Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 72.2: Tranh đoạt nữ nhân ai thua ai thắng (2)

Thu Tiểu Quân mở cửa, không hề ngoài ý muốn thấy được Jack, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đang nhíu nhíu mày, cô không hoan nghênh hỏi: "Anh rốt cuộc muốn gì? Hiện giờ đã khuya, anh còn nhấn chuông như vậy, có để người khác nghỉ ngơi không?"

Khóe miệng Jack hơi chứa mạt cười, đã trễ thế này còn tới quấy rầy cô, một chút hắn cũng không cảm thấy xin lỗi, nhìn cô đang choàng khăn tắm, bả vai cùng tóc còn vương bọt nước, sờ sờ mông mình, đúng lý hợp tình nói: "Em còn chưa thay thuốc mới cho anh, mông anh là em đâm, em muốn nghỉ ngơi, em buồn ngủ cũng thay thuốc cho anh rồi mới có thể đi ngủ."

"......" Cô nghẹn lời.

Jack thích thú nhìn bộ dáng không nói ra lời của cô, vừa lòng cười cười, hướng vào trong nhà cô mà tiến.

"Ai, anh làm gì?" Thấy thế, cô nóng nảy, nhìn hướng phòng tắm, kéo chặt tay hắn hạ giọng gấp gáp hỏi.

Jack giống như biết được cái gì, cũng lặng lẽ nhìn về phòng tắm, không biết là cố ý hay vô tình, thanh âm phóng đại lên: "Anh muốn em thay thuốc cho anh."

"Anh nói nhỏ thôi." Cô thật sợ Mạc Hoa Khôi trong phòng tắm sẽ nghe được tiếng của hắn, cắn cắn môi, hạ giọng thập phần trách cứ. "Muốn thay thuốc thì đến nhà anh làm."

Hắn lộ ra đắc ý cười, "Ở nhà em làm cũng được, anh có đem thuốc lại đây." Vừa nói vừa lấy từ túi áo ra mấy hộp thuốc.

"......" Cô vẻ mặt vô ngữ.

"Trục Nguyệt, là ai vậy?" Ngay lúc đó, Mạc Hoa Khôi cũng choàng một cái khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, vừa hỏi vừa dùng khăn lông lau tóc.

Nghe được giọng hắn, Thu Tiểu Quân nóng nảy.

Cô cũng không hiểu tại sao như vậy, hình như rất sợ hắn nhìn thấy Jack sẽ hiểu lầm mình cùng Jack có quan hệ gì đó không bình thường, thầm kêu một tiếng không xong, lập tức đẩy Jack đi ra bên ngoài, "Jack, bạn trai em ở đây, anh mau đi ra đi."

"Em khẩn trương cái gì? Anh và em lại không có gian tình gì." Jack cười một cái, cất giấu tâm tình khó chịu, vẻ mặt buồn bực nói.

A, thật là đúng như vậy, mình với Jack cũng chỉ là quan hệ hàng xóm và ông chủ và người làm công thôi, tại sao mình lại chột dạ, sợ hắn bị Mạc Hoa Khôi thấy?

Nghĩ vậy, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng đột nhiên nghĩ đến ngày cô bị lão đạo sĩ suýt chút nữa làm cho tan thành mây khói, hắn ở trong văn phòng hôn mình thật mãnh liệt, trong lòng cô lại không tránh được buồn bực, "Anh ở quán Yến Vĩ Điệp có hôn em."

"... A, ha ha." Jack sửng sốt, cao hứng cười ra vài tiếng, tựa hồ không nghĩ tới cô còn nhớ rõ chuyện này, "Em còn nhớ rõ anh đã hôn em à, ha ha, anh còn tưởng em đã quên lâu rồi."

"Ai nha, đừng nói nữa, anh đi mau." Lúc này cô không có công phu gì cùng hắn múa mép khua môi.

Jack cũng không rời đi, giương mắt, vừa vặn nhìn đến Mạc Hoa Khôi đã đi tới, không vui nói, "Không cần phải đi, bạn trai em đã thấy anh."

