Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 73.1: Không phải quái vật (1)

Trong bóng đêm, một chiếc BMW chậm rãi ngừng dưới chung cư Thu Tiểu Quân.

Chủ nhân chiếc xe này là Âu Dương Kiện Vũ, không biết do dự cái gì, hắn ngồi trong xe một hồi rồi mới bước ra, lơ đãng nhìn đến chiếc xe thể thao của Mạc Hoa Khôi đậu ở gần đó, ánh mắt anh tuấn tức khắc trở nên thâm trầm, ẩn hàm bất đắc dĩ thu hồi lại bước chân còn chưa bước đi.

Nhìn thấy xe Mạc Hoa Khôi đậu dưới lầu, hắn đương nhiên biết Mạc Hoa Khôi khẳng định ở chỗ Thu Tiểu Quân.

Mạc Hoa Khôi là bạn trai của cô, đã trễ thế này còn ở nơi của cô cũng không có gì kỳ quái, cũng không có gì không đúng, nhưng trong lòng hắn lại không giải thích được có chút chua xót cùng buồn bã.

Đã trễ thế này, mình vì cái gì lại muốn tới chung cư của cô ấy? Biết rõ cô ấy đã là bạn gái của em trai mình, nội tâm hà tất lại toát ra ý không từ bỏ được?

Hắn cười cười, trong lòng lại chua xót, lại bất đắc dĩ, âm thầm tự giễu mình tự đi tìm phiền não, giương đầu nhìn tầng lầu của Thu Tiểu Quân, chậm rãi xoay người, đi trở lại trong xe định yên lặng rời đi, cũng tựa như hắn đã yên lặng tới.

Nói đến cũng vừa khéo, ngay giây phút hắn xoay người đi, Thu Tiểu Quân đi ra khỏi chung cư để đi mua rượu, hơi hơi nhướng mắt đã nhìn thấy ngay bóng dáng của hắn.

Từ sau khi xảy ra quan hệ với Mạc Hoa Khôi, thị lực của Thu Tiểu Quân đã trở thành cực kỳ tốt, cho dù ban đêm, cho dù bọn họ ở khoảng cách xa như vậy, cô cũng có thể rõ ràng nhìn thấy bóng dáng của hắn, hơn nữa liếc mắt một cái là đã nhận ra đó là bóng dáng nho nhã đầy mị lực của Âu Dương Kiện Vũ, "Kiện Vũ?"

Bởi vì khoảng cách có chút xa, Âu Dương Kiện Vũ không nghe được tiếng của cô, hắn che dấu tâm tư mất mát buồn bã, mở cửa đi lên xe.

Hắn phải rời khỏi sao? Vì sao hắn muốn tới chung cư của mình? Hắn là muốn tìm mình, nói gì với mình sao? Nhưng mà, tại sao lại không lên lầu tìm mình mà giờ lại muốn đi?

Khoảnh khắc hắn lên xe, đủ loại nghi vấn chồng chất trong lòng Thu Tiểu Quân, thấy hắn khởi động xe chuẩn bị rời đi, nội tâm vội vàng đến cùng cực, cái gì nghĩ cũng không nghĩ, bước chân thật nhanh chạy vội qua chỗ hắn, "Kiện Vũ... Âu Dương Kiện Vũ... Đừng đi, đừng đi..."

"Trục Nguyệt?"

Nghe được thanh âm của cô, tim Âu Dương Kiện Vũ nhảy dựng lên, nhanh chóng quay đầu, nhìn đến thân ảnh mỹ lệ của cô chạy đến, cảm thấy bất ngờ không tưởng tượng được, lập tức tắt động cơ, mở cửa nhanh chóng xuống xe, khẩn trương nhìn không chớp mắt dáng cô đang chạy đến.

Thực mau, cô chạy tới trước mặt hắn, có lẽ chạy tới quá gấp, hoặc có lẽ trong lòng quá khẩn trương cùng hưng phấn, gương mặt xinh đẹp gợi cảm có điểm hồng, hơi thở thật gấp gáp.

"Sao anh lại ở đây?" Cô nhìn khuôn mặt ôn tồn lễ độ của hắn, thật cẩn thận hỏi, "Là tới gặp em sao?"

"... A, không phải, anh tới tìm Mạc Hoa Khôi." Hắn lặng nhìn cô một giây, ánh mắt có chút né tránh nói, "Ngày mai anh đi thành T, có lẽ bên đó ở mấy ngày mới trở về, cho nên muốn tìm hắn uống vài ly rượu."

