Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 87: Nữ nhân hạ lưu

"Ha ha, ta là người hay là quỷ, ngươi đoán đi." Cô gái tướng mạo Thu Tiểu Hi thừa nhận mình chính là Bạch Trục Nguyệt, nhìn gương mặt tràn ngập kinh ngạc của Thu Tiểu Quân, hai tay ôm ngực cười lạnh.

"Cô là quỷ." Thu Tiểu Quân tự hỏi, mấy giây sau xác định cô ta nhất định là quỷ, nhưng lại không hiểu vì sao lại có bộ dáng của em gái mình Thu Tiểu Hi, "Cô vì sao lại biến thành hình dạng của em gái tôi?"

"Hừ, còn không phải bởi vì ngươi." Bạch Trục Nguyệt tràn ngập hận ý, lạnh lùng nói, "Nếu không phải ngươi chiếm hữu mặt của ta, ta cũng sẽ không thay đổi thành cái dạng này ngày hôm nay."

Cô tưởng, nhất định ở đây có hiểu lầm gì, vội vàng giải thích: "Bạch Trục Nguyệt, tôi cũng không nghĩ đến có khuôn mặt của cô, nhưng tôi không có cách nào khác, ba của cô biến tôi thành con quỷ, khi tôi tỉnh lại trong bộ dáng của cô, lúc ấy tôi thật hoảng sợ, nếu có thể lựa chọn, tôi khẳng định sẽ muốn có khuôn mặt trước kia của tôi..."

"Thu Tiểu Quân, ngươi đừng giải thích." Bạch Trục Nguyệt nghe được vẻ mặt không kiên nhẫn, "Ngươi biết không, ngươi chính là cái ôn thần, hai năm trước ngày hôm đó, nếu ta không gặp ngươi liền sẽ không phát sinh tai nạn xe cộ mà chết đi, càng sẽ không làm cho ngươi cướp đi mặt của ta, câu dẫn học trưởng Thiếu Đình."

Cái gì? Cô ta như thế nào lại đem vụ tai nạn kia trách tội lên đầu mình? Hai năm trước rõ ràng cô ấy say rượu lái xe, rõ ràng là cô ấy sai mà?

Cô ta nói như vậy, Thu Tiểu Quân cảm thấy mình bị vô cùng oan uổng, "Bạch Trục Nguyệt, sự kiện hai năm trước, cô sao lại có thể đổ lên đầu của tôi?"

"Ta không trách ngươi, vậy thì trách ai?" Bạch Trục Nguyệt trừng lớn đôi mắt, oán hận lớn tiếng nói, "Ngày hôm đó ngươi mà không lên xe ta, ta sẽ không phải chết, càng không làm cho ngươi có được gương mặt của ta đi gạt học trưởng, làm học trưởng yêu ngươi."

Thu Tiểu Quân lợi dụng mặt cô ta đi mê hoặc Mạc Thiếu Đình, làm cô ta căm hận tới cực điểm.

"......" Cô ta vô cớ gây rối như vậy, Thu Tiểu Quân không biết nên nói những gì.

"Thu Tiểu Quân, ngươi lợi dụng mặt ta cướp đi người đàn ông thuộc về ta, tình yêu của ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi." Cô ta dương dương lông mày, nghiến răng nghiến lợi nói.

Thu Tiểu Quân hết đường nói, dùng sức xoa xoa cái trán, thực bất đắc dĩ nhìn cô ta, "Phát sinh loại sự tình này, không phải ý tôi mong muốn."

"Không phải ý ngươi mong muốn? Chẳng lẽ là ý ta mong muốn?" Cô biện giải, Bạch Trục Nguyệt cảm thấy thực sự buồn cười, "Thu Tiểu Quân, ngươi cướp đi đồ vật vốn thuộc về ta, một ngày nào đó ta sẽ lấy lại, ngươi ở đó chờ coi." Lạnh giọng nói xong, thân mình vừa chuyển nháy mắt cô ta đã biến mất.