"A?" Cô kinh hãi, quay đầu lại, quả thật thấy được Mạc Hoa Khôi, thấy hắn đang nghi hoặc hướng về chỗ cô cùng Jack, tâm thấp thỏm bất an nhảy lộp bộp.

Mạc Hoa Khôi đã gặp Jack vài lần, biết hắn là hàng xóm Thu Tiểu Quân, lúc này nhìn đến hắn thì không cảm thấy kỳ quái, cũng không hoài nghi hắn cùng Thu Tiểu Quân có quan hệ không bình thường gì. Hắn đi đến trước mặt Jack cùng Thu Tiểu Quân, nhìn mặt Jack cao hứng hỏi: "Là ngươi à? Có chuyện gì sao?"

Jack thấy hắn cũng choàn khăn tắm, tự nhiên có thể đoán được mình tới không đúng thời điểm, hắn cùng Thu Tiểu Quân khẳng định đang tắm uyên ương trong phòng tắm, trong lòng hắn tức khắc giống như bị vật gì sắc nhọn đâm qua, khó chịu tới cực điểm.

Bất quá, cũng may Jack giỏi ngụy trang, cho dù hiện tại trong lòng khó chịu thế nào, chua chát thế nào, hắn cũng không biểu lộ cảm xúc đó trên mặt, ngược lại lộ ra cảm xúc vui vẻ, sung sướиɠ tươi cười, "Ha ha, ta..."

"Hoa Khôi, mông anh ấy bị thương, biết anh đang ở đây thì muốn nhờ anh giúp anh ấy thay thuốc." Thu Tiểu Quân không đoán được tâm tư của hắn, sợ hắn sẽ nói ra cái gì phá hư tình cảm của cô và Mạc Hoa Khôi, hắn vừa mở miệng ra nói một chữ cô đã vội vàng ngắt lời, "Jack, anh đem thuốc đưa bạn trai em đi, anh ấy sẽ giúp."

"A......" Cô đã nói như vậy, Jack chỉ có thể đạm cười, nụ cười bên ngoài thật sáng lạn, nhưng trong lòng lại cười đến mất mát.

"Chào, Jack, tên ta là Mạc Hoa Khôi, thật cao hứng được quen biết." Mạc Hoa Khôi đối với hắn rất có hảo cảm, vừa nói vừa vươn tay ra.

"Ta cũng thật vui được quen biết ngươi." Hắn cũng vương tay ra, nhìn Thu Tiểu Quân, gắt gao bắt tay Mạc Hoa Khôi.

Trong bầu không khí hữu hảo như vậy, Jack cuối cùng như đã đương nhiên vào nhà Thu Tiểu Quân, cũng đương nhiên ghé vào sô pha, chờ Mạc Hoa Khôi thay thuốc trên mông hắn.

Hắn bị thương ở mông, lúc Mạc Hoa Khôi thay thuốc cho hắn, Thu Tiểu Quân thức thời lảng tránh, đôi tay ôm lấy ngực đi đến bên ban công, thần sắc sâu kín nhìn bầu trời đêm.

Nhìn nhìn, đôi mày lá liễu vừa nhăn vừa nhíu, có lẽ bởi vì không trung đầy sao biểu thị ngày mai trời sẽ nóng rát, lại có lẽ cô đang nghĩ chuyện khác, tóm lại, trong lòng có điểm bực bội bất an.

"Jack, vết thương trên mông của ngươi từ đâu mà ra? Miệng vết thương rất sâu." Mạc Hoa Khôi vừa xoa thuốc, tràn ngập tò mò cùng đồng tình hỏi.

Jack lặng lẽ nhìn Thu Tiểu Quân đang đứng ở ban công, nghĩ nghĩ, thở dài buồn bực nói: "Mấy ngày trước ta tan tầm về nhà, xui xẻo gặp một bà điên, bà ta không nói lời nào, cầm dao đâm ta một nhát."

Thanh âm hắn không lớn, nhưng Thu Tiểu Quân nghe rõ từng chữ hắn nói, nghe được chữ "bà điên" thì trong lòng nóng lên, đầu uốn éo, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía hắn.

Jack như đã quen với loại ánh mắt này của cô, thừa lúc Mạc Hoa Khôi không chú ý, hướng về phía cô chớp chớp mắt, biểu tình thật phong lưu.

