Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 77.2: Phát điên lên đi, tiểu yêu tinh! (2)

Bữa sáng được bày ra ở trên một thảm cỏ xanh biếc, khi Mạc Thiếu Đình lôi tay Thu Tiểu Quân tới chỗ dùng cơm thì đã 8 giờ rưỡi sáng.

"Phụ vương, mẫu hậu, Thanh Nhã, thực xin lỗi, để mọi ngươi đợi lâu." Mặt hắn tươi cười, hướng xin lỗi đến ba người tới sớm.

"Biết thì tốt." Âu Dương Cảnh có chút không vui nói.

"Trục Nguyệt, ngồi đi." Mạc Thiếu Đình đối với Thu Tiểu Quân có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, hắn làm lơ người chung quanh, kéo ra ghế dựa cho cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy quốc vương cùng vương hậu Vụ quốc, Thu Tiểu Quân cảm thấy thật áp lực, trước khi ngồi xuống thành ý hướng bọn họ khom lưng, "Quốc vương bệ hạ, vương hậu, xin chào."

Mặt Mạc Thanh Nhã cơ hồ thành một khối giẻ lau, khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm mặt Thu Tiểu Quân, không thể nhịn được nữa nói: "Thiếu Đình ca, cô ta không có tư cách dùng cơm cùng chúng ta."

Nghe cô ta nói ra lời vũ nhục người khác như vậy, Thu Tiểu Quân cũng không vội, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra vẻ văn tĩnh, dường như cô đã biết, chính mình không phản bác cũng sẽ tự có người khác bênh vực...

Mạc Thiếu Đình trên mặt ý cười không giảm, nhìn đến người phụ nữ bên cạnh không lên tiếng nào, một tay nâng lên thân mật ôm vai cô, ngay sau đó nhìn khuôn mặt khó coi của Mạc Thanh Nhã, nói: "Thanh Nhã, nếu nói cô ấy không có tư cách, vậy em càng không có tư cách."

Mạc Thanh Nhã lập tức bị đả kích cực hạn, trong lòng đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp chợt trắng chợt đen, xấu hổ tới cực điểm, "Thiếu Đình ca, anh...?"

"Thanh Nhã, Thiếu Đình, hai người đều đừng nói nữa, mau dùng bữa sáng đi, đồ ăn mau lạnh rồi." Cố Mộng Mộng ngắt lời Mạc Thanh Nhã, tựa hồ cảm thấy lời nói Mạc Thiếu Đình có điểm quá phận, khi bà ôn nhu nói những lời này thì nhìn Mạc Thiếu Đình vẻ trách cứ. Không tưởng vừa nhìn tới, phát hiện mắt trái hắn có chút sưng đỏ, ý trách cứ lập tức thay đổi thành lo lắng, "Thiếu Đình, mắt trái con bị sao vậy? Sao lại đỏ đỏ sưng sưng?"

Mạc Thiếu Đình giống như có điểm ngượng ngùng, trộm nhìn Thu Tiểu Quân ngồi kế bên, cười cười nói: "Mẫu hậu, con hôm nay đặc biệt hưng phấn, trong lúc đi ra đây ăn sáng thì không cẩn thận đυ.ng vào cửa."

"Ai, hưng phấn chuyện gì mà đi đường như không có mắt?" Cố Mộng Mộng lộ ra vẻ như tức giận, nhưng lời nói lại tràn đầy quan tâm cùng đau lòng, "Sau này phải cẩn thận hơn, chút nữa ăn sáng xong, kêu bác sĩ Lưu đến xem thế nào."

"Vâng, con sẽ làm." Hắn cười gật đầu, mặt ngoài nhìn như thật đứng đắn, nhưng dưới khăn trải bàn lại làm một ít việc lén lút. Hắn lặng lẽ duỗi đến dưới chân Thu Tiểu Quân, dùng mũi chân chạm vào cẳng chân mẫn cảm của cô.

Cmn, loại hành vi này giống như là hành vi cũng một Hoàng thái tử sẽ làm sao?

Thu Tiểu Quân có điểm dở khóc dở cười, mày ẩn ẩn nhíu nhíu, rồi cũng chỉ đơn giản muốn cùng hắn chơi, cùng điên với hắn. Cô lặng lẽ cởi giày cao gót, dùng mũi chân trần trụi gợi lên một chút, một chút, hướng lên phía trên quần tây chọc cảm quan cũng hắn...

Thật mau, thân thể Mạc Thiếu Đình thay đổi ngay, nơi nào đó sưng to đến không chịu nổi, trong lòng cũng ngứa ngáy, trong quá trình ăn sáng thật cảm thấy toàn tâm viên ý mã.

