Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 74.2: Đàn ông, đừng tới làm phiền! (2)

Âu Dương Kiện Vũ?

Hắn như thế nào lúc này lại ở chỗ này? Không phải hắn nói, hắn sẽ đáp phi cơ hôm nay 6 giờ đến thành T hay sao?

Lúc này nhìn đến hắn, trong lòng cô kinh ngạc không thôi.

Cô đang mặc một cái váy dài sa mỏng màu xanh đậm, tóc nhu thuận xõa tung sau lưng, lỗ tai mang bông tai thủy tinh, chân mang đôi giày thủy tinh màu trắng, đi trên sàn catwalk, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, làm cả người cô thoạt nhìn như phát sáng, càng mỹ lệ động lòng người.

Âu Dương Kiện Vũ trên người mặc một cái áo sơ mi màu rượu đỏ.

Không biết vì cái gì, loại màu sắc rực rỡ này trên người hắn lại đem hắn trở nên nổi bật anh tuấn hơn, lại thêm hắn ngồi hàng đầu, chỗ quan trọng nhất, cơ hồ mỗi người đi trên sàn biểu diễn đều sẽ đặc biệt chú ý tới hắn, đều hướng đến hắn nhiều ánh mắt đầy thâm ý ái muội.

Chỉ tiếc, hắn như có điểm không hiểu phong tình, đối với nhóm người mẫu thật vũ mị hoặc ái muội tất cả đều như nhìn không thấy, duy độc đối với ánh mắt kinh ngạc của Thu Tiểu Quân mới cảm thấy thật hứng thú, đối với ánh mắt của cô trong lòng âm thầm vui vẻ, giương giương khóe môi gợi cảm, hướng tới cô một nụ cười thần bí mê người.

Thấy hắn đột nhiên hướng tới mình tươi cười đầy thâm ý, Thu Tiểu Quân hoảng thần, nhịp tim tức khắc nhảy như trống bỏi, nụ cười trên mặt cứng đờ, động tác đình trệ một giây rồi mới xoay chuyển người, chậm nửa nhịp mới đuổi kịp theo người mẫu đi trước.

Buổi biểu diễn này cũng thật xuất sắc, xung quanh sàn trình diễn gần cả ngàn chỗ ngồi đều chật kín.

Kế bên sàn diễn, ngồi ở phía gần cuối bên trái có một cô gái rất xinh đẹp. Thời khắc Thu Tiểu Quân lên sân khấu, ánh mắt của cô thế nhưng trở nên có chút âm hiểm ngoan độc, thấy Thu Tiểu Quân bước đi tư thái bình thường, không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì trên mặt lộ ra vẻ buồn bực lại nghi hoặc...

Bạch Trục Nguyệt, ta muốn thấy ngươi mặc những trang phục có thả vô số phấn ngứa như vậy, còn đem giày ngươi mang động tay động chân, ngươi như thế nào còn có thể thuận lợi như vậy đi biểu diễn?

Cô thật sự không tưởng tượng ra được chuyện này tột cùng là như thế nào, nghĩ nghĩ, đi khỏi chỗ ngồi đi đến hướng về sau hậu trường.

...

Đã thay đổi ba bộ quần áo, trên sàn diễn đi ba vòng, Thu Tiểu Quân bắt đầu choáng váng hoa mắt, đồng thời còn cảm thấy cả người nóng bỏng lên.

Ách, ta không thể trở lên đài diễn, nếu tiếp tục ở dưới ánh mặt trời, nhất định ta sẽ có chuyện.

Cô không nghĩ mình sẽ bị hương tiêu ngọc tổn sớm như vậy, nhìn chung quanh nhóm người mẫu đang vội vã thay đổi quần áo, cắn cắn môi, nhanh chóng đi về phía sau, chuẩn bị từ cửa sau lặng lẽ rời đi, tìm một nơi râm mát không có người quấy rầy nghỉ ngơi một hồi. Không tưởng vừa mới đi ra cửa sau liền đυ.ng phải một người.

Cô đυ.ng vào đúng là Chúc Manh Manh.

Chúc Manh Manh nhìn mặt cô, oán hận hừ lạnh một tiếng, lập tức ra vẻ không tha người, mắng, "Bạch Trục Nguyệt, ngươi không có mắt à?"

"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý." Cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu, có chút xin lỗi nói.