Thu Tiểu Quân hết chỗ nói, nếu Mạc Hoa Khôi không có ở đó, cô có lẽ sẽ nhào qua vung tay đánh hắn mấy quyền. "Ách ~" cô nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu thần sắc tối tăm nhìn bầu trời đen.

Vài phút sau, Mạc Hoa Khôi đã bôi thuốc xong, thật cẩn thận để Jack mặc quần vào, quay đầu nhìn Thu Tiểu Quân rồi đứng lên vẻ mặt thật ngọt ngào đi về phía cô, làm lơ sự tồn tại của Jack, từ sau ôm lấy eo cô, "Anh làm xong rồi."

"Vậy à." Mặt cô không biểu tình gì.

"Ngày mai là lần đầu tiên em đi biểu diễn, em có khẩn trương không?" Thường thường ở loại thời điểm này, thanh âm hắn trước sau như một có vài phần khàn khàn, thật dễ nghe.

"Có một ít."

Hắn cúi đầu xuống, cầm lòng không được hôn lêи đỉиɦ đầu cô, "Trong lòng không cần có quá nhiều áp lực, ngày mai anh sẽ đến cổ vũ cho em."

Cảm giác được hắn sủng nịch thật là tốt. Chỉ tiếc, loại cảm giác này sẽ làm người nghiện. Cô sâu kín nhàn nhạt giương khóe môi, cười không ra tiếng, nhìn thật mỹ lệ, nhưng cũng ẩn hàm một phần ưu thương. Thích được hắn sủng nịch như vậy, nhưng rồi lại sợ chính mình sẽ nghiện, mâu thuẫn cứ mãi đọng trong lòng của cô...

Em gái, có phải em đã từng được hắn yêu thương như vậy, sủng nịch như vậy không?

Em gái, một nam nhân như vậy thật sự rất khó làm bất cứ nữ nhân nào kháng cự, chị hiện tại đã biết rõ, em vì sao lại thích hắn, vì sao lại yêu hắn như vậy.

Cả chị, cả em, nên chọn một ngày cùng hắn kết thúc tất cả.

Jack giả vờ bị đau dựa vào sô pha, nhìn đến Mạc Hoa Khôi từ sau lưng thân mật ôm Thu Tiểu Quân, gương mặt xinh đẹp như phẫn hận, thật sự ám trầm không ít, sau đó lại nhìn thấy Mạc Hoa Khôi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hôn vào đỉnh đầu, ghé vào tai cô lặng lẽ nói gì đó, trái tim hắn đập thật mạnh, vừa buồn lại chua xót.

Muốn không lên tiếng để họ tiếp tục ấm áp, tiếp tục ngọt ngào sao?

Muốn thành toàn cho bọn họ sao?

A, không, muốn thành toàn, cũng nên là Mạc Hoa Khôi thành toàn cho ta cùng Trục Nguyệt, ta chính là người đàn ông đầu tiên của Trục Nguyệt.

Trầm mặc suy nghĩ một hồi, hắn đã định được chủ ý, con ngươi xinh đẹp màu hổ phách hơi hơi chớp chớp, nhìn hai bóng dáng xứng đôi giống như cao hứng nói: "Mạc Hoa Khôi, ta lần trước ở quán bar gặp ngươi, không phải ngươi nói có thời gian sẽ mời ta uống rượu sao?"

Ai, lúc này hắn lên tiếng cũng thật đủ gây mất hứng.

Mạc Hoa Khôi tuy rằng trong lòng có chút ý kiến, nhưng không nói trách cứ hắn lời nào, hơi hơi xoay người, một tay ôm eo Thu Tiểu Quân, một tay tiêu sái đút ở túi quần, mặt mỉm cười nhìn về phía hắn, "Ha ha, đúng rồi, ta có nói như vậy."

"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, tối nay ngươi mời ta uống rượu, thế nào?" Mạc Hoa Khôi vừa thừa nhận, Jack đã nói ngay.

"Này......" Mạc Hoa Khôi có chút khó xử, đối với hắn, mỗi thời điểm ở bên cạnh Thu Tiểu Quân đều là mỹ diệu, hắn thật quý trọng, những thời điểm này không muốn cùng người khác làm chuyện khác.