Có bản lĩnh như vậy, xem ra cô ta thật sự là quỷ, không thể nghi ngờ nữa.

Thời khắc nhìn thấy cô ta, Thu Tiểu Quân còn tưởng rằng em gái sống lại, không nghĩ tới vui mừng chưa bao lâu, tâm lại mất mát cực độ. "Ách ~" ưu thương thở dài, cô bước đến ban công, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tay giơ lên đầu, tràn ngập nghi hoặc nhìn lên bầu trời đêm thần bí...

Bạch Trục Nguyệt vì lý do gì hiện tại mới đến tìm ta? Cô ta là quỷ, tại sao lại có độ ấm của con người?

Còn có, cô ta vì sao có bộ dáng của em gái?

Em gái chết, có quan hệ với Mạc Hoa Khôi sao? Có thể có ẩn tình khác hay sao? Ta có phải hiểu lầm Mạc Hoa Khôi hay không?

Đủ loại nghi hoặc chồng chất trong đầu cô như núi, cô thật hy vọng là mình hiểu lầm Mạc Hoa Khôi. Suy tư vài phút, cô cắn cắn khóe môi, nhắm mắt lại niệm chú, trong giây lát người đã biến mất rồi xuất hiện ở làng chài Thu Sương.

Cô đi vào phòng ngủ em gái, tìm lại quyển nhật ký, sau đó nhìn thật kỹ càng lại, cuối cùng phát hiện những dòng cuối cùng dường như so với chữ viết của em gái có điểm không giống nhau.

Vì sao chữ viết trước vào sau lại không giống nhau? Chẳng lẽ, trang cuối cùng không phải là do em gái viết sao?

Cô nghi hoặc khó hiểu, suy nghĩ rồi mang theo nhật ký trở về. Ngày hôm sau trời sáng liền đem đến chỗ giám định, khẩn trương đem nhật ký giao cho nhân viên ở đó, "Vui lòng kiểm tra quyển sổ nhật ký này, nội dung có phải do một người viết hay không."

Một lát sau, giám định kết quả ra tới.

"Chỉ có trang cuối cùng là người khác viết." Giám định viên trả lời.

Nghe vậy, đôi mắt cô lập tức ướt, trong lòng khổ sở lên đến cực điểm, đau quặn lên.

Bởi vì, hiện tại cô xác định mình đã hiểu lầm Mạc Hoa Khôi, hắn là vô tội, em gái chết không có một chút quan hệ nào với hắn.

Trừ bỏ việc xác định em gái chết không liên quan nào đến Mạc Hoa Khôi, cô còn xác định em ấy không phải tự sát mà bị người mưu sát, trong lòng minh bạch, trang cuối cùng này chính là hung thủ gϊếŧ chết em gái mình. Người kia cố ý làm mình hiểu lầm việc em gái bị chết có quan hệ tới Mạc Hoa Khôi, giá họa cho hắn, làm di dời lực chú ý của mình.

Ách, cái người gϊếŧ chết em, hại mình hiểu lầm Mạc Hoa Khôi, đến tột cùng là ai?

Bạch Trục Nguyệt tới tìm mình, cô ta có dáng người, dung mạo của em gái, cái chết của em có liên hệ tới cô ta và cha cô ta Bạch Hoa sao?

Mỗi nghi hoặc đều giống như búa ta gõ vào đầu, cô ưu thương đi ra khỏi phòng giám định, phát hiện trời đang mưa tí tách.

Nếu như ngày thường, nhìn đến dưới bầu trời mưa, mặc kệ gặp được cái gì không vui, tâm tình của cô nhất định sẽ rất tốt. Nhưng hôm nay dưới bầu trời mưa, cô chẳng thấy cao hứng chút nào, nghĩ đến ng đang nằm hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, tim lại trở nên trầm trọng cùng tự trách.

Hoa Khôi, Hoa Khôi...

