Cuộc sống về đêm của Mạc Thanh Nhã không được tính là phong phú, không chiếm được nhân tâm của người mình yêu, vô pháp đạt được tình yêu như ý nguyện, cô thường hẹn với bạn bè đến quán bar uống rượu, uống đến say không còn biết gì.
Buổi tối hôm nay, tài xế vừa đưa cô về tới cửa, xuống xe lảo đảo đi về phía cửa, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh đĩnh bạt đứng trước cửa thì cảm giác say lập tức thần kỳ biến mất, "Thiếu Đình ca?"
Cô không có hoa mắt, người kia xác thật là Mạc Thiếu Đình, rời khỏi chung cư Thu Tiểu Quân, hắn liền đến đây.
"Thiếu Đình ca, sao anh lại tới đây?" Nhìn thấy Mạc Thiếu Đình, cô cao hứng đến đôi mắt ướt đầm, loạng choạng thân mình nhanh chóng đi đến trước mặt hắn, tay nâng lên thân mật ôm cánh tay hắn, "Tại sao lại đứng đây, là anh đứng chỗ này đợi em sao? Chúng ta đi vào nhà đi."
Mạc Thiếu Đình trên mặt không biểu tình gì, làm lơ dáng vẻ say rượu của cô, đối với lời nói của cô cũng không để vào tai, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Có phải em đi tìm Bạch Trục Nguyệt gây phiền phức không?"
Nghe tới lời này, Mạc Thanh Nhã hoàn toàn minh bạch vì cái gì đêm nay hắn đến nhà mình, ở cổng lớn chờ mình. Trong nháy mắt mọi cảm giác từ vui sướиɠ thiên đường rơi xuống thống khổ địa ngục, "Anh tới tìm em là để vấn tội hay sao?"
Mạc Thiếu Đình không trả lời cô, đồng dạng hắn cũng không để ý trên mặt cô ưu thương cỡ nào, "Về sau, đừng đi quấy rầy cô ấy nữa." Tràn ngập vẻ cảnh cáo nói câu đó xong, gỡ tay cô đang ôm cánh tay mình, không nhanh không chậm đi về xe mình đang đậu kế bên.
"Thiếu Đình ca... Thiếu Đình ca, đừng đi, đừng không để ý tới em..." Thấy hắn phải đi, Mạc Thanh Nhã hoảng thần, đôi mắt nhấp nháy, lập tức rơi nước mắt, vừa khóc vừa bước nhan đuổi theo hắn, từ sau ôm lấy eo hắn, "Thiếu Đình ca, em yêu anh, em yêu anh, em cầu xin anh, đừng đối xử với em lạnh nhạt như vậy..."
Mạc Thiếu Đình cuối cùng dừng dừng bước chân. Hắn đã biết cô từ nhỏ, phụ vương và mẫu hậu mình cùng cha mẹ cô có quan hệ mật thiết, từ lúc nhỏ đã xem hắn cùng cô thành một đôi, tuy rằng hắn đối với cô không có loại tình yêu nam nữ, nhưng cũng không có nhẫn tâm tổn thương, hoàn toàn tuyệt tình với cô.
"Thanh Nhã, tỉnh ngộ lại, một vừa hai phải đi, em còn chấp mê bất ngộ như vậy, chúng ta đến khả năng làm anh em cũng không được." Hắn tránh ra cái ôm của cô, cầm bả vai cô mà nói lời thấm thía.
"Thiếu Đình ca, em thật sự yêu anh, ô ô ô..." Lúc này Mạc Thiếu Đình khóc đến thật thương tâm, trang điểm trên mặt bị nhòe tới rối tinh rối mù cô cũng chẳng quan tâm, trong lòng chỉ nghĩ đến nắm thật chắc người đàn ông mình yêu say đắm từ lâu, "Em không muốn làm em của anh, em muốn làm người đàn bà của anh..."
Lời xấu hay tốt đều đã nói hết, cô vẫn chấp mê như vậy, Mạc Thiếu Đình cảm thấy có chút đau đầu, "Ách~" Hắn buồn bực thở dài, lại lần nữa mở tay cô ra, nhanh chóng ngồi vào xe ngay sau đó lái đi.
