Thanh âm này, Thu Tiểu Quân giống như đã nghe qua ở đâu, chỉ là trong chốc lát vẫn nghĩ không ra. Cô chậm rãi xoay người, nhìn đến người nọ, lúc này mới bừng tỉnh, "Là ngươi?"
Mạc Thanh Nhã mặc một cái váy ngắn bó sát người màu tím, bộ ngực sữa lộ ra một nửa. "Hừ." Cô ta lạnh lùng hừ ra một tiếng, đứng ở cách đó không xa tràn ngập hận ý đứng nhìn Thu Tiểu Quân.
"Mạc tiểu thư, ta cùng ngươi không oán không thù, ngươi tìm người đánh ta còn chưa tính, giờ còn muốn tạt axit lên mặt ta, vậy không khỏi là quá mức khinh người, thật quá đáng!" Cô nhìn đám đàn ông bị ngã dưới đất, rồi đối diện ánh mắt của Mạc Thanh Nhã, nghiêm trang nói.
Không biết từ khi nào Mạc Thanh Nhã đối với cô đã hận thấu xương, nghe xong lời này, thần sắc càng trở nên rét lạnh âm độc, không cho là đúng, ác độc nói: "Khinh người quá đáng chính là ngươi, ngươi là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, câu dẫn Thiếu Đình ca, ta phải hủy dung ngươi, xem ngươi về sau còn thế nào câu dẫn đàn ông."
"Ngươi hiểu lầm, kỳ thật ta không có câu dẫn hắn, trong khoảng thời gian này vẫn là hắn luôn quấn lấy ta." Cô cười một cái, vẻ mặt oan uổng nói: "Ta hy vọng ngươi lý trí một chút, làm việc đừng xúc động quá như vậy. Cái dạng này của ngươi, đừng nói Thiếu Đình ca sẽ không yêu ngươi, ngay cả đàn ông khác cũng chỉ sợ không thích ngươi."
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Nghe những lời này, Mạc Thanh Nhã tức giận đến vặn vẹo lại, trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, "Cái đồ tiện nhân này, có giỏi thì lặp lại lần nữa."
Tiện nhân?
Ách, không thể không nói, cô thật sự chán ghét bị người ta kêu như vậy, nghe được chữ "tiện nhân" trong lòng thật tức giận, "Ta nói, ngươi hẳn là không có lý trí, ngươi như vậy giống như chó điên cắn người, Mạc Thiếu Đình sẽ không yêu ngươi, đàn ông khắp thế giới cũng sẽ không yêu ngươi."
"Ngươi nói bậy, ngươi câm miệng cho ta." Mạc Thanh Nhã chịu không nổi, phảng phất như bị cô nói chạm vào nơi đau đớn nhất, một bên giận tới nỗi không thể hét lớn ra, một bên tốc độ thật mau chạy tới trước mặt cô, vươn móng tay dài cào lên mặt cô, "Ngươi dám nói Thiếu Đình ca sẽ không yêu ta, ta hôm nay phải hủy hoại mặt hồ ly của ngươi..."
"Tránh ra." Thu Tiểu Quân buồn bực, vừa tránh đi vừa lạnh giọng cảnh cáo, "Ngươi còn nổi điên như vậy, không chừng ta sẽ không khách khí với ngươi." Các cô đều là phụ nữ, cô cũng không tưởng hạ nặng tay đối với Mạc Thanh Nhã, nhưng không nghĩ tới, mình không phòng bị đã bị một nam nhân không biết từ khi nào từ dưới đất bò lên, hắt chai axit vào cổ của cô.
"Ha hả a......" Thấy axit hắt trúng cổ Thu Tiểu Quân, trong nháy mắt ăn mòn phần cổ đến thảm không nỡ nhìn, Mạc Thanh Nhã cao hứng cực kỳ, cười to vài tiếng, vội vàng thối lui vài bước, "Làm tốt lắm, tiếp tục dùng axit hắt cô ta, nhất định phải vào mặt." Cô muốn nhìn gương mặt Thu Tiểu Quân bị hủy mới có thể cảm thấy giải hận. "Hắt trúng mặt cô ta, bổn tiểu thư có thưởng thật nhiều."
Bị axit hắt trúng, Thu Tiểu Quân cũng không có cảm giác đau đớn, chỉ là nghe Mạc Thanh Nhã ác độc nói như vậy, trong lòng cô thật sự tức giận, thân mình nhanh nhẹn thoát ra một bên, tránh thoát phần axit vừa bị hắt tới lần nữa, nhanh chóng dùng sức đá vào mấy nam nhân đang bò dậy, ngay sau đó xuất hiện thần tốc trước mặt Mạc Thanh Nhã.