Lúc này, người cô muốn gặp nhất chính là hắn, không để ý tới ánh mắt của bất kỳ ai, đi vào trong mưa, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống, đi đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, toàn thân cô đều ướt đẫm, mọi người đều dùng ánh mắt nhìn cô như quái vật.

Cô biết, lôi thôi như vậy ở trong mắt người khác mình giống như người điên. Bất quá, cô cảm thấy không quan hệ, thật sự không quan hệ, kẻ điên thì sao, quái vật lại như thế nào, dù sao mình cũng là nữ quỷ, không phải người, hà tất phải để ý người khác nhìn mình như thế nào?

Có lẽ hình tượng cô quá dọa người, cô còn chưa đi đến phòng bệnh Mạc Hoa Khôi đã bị hai người hộ sĩ vẻ mặt khinh thường chặn lại.

"Tiểu thư, mời cô rời khỏi bệnh viện chúng tôi." Hộ sĩ A nói.

"Tiểu thư, nơi này không phải khoa tâm thần, khoa tâm thần ở lầu bốn." Hộ sĩ B nói.

Các cô ấy nói, Thu Tiểu Quân ngoảnh mặt làm ngơ, tay duỗi ra, dễ như trở bàn tay đẩy các cô ra, ngay sau đó bước nhanh đi vào phòng bệnh cao cấp của Mạc Hoa Khôi.

Nói đến cũng vừa khéo, hôm nay Âu Dương Kiện Vũ đang ở trong phòng bệnh của Mạc Hoa Khôi, nghe tiếng đẩy cửa thì nhìn qua, nhìn đến Thu Tiểu Quân cả người ướt đẫm, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, "Em sao lại thành ra dạng này?"

"Kiện Vũ, em có lời muốn nói với Hoa Khôi, anh có thể đi ra ngoài một lát, để em một mình nói chuyện với anh ấy không?" Cô không trả lời hắn mà nhìn Mạc Hoa Khôi nằm trên giường, đi đến trước mặt hắn, nhìn hắn cầu xin.

Âu Dương Kiện Vũ có chút không vui nhíu nhíu mày, "Có nói cái gì anh không thể nghe sao?"

"Ách ~ ách ô ~ Kiện Vũ, cầu xin anh." Cô trong lòng thật quá khó tiếp thu, nhịn không được bật khóc, bộ dáng thật nhu nhược đáng thương, làm người đau lòng không thôi, "Ách ô ô, có chút lời nói em chỉ nghĩ đến nói với một mình anh ấy thôi, không muốn bất luận người nào khác biết, ách ~ ách ô ô..."

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Kiện Vũ thấy cô yếu ớt như vậy, thương tâm thống khổ khóc như vậy, ngực không chỉ đột nhiên nặng nề chua xót, còn cảm thấy thật đau.

Trầm mặc vài giây, hắn cuối cùng là lo lắng cho cô, cũng là đau lòng cho cô, đôi mắt thâm thúy thật sâu nhìn mặt cô, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc nữa, anh đi ra ngoài ." Nói xong, liền hơi hơi cúi đầu đi ra phòng bệnh, cũng đóng cửa phòng bệnh lại cho cô.

Âu Dương Kiện Vũ đi rồi, phòng bệnh chỉ còn có cô cùng Mạc Hoa Khôi vẫn ngủ say.

Trong lòng cô áy náy cùng thống khổ thật không thể miêu tả được, nước mắt tràn ra, quỳ gối bên mép giường Mạc Hoa Khôi, đôi tay cầm tay hắn, tràn ngập hối hận nhìn mặt hắn tái nhợt, khàn khàn khóc lóc nói: "Ách ô, Hoa Khôi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là em hiểu lầm anh."

"Ách ô, Hoa Khôi, nói cho em, làm thế nào mới có thể đền bù sai lầm với anh đây?"

"Hoa Khôi, Hoa Khôi, anh mau tỉnh lại được không? Em cam đoan khi anh tỉnh lại, em nhất định sẽ yêu anh thật nhiều."