Đều là đàn ông, hơn nữa đều là động tình với phụ nữ, hắn cố kỵ cái gì, để ý cái gì, Jack liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Thấy Mạc Hoa Khôi trên mặt dâng lên biểu tình khó xử, trong lòng Jack rất vừa lòng, ngoắc ngoắc khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng dáng Thu Tiểu Quân, "Hàng xóm tốt bụng, em đi mua giúp chúng ta mấy bình rượu ngon đi, anh và bạn trai em vừa mới gặp mà đã như quen thân, không uống rượu chúc mừng thì thật mất hứng."

Cùng ở bên hai người đàn ông mình có nhiều hoặc ít điểm cảm tình gút mắt, Thu Tiểu Quân cảm thấy thật áp lực, thật phiền muộn, bây giờ nghe hắn nói như vậy liền muốn mượn cơ hội này đi ra ngoài, cô yên lặng một chút rồi gật gật đầu, "Được." Nói xong xoay người đi nhanh ra khỏi cửa.

Thời khắc cô xoay người đi, tay Mạc Hoa Khôi tay đút trong túi giật giật, tựa hồ muốn giữ chặt cô lại, không cho rời đi, có thể thấy cô rời đi thật nhanh, cái tay kia không rút ra khỏi túi quần, như là thiếu một tia dũng khí.

"A, ta nhớ ra rồi, nhà ta hình như còn hai bình rượu rất tốt." Đợi Thu Tiểu Quân rời đi rồi, Jack nhìn Mạc Hoa Khôi không nỡ bỏ được bóng dáng Thu Tiểu Quân, thoải mái cười. "Ngươi từ từ chờ ở đây, ta về nhà lấy hai bình rượu đem qua." Vừa nói vừa cười, đứng dậy, khập khiễng đi ra cửa.

Nhắc tới đàn ông, liền không tránh được sẽ nói đến rượu và thuốc lá. Đặc biệt ở thời điểm kết giao bằng hữu, hai vật này có tác dụng thật lớn.

Cho nên Mạc Hoa Khôi cũng không cản Jack, nhìn theo bóng hắn cười cười, xoay người, sắc mặt bình tĩnh nhìn bầu trời đêm.

Chỉ chốc lát, Jack cầm hai bình rượu quay trở lại, sợ Mạc Hoa Khôi nhìn ra sơ hở, tướng đi vẫn khập khiễng như cũ, "Mạc Hoa Khôi, ta đem rượu tới đây. Lại đây ngồi, chúng ta mỗi người một bình."

"Được." Mạc Hoa Khôi không ngại uống rượu, hắn xoay người thong dong bình tĩnh đi đến chỗ Jack, tiếp nhận bình rượu, ngồi xuống đối diện cùng Jack sảng khoái đối ẩm, nào biết vừa uống được hai ly đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, "A, Jack, rượu này của ngươi thật tốt."

"Ha ha, rượu này đúng là có điểm đặc biệt." Jack nhìn dạng hắn mơ màng sắp ngủ, nhướng mày, thâm ý nói, sau đó rót cho hắn ly thứ ba, "Tới, uống thêm một ly."

Mạc Hoa Khôi cũng là người không muốn chịu thua, tuy rằng không nghĩ sẽ muốn uống thêm, nhưng nghĩ đến vấn đề mặt mũi, cùng với giao tình với người mới quen kia, hắn căng da đầu mà uống ly thứ ba, "Ách", không ngờ liền chịu không nổi, đầu óc hôn mê không nói, mí mắt cũng trĩu xuống, giơ tay vỗ vỗ lên cái trán nóng, nhắm mắt lại nặng nề lăn ra ngủ.

Jack cười quỷ mị, tựa hồ nhìn thấy Mạc Hoa Khôi hôn mê mới là kết quả hắn nhìn thấy. Tiếp tục ưu nhã uống một ngụm rượu, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn, Jack tự tin lẩm bẩm. "Mạc Hoa Khôi, cùng ta tranh đoạt phụ nữ, nhân loại các ngươi chỉ có thua."