"À, thì ra như vậy." Nghe hắn trả lời như vậy, tâm cô như bị mất mát cực độ, không nghĩ tới để hắn nhìn thấy mình quẫn bách như vậy, cố gắng nở ra một nụ cười thân thiện, "Mạc Hoa Khôi ở trên lầu, anh ấy hiện giờ cũng muốn uống rượu, em bây giờ đi ra mua rượu cho anh ấy đây."

"Em thật tốt bụng, Mạc Hoa Khôi có bạn gái như em, khẳng định kiếp trước hắn đã tu luyện được nhiều phúc phần." Hắn giương giương khóe miệng, nhìn mặt cô đang tươi cười, giống như thật cao hứng nói.

"Ha ha, vậy à." Cô cười rộ lên, che dấu dưới bóng đêm tia lệ quang ẩn trong mắt, hơi cúi đầu, trộm chua xót nghĩ tới, mình có loại quan hệ nam nữ như hiện tại với Mạc Hoa Khôi, có lẽ nói là Mạc Hoa Khôi kiếp trước đã tu luyện nghiệt duyên thì thỏa đáng hơn.

"Lúc này đã khuya, cửa hàng đều đóng cửa cả rồi, em không mua được rượu đâu." Trâm mặc trong giây lát, Âu Dương Kiện Vũ giơ tay nhìn đồng hồ, trở lại chuyện chính nói.

"A, đúng là như vậy, em thật hồ đồ, đi ra ngoài cũng không chú ý thời gian." Cô lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Chỗ của anh có rượu, em cùng anh đi lấy đi." Hắn suy nghĩ rồi nói.

"A, vậy tốt quá." Mặc kệ cảm tình đối với hắn khắc chế như thế nào, cô cũng không nghĩ bỏ qua mỗi một cơ hội, mỗi thời khắc được ở cùng với hắn.

Hắn ở khách sạn Hải Dật cách chung cư không xa, lái xe đi chưa tới mười phút đã đến nơi.

"Kiện Vũ, thật cảm ơn anh, đưa cho em nhiều rượu ngon như vậy." Thu Tiểu Quân xuống xe, cầm hai túi rượu của hắn mà ngượng ngùng nói.

Hắn chỉ cười không nói, nhìn đến dáng người của cô, nghe được cô nói chuyện, lại cầm lòng không đậu nghĩ tới nữ thư ký 5 năm của mình, giữa mày lại ẩn hiện ra tia ưu thương, "Bạch Trục Nguyệt, không cần khách khí với anh như vậy, mau đem rượu lên đi."

"Được." Cô cười, gật gật đầu, lấy rượu ngon, xoay người bước nhanh hướng chung cư, phát giác hắn không đi theo kịp, lập tức quay đầu, dừng chân nghi hoặc nhìn hắn, "Sao anh không đi theo?"

"Đã muộn rồi, ngày mai buổi sáng anh phải lên máy bay lúc 6 giờ, sau khi từ thành T trở về sẽ tìm hắn uống rượu cũng được." Hắn trầm ổn lý trí nói.

"......" Thu Tiểu Quân không biết nên nói gì, trong lòng rất muốn hắn đi theo mình cùng nhau lên lầu, nhưng cô nói không nên lời, không khống chế được chớp chớp mắt, dùng một ánh mắt hơi mờ mịt nhìn hắn không chớp mắt.

Trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt này, tim Âu Dương Kiện Vũ đột nhiên giống như bị một vũ khí lợi hại đánh bất ngờ, ngay sau đó, cặp mắt tuấn mỹ lập tức ẩn ẩn ướt ướt, lý trí tâm linh bị xúc động thật mạnh.

Hắn nhớ rõ, đã từng có người phụ nữ tên Thu Tiểu Quân, cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, mỗi khi đối diện với ánh mắt như vậy của cô, tim hắn sẽ trở nên thật mềm mại như mây.

Bạch Trục Nguyệt, vì cái gì mà mỗi lần anh nhìn đến em đều sẽ nhớ lại người anh muốn quên mà mãi vẫn không quên được Thu Tiểu Quân?

Bạch Trục Nguyệt, em không phải là Thu Tiểu Quân, nhưng vì sao nhất cử nhất động, ánh mắt của em lại mê hoặc anh, làm anh bối rối như vậy?