"Ách ô ô ~ ách ô ô ~ Hoa Khôi, Hoa Khôi, em yêu anh, em yêu anh......"

Ngày hôm nay, cô quỳ gối bên giường hắn, nói với hắn thật nhiều, nước mắt chảy đến khô, thanh âm khàn hẳn mới chậm rãi từ từ đứng lên, cong người, ôn nhu hôn lên môi hắn, hy vọng hắn có thể cảm nhận được độ ấm của mình.

Lúc Âu Dương Kiện Vũ tiến vào, nhìn đến đúng là lúc cô khom người hôn Mạc Hoa Khôi, trong lòng đột nhiên không kịp phòng ngừa cảm thấy thật buồn, trên mặt cũng tối tăm ảm đạm, nghĩ nghĩ, lại rời khỏi phòng bệnh, lặng lẽ đóng cửa lại.

Một giờ sau, Thu Tiểu Quân mới đi ra khỏi phòng bệnh, quay đầu liền thấy được thân ảnh cô đơn của hắn đứng ở hành lang hút thuốc.

"Kiện Vũ, cảm ơn anh." Do dự trong chốc lát, cô đi đến bên người hắn, nhu nhu nói.

"Cảm tạ anh cái gì?" Âu Dương Kiện Vũ hơi hơi xoay người, tắt thuốc lá trong tay, nhìn mặt cô trầm giọng hỏi.

"Cảm ơn anh hôm nay không mắng em." Cô biết, chính mình thật sự nên bị mắng.

Âu Dương Kiện Vũ ngơ ngác, nhàn nhạt cười cười, nhìn lại y phục ẩm ướt trên người cô, quan tâm nói: "Mau trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm."

"Vâng." Đôi mắt cô còn chút ướt, cười gật gật đầu.

...

Về đến nhà, cô tắm rửa xong thì ngồi ở sô pha, vắt hết óc suy nghĩ việc em gái bị chết.

Bỗng nhiên, cô nghĩ ra cái gì, lập tức đi ra cửa tới trước cửa phòng Jack, vội vàng ấn vang chuông cửa.

Thực mau, Jack mở cửa, nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra một mạt nụ cười mê người.

"Jack, giúp em chuyện này gấp." Cô nhìn mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Hắn cười cười, không chút do dự gật đầu, "Không thành vấn đề."

Hắn yêu cô, chuyện của cô liền giống như chuyện của hắn, mặc kệ cô muốn mình giúp cô gấp chuyện gì, hắn đều sẽ không màng tất cả mà trợ giúp.

...

Nhiều việc sâu kín thần bí đều sẽ tiến hành lặng lẽ lúc trời đêm.

Buổi tối hôm nay, Thu Tiểu Quân đi bệnh viện.

Mà Jack đi đến làng chài Thu Sương, đi đến phần mộ em gái Thu Tiểu Quân, vung tay lên, một lực thật mạnh xốc phần mộ lên, lộ ra một khối thi thể hoàn toàn thối rữa...

...

Buổi tới, Mạc Thiếu Đình lái xe với hy vọng thật lớn đi đến chung cư Thu Tiểu Quân.

Vì giữ gìn tình cảm của hắn và Thu Tiểu Quân, hắn thật sự tích tực, buổi sáng đã tới chung cư một lần nhưng cô không có nhà, không nghĩ buổi tối lại tới chậm một chút, Thu Tiểu Quân đã rời đi, ấn chuông cửa một hồi lâu đều không có người mở cửa.

Ách, Trục Nguyệt, em lại không có ở nhà sao? Lúc này, có phải em ở bệnh viện chăm sóc Mạc Hoa Khôi không?

Trục Nguyệt, chúng ta không cần lại bỏ lỡ nhau, có được không? Anh yêu em, anh thật sự yêu em, anh chưa từng yêu ai đến như vậy.

Biết không, em luôn là làm cho anh lo được lo mất, anh rất sợ có một ngày sẽ mất đi em.

