Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 64.2: Cao trào giữa cao trào (2)

...

Rời khỏi phòng thuê, Thu Tiểu Quân đi tới hoa viên nho nhỏ phía sau quán bar.

Hoa viên này chỉ có nhân viên quán bar biết được, rất ít khách biết mà đi vào nơi này.

Lúc này tất cả nhân viên đều bận rộn, toàn bộ hoa viên nhỏ chỉ có một mình, cô có thể ở địa phương này lẳng lặng yên tĩnh một thời gian. Cô cong người thoảng nghe hương vị dạ lai hương, tùy tay bứt một cây cỏ đuôi chó, không biểu tình gì hướng tới ghế dài cách đó không xa.

"A~" Không tưởng mới đi được vài bước, cả người đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo, cô ngã vào một nơi ấm áp lại cường tráng, đầu vừa ngẩng lên đối diện ngay với một khuôn mặt tuấn tú mang theo chút tà khí, ấn đường cô âm trầm nhíu lại, "Anh làm gì đó? Sao anh lại biết em ở chỗ này?"

"Anh vẫn luôn đi phía sau em." Mạc Thiếu Đình nhìn mặt cô chằm chằm, lạnh mặt nói, "Em nói đi, có phải áo sơ mi hôm nay Mạc Hoa Khôi mặc, có phải là áo anh để lại cho em làm kỷ niệm không?"

"Đúng vậy." Cô không chút do dự gật đầu thừa nhận, "Như thế nào, em đem áo kia đem cho anh ấy, anh có ý kiến gì à?"

Hắn giơ lên khóe miệng lạnh lùng cười, "Ha hả, em cảm thấy sao?"

"Không phải chứ? Chỉ là một cái áo thôi." Cô một chút cũng không cảm thấy đây là vấn đề. "Anh đường đường là Hoàng thái tử điện hạ của Vụ quốc, có cần thiết phải nhỏ mọn vậy sao?"

"Em nói cái gì?" Nghe được câu sau, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Thiếu Đình tràn đầy kinh ngạc, "Em biết anh là Hoàng thái tử?"

"Đúng vậy, em biết."

"Em làm sao biết được?" Đối với thân phận thật sự của mình, hắn luôn luôn bảo mật cho nên hắn thật sự không rõ vì sao cô biết được.

Cô nghĩ nghĩ, nhìn hắn bướng bỉnh chớp chớp mắt, "Anh đoán đi."

"Anh không thích đoán." Hắn chằm chằm nhìn mặt cô, thanh âm siêu lạnh nói, đôi mày ẩn ẩn tích tụ không ít tức giận.

Cô không sợ hắn nóng nảy, cũng không sợ hắn tức giận, "Anh không đoán, em cũng không nói."

Cô cười mê người, nói xong cầm cọng cỏ đuôi chó trên tay nhẹ nhàng cào mũi hắn, không nghĩ tới động tác này ái muội cùng làm hắn tức giận cỡ nào.

Ách, điệu bộ không sợ trời không sợ đất này của cô thật sự là đáng yêu lại đáng giận.

Cánh mũi cao thẳng của Mạc Thiếu Đình bị cô làm ngứa, không lâu sau tim hắn cùng toàn bộ tế bào như bị cô làm cho ngứa. "Ách ~" hắn bỗng than một tiếng, nhanh chóng cướp cọng cỏ đuôi chó trên tay cô, cúi đầu xuống cấp tốc hôn lên miệng nhỏ tràn ngập vị ngọt...

...

Rời khỏi phòng thuê, Mạc Hoa Khôi không đi kiếm Mạc Thiếu Đình mà là vội vã đi tìm Thu Tiểu Quân.

Hắn đảo quanh đại sảnh mấy vòng, chẳng những không tìm được Thu Tiểu Quân mà cũng không thấy bóng dáng Mạc Thiếu Đình, trong lòng không chỉ có chút gấp, mà còn nổi lên hoài nghi, mi tuấn tú nhăn đến gắt gao, "Rốt cuộc đi đâu vậy?"

"Chào, ngươi cũng ở quán bar này?"