"Ô ô ô, Thiếu Đình ca, Thiếu Đình ca..." Hắn vừa lái xe đi, Mạc Thanh Nhã nghe rõ ràng tim mình tan nát, chật vật ngồi xuống mặt đất lạnh lẽo, "Ô ô... vì sao lại đối với em như vậy, hồ ly tinh kia có điểm nào tốt? Nếu trên thế giới này không có cô ta, anh sẽ hồi tâm chuyển ý trở lại bên người em chăng?"
Chấp nhất một thứ nhiều quá, cuối cùng chỉ chính mình là chịu đau thương nhất, Mạc Thanh Nhã cô không nhìn ra được điểm này.
Đối với việc yêu người đàn ông này, cho dù biết mình nỗ lực như thế nào hắn cũng sẽ không yêu lại, cô cũng không giảm nhuệ khí. Cái gọi là đi đến cuối con đường, chẳng sợ biết cuối cùng mình sẽ thua tan xương nát thịt thế nào, cô cũng không tiếc.
...
Biết được thân phận chân chính của Jack, biết được hắn chính là người cướp đi lần đầu tiên của mình, Thu Tiểu Quân trong lòng phiền loạn cực kỳ, cảm xúc như có sóng trong lòng. Về đến nhà nhìn đến Mạc Hoa Khôi ngủ trên giường, trong lòng càng thêm phiền. Nằm bên cạnh Mạc Hoa Khôi, trong đầu vô pháp không chế nghĩ đến những chuyện phiền lòng, cô nằm tới sáng vẫn không ngủ được.
Xoay người xuống giường, cô thấy Mạc Hoa Khôi vẫn còn chưa tỉnh lại, trong lòng có điểm lo lắng, lắc lắc vai, đánh thức hắn dậy, "Hoa Khôi, Hoa Khôi, tỉnh dậy đi, đã 8 giờ rồi."
Cô lắc một hồi, Mạc Hoa Khôi cũng không tỉnh lại, hô hấp đều đặn như cũ, ngủ đến thật say.
Ngủ lâu như vậy, có lẽ là do tối hôm qua uống rượu say, nhưng sao lúc này mình lay hắn nhiều như vậy, hắn cũng nên tỉnh ra, vì sao hắn vẫn mê man như thế?
Thấy hắn như vậy, cô càng lo lắng, đột nhiên nghĩ đến Jack là quỷ hút máu lợi hại, tối hôm qua lúc mình rời đi, hắn ở trong phòng đơn độc ở bên Mạc Hoa Khôi, trong lòng kết luận, khẳng định hắn đối với Mạc Hoa Khôi đã làm cái gì. Tưởng tượng như vậy, trong lòng cô nóng nảy, lập tức bước nhanh đi ra cửa.
Cô đi đến cửa phòng Jack, vẻ mặt tức giận ấn vang chuông cửa.
"Leng keng ~ leng keng ~"
Chỉ chốc lát, Jack mở cửa.
Hắn giống như tối hôm qua cũng không ngủ, bộ dáng thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhìn thấy cô, hắn sửng sốt một giây, ra vẻ nhẹ nhàng cười, "Tại sao lại gõ cửa nhà anh, không phải tối hôm qua không phải em đã nói, không bao giờ muốn nhìn thấy anh?"
"Ta chỉ nghĩ đến hỏi ngươi một chút, ngươi rốt cuộc đã làm gì Mạc Hoa Khôi?" Trên mặt cô tràn ngập chán ghét, tức giận gấp giọng hỏi.
"Anh không làm gì hắn cả."
"Không làm gì? Không làm gì mà sao anh ấy tới bây giờ vẫn chưa tỉnh?" Cô mới là không tin.
"Em thật để ý hắn?" Đối mặt sắc mặt vấn tội của cô, trong lòng Jack khổ sở, nói không chua xót là giả, "Người em yêu là hắn?"
"Ở đây ta có để ý hắn, có yêu hắn không đều không có điểm nào quan hệ tới ngươi, ta không cần thiết phải trả lời ngươi."
"......" Hắn không có lời nào để nói, những lời này giống như lập tức đem hắn quăng vào lãnh cung, làm tim hắn thật lạnh, một hồi lâu hắn mới nói: "Em yên tâm, hắn sẽ không có việc gì, sẽ tỉnh lại." Nói xong cũng không màng đến phép lịch sự, nhanh chóng đóng cửa lại.
Hắn nói thật vậy chăng? Mạc Hoa Khôi thật sự sẽ tỉnh lại sao?
