Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 68.1: Nữ nhân tàn nhẫn (1)

Vừa nói xong, tay hắn nhanh như chớp duỗi ra, tinh chuẩn đem thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô dùng sức ném lên giường.

Bị hắn quăng như vậy, Thu Tiểu Quân hiện hình, đôi tay che lại bộ ngực, khóc không ra nước mắt nhìn hắn, "Ngươi, ngươi thấy được ta?"

Hắn dương môi cười, "Chúng ta là đồng loại, anh dĩ nhiên thấy được em, cho nên đừng uổng phí tâm tư trước mặt anh giở trò gì ra." Nói xong, điều chỉnh thân mình cho đè hẳn lên trên cả người cô, một tay ấn xuống eo, một tay giống như ảo thuật gia từ trong áo đen lấy ra cái còng tay vàng. Nhìn tới còng tay này, Thu Tiểu Quân trợn tròn mắt, "Có lầm hay không, ngươi lại phải dùng cái này khóa chặt ta lại?"

Hắn mê người cười gật gật đầu, "Đúng vậy, đây là cái còng tự tay anh chế dành riêng cho em, thời điểm này không dùng thì thật là tiếc."

Cmn, cô thật muốn mắng chửi thô tục, "Ngươi làm để làm gì, sao không tự dùng đi?"

"A, anh thích dùng khi ân ái với em."

"Ách, ngươi thật đúng là biếи ŧɦái."

"Biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái, em sẽ thích mà." Hắn không cho là đúng, vừa nói vừa đem thân mình cô lật lại, không cho cô nhìn mặt mình, sau đó giống lần trước còng cô lại.

Ô ô, lúc này, Thu Tiểu Quân thật muốn khóc, thật sự không nghĩ ra, như thế nào mà thân mình là nữ quỷ mà cũng bị cưỡиɠ ɠiαи? Ô ô, lớn lên quá xinh đẹp, quá mỹ lệ, quá gợi cảm, quả nhiên là một loại tội lỗi, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô thật muốn làm chính mình trước kia, bình bình phàm phàm.

Cô thì muốn khóc, trong khi sau lưng cô, hắn lại muốn cười, bởi vì giờ này khắc này, cô giống như một miếng thịt ngon, hắn có thể làm xằng làm bậy bất cứ cái gì.

Xác định đêm nay cô thế nào cũng vô pháp chạy thoát, cho nên hắn cũng không nóng nảy, nhìn thân mình hoàn mỹ của cô, hắn không chút hoang mang cởϊ qυầи áo trên người ra, ngay sau đó khóe môi cong lên, hơi nâng nâng cằm, một bàn tay cực kỳ ưu nhã xé nát cái mặt nạ trên mặt, lộ ra khuôn mặt chân thật anh tuấn.

Ha hả, hắn vẫn là hắn ngày hôm ấy, bỏ mặt nạ da người ra, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn cô mỹ miều, đôi mắt màu hổ phách lộ ra ánh mê ly sáng chói, đôi môi đỏ gợi cảm cong lên tà mị, chậm rãi cong cong người xuống, một chút một chút hôn lên cơ thể cô...

Đương nhiên, cùng lúc hôn cô, hai tay hắn cũng không nhàn rỗi, mò loạn khắp nơi...

Không thể không nói, mỗi động tác của hắn đều giống như có ma lực, mang đến cho thân thể Thu Tiểu Quân một loại cảm giác ảo diệu.

"Ưm" Thân thể là thành thật, Thu Tiểu Quân cảm thấy mình bị một loại mê hoặc cường đại xâm chiếm, bất tri bất giác không tự chủ được mà bật ra tiếng rêи ɾỉ giống như buổi tối hôm trước...

...

Trời vẫn mưa to, giọt mưa không biết mệt mỏi rơi xuống, người thất tình bi thương đắm chìm trong nước mưa vô tình lạnh băng.

Mạc Hoa Khôi trên mặt đầy nước mưa, cũng không biết chỉ là nước mưa hay có bao hàm cả nước mắt. Đi trong mưa, tuy rằng trên mặt mang theo ý cười, nhưng nhìn thế nào cũng đều là chua xót cùng bi thương, một lúc không cẩn thận dẫm vào vũng nước mưa, cả người ngã xuống mặt đất, trông có vẻ chật vật.