"Ngươi đâm đau ta, nói một tiếng xin lỗi là được sao?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Cô có chút không kiên nhẫn, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, giữ chặt tay Chúc Manh Manh, cao hứng lộ ra một nụ cười hữu hảo, "Manh Manh, giúp ta đi diễn đi."

"Cái gì, ta giúp ngươi đi diễn?" Chúc Manh Manh hoài nghi mình nghe lầm.

"Đúng vậy, đúng vậy, bụng ta thật không thoải mái, ngươi giúp ta đi xong buổi diễn này đi." Cô vừa nói vừa kéo Chúc Manh Manh đến chỗ thay quần áo, "Đây là một cơ hội khó đến, ngươi lên đài biểu diễn, nói không chừng sẽ lộ ra hào quang làm Vương lão sư cùng các vị nhân sĩ ở đây lau mắt mà nhìn."

Chúc Manh Manh may mắn tưởng, phấn ngứa cô đổ vào quần áo Thu Tiểu Quân khẳng định đã mất đi hiệu lực, hơi hơi suy nghĩ vài giây, lập tức cao hứng gật đầu đáp ứng, "Được, ta giúp ngươi đi xong buổi biểu diễn này."

"Manh Manh, cảm ơn ngươi." Thấy cô đã đáp ứng, vẻ mặt Thu Tiểu Quân đầy cảm kích, nói cám ơn xong từ cửa sau bước nhanh ra khỏi hậu trường.

...

Âm nhạc không ngừng, một đám người mẫu mỹ lệ mặc trang phục xuân hè thiết kế đẹp mắt, thướt tha nhiều vẻ đi trên sàn diễn, dưới đài khán giả đều xem đến hoa cả mắt.

Lực chú ý của Âu Dương Kiện Vũ chưa bao giờ đổi, một hồi lâu cũng không thấy Thu Tiểu Quân, trong lòng rất buồn bực... Buổi diễn này còn nửa giờ nữa mới kết thúc, vì sao không nhìn thấy cô trên sân khấu?

"Ách a ~ ngứa quá~ ngứa quá~"

Thời điểm hắn thất thần, trên đài có một người mẫu bỗng nhiên phát ra thanh âm không tưởng tượng được.

Hại người chung quy là hại mình, ở hiện trường âm thanh kỳ cục xuất phát từ Chúc Manh Manh, chỉ thấy cô hoàn toàn vứt bỏ hình tượng, đứng giữa sàn diễn, cong eo vẻ mặt khó chịu gãi ngứa, chỉ chốc lát tay gãi khắp cả người, "A, thật ngứa, ngứa chết ta... A..."

"Ồ, như thế nào lại như vậy?"

"A, người mẫu này sao lại thế này?"

"Ai, thật là con sâu làm rầu nồi canh..."

Nhìn đến màn hài kịch như vậy, mọi người đều không thể tưởng tượng ồ lên.

"Chúc Manh Manh?" Vương lão sư ngồi ở dưới đài, nhìn đến Chúc Manh Manh đem hoạt động lần này phá hư, đôi mắt tức giận thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Cô ta tại sao lại chạy lên đài diễn?"

Âu Dương Kiện Vũ tâm tư đều luôn ở nơi Thu Tiểu Quân, cho dù nhìn đến màn hài kịch tính như vậy, trên mặt cũng không có biểu tình gì, bỗng nhiên đứng lên, cự tuyệt trợ lý muốn đi theo, như suy tư gì đó bước nhanh ra khỏi nơi đó...

...

Cách khu vực biểu diễn mấy trăm mét có một khu vực cây cối tươi tốt, cây cỏ nối thành một mảnh, giống như cái dù thật lớn che khuất ánh mặt trời, tạo ra một khoảng thật râm mát.

Thu Tiểu Quân đang ngồi tránh nắng, đôi tay ôm đầu gối, nhắm mắt lại hữu khí vô lực dựa vào một thân cây.

"Em tại sao lại trốn đến chỗ này?" Đột nhiên, một thanh âm đàn ông thuần hậu dễ nghe nhu nhu truyền từ đỉnh đầu cô xuống.

Thanh âm người này, cô đã sớm ghi tạc trong lòng, hắn chỉ cần nói một chữ, hoặc chỉ ho khan một tiếng, cô cũng nhận ra.

