"Phụ vương, con cần phải khống chế cô ấy sao?" Mạc Thiếu Đình cảm thấy vấn đề này hỏi đến có chút buồn cười, "Tình yêu cùng khống chế không liên quan với nhau."
Âu Dương Cảnh nghĩ nghĩ, nhìn đến ái thê còn phong vận ngồi bên cạnh, cười tán đồng, "Ha ha, có lẽ xác thật là như vậy."
"Thiếu Đình, Thanh Nhã đã rất thích con từ rất lâu rồi, lần này con mang Bạch tiểu thư về hoàng cung, cô ấy nhất định thật thương tâm, mẫu hậu hy vọng con sớm nói chuyện rõ với cô ấy." Lặng im mấy giây, Cố Mộng Mộng băn khoăn nói: "Đừng làm cho cô ấy càng lún càng sâu, làm ra việc ngốc nghếch gì."
Hắn khóe môi như suy tư gì, "Mẫu hậu, người yên tâm, con biết nên làm như thế nào."
...
Vào toilet, Thu Tiểu Quân đem bữa sáng ăn vào trong bụng tất cả đều phun ra.
Phun ra hết đồ ăn rồi, bụng cô không còn đau nữa, tinh thần tốt lên rất nhiều, đi đến bồn, chuẩn bị mở vòi nước rửa tay.
Không tưởng, ngay lúc này Mạc Thanh Nhã trừng mắt đi đến, nhớ tới chuyện gì, đi đến bên cạnh Thu Tiểu Quân, nhìn cổ cô không chớp mắt với ánh mắt không hiểu chút nào.
Thu Tiểu Quân quay đầu, đối diện ánh mắt dị thường của Mạc Thanh Nhã cũng không cảm thấy kỳ quái, âm thầm cười, giơ tay sờ sờ cổ mình giả vờ khó hiểu hỏi: "Mạc tiểu thư, vì sao ngươi cứ nhìn cổ của ta? Là trên cổ ta có gì, hay là cổ ta thật xinh đẹp lại gợi cảm, làm ngươi thật ghen ghét?"
Nghe nửa câu sau, Mạc Thanh Nhã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Vì sao cổ ngươi không có đến một chút vết thương nào?"
"Bởi vì trời cao chiếu cố ta, có lẽ không muốn ta chịu chút thương tổn nào?" Cô nói một cách đương nhiên, nói xong khóe miệng cố ý cười đắc ý, sau đó như nhún nhảy đi ra khỏi toilet.
Nhìn cô đi ra, Mạc Thanh Nhã hận đến ngứa răng, nhớ đêm đó mình tận mắt thấy cổ Thu Tiểu Quân bị axit ăn mòn rất kinh khủng, giờ thật không thể lý giải, cô ta lầm bầm, "Sao lại có thể như vậy, đêm đó rõ ràng axit đã hất trúng cổ cô ta mà? Không có khả năng một chút vết thương cũng không có..."
...
Mạc Thiếu Đình nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, ăn bữa sáng xong lại đem Thu Tiểu Quân về phòng ngủ, vừa đóng cửa phòng đã gấp không chờ nổi hôn lên đôi môi kiều diễm, đôi môi làm hắn hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Ách, gia hỏa có thân phận Hoàng thái tử này như thế nào lại giống một đại sắc lang ăn mãi không no?
Bị hắn nhiệt tình hôn một cách vô lại, Thu Tiểu Quân tức không được, không tức cũng không được, tuy có chút mệt mỏi nhưng nghĩ đến kế hoạch trong lòng, mà bản thân mình cũng không phản cảm với sự thân thiết của hắn, cô không đẩy hắn ra, thuận theo hắn cũng bắt đầu từ hôn môi, dần dần cầm lòng không được mở miệng ra, đầu lưỡi nhỏ hỗ trợ hắn cuồng dã quấn quít.
Bỗng nhiên, Mạc Thiếu Đình rời khỏi đầu lưỡi dính đầy nước bọt của cô, mê ly nhìn khuôn mặt hơi hơi phiếm hồng, "Bảo bối, chuyện của chúng ta khi nào em sẽ nói cho Mạc Hoa Khôi biết?"
Thanh âm hắn khàn khàn nhưng không thể nghi ngờ mang đầy vẻ nghiêm túc.
Thu Tiểu Quân có điểm ngoài ý muốn, tựa hồ không nghĩ tới hắn đang trong bộ dáng cơ khát như vậy lại có thể dừng động tác ở điểm mấu chốt mà hỏi mình vấn đề nghiêm túc này.
"Anh cảm thấy khi nào là tốt nhất?" Cô nghĩ nghĩ rồi hỏi lại hắn, thanh âm kia thập phần vũ mị nhu mì.
"Anh cảm thấy càng nhanh càng tốt."