Mạc Thanh Nhã không nghĩ tới cô bị hắt axit mà còn có thể đánh như vậy, lại nhìn những nam nhân cường tráng bị cô đánh, chớp chớp mắt không thể tưởng tượng mà nhìn Thu Tiểu Quân.
"Mạc đại tiểu thư, người đàn bà này thật ác độc." Cô nhìn cô ta, thập phần tức giận nói.
Qua vài giây Mạc Thanh Nhã mới oán hận mở miệng nói chuyện, nhớ tới hình ảnh Thu Tiểu Quân cùng Mạc Thiếu Đình thân mật bên nhau, lý lẽ hùng hồn lớn tiếng cả giận nói: "Ta ác độc cũng là do ngươi bức, ngươi đồ tiện nhân này, ta chán ghét ngươi cực kỳ."
Thu Tiểu Quân cảm thấy thật buồn cười, "Ngươi chán ghét ta, ta còn chán ghét ngươi hơn. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi còn lại chọc ta, ta nhất định sẽ lấy đi tình yêu của Thiếu Đình ca của ngươi, cho dù ta không yêu hắn, ta cũng từ bên cạnh ngươi cướp đi hắn, làm ngươi vĩnh viễn không chiếm được tình yêu của hắn." Nói ra những lời này, biểu tình trên mặt cô thật nghiêm túc, tựa hồ đây là tối hậu thư của cô.
"Ngươi uy hϊếp ta?"
Cô lạnh lùng giương cao khóe miệng, "Đúng vậy, là ta uy hϊếp ngươi, không muốn làm Thiếu Đình ca của ngươi quỳ gối trước váy ta thì đừng đến trêu chọc ta."
Rõ ràng nói xong, cô xoay người, tay sờ sờ vào phần cổ bị axit ăn mòn nghiêm trọng, vừa hướng về chiếc xe đỏ, tiêu sái lái xe rời đi.
Sắc mặt Mạc Thanh Nhã vừa trắng rồi lại chuyện đen.
Hồi tưởng lại lời nói của Thu Tiểu Quân, lại liên tưởng đến thân thủ dị thường cường hãn cùng sức chịu đau, cô ta có chút kiêng kị, nhưng trong lòng đặc biệt không phục, khẩu khí nghẹn lại, thực sự làm cô ta khó chịu... Bạch Trục Nguyệt, ta Mạc Thanh Nhã sẽ không sợ uy hϊếp của ngươi, ai đoạt Thiếu Đình ca của ta, ai đoạt địa vị Thái Tử phi của ta, ta sẽ làm người ấy chết ngay.
...
Buổi sáng 10 giờ Mạc Hoa Khôi đến công ty, vào văn phòng tổng tài, mới vừa ngồi vào ghế, điện thoại liền vang lên.
"Con ngoan, hôm qua con đi đâu vậy?" Đầu bên kia điện thoại là thanh âm từ ái của Hạ Tiểu Thỏ.
"Mẹ......" Nghe được giọng mẹ của mình, vẻ mặt hắn thật kinh hỉ. "Mẹ, hôm qua con đi bờ biển tản bộ."
"Đi bờ biển tản bộ cũng nên mang theo di động chứ. Đi ra ngoài cũng không mang điện thoại theo, không biết mẹ liên lạc con không được thì thật lo lắng hay sao?" Hạ Tiểu Thỏ cười cười, có chút trách cứ.
"Mẹ, thực xin lỗi, về sau con sẽ không như vậy." Hắn cảm thấy thực xin lỗi.
"Mẹ chiều hôm qua đã đến Vụ thành, lúc này cùng ca ca của con ở công viên ngắm hoa, đến trưa chúng ta cùng ăn cơm đi."
"Mẹ, người tới Vụ thành? Mẹ không có gạt con chứ?" Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng. "Mẹ chỉ tới một mình sao? Ba con, còn ba Hãn, ba Nặc bọn họ đâu? Bọn họ có tới cùng mẹ không?"
"Không có, chỉ một mình mẹ tới thôi."
"A, mẹ, người như thế nào lại không đi chung với bọn họ? Mẹ bỏ được bọn họ sao?"
"Đã là vợ chồng bao lâu, nào có luyến tiếc như vậy."
"Ha ha..."
"Nhớ kỹ, giữa trưa ba mẹ con chúng ta cùng nhau ăn cơm, 12 giờ tới nhà hàng XX nhé."
Tâm tình hắn thật tốt, "Vâng, mẹ yên tâm, con sẽ đến đúng giờ."
...
Con người khi vui vẻ thì thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt đã đến giữa trưa.