Hắn đứng ngoài cửa, tối tăm phiền muộn, một lát sau chậm rãi xoay người, chuẩn bị rời chung cư đi bệnh viện, xem cô có phải đang ở bệnh viện chăm sóc Mạc Hoa Khôi hay không.

"Kẽo kẹt", không nghĩ tới, hắn mới vừa quay người lại, cửa phòng Thu Tiểu Quân mở ra.

"Trục Nguyệt......" Nghe được tiếng mở cửa, hắn kích động lại vui sướиɠ, mỉm cười nhanh chóng xoay người, chính là không tưởng được, người mở cửa không phải là Thu Tiểu Quân mà là em gái Thu Tiểu Hi, trong nháy mắt thất vọng cùng mất mát ngập đầy tim hắn.

Bạch Trục Nguyệt nhìn đến hắn, trong lòng thật cao hứng, trên mình mặc cái váy ngủ màu đỏ nửa trong suốt, nhìn đến khuôn mặt hắn tuấn khí đến bức người, ôn nhu cười nói: "Mạc tiên sinh, anh tới tìm chị em Bạch Trục Nguyệt sao?"

Ngày hôm nay cô ta vẫn luôn ẩn thân đi theo hắn, hôm nay hắn đi nơi nào, mới vừa rồi ở ngoài cửa Thu Tiểu Quân biểu lộ biểu tình gì, cô ta đều rành mạch. Thấy hắn chuẩn bị rời đi, lúc này mới linh cơ vừa động tiến vào trong phòng Thu Tiểu Quân, mặc áo ngủ vào, có ý đồ khác mà mở cửa.

"Trục Nguyệt là chị của cô?" Mạc Thiếu Đình nghi hoặc nhìn cô ta. "Hai người là chị em họ sao?"

"Em tên là Thu Tiểu Hi, là chị em ruột thất lạc nhiều năm với chị ấy." Cô ta gợi lên khóe miệng, "Chị ấy không phải tên Bạch Trục Nguyệt, mà tên đúng là Thu Tiểu Quân."

"Thu Tiểu Quân?"

"Đúng vậy, chị ấy kỳ thật kêu Thu Tiểu Quân."

"Vậy à." Hắn nửa tin nửa ngờ.

"Vào đây ngồi chờ đi, đợi chút chị em sẽ về." Cô ta cười thật mê người, ôn nhu nói.

Mạc Thiếu Đình nghĩ nghĩ, vào phòng, ngồi trên sô pha ở đại sảnh, "Cô biết chị cô đi nơi nào không?"

"Không biết." Cô ta làm cho hắn một ly cà phê, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, "Uống cà phê đi."

"Cảm ơn." Mạc Thiếu Đình tiếp nhận cà phê, ưu nhã uống một ngụm, phát giác cô ta dựa rất gần mình, có thể ngửi được mùi nước hoa trên người cô ta, thân mình hắn liền di chuyển ra xa một chút, cùng cô ta vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

A, hắn còn rất chính nhân quân tử sao.

Hành động nho nhỏ này của hắn không thể nghi ngờ làm cho Bạch Trục Nguyệt càng thêm thích, càng thêm yêu, càng muốn được hắn. Thừa lúc hắn không chú ý, đầu hơi hơi uốn éo, lặng lẽ kề sát đầu hắn thổi một hơi, "hô ~"

"Ách, buồn ngủ quá." Thật nhanh, Mạc Thiếu Đình liền thấy cực kỳ buồn ngủ, mặc kệ trong lòng cỡ nào không muốn ngủ, trên dưới mí mắt đều đã đánh nhau. Cuối cùng hai mắt nhắm lại, ngã vào trên sô pha.

Cô ta biết, trong vòng tám giờ hắn sẽ không tỉnh. Nhìn tuấn dung đang ngủ mê người của hắn, trong lòng thật mỹ miều, ngồi xổm ở cạnh sô pha, nâng tay lên ôn nhu vuốt ve khuôn mặt tuấn tú, "Học trưởng, anh biết không, anh hiện tại so với hai năm trước còn muốn soái hơn, còn có mị lực hơn."