Ngay lúc này, thanh âm một nam nhân đột nhiên truyền đến từ phía sau, hắn xoay người nhìn đến người nọ, đột nhiên thấy kinh hỉ, "A, là ngươi, ngươi có nhìn thấy Bạch Trục Nguyệt không?"

"Ta vừa rồi có thấy cô ấy." Jack thanh nhã cười nói, "Cô giống như có tâm sự, đi về hướng hoa viên nhỏ phía mặt sau quán bar."

"Cái kia hoa viên nhỏ đi như thế nào?" Nghe được tin tức Thu Tiểu Quân, Mạc Hoa Khôi tâm tình tốt lên không ít.

"Ngươi đi hướng bên này, sau đó quẹo trái, đẩy ra một cái cửa nhỏ thì thấy ngay cái hoa viên nhỏ kia."

Jack chỉ chỉ phía sau hành lang, nhiệt lòng giúp đỡ nói.

"Cảm ơn, có thời gian, ta sẽ mời ngươi uống vài ly." Mạc Hoa Khôi tất nhiên là thập phần cảm tạ, gấp gáp không chờ nổi muốn tìm được Thu Tiểu Quân, vừa nói vừa nhanh chóng đi tới hướng Jack vừa chỉ.

Jack chỉ cười không nói, hơi hơi xoay người, nhìn bóng dáng hắn cấp tốc đi xa, nhếch miệng, ẩn ẩn lộ ra bộ dáng chờ xem kịch vui.

[Editor: Jack, ngươi  ghen tuông cũng thật thâm hiểm a ^_^]

...

Kỹ thuật hôn Mạc Thiếu Đình giống như có tiến bộ, đầu lưỡi chui vào trong miệng Thu Tiểu Quân, xâm lược hàm răng cùng khoang miệng cô, còn triền miên kɧıêυ ҡɧí©ɧ lưỡi cô, làm mật dịch bất kham trong miệng tràn lan ra ngoài, môi răng đan xen nhau, còn câu ra từng dòng chỉ bạc dâʍ ɭσạи...

Chìm sâu trong kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, Thu Tiểu Quân như có điểm say, đôi mắt dần dần nhắm lại. Hắn là một nam nhân tuyệt sắc, có thân phận tôn quý, hơn nữa lại là học trưởng mà Bạch Trục Nguyệt chân chính yêu sâu đậm, cùng hắn hôn triền miên nóng bỏng, cô cảm thấy mình không có lý do gì bài xích...

Mạc Thiếu Đình đối với cô có một loại cảm giác mãnh liệt, chỉ hôn không thôi, hắn không cảm thấy đã ghiền.

Hôn cô một hồi, đôi bàn tay to đang ôm eo thon nhỏ của cô thực mau bất an, một bàn tay hướng lên trên vuốt ve, một bàn tay dời xuống động...

Lòng bàn tay hắn nóng rực, khi toàn bộ bàn tay ôm trọn bờ mông của cô, Thu Tiểu Quân bất chợt giật mình, hoàn toàn tỉnh ngộ mở to mắt, dùng sức đẩy ngực hắn ra, xin lỗi nói: "Anh không thể làm vậy với em, hiện tại em là bạn gái Mạc Hoa Khôi."

Mạc Thiếu Đình không cho là đúng, trong thân thể đã có du͙© vọиɠ, mãn nhãn mê ly nhìn mặt cô, "Vậy thì thế nào?"

Biểu tình của cô trở nên nghiêm túc, "Vợ bằng hữu không thể khinh."

"Ha ha, hẳn là vợ của bằng hữu đó, thật không khách khí." Hắn ra vẻ đạo mạo cười nói, "Em biết thân phận của anh, mặc kệ em là bạn gái của ai, hoặc là vợ ai, chỉ cần anh muốn, em chạy không thoát khỏi bàn tay của anh." Bá đạo lại tự tin nói xong, hắn cúi thấp đầu, lại muốn hôn lên đôi môi đỏ kiều diễm.

"Mạc Thiếu Đình, tên hỗn đản này!"