Lúc này, hắn cảm thấy chính mình nhất định là người đau khổ nhất thế giới này, ngửa đầu nhìn trời không ngừng tuôn lệ, mặc cho nước mắt hay nước mưa đầy mặt, bỗng dưng cười to rồi la lên, "A... a... Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, ngươi là một nữ nhân thật đáng giận, ngươi là một nữ nhân chuyên môn câu dẫn nam nhân, lả lơi ong bướm, trên thế giới này có biết bao nhiêu phụ nữ, ta Mạc Hoa Khôi vì cớ gì phải yêu ngươi đâu... A..."

Không biết ở trong mưa gào rít bao lâu, hắn mới từ mặt đất bò lên, che dấu thương tâm, thất hồn lạc phách trở về biệt thự của mình.

A Hổ ngày ngày đều ở lại biệt thự này, không chỉ là trợ lý còn kiêm bảo tiêu, đồng thời đảm đương luôn vị trí quản gia, nhìn thấy hắn một thân ướt đẫm, vội vàng lo lắng đi lên, đỡ lấy thân thể hắn, "Mạc tổng, ngài làm sao vậy?"

Mạc Hoa Khôi cũng không nói lời nào, gỡ tay hắn ra, lập tức lên lầu vào phòng, khóa cửa phòng lại không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Ngâm mưa lâu như vậy, hắn không cảm mạo mới là lạ, cảm giác trong người đầu nặng chân nhẹ, cũng không có tâm tình tắm rửa, cởϊ qυầи áo ướt ra rồi ngã lên giường, vô pháp ức chế nghĩ tới nữ nhân làm mình thương tâm, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ...

"Leng keng tít tít~"

Điện thoại đầu giường bỗng nhiên vang lên.

Chẳng lẽ lúc này mình thương tâm khổ sở như vậy, là có ai gọi điện thoại tới an ủi mình sao?

Hắn mở to mắt, nghe điện thoại reo, trong tâm mạc danh bốc cháy lên một tia hy vọng, nghĩ nghĩ rồi vươn tay chậm rãi bật điện thoại, phát ra thanh âm khàn khàn, "A lô"

"Con ngoan, sao giọng con lại như vậy? Là ngủ rồi bị mẹ gọi tới đánh thức con sao?" Trong điện thoại là thanh âm đặc biệt ôn nhu của mẫu thân hắn Hạ Tiểu Thỏ.

"Mẹ, là mẹ à?" Nghe được giọng của mẹ, hắn thật sự cao hứng, thật vui vẻ, cũng thật hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thật mất mát, bởi vì hắn cho rằng sẽ là cô, nhưng lại không phải là như vậy.

Hắn cho rằng Thu Tiểu Quân sẽ gọi điện thoại tới cầu mình tha thứ, cầu xin mình thu lại lời chia tay.

Thương tâm khổ sở như vậy, hắn trước sau vẫn hy vọng, trong tình yêu, hắn tựa hồ chính mình hèn mọn cũng không có gì sai.

"Con ngoan, nghe thanh âm của con không được bình thường, nói cho mẹ nghe, phát sinh chuyện gì?"

Nghe giọng hắn khàn đυ.c, mẹ hắn Hạ Tiểu Thỏ không ngừng được có biết bao nhiêu lo lắng.

"Mẹ, con bị cảm." Đôi mắt hắn ẩm ướt, có chút do dự nói.

"Bị cảm? Đã uống thuốc chưa?"

"Không uống."

"Không uống thì liền lập tức uống đi." Hạ Tiểu Thỏ ở đầu dây bên kia trách cứ thúc giục, "Thân thể con luôn luôn thật tốt, từ nhỏ đến lớn cũng ít khi nào bị cảm mạo, nói cho mẹ nghe, lần này vì sao lại bị cảm?"

Muốn nói cho mẹ nghe mình bị thất tình sao?

Hắn là người trọng mặt mũi, loại sự tình này hắn thật sự ngượng ngùng, cả nửa ngày cũng không nói ra lời nào.