"Được, tốt thôi, ngày mai em sẽ nói cho anh ấy biết chuyện của chúng ta." Cô ngoắc ngoắc môi cười nói, sau đó hai tay câu lấy cổ hắn, nhón chân lên chủ động hôn lên đôi môi nóng rực...
"Ách, tiểu yêu tinh...... Hôm nay, em đừng nghĩ xuống giường......" Hô hấp hắn đã sớm dồn dập, đột nhiên bế ngang cô lên, vừa hôn vừa ôm cô đi đến cái giường lớn đang mời gọi...
...
Mạc Hoa Khôi buổi sáng 7 giờ tỉnh lại, không thấy Thu Tiểu Quân lại cảm thấy có điểm bất an, gọi điện thoại lại không được, bấn an trong lòng lại tăng thêm rất nhiều.
Trục Nguyệt, sáng sớm như vậy em sẽ đi đâu, là đi công ty sao?
"Tí tách đáp tí tách~"
Bỗng nhiên di động hắn vang lên. Hắn tưởng cô gọi đến, khuôn mặt chợt bừng lên vẻ tươi cười, không ngờ mở di động ra thì thấy không phải, nụ cười trên mặt biến mất, trong lòng cảm thấy mất mát, qua vài giây mới tiếp điện thoại, "Mẹ..."
"Thanh âm như thế nào lại nghe hữu khí vô lực vậy? Còn ở ngủ nướng sao?" Đầu bên kia Hạ Tiểu Thỏ từ ái cười hỏi.
"Không có, con đã sớm rời giường."
"Phải không? Giữa trưa hôm nay đem bạn gái tới ăn cơm với mẹ đi, ba người ba của con thúc giục mẹ trở về, chiều nay hai giờ mẹ sẽ bay về Dương quốc."
Nhớ tới dưới ánh nắng đảo quốc ba người cha yêu mẹ như mạng sống, hắn có điểm buồn cười, "Dạ được."
Trước kia hắn luôn không thể lý giải bọn họ ba người cha vì cái gì mà cứ đeo theo mẹ, chỉ cần mẹ đi đâu nửa ngày là họ sẽ đứng ngồi không yên.
Hiện giờ hắn đã minh bạch, bởi vì yêu một người liền hy vọng người ấy mỗi thời mỗi khắc đều ngây ngốc kế bên mình, nhìn không thấy sẽ luôn nhớ tới người ấy, nhớ nụ cười, nhớ bộ dáng sinh khí, muốn sở hữu cô ấy mọi lúc mọi nơi.
Tắt điện thoại, hắn rời khỏi chung cư Thu Tiểu Quân, cơm sáng cũng không ăn mà đi thẳng đến công ty, đi đến phòng luyện tập người mẫu.
"Oa, Mạc tổng tới, Mạc tổng tới...... A, thật kích động......"
"Mạc, Mạc tổng buổi sáng tốt lành."
"Chào Mạc tổng."
Phòng luyện tập đã có không ít người mẫu, vừa thấy hắn không ít đều toát ra vẻ hoa si, từ sau vọt ra phía trước mặt hắn, õng ẹo tạo dáng chào hỏi.
Tình nhân trong mắt ra Tây Thi.
Thu Tiểu Quân cũng từng trước mặt hắn õng ẹo, nhưng hắn một chút cũng không bài xích, ngược lại lại thích, nhưng nhìn đến những người này thì hắn lại cảm thấy buồn nôn, mi ẩn ẩn nhíu nhíu, nghiêm túc hỏi: "Có thấy Bạch Trục Nguyệt không? Cô ấy có đến công ty không?"
"Không có."
"Không thấy được."
Kết quả thật làm hắn thất vọng, mọi người đều lắc đầu, hắn phân phó: "Nếu cô ấy tới, kêu cô ấy đến văn phòng của ta."
Trở lại văn phòng xa hoa, tinh thần hắn không tốt lên được, không biết Thu Tiểu Quân đi nơi nào, không biết khi nào cô mới xuất hiện trở lại, trong lòng hắn nặng trĩu.
10 giờ, A Hổ cầm một phần tư liệu đi đến, "Mạc tổng, Nhan tổng công ty XX đã đến rồi."
"Lần này hủy bỏ hội đàm đi, nói với hắn thân thể ta không thoải mái." Hắn nghĩ nghĩ, vỗ vỗ trán, tối tăm nói.
"Được."
"Bạch Trục Nguyệt có đến công ty chưa?"
"Còn chưa tới."
"Còn chưa tới? Ách......" Hắn đột nhiên cảm thấy đầu lại vựng lại đau, "Phái người tra ra cô ấy ở đâu."
"Vâng, tổng tài."
Đợi A Hổ rời khỏi văn phòng, hắn cầm lấy di động lần thứ N gọi đến cái số hắn đã thuộc nằm lòng, nào biết di động vẫn tắt máy như cũ.