Hạ Tiểu Thỏ cùng Âu Dương Kiện Vũ tới nhà hàng sớm, đặt một căn phòng ưu nhã, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, chờ Mạc Hoa Khôi.
"Kiện Vũ, con ngày càng giống ba con, thích đem tâm sự chôn dấu trong lòng, không cho ai biết cả." Hạ Tiểu Thỏ ưu nhã uống một ngụm trà, nhìn khuôn mặt thật giống Âu Dương Nặc của hắn, khẽ nhíu mày cười.
"Mẹ, con là con ba, đương nhiên là giống ba." Hắn không cho là đúng, nhàn nhạt cười nói.
"Hoa Khôi đã có bạn gái, con chừng nào cũng tìm bạn gái mang cho mẹ nhìn xem?"
"Mẹ, loại sự tình này con cũng đâu biết được thời điểm là như thế nào, việc cảm tình phải nói tới duyên phận."
"Duyên phận? Mấy năm nay con không gặp được người phụ nữ nào con thích sao?" Đối với việc cảm tình của hắn, Hạ Tiểu Thỏ thập phần tò mò.
"......" Hắn trầm mặc nhìn xuống, trong đầu hiện ra bộ dáng Thu Tiểu Quân lúc làm thư ký cho mình, lại bỗng nhiên hiện ra Thu Tiểu Quân trong bộ dáng Bạch Trục Nguyệt, trên mặt không tự giác hiện ra ưu thương nhàn nhạt, còn có ẩn ẩn một tia hoang mang.
Thấy hắn không nói lời nào mà suy tư như vậy, Hạ Tiểu Thỏ nhìn ra một chút manh mối, cao hứng hỏi, "Kiện Vũ, người con gái con thích tên gì, có thể nói cho mẹ nghe không?"
Hai bộ dáng bất đồng của Thu Tiểu Quân trong đầu hắn xoay tới xoay lui, tư tưởng hắn bồi hồi, nghĩ đến hai năm trước mình cự tuyệt Thu Tiểu Quân, rồi lại nghĩ tới Thu Tiểu Quân trong bộ dáng Bạch Trục Nguyệt rúc vào ngực Mạc Hoa Khôi, cùng Mạc Hoa Khôi ân ân ái ái, đột nhiên cảm thấy đầu óc mình thật nặng, ngực như có tảng đá đè lên, một hồi lâu mới trầm thấp giọng nói: "Mẹ, con không có gặp được người phụ nữ nào mà con thích."
Hạ Tiểu Thỏ nhíu mày, hắn nói dối, làm mẹ chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấu, "Kiện Vũ, con đang nói dối."
"......" Đúng vậy, hắn đích xác đang nói dối, hắn không bác lại.
"Con vì sao không muốn nói tên cô ấy cho mẹ biết?" Hạ Tiểu Thỏ không hiểu chút nào.
Lúc này đây, hắn trầm mặc một hồi rồi mới chua xót nói, "Mẹ, cô ấy làm con cảm thấy thống khổ, con không muốn thống khổ, con chỉ muốn tưởng giao một người bạn gái bình thường thôi." Nói đến đây, hắn nâng tay phải lên bất đắc dĩ gắt gao ấn xuống ngực mình, "Nhưng chính là, nơi này con vẫn còn luôn nhớ tới cô ấy."
Hắn trong miệng nói đến nữ nhân kia, rốt cuộc là người như thế nào? Vì sao cô ấy có thể làm cho con mình, một người ưu tú, luôn lý trí, luôn trầm ổn, luôn mạnh mẽ lại khó chịu, thống khổ như vậy?
Hạ Tiểu Thỏ đối với người con gái hắn thích càng thêm tò mò, mẫu tử liên tâm, nhìn đến hắn khó chịu lại tràn ngập bất đắc dĩ như vậy, tâm người mẹ cũng có chút đau, trên mặt hiện lên thương cảm, "Cô ấy đã kết hôn? Cô ấy một chút cũng không yêu con?"
"Không phải." Hắn lắc đầu, biểu tình ưu thương ngưng trọng, "Cô ấy không có kết hôn, cũng không có bạn trai... Cô ấy thật yêu con, hai năm trước, cô ấy đã thổ lộ với con, chính là con đã cự tuyệt cô ấy, lúc ấy con cũng không biết con lại yêu cô ấy đến thế."
Nghe đến đây, Hạ Tiểu Thỏđã minh bạch nguyên nhân làm hắn thống khổ, "Ai~" cầm lòng không đậu phát ra một tiếng tiếc hận,thở dài, "Cô ấy hiện giờ ở đâu?"