Bạch Trục Nguyệt, em biết không, anh luôn có một loại dự cảm, có một ngày em sẽ làm anh mất đi lý trí.

Ách, em là bạn gái của em trai anh, anh hy vọng loại dự cảm này vĩnh viễn không cần xuất hiện, cho nên về sau đừng dùng ánh mắt giống Thu Tiểu Quân mà nhìn anh nữa.

Hai người nhìn nhau, là hắn chịu không nổi trước, mắt vẫn ướt ướt nhưng nhất quyết xoay người, kiệt lực ngồi xào trong xe, sợ mình không nhịn được quay đầu lại nhìn cô một cái, vừa lên hắn lập tức mở máy rồi lái xe đi ngay.

Có lẽ, nữ nhân trời sinh so với nam nhân yếu đuối hơn nhiều. Khi thấy hắn nhanh chóng lái xe đi, Thu Tiểu Quân cảm giác như thương tâm xúc động muốn rơi lệ, nghĩ không ra vì lý do gì khi hắn rời đi nhất quyết không quay lại nhìn cô một cái.

Tổng tài, mặc kệ em là Thu Tiểu Quân hay là Bạch Trục Nguyệt, anh đều không yêu em sao?

Anh đã từng nói, nếu em trở nên phong tình vạn chủng, tâm tình anh tốt sẽ chịu cùng với em tình một đêm. Chẳng lẽ hiện tại em không phong tình vạn chủng, không có tư vị đàn bà sao? Em muốn cùng anh một lần tình một đêm, anh sẽ tiếp nhận em sao?

"Ách ~" Nghĩ đến đây, cô thật muốn tự tát mình một cái, khóe miệng tràn ngập chua xót, tràn ngập tự giễu cợt, nhìn theo hướng hắn rời đi mà lầm bầm, "A, đây là cái gì, vì cái gì mà trước mặt ngươi, Thu Tiểu Quân ta lại hèn mọn như vậy, phạm tiện như vậy? Ngươi đi đi, ngươi đi đi, cảm tình là không thể miễn cưỡng, tình yêu của ngươi về sau ta không bao giờ cầu cạnh nữa, ngươi không thích ta, còn có nhiều đàn ông hoàn mỹ, ưu tú yêu thích ta, ta cần gì phải dán vào ngươi như vậy..."

Đúng, đúng như vậy, ngươi không thích ta, nhưng có Mạc Hoa Khôi thích ta, Mạc Thiếu Đình cũng thích ta, nói không chừng, cái tên đã cứu ta hai lần, cướp đi lần đầu tiên của ta cũng thích ta luôn, a nha, có nhiều đàn ông thích ta như vậy, tình yêu của ngươi ta cũng không hiếm lạ đâu.

Trên thế giới này, không đáng giá nhất chính là cảm tình, em gái của mình bởi vì cảm tình mà ngây ngốc từ bỏ sinh mệnh, nếu mình đi vào vết xe đổ của em ấy, vì cảm tình ngu ngốc giẫm đạp lên tôn nghiêm của chính mình, như vậy thật buồn cười.

Cô không muốn làm loại nữ nhân xuẩn ngốc này.

"Ha ha..." Đột nhiên, cô như nghĩ ra thông suốt, ngây ngốc cười, lại nghiêm túc thề thốt, chính mình phải dừng lại, phải khống chế cảm tình với đàn ông...

Âu Dương Kiện Vũ, ta không cần đối với ngươi lại nhớ mãi không quên, lại ngu ngốc cầu xin tình yêu của ngươi.

Mạc Hoa Khôi, ta không cần luyến tiếc dây dưa việc sẽ thương tổn ngươi, cuối tuần này sẽ là thời điểm làm cho ngươi kết thúc.

Ha ha, còn có ngươi, Mạc Thiếu Đình, ngươi nói thích ta, ta tin, ngươi nói yêu ta, ta cũng tin, ha hả, ngươi là Hoàng thái tử Vụ quốc, tương lai sẽ kế thừa vương vị, người như ngươi là trăm năm khó gặp, ta chơi cùng ngươi thì đã sao đâu?

A, còn có tên nam quỷ đáng giận tự xưng hiệp sĩ đêm kia nữa, dựa vào cái gì ngươi tưởng chơi ta liền chơi ta? Ngươi chờ ta đó, nếu là tái xuất hiện trước mặt ta, ta nhất định ở trên giường đùa chết ngươi, đừng tưởng nữ nhân ở trên giường thì dễ khi dễ. Hừ!