Trục Nguyệt, vì sao em lại tắt máy? Lúc này em đang ở đâu, đang làm gì?
Ách, là em cố ý tắt máy sao? Có phải em không muốn thấy anh, không muốn anh tìm được em, cố ý trốn tránh anh?
Thế nào cũng không gọi được Thu Tiểu Quân, đầu óc hắn dần dần sinh ra một loạt vấn đề tiêu cực, càng nghĩ càng không có cảm giác an toàn, nội tâm rơi vào trạng thái thật bất an.
...
"Ách, Mạc Thiếu Đình, đừng vào nữa..." Thu Tiểu Quân chịu không nổi, "A a, mau, mau rút ra..."
"A, bảo bối, anh nói rồi, hôm nay sẽ không cho em xuống giường..." Mạc Thiếu Đình tinh lực tràn đầy, dường như đã nhiều năm chưa chạm qua phụ nữ, cho dù người đầy mồ hôi cũng không buông tha cho thân thể bên dưới, "A a, bảo bối, thân thể em rõ ràng thật hưởng thụ, mà em lại muốn từ bỏ..."
"Ách, thật sự từ bỏ." Cô khóc không ra nước mắt, "Anh tới nữa, coi chừng em đá anh một cước."
"Ha hả, lúc này còn nói mạnh miệng, xem anh trừng phạt em như thế nào." Hắn không tin, vừa nói vừa đẩy càng mạnh, làm giường kêu kẽo kẹt.
"Cmn." Hắn không biết tiết chế như thế, Thu Tiểu Quân quá mức buồn bực, cô thô tục buột miệng thốt ra, "Ách ~" thật sự không thể nhịn được nữa, chân phải vừa nhấc, dùng sức đá hướng thân thể hắn.
"Đông ~"
"A ~" Mạc Thiếu Đình không nghĩ tới cô sẽ thật sự đá, càng không nghĩ cô dễ như trở bàn tay đá hắn một cái văng xa mấy mét đến tận sô pha, lúc phản ứng lại được thì nhìn khoảng cách từ sô pha đến giường, chớp chớp mắt không tưởng tượng nổi nhìn cô ở trên giường.
Một nữ nhân bình thường có thể đá một nam nhân cao một mét tám, nặng gần 90 kí văng xa mấy mét hay sao?
Thu Tiểu Quân đối diện ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hắn, có chút khẩn trương, sợ hắn sẽ hoài nghi mình không phải người bình thường, miệng đô đô, rất muốn giải thích gì đó với hắn, nhưng nửa ngày cũng chưa nói được một câu.
"A, bảo bối, em thật là quá mãnh, quá bạo lực." Trầm mặc trong chốc lát, Mạc Thiếu Đình lại là người nói trước, che lại bộ vị bị cô đá đau, vừa tức giận nói vừa giống như khó chịu tiến từng bước một đến chỗ cô.
Nhìn hắn như vậy, có phải mình đã thật đá hắn bị thương?
Thấy thế, cô có điểm đau lòng, cũng có chút hối hận hành động vừa rồi của mình, cắn cắn môi, thật xin lỗi nhìn hắn, "Thiếu Đình, thật xin lỗi, em, em không phải cố ý."
"Bảo bối, xương sườn anh bị em đá gãy, em cảm thấy nói xin lỗi không là được sao?" Hắn đến gần, khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, khó chịu hỏi.
"Em hôm nay một chân này đá, rất có thể sẽ làm anh tàn phế, em phải lưu lại bên anh cả đời, vĩnh viễn chiếu cố anh."
"Thiếu Đình, em đáp ứng anh." Giờ khắc này, cô cái gì cũng đồng ý, rưng rưng liên tục gật đầu, "Em sẽ lưu lại bên anh cả đời, vĩnh viễn chiếu cố anh."
Hắn ẩn ẩn cười, "Thật vậy chăng?"
"Đúng, thật sự."
Thấy cô trả lời chân thành đến như vậy, hắn rốt cuộc nhịn không được, vẻ mặt vui thích cười ra tiếng, "Ha ha, bảo bối, em phải nhớ kỹ lời em nói, ha ha, hiện tại cần em đúng nghĩa vụ chiếu cố anh thật tốt đi."
Tiếng nói vừa dứt, thân thể trần trụi lại đột nhiên nhổm lên, lần nữa đem cô đặt bên dưới thân...
"A a a......" Thu Tiểu Quân thế mới biết mình thế mà lại bị lừa, "A a, Thiếu Đình... Nhẹ, nhẹ thôi..."
Dần dần, trên mặt lại vô pháp ức chế hiện ra vẻ thống khổ lại vui thích, âm thầm may mắn thấy mình là một nữ quỷ, nếu là người thường, xác định là hẳn đã chết trên giường của hắn.