"Hoa Khôi, thành thật nói cho mẹ nghe, có phải con cùng người yêu có chuyện không thoải mái?" Hiểu con nhất chính là người mẹ.

"Mẹ......" Hắn bị nói đến chỗ đau, tim lập tức dâng lên một cảm giác đau đớn kịch liệt, đem chuyện cùng Thu Tiểu Quân tất cả đều bi thương nói ra, "Mẹ, tối hôm nay con và cô ấy đã chia tay... Con thấy cô ấy hôn Mạc Thiếu Đình, con thật sự tức giận quá, trong lòng cô ấy căn bản là không có con..."

"Ai..." Nghe được lời này, Hạ Tiểu Thỏ cũng vì hắn mà khổ sở, "Con ngoan, đừng nản chí, chuyện hai người thể nào cũng có tồn tại một ít hiểu lầm, mẹ cảm thấy con cùng cô ấy sẽ còn có cơ hội hòa hảo."

"Ha hả, hy vọng như thế đi." Hắn chua xót cười nói.

Tắt điện thoại, hắn tìm thuốc cảm, nghe lời mà uống vào, sau đó mặc áo ngủ, đứng ở cửa sổ cô đơn nhìn mưa một hồi, đến khi mưa tạnh bớt thì mới lên giường đi ngủ.

...

Cái tên gia hỏa đáng giận kia thật tràn đầy tinh lực, làm Thu Tiểu Quân nguyên cả đêm, đến tận hừng đông mới rời đi.

Thu Tiểu Quân mệt đến quá sức, thời điểm tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Lần này so với lần trước thật bất đồng, sau lần đầu tiên, cô cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người thoải mái, lần này cô lại cảm thấy cả người đau nhức, eo thon chật vật, nhìn lên gương thì cả người đầy dấu hôn, cô đem cái tên gia hỏa kia mắng một ngàn lần cũng chưa hết giận.

Tắm rửa một hồi, tâm tình của cô mới cảm thấy tốt lên một chút, ngồi trên sô pha, cô lạnh lùng đem mọi sự tình tối hôm qua suy nghĩ thật kỹ.

Mạc Hoa Khôi thật sự yêu ta sao? Bộ dáng tối hôm qua, giống như hắn thật sự thương tâm. Ai, dáng vẻ tối hôm qua của hắn, ta nhìn đến cũng thật thương tâm khổ sở. A, từ từ, hắn khổ sở như vậy, ta nên cao hứng mới đúng. Hắn vứt bỏ em gái ta, hại em ấy tự sát mà chết, ta chính là muốn trả thù hắn, làm hắn thương tâm khổ sở. Còn có, người đưa ra lời chia ta phải là ta mới đúng, dựa vào cái gì hắn nói lời chia tay trước đâu? Hắn nói chia tay trước, không phải rõ ràng là hắn đá ta sao?

Nghĩ đến Mạc Hoa Khôi, đầu cô đã phình to, lại nghĩ tới bị cái tên hiệp sĩ đêm kia bá vương ngạnh thượng cung hai lần, cô cảm thấy đầu mình to đến nỗi có thể nổ ra.

A, cái tên hiệp sĩ đêm đáng chết, da thịt trên người hắn so ra với trên mặt còn trắng hơn rất nhiều, hắn là một con lệ quỷ, bản lĩnh so với ta hơn rất nhiều, tối qua hắn cởi bỏ mặt nạ cho ta nhìn đến gương mặt kia, khẳng định không phải là mặt chân chính của hắn. Nếu vậy, cái tên gia hỏa đáng chết này rốt cuộc sẽ là ai đây?

Mày cô nhíu chặt nghĩ ngợi,mặc kệ nghĩ như thế nào, trong lòng trước sau như một hoài nghi một người. Côkhẽ cắn môi, chợt đứng lên, bước nhanh đi vào phòng bếp, chỉ trong chốc lát lấymột con dao đi ra, sải bước hướng tới phòng Jack. Tới cửa phòng hắn, cô đem daogiấu sau lưng, sau đó ấn vang chuông cửa.