"Bác gái, thực xin lỗi."
Hạ Tiểu Thỏ đứng ở hành lang, đôi mắt đầy ưu thương. Thu Tiểu Quân đi đến bên người bà, nói xin lỗi, "Đều là bởi vì cháu, Hoa Khôi mới bị như vậy, cháu nếu không vì bất hòa nói chia tay, anh ấy sẽ không..."
"Cháu không cần tự trách." Hạ Tiểu Thỏ không phải người ngang ngược vô lý, quay đầu lại nhìn Thu Tiểu Quân, giọng nghẹn lại nhưng bình tĩnh cắt ngang lời cô, "Cháu không có gì sai, Hoa Khôi hiện tại thành như vậy, chỉ có thể nói do số mạng của nói đã định là như vậy."
Bà rộng lượng làm cô cảm động, nhưng đồng thời trong lòng lại càng thêm áy náy, "Bác gái... Hoa Khôi anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại."
"Dĩ nhiên, ta tin tưởng." Hạ Tiểu Thỏ không chút do dự gật gật đầu, hai mắt rưng rưng lệ, mỉm cười, "Con trai của ta sẽ không ngủ luôn mà đi như vậy."
Nhìn đến mặt bà tươi cười, cô cũng cười, trong ánh mắt cũng giống của bà, lóng lánh lệ quang.
...
Đảo mắt, một tuần đi qua, nhưng Mạc Hoa Khôi vẫn không hề khởi sắc, trên giường bệnh nằm an tĩnh như cũ.
Một tuần này, Thu Tiểu Quân mỗi ngày đều sẽ đi đến bệnh viện nhìn hắn, đêm khuya tĩnh lặng sẽ lợi dụng công năng đặc thù của mình, ẩn thân đến phòng bệnh của hắn, yên lặng làm bạn với hắn vượt qua mỗi đêm tịch mịch.
Chỉ có Jack rõ ràng hành động của cô nhất.
Một đêm, hắn lẻn đi theo cô ẩn thân tới phòng bệnh Mạc Hoa Khôi, nhìn cô ngồi ở mép giường khẩn trương nắm tay Mạc Hoa Khôi, bộ dáng đầy ưu thương, trong lòng hắn không kềm được cũng có biết bao nhiêu đau lòng cho cô.
Kỳ thực, Thu Tiểu Quân có thể cảm giác hắn đứng phía sau mình, trong lòng quá mức ưu thương, cũng không để ý đến hắn. Chỉ đến khi đột nhiên không nhịn xuống được, nhìn mặt Mạc Hoa Khôi nhẹ nhàng khóc nức nở lê, "Ách ô ô ô ~ ô ô ~ Jack, Jack, tại sao lại như vậy?" Cô cảm thấy thật hoang mang, "Anh ấy vứt bỏ em gái em, hại em ấy tự sát mà chết, rõ ràng em thật hy vọng anh ấy chết, đi đến nơi xa xôi kia làm bạn với em gái của em. Nhưng mà anh ấy biến thành như vậy, nơi này của em sao lại đau, sao lại khổ sở như vậy." Cô nâng lên một tay, che lại ngực mình, bi thương nói, "Jack, nơi này thật đau quá, đau quá."
Jack hiểu được cô tràn ngập mâu thuẫn cùng thống khổ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ biết nhẹ nhàng thở dài một hơi, ôn nhu ôm cô vào lòng.
...
Từ khi Mạc Hoa Khôi xảy ra chuyện, sinh hoạt của bọn họ đều thay đổi. Mạc Thiếu Đình bị Thu Tiểu Quân hoàn toàn ngó lơ.
Mỗi lần hắn đi tìm cô, cô đều đối với hắn lãnh lãnh đạm đạm, hơn một tuần nay, bọn họ chưa từng thân thiết qua, ngay cả hôn môi nắm tay đều không có.
Chuyện này làm cho hắn cảm thấy thật bất an, thậm chí khủng hoảng, mạc danh cảm thấy cảm tình của hắn và cô chỉ là hư ảo, cảnh tượng trước kia ân ái ngọt ngào chỉ là một giấc mộng mà thôi, tựa hồ cảm tình của hai người đã theo tai nạn xe của Mạc Hoa Khôi mà biến mất, không còn tồn tại nữa.
Đoạn tình cảm làm mình quá say mê, quá mong đợi, mang tới cho mình quá nhiều cảm xúc mỹ diệu, chẳng lẽ để mặc cho nó cứ như vậy mà biến mất sao?
Không, tuyệt đối không, hắn không cam lòng. Hắn không nghĩ làʍ t̠ìиɦ yêu của mình rời đi một cách không minh bạch như vậy.
Một buổi tối, hắn lái xe tới chung cư của cô, như là sợ hãi cái gì, hắn có chút không tự tin. Ngồi trong xe một hồi, xuống xe hút thêm một hồi thuốc lá, hắn mới đi vào trong. Bởi vì tâm tư tất cả đều ở tại Thu Tiểu Quân, hắn không thấy được một bóng người thần bí theo sát hắn cả buổi tối.
