển đẹp nhất Dương quốc... Tiểu Quân, anh yêu em, đêm nay chúng ta không gặp không về..."
Không biết vì sao, cô cảm thấy thanh âm của hắn truyền qua radio lúc này cực kỳ dễ nghe, có điểm khàn khàn, có điểm trầm thấp, có điểm thương cảm, lại ẩn theo điểm hy vọng. Nghe được, trong lòng cô cực kỳ ê ẩm, mũi cũng ê ẩm, mắt đã không biết khi nào thật ướt, nước mắt chảy xuống cũng không biết. Cô chỉ biết, mình không thể hình dung tâm tình lúc này của mình là như thế nào, nói trăm mối cảm xúc ngổn ngang cũng đúng, nói ngũ vị tạp trần cũng đúng, nói rung động cũng không sai.
Hoa Khôi, em đã từng làm anh thương tâm như vậy, làm chuyện có lỗi với anh như vậy, vì sao anh còn cố chấp yêu em, thích em?
Hoa Khôi, anh muốn em làm thế nào mới được? Anh biết không, em không phải là người, nếu chúng ta ở bên nhau, một ngày nào đó, anh sẽ biết em là một nữ quỷ không ra cái gì, lúc ấy em sẽ làm anh thất vọng, em không đáp ứng được sinh hoạt anh muốn, cả đời em cũng không có cách nào cho anh một đứa con, không cách nào cho anh được một tương lai hoàn mỹ.
Cô đau khổ, tình yêu này đối với cô là ngọt ngào cùng cảm động, cũng là thống khổ cùng dày vò.
Trong radio đã không còn thanh âm của nữ phát thanh viên, không có giọng Hạ Tiểu Thỏ, cũng như tiếng của Mạc Hoa Khôi, toàn bộ thư phòng trở nên im ắng, nặng nề.
Yên tĩnh như vậy, tâm cô vẫn không bình tĩnh được. Trong đầu vẫn vang lên giọng tin của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, tâm cứ nghĩ đến hắn, nhớ đến hắn, giọng hắn trong radio vẫn còn như nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, dịu dàng mà lại thật sâu gõ vào tâm cô chỗ sâu nhất.
Dần dần có hai thanh âm quanh quẩn trong cô.
Một cái nói: nếu không đem lại hạnh phúc cho hắn, không cần lại đi làm phiền hắn nữa.
Cái kia nói: đi theo tiếng gọi của trái tim mình đi, quý trọng hiện tại, quý trọng lúc này, hưởng thụ quá trình, không cần suy nghĩ nhiều đến kết quả.
Chính mình, nên nghe ai đây?
Trong mắt đang đong đầy nước mắt, cô bỗng nhiên cảm thấy mình hẳn là nên đi theo tiếng gọi con tim, trong tim mình, giờ này khắc này thật sự rất muốn đi đến gặp hắn, nhào vào lòng ngực của hắn, cho hắn biết, hắn yêu mình, thích mình, mà mình cũng đồng dạng, yêu hắn, thích hắn.
Đúng rồi, chính là như vậy, hắn muốn gặp mình như vậy, nếu mình tối nay không đến bờ biển gặp, hắn nhất định sẽ rất khổ sở.
Trước kia mình đã làm hắn khổ sở rất nhiều lần, lần này mình không muốn làm hắn khổ sở nữa.
Cô rốt cuộc nghĩ thông suốt, mặt vẫn đầy nước mắt, cười một cái, cầm cái radio kia, tốc độ phi thật mau chạy ra khỏi phòng...
Hoa Khôi, em tới đây, chờ em, chờ em...