Mạc Thanh Nhã ngồi đối diện hai người, nhớ tới hình ảnh dây dưa trên giường của họ thì một bụng hỏa khí, bị tức tới no, căn bản ăn không vô bất cứ thứ gì, đôi mắt ghen ghét cùng phẫn hận chưa bao giờ dời khỏi mặt Thu Tiểu Quân.

Bỗng nhiên trên mặt cô ẩn hiện một nước, suy nghĩ rồi cố ý đem một con dao thả rơi xuống bàn, ngay sau đó vén khăn bàn lên cúi người xuống nhặt.

Trong nháy mắt, cô thấy được ngón chân Thu Tiểu Quân cư nhiên dưới khăn bàn đang duỗi tới chỗ đũng quần nhô cao của Mạc Thiếu Đình, khuôn mặt tức giận từ hồng rồi lại biến đen.

Ách, Bạch Trục Nguyệt, quả thật là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, lúc ăn cơm cũng câu dẫn Thiếu Đình ca của ta, làm ra loại hành vi đồi phong bại tục như thế này.

Thật quá đáng, quá không biết xấu hổ, ngươi là cái đồ dâʍ đãиɠ, hôm nay ta không cho người một chút gian nan ta liền không phải là Mạc Thanh Nhã. Hừ, ta nhất định phải làm ngươi mất mặt trước mặt quốc vương thúc thúc cùng vương hậu a di. Ngươi tưởng cướp đi Thiếu Đình ca, danh vị thái tử phi của ta, không có cửa đâu!

Cô nhìn ngón chân Thu Tiểu Quân, trong lòng âm độc mắng chửi không ngừng, bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp, lén gỡ xuống ngực châm trên váy mình, chui vào phía dưới bàn đem váy Thu Tiểu Quân đính vào khăn trải bàn.

Làm tốt xong hết thảy, cô lập tức nhặt lên dao nĩa rồi ngồi thẳng, khóe miệng ẩn cười, tâm tình thật tốt chờ người nào đó rơi vào bẫy.

Thu Tiểu Quân đối với đồ ăn không một chút hứng thú, nhưng không muốn để họ nhìn mình như quái nhân, nên vẫn phải cầm lấy dao nĩa giả vờ ngon miệng ăn vài món đồ ăn.

Ăn một lát, bụng cô có chút đau, lễ phép khéo léo nói: "Quốc vương bệ hạ, vương hậu, mọi người từ từ dùng bữa, con đi nhà vệ sinh một lát." Nói xong thu hồi bàn chân đặt ở đũng quần Mạc Thiếu Đình, mang giày cao gót vào ưu nhã đứng lên, xoay người đi, không nghĩ tới vừa mới bước đi một bước, khăn trải bàn đã bị cô kéo lên, đồ ăn trên bàn cơm tất cả đều rớt xuống hướng mặt đất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ánh mắt cô kinh ngạc chợt lóe, hai tay hành động thật mau, chớp mắt không chỉ có đem toàn bộ bàn ăn đều vững vàng tiếp ở trong tay, còn đem tất cả đồ trên bàn đều châu về hợp phố đặt lại trên bàn ăn.

"......"

"......"

"......"

"......"

Khoảnh khắc đó, Âu Dương Cảnh, Cố Mộng Mộng, Mạc Thiếu Đình, cùng với người khởi xướng sự kiện lần này Mạc Thanh Nhã nhìn đến choáng váng, một chữ cũng không nói nên lời.

Đã xảy ra quan hệ với Mạc Thiếu Đình, Thu Tiểu Quân tự nhiên biết thân nữ quỷ của mình lại tăng bản lĩnh, lúc này có thể nhanh như vậy tiếp được mọi thứ thiếu chút nữa rớt xuống khỏi bàn ăn, cô không cảm thấy kỳ quái, cũng không cảm thấy kỳ diệu.

Cô nhìn họ đang há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ cười vừa tự tin lại đương nhiên, sau đó khom người gỡ ra cái trâm cài thiếu chút nữa hại mình, nhìn Mạc Thanh Nhã nhẹ nhàng hỏi: "Mạc tiểu thư, xin hỏi đây là trâm cài của cô phải không?"

Mạc Thanh Nhã lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn xem cả gia đình Mạc Thiếu Đình, lập tức khẩn trương thề thốt, "... Ngươi, ngươi nói bậy, ta không có trâm cài xấu như vậy đâu."

Lúc này, Cố Mộng Mộng cẩn thận nhìn trâm cài kia, sau đó lại nhìn Mạc Thanh Nhã không biết khi nào đã không còn trâm cài trên váy, hơi có chút thất vọng chứng nhận: "Thanh Nhã, trâm cài này hình như là của cháu."