Đột ngột như vậy, tim cô đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng mở mắt ra, nhìn đến thân ảnh thành thục mị lực của hắn, khuôn mặt anh tuấn nho nhã, trên mặt không tự chủ được lộ ra vẻ kinh ngạc lại khẩn trương.

"Nhìn đến anh kinh ngạc vậy sao?" Âu Dương Kiện Vũ thấy cô chỉ nhìn mình chăm chăm mà không nói một câu, giương giương khóe miệng nửa nói giỡn hỏi.

"Không phải anh nói hôm nay 6 giờ sẽ bay về thành T hay sao?" Cô trầm mặc hai giây, chớp chớp mắt nghi hoặc hỏi. Có lẽ bị ánh nắng chiếu lâu quá, thanh âm có chút suy yếu.

"Anh đổi lại thời gian, sáng mai mới đi."

"Sao lại thay đổi thời gian vậy?"

"Anh là cổ đông của Hoành Vũ Phục Sức, cần phải tự mình trình diện quan khách trong hoạt động này." Hắn nhẹ nhàng cười nói.

Kỳ thật là hắn nói dối, hắn không nghĩ sẽ bỏ qua không xem lần đầu cô lên đài trình diễn, cho nên đổi thời gian đi thành T.

"Em còn chưa nói vì sao lại trốn đến nơi này." Hắn ngay sau đó nói, "Lúc này, em hẳn phải đang biểu diễn trên đài."

Phải trả lời hắn như thế nào đây? Không thể nói thành thật với hắn, mình là sợ ánh nắng mới trốn tới chỗ này.

Cô phiền não nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn hắn xem thường, không kiên nhẫn nói: "Âu Dương Kiện Vũ, mời anh tránh xa em một chút, hiện tại đầu em thật nhức, tâm tình thật không tốt, không muốn cùng bất cứ ai nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy bất kỳ người nào."

Nghe được chữ "nhức đầu", trong lòng hắn lập tức lo lắng lên, mặc kệ ý cô nói gì cũng ngồi xổm xuống trước mặt, giơ tay sờ vào trán cô.

"A, anh làm gì vậy?" Lúc tay hắn sờ váo trán mình, cô khẩn trương cực kỳ, vội vàng gạt tay hắn ra.

"Trán em thật nóng." Hắn thu tay lại, khẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận của cô, lo lắng nói.

"Chuyện này không liên quan đến anh." Nếu là trước đây hắn lo lắng cho mình như vậy, cô nhất định sẽ thật cao hứng, thật kích động, nhưng lúc này cô không cảm thấy cảm kích.

Nghe cô nói vậy, hắn có điểm bi thương, "Bạch Trục Nguyệt, em hôm nay thật không bình thường."

"Em hôm nay chính là thật không bình thường, vậy thì sao?"

"......" Hắn nhất thời không có lời nào để nói, trầm mặc vài giây, hơi hơi mỉm cười trầm giọng hỏi: "Là bởi vì bạn trai em Mạc Hoa Khôi không tới đây xem em lần đầu tiên biểu diễn, em mới cảm thấy không bình thường, phải không?"

"Đúng vậy." Cô lại ném cho hắn một cái nhìn xem thường, đứng lên giận dỗi lớn tiếng nói, "Cho nên, mời anh cách xa em một chút, không cần quan tâm em, bởi vì em chỉ muốn thấy Mạc Hoa Khôi, một chút cũng không muốn nhìn đến anh." Nói xong, hướng về bãi đậu xe cách đó không xa chạy tới.

Nhìn bóng dáng cô chạy đi, Âu Dương Kiện Vũ rất muốn đuổi theo, chính là vừa mới dợm một bước liền ngừng lại, nghĩ tới cô là bạn gái Mạc Hoa Khôi, mà Mạc Hoa Khôi cũng thật sự rất yêu cô, hắn liền không có dũng khí đuổi theo.

Giơ đao cướp đi tình yêu của em trai, sự tình này hắn không muốn làm, thời khắc bóng dáng cô chạy ra khỏi tầm mắt, ánh mắt sâu thẳm của hắn dần dần trở nên đen tối, thần sắc cũng dần dần trở nên kém đi, mạc danh cảm thấy, một lần nữa tình yêu trong lòng bàn tay mình lại bị tuột đi.