"Leng keng ~ leng keng ~"
Không ngờ buổi tối hôm nay, Thu Tiểu Quân còn chưa đi đến bên Mạc Hoa Khôi, chỉ chốc lát liền mở cửa.
Không biết vì cái gì, mở cửa ra thấy hắn, cô lại không biết nên cùng hắn nói cái gì, mạc danh cảm thấy chính mình cùng hắn thật xa lạ.
Đối với Mạc Thiếu Đình, bị cô nhìn mình như người xa lạ, cảm giác này thật sự không xong.
"Trục Nguyệt, chúng ta nói chuyện với nhau đi." Hắn cố gắng bình tĩnh nói.
Thu Tiểu Quân nghĩ nghĩ, nói: "Em cũng cảm thấy như vậy, vào đi."
Vào phòng, hắn ngồi trên sô pha hồng nhạt, mà Thu Tiểu Quân ngồi ở đối diện với hắn.
"Trục Nguyệt, chuyện của Mạc Hoa Khôi, chúng ta không cần tự trách nữa, có được không?" Trầm mặc trong chốc lát, hắn nhìn mặt cô không lộ ra biểu tình gì, có chút trầm thấp nói, "Cậu ta phát sinh chuyện như vậy, không phải là do chúng ta hy vọng vậy. Sinh hoạt của chúng ta, cảm tình của chúng ta, không nên bởi vì cậu ấy xảy ra chuyện mà dừng lại, sinh hoạt của chúng ta nên tiếp tục, tình yêu của chúng ta nên tiếp tục thôi."
Thu Tiểu Quân trong lòng minh bạch, hắn nói rất đúng, nhưng mà trong lòng chính là có thứ gì nghẹn lại, "Thiếu Đình, chúng ta..."
"Leng keng ~ leng keng ~"
Thật xảo, ngay lúc cô chuẩn bị nói ra hai chữ "chia tay", chuông cửa lại vang lên.
Là Jack sao?
Tâm cô thật ưu ưu nặng nề, do dự vài giây mới đi mở cửa, lúc nhìn đến người đứng ngoài cửa, cả người đều choáng váng, ngẩn ra, như bị một loại chấn động cực đại, đôi mắt lập tức ướt ướt.
Tột cùng nhìn đến người nào mà cô lại phản ứng đến như vậy?
Chỉ thấy người ngoài cửa là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, tóc ngắn ngủn, khuôn mặt tiểu xảo, ngũ quan thanh tú, là một mỹ nữ thật tươi mát.
Cô cười tươi như hoa, nhìn mặt Thu Tiểu Quân, lễ phép hỏi: "Xin chào, cho hỏi cô có biết một người tên Thu Tiểu Quân không?"
"Tôi... có biết." Lúc này, Thu Tiểu Quân trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Ha hả, thật tốt quá." Cô gái trẻ cao hứng cực kỳ, "Tôi tên Thu Tiểu Hi, là em gái của cô ấy." Một bên cao hứng vừa nói vừa vươn tay ra bắt tay cô. "Cô biết cô ấy hiện tại ở đâu sao?"
Cô nghĩ nghĩ, con mắt ướt mèm, khẳng định gật gật đầu, "Tôi biết cô ấy ở đâu."
Cùng cô gái bắt tay, cảm giác trên tay cô ấy truyền đến một độ ấm, trong lòng cô thật là kích động, quay đầu lại nhìn Mạc Thiếu Đình đang ngồi ở đại sảnh, lại vội vàng nói: "Tôi trong nhà có khách, cô vào nhà ngồi chút, chờ khách đi rồi, tôi tự mình đem cô đi tìm cô ấy."
"Ha hả, được." Thu Tiểu Hi gật gật đầu, cười đi vào phòng, nhìn đến Mạc Thiếu Đình ngồi ở trên sô pha, đôi mắt ẩn ẩn thoáng hiện một ý vị sâu xa, "Vị soái ca này là?"
"Đó là bạn của tôi." Thu Tiểu Quân nhìn Mạc Thiếu Đình, đạm cười nói.
Chính mình, chỉ là bạn cô ấy thôi sao?
Nghe Thu Tiểu Quân giới thiệu mình như vậy, trong lòng Mạc Thiếu Đình có bao nhiêu hụt hẫng, mi nhíu nhíu, chợt đứng lên đi đến trước mặt cô, bá đạo ôm bả vai, đối với Thu Tiểu Hi mê người mà nói: "Cô ấy nói thiếu một chữ, tôi là bạn trai cô ấy." Nói xong đầu cúi xuống, không coi ai ra gì cuồng dã hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thu Tiểu Quân.
Không biết vì cái gì, nhìn đến hắn cuồng dã hôn Thu Tiểu Quân như vậy, trên mặt Thu Tiểu Hi lại bí ẩn ám trầm một chút, miệng trương trương lên, định nói gì đó, nhưng dù nghĩ tới chuyện gì cũng chưa nói, dương dương khóe miệng, lộ ra bộ dáng thật cao hứng.