"Vương hậu a di, cháu, cháu..." Nhân chứng vật chứng đầy đủ hết, cô nghẹn lời, không dám nhìn sắc mặt Mạc Thiếu Đình, hận không thể chui vào cái hầm nào đó biến mất đi.

Vẫn là câu nói kia, hại người chính là hại mình, nói xấu đi là, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Cố Mộng Mộng nghĩ đến Mạc Thanh Nhã là con gái Mạc Kỳ và Nhϊếp Hồng Phỉ, bạn tốt của mình và Âu Dương Cảnh, cũng không muốn làm khó cô, khẽ cười, nhìn Thu Tiểu Quân vẻ mặt ôn hòa nói: "Thanh Nhi hay đùa giỡn như vậy, hy vọng con không lấy làm phiền lòng."

Khi nào nên rộng lượng, khi nào nên keo kiệt, Thu Tiểu Quân rất rõ ràng, nhìn Mạc Thanh Nhã, đắn đo rồi cười nói: "Vương hậu, người yên tâm, con sẽ không chấp nhặt với tiểu thư Thanh Nhã."

Chấp nhặt?

"......" Nghe thấy từ này, mặt Mạc Thanh Nhã nóng ran, muốn lớn tiếng mắng loạn Thu Tiểu Quân một hồi, nhưng tự biết đuối lý, hơn nữa cha mẹ Mạc Thiếu Đình, đương kim quốc vương cùng vương hậu đều ở đây cho nên cô cũng không dám phát hỏa, chỉ có thể chịu đựng.

"Quốc vương bệ hạ, vương hậu, Thái Tử điện hạ, các người tiếp tục dùng bữa sáng đi, hy vọng vừa rồi tiểu nhạc đệm không có ảnh hưởng đến các vị." Thu Tiểu Quân cười nói, sau đó làm như chưa từng phát sinh chuyện gì, xoay người ưu nhã hướng đến toilet.

"Thanh Nhã, về sau không thể nghịch ngợm như vậy nữa." Cố Mộng Mộng nhìn theo bóng dáng Thu Tiểu Quân, đối Mạc Thanh Nhã nửa phần từ ái nửa phần nghiêm túc nói.

"Vương hậu a di, con biết." Mạc Thanh Nhã lập tức rưng rưng cười gật đầu, khi nói lộ ra vẻ mặt như biết sai sẽ sửa, sau đó đứng lên vẻ mặt ngoan ngoãn cười nói: "Quốc vương thúc thúc, vương hậu a di, Thiếu Đình ca, mọi người dùng từ từ, con cũng đi toilet xin lỗi riêng cô ấy."

"Ừ, đi đi." Cố Mộng Mộng lộ ra nụ cười vừa lòng.

"Vâng." Cô lập tức xoay người, không ai phát hiện vừa xoay người đi, tươi cười ngoan ngoãn trên mặt đã biến dạng trở thành âm độc đáng sợ.

Mạc Thiếu Đình nhìn nhìn bóng dáng Mạc Thanh Nhã, giống như nhớ tới cái gì, khuôn mặt anh tuấn có vẻ có chút ám trầm.

Cố Mộng Mộng đã gần 50, nhưng cũng giống như Hạ Tiểu Thỏ, thân thể được bảo dưỡng thích đáng nên nhìn vẫn còn rất phong vận, uống một ngụm sữa nhìn Mạc Thiếu Đình hơi hơi mỉm cười: "Thiếu Đình, cô ấy tên gọi là gì?"

"Mẫu hậu, cô ấy là Bạch Trục Nguyệt." Nói đến cô, trên mặt hắn lúc này mới tươi cười trở lại.

"Nếu mẫu hậu không có nhớ lầm, cô ấy là người phụ nữ đầu tiên con tự mình mang về hoàng cung?"

"Đúng vậy, không sai."

"Nếu đối với cô ấy thật có cảm tình thì về sau đối đãi cô ấy thật tốt đi, mẹ không hy vọng con trai của mẹ là người không chịu trách nhiệm, chỉ biết đùa bỡn phụ nữ." Cố Mộng Mộng tựa hồ nhìn ra hắn đối với Thu Tiểu Quân thật có cảm tình, cao hứng mà nói ra những lời thấm thía này.

"Ha hả ~" Hắn kiêu ngạo lại tự tin cười ra tiếng, "Mẫu hậu, người yên tâm đi, con trai mẫu hậu tuyệt đối không phải loại người đùa bỡn phụ nữ."

"Người phụ nữ này, con khống chế được cô ấy sao?" Lúc này Âu Dương Cảnh có thâm ý khác.