Nói đến đây, cô cúi đầu hôn hôn đôi môi gợi cảm, tim lập tức đập gia tốc, "Học trưởng, anh là của em, em muốn anh." Nghĩ đến việc xảy ra kế tiếp, thanh âm cô ta trở nên khàn khàn, vừa nói vừa cởϊ áσ ngủ, lộ ra thân thể mê người...

...

Bệnh viện......

"Hoa Khôi, anh có nghe được em nói chuyện không?" Thu Tiểu Quân ôn nhu cầm tay Mạc Hoa Khôi, nhìn mặt hắn, bên tai hắn tràn ngập thâm tình, "Hoa Khôi, không cần ngủ nữa, mau tỉnh lại được không? Tỉnh rồi, chúng ta cùng đi bờ biển, xem mặt trời mọc, xem mặt trời lặn, có được không?"

Những lời này nói với hắn cả trăm, cả ngàn lần, cô cũng không cảm thấy mệt.

Hiện giờ cô chỉ hy vọng hắn có thể bình an tỉnh lại, cái gì khác cô cũng không cầu.

"Hoa Khôi, chỉ cần anh tỉnh lại, em thề với anh, em sẽ không lại làm anh thất vọng, em sẽ yêu anh thật nhiều, làm cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này."

"Hoa Khôi, em sẽ đem hết tình yêu của em cho anh, anh muốn em làm gì em đều nguyện ý, chỉ cần anh tỉnh lại."

Cô cứ như vậy không biết mỏi mệt ở bên tai hắn kể ra tâm ý của mình, hy vọng cỡ nào hắn có thể lập tức tỉnh lại, ôm mình vào ngực. Chính là, trời không chiều lòng người, hắn vẫn không có cảm giác, vẫn thâm trầm yên lặng, đôi mắt sẽ không chớp, ngón tay cũng sẽ không động.

"Hoa Khôi...... Hoa Khôi......"

Thật lâu, hắn vẫn không một chút phản ứng, cô không tránh được cảm thấy thật thương cảm, trong lòng ưu thương lại khó chịu, lại muốn khóc, đôi mắt bắt đầu ẩn ẩn lệ quang.

"Ách ~ ách a ~" Không biết vì cái gì, chỗ ngực cô đột nhiên đau lên, không chỉ có thế, còn có một loại khó chịu hít thở không thông.

Ách, ta đây là làm sao vậy? Thân thể này như thế nào lại bị khó chịu như vậy?

Cô không hiểu một chút nào, suy tư một hồi, trong miệng niệm một câu chú ngữ, tập trung tâm lực nhắm mắt lại...

Đôi mắt vừa nhắm lại, trong óc cô thật mau hiện ra cảnh Bạch Trục Nguyệt ở trong nhà mình đưa cà phê cho Mạc Thiếu Đình, thổi một hơi vào Mạc Thiếu Đình, ngay sau đó cũng hiện ra Bạch Trục Nguyệt cởϊ áσ ngủ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hôn lên Mạc Thiếu Đình...

Bỗng nhiên, cô mở mắt, kinh ngạc phát hiện, trán mình thế nhưng lại toát đầy mồ hôi lạnh, "Ách, Bạch Trục Nguyệt, cô sao lại có thể làm như vậy?"

Cô cũng không cảm thấy mình yêu Mạc Thiếu Đình, nhưng khi đến Bạch Trục Nguyệt sẽ làm ra chuyện này đối với hắn, trong lòng lại buồn bực đến cực điểm, nghĩ nghĩ, lập tức đứng lên, xoay người một cái nhanh chóng biến mất ở phòng bệnh.

Cô không biết, thời khắc cô biến mất đi, Mạc Hoa Khôi nằm trên giường bệnh ẩn ẩn giật giật ngón tay...