Mạc Thiếu Đình hôn hôn, thế nhưng đem đầu lưỡi len len vào, Thu Tiểu Quân đứng bên cạnh Thu Tiểu Hi, trong lòng không thể không gấp lên.
Ách, người này sao lại có thể làm trò trước mặt em gái hôn ta đâu?
A, đáng giận, loại thời điểm này còn dùng lưỡi hôn? Cmn, bị em gái nhìn thấy hình ảnh như vậy, em ấy sẽ nghĩ ta như thế nào?
Sắp đến một phút đồng hồ, cô không thể nhịn được nữa, trên tay âm thầm vận lực, lập tức đẩy hắn ra xa, "Đủ rồi."
A, miệng nhỏ của cô vẫn là giống trước đây, thật ngọt lành.
Mạc Thiếu Đình thỏa mãn cực kỳ, với hắn mà nói, nụ hôn hôm nay giống như cứu tinh của hắn, "Bảo bối, anh đi trước, chuyện của chúng ta ngày mai anh lại tới tìm em nói tiếp." Thâm tình cười nói xong, lúc này mới lưu luyến không nỡ rời khỏi nhà cô.
Thu Tiểu Quân kích động cực kỳ, Mạc Thiếu Đình mới vừa đi, liền gắt gao giữ chặt hai tay Thu Tiểu Hi, mãn nhãn rưng rưng nhìn cô gái có khuôn mặt vài phần tương tự như mình trước đây, "Em gái, chị chính là chị của em Thu Tiểu Quân đây."
Thu Tiểu Hi nhìn nhìn hướng Mạc Thiếu Đình rời đi, lúc này mới gợi lên một bên khóe môi, trào phúng nói: "Bạch tiểu thư, cô đừng nói giỡn, chị tôi không cao được như cô đâu."
"Em gái, là thật sự, chị thật là chị của em." Cô ấy không tin mình như vậy, trong lòng Thu Tiểu Quân thật nóng nảy, "Hai năm trước chị bị tai nạn xe cộ, bị hủy dung, một vị bác sĩ chỉnh dung đã thay đổi khuôn mặt cho ta." Nói đến chỗ này, hai tay cô ẩn ẩn run rẩy nâng lên, thật cẩn thật vuốt ve mặt cô gái, "Muội muội, em, em còn sống?" Cô ấy xuất hiện, làm cô không thể tưởng tượng được.
"Đúng vậy, tôi còn sống." Thu Tiểu Hi cười cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt Thu Tiểu Quân nói vẻ đương nhiên, ánh mắt ẩn ra một tia hận ý.
"Ha hả, em gái, em còn sống, thật tốt." Giờ khắc này, cô cảm thấy em gái còn sống, so với cái gì cũng tốt hơn, trong lòng thật cao hứng, thật kích động. Nhưng đột nhiên nhớ tới mình ngày về quê hôm đó, ở làng chài Thu Sương nhìn thấy thi thể hư thối kia, cùng với sổ nhật ký ghi lại chuyện tự sát vì Mạc Hoa Khôi, Thu Tiểu Quân nhận ra có điều không thích hợp, chớp chớp mắt không hiểu chút nào, tràn ngập đề phòng nhìn Thu Tiểu Hi, hỏi lại: "Cô không phải là em gái tôi, rốt cuộc cô là ai?"
"Ha hả a, không phải mới vừa rồi cô còn kêu tôi là em gái, nói cô chính là chị của tôi sao? Như vậy lúc này liền trở mặt không biết người." Thu Tiểu Hi cười rộ lên, mặt mang theo đầy hận ý, trào phúng nói, "Ha hả, cô trở mặt tốc độ còn nhanh hơn lật sách."
"Cô rốt cuộc là ai?" Nghe những lời này, Thu Tiểu Quân cảm giác được cô ta tới là không tốt, "Cô vì sao lớn lên lại giống em gái tôi như đúc?"
"Hừ, Thu Tiểu Quân, ngươi cho rằng ta nguyện ý lớn lên cùng em gái ngươi giống nhau như đúc sao?" Cô gái hừ một tiếng, cười lạnh hỏi lại.
"Cô biết tôi trước kia sao?" Cô trước sau không hiểu chút nào. "Chúng ta trước kia có thù oán?"
"Đúng vậy, ta biết ngươi."Cô ta dương dương cằm, cắn răng nói, "Chúng ta biết nhau được một ngày, vừa vặnlà ngày ngươi thất tình, ngày hôm đó, ta hảo tâm cho ngươi lên xe của ta."
"Cô là Bạch Trục Nguyệt?" Cô rực rỡ hiểu ra, kích động không thôi nhìn cô ta,"Bạch Trục Nguyệt, cô còn sống? Vẫn là, cô, cô cũng giống ta... là quỷ?"