Cô thật sự không thể xác định, nghĩ đến hắn đem còng tay còng mình lại trên giường, đê tiện ăn mình đến sạch sẽ, cô lại không có biện pháp tín nhiệm hắn. Đứng trước cửa hắn cô đơn một hồi, thầm than một hơi, mới quay trở về nhà.
"Hoa Khôi, anh nhất định phải tỉnh lại, có chuyện em còn chưa có nói cho anh đâu, anh không thể cứ ngủ hoài như vậy." Cô vào phòng ngủ, đổi quần áo, trang điểm kỹ lưỡng, ngồi ghé vào mép giường nhìn Mạc Hoa Khôi tuấn mỹ mê người ngủ mê man, đối với hắn thâm tình nói, thanh âm nhu nhu thật ấm áp dễ nghe, "Anh ngủ cho ngon đi, em đi tham gia trình diễn lần đầu tiên, lúc em trở về, anh nhất định phải tỉnh lại cho em một cái ôm thật ấm áp." Nói xong cô nhẹ nhàng hôn vào khóe miệng hắn, giơ tay ôn nhu sờ mặt hắn, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.
...
Buổi sáng 10 giờ, công ty Hoành Vũ Phục Sức* tổ chức giới thiệu thời trang xuân hè chính thức khai mạc, giới thời thượng cùng truyền thông tới không ít, khung cảnh càng tăng thêm không ít đủ loại sắc thái.
[*Phục Sức: quần áo, phụ kiện đeo trên người]
Thu Tiểu Quân tới nơi, vừa nhìn thật muốn quay đầu ngay đi.
Vì cái gì đâu, bởi vì cô sợ nắng, mà lần này đi diễn, công ty tổ chức càng cố tình đem nơi trình diễn an bài lộ thiên nơi bờ cát.
Buổi diễn này ít nhất phải tiến hành trong một giờ, cô dám khẳng định, đi xong buổi này, thân nữ quỷ của cô trăm phần trăm sẽ bị ánh nắng chiếu cho đến yên tro bụi diệt.
Cô không phải ngốc tử, đây chính là sinh mệnh của mình, tuyệt đối sẽ không mù quáng kiên trì. Tìm được Vương lão sư, cô che bụng lại giả bệnh nói: "Vương lão sư, bụng ta đau quá, ngươi tìm người khác đến biểu diễn thay ta đi."
"Đến lúc này làm sao có thể tìm người thay thế được ngay?" Vương lão sư nhìn xem bộ dáng khó chịu của cô, nhăn chặt mày hận sắt không thành thép, lạnh lùng nói, "Bụng đau như thế nào cũng kiên trì một giờ, đem buổi biểu diễn này hoàn thành."
"Vương lão sư, ta thật sự......"
"Thôi, cái gì cũng đừng nói nữa, còn 5 phút sẽ bắt đầu, ngươi nhanh đi hậu trường thay quần áo."
Lập tức phải biểu diễn, cô lại chạy tới nói đau bụng, Vương lão sư có thể không vội sao. Suy nghĩ một chút, mặc kệ cô như thế nào, cắt ngang lời cô, rồi đẩy cô cùng nhóm người mẫu đi đến nơi thay quần áo, "Mau đi mau đi, bụng đau nhịn một chút sẽ hết."
...
Cuối cùng, vì Vương lão sư vừa đe dọa vừa dụ dỗ, cô phải ngoan ngoãn đi vào hậu trường, vẻ mặt tiêu sầu đi thay bộ đồ biểu diễn rồi tham gia vào nhóm người mẫu bắt đầu chuẩn bị.
Chỉ chốc lát, âm nhạc vang lên, cô chậm rãi đi lên trên sàn, dưới ánh mặt trời lộ ra một gương mặt mỹ lệ tươi cười, cùng các đồng sự chỉnh tề bước đi.
Lúc này là 10 giờ sáng, ánh nắng cũng chưa gay gắt lắm, nhưng cô vẫn có chút chịu không nổi. Trên mặt tươi cười, nhìn như vui vẻ vô cùng, nhưng trong người lại khó chịu đến muốn khóc, hận không thể chạy ngay lập tức, trốn đến một nơi râm mát tránh đi ánh mặt trời.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng vì không để người khác hoài nghi thân phận mình, cô phải lựa chọn nhịn xuống, kiệt lực cười đi đến phía đầu sàn chữ T, chuẩn bị vũ mị xoay người, không ngờ lại nhìn thấy được Âu Dương Kiện Vũ.