Hắn không nghĩ tới, khi mình vừa muốn hôn lên môi Thu Tiểu Quân, cách đó không xa liền truyền đến thanh âm tức giận của người nào đó, quay đầu lại đối diện với khuôn mặt ngập đầy phẫn nộ của Mạc Hoa Khôi thì khuôn mặt tuấn tú lúc này mới đổi sắc.

Thu Tiểu Quân cũng thấy Mạc Hoa Khôi, nhìn đến mặt hắn nộ khí đằng đằng, nội tâm bất an nhảy dựng, "Hoa Khôi..."

Bọn họ hai người đối thoại, Mạc Hoa Khôi tất cả đều nghe được, nhìn đến Mạc Thiếu Đình ôm chặt lấy Thu Tiểu Quân chuẩn bị hôn, hắn tức giận đến thở hổn hển, trong lúc nhất thời, cái gì tình huynh đệ, tình bằng hữu, tất cả toàn bộ biến hết đi, hắn bước dài tới, nâng tay lên đánh vào mặt Mạc Thiếu Đình một quyền.

"Ách ~" Một quyền này của hắn lực đạo mười phần, Mạc Thiếu Đình không nghĩ tới sẽ trốn, mặt bị đánh, khóe miệng tươm ra vết máu.

Mạc Hoa Khôi đầy người đều là khí nóng, chỉ đánh hắn một quyền cảm thấy không đủ, "Hỗn đản!"

Nghiến răng nghiến lợi mắng, một quyền đi xuống trước, lại ngay sau đó tung ra trọng quyền thứ hai.

Mạc Thiếu Đình không phảiđèn cạn dầu, khi nắm tay ra quyền thứ hai chuẩn bị rơi xuống thì thân mình cấptốc tránh ra, cầm đỡ cánh tay hắn tận lực hòa khí nói: "Khôi, ta để ngươi đánhmột quyền đã đủ rồi."

"Ngươi khi dễ bạn gái ta, một quyền là đủ rồi sao?" Mạc Hoa Khôi cảm thấy thật buồn cười, tức giận nói xong, chân phải đột nhiên đá hắn một cước.

"Ách ~" một chân này cũng đủ tàn nhẫn, Mạc Thiếu Đình đau đến lông mi nhăn đến một khối, thân thể đau, trong lòng cũng không chịu nổi, không muốn nhường nhịn nữa, nhìn Thu Tiểu Quân bên cạnh rồi lập tức lạnh mặt ra sức đánh trả.

Hai người thân thể đều không nói chơi, nghiêm túc đánh nhau tới không dừng lại được.

Nhìn hai người bởi vì mình mà đánh gϊếŧ nhau, Thu Tiểu Quân trong lòng không thể nào yên, thất thỏm bất an, tới lúc mặt hai người đều đổi màu thì cô không chịu được nữa, lo lắng lớn tiếng khuyên nhủ: "Hoa Khôi, Mạc Thiếu Đình, hai anh đừng đánh nhau nữa."

"Trục Nguyệt, hắn vừa rồi chiếm tiện nghi của em, anh sẽ không chịu để yên vậy." Mạc Hoa Khôi chịu đựng đau đớn trên người, vừa nói vừa liên hoàn đá Mạc Thiếu Đình.

Hắn tàn nhẫn, Mạc Thiếu Đình cũng không kém, đá vào eo hắn một chân, cánh tay dài duỗi ra, nắm tay đánh trúng ót hắn.

Ách, hai tên gia hỏa này, giống như càng đánh càng nghiện rồi.

Thấy bọn họ càng đánh càng kịch liệt, Thu Tiểu Quân thật sự sốt ruột lên, nghĩ nghĩ rồi bất chấp tất cả, bước nhanh đi lên trước, chen vào giữa hai người, sau đó dùng sức ôm Mạc Hoa Khôi, kiệt lực rớt xuống vài giọt nước mắt, giọng nức nở cầu xin, "Hoa Khôi, đừng đánh, đừng đánh, em xin anh. A~, em xin anh, đừng đánh nhau nữa, chúng ta về đi."

Nghe tiếng khóc nức nở của cô, rồi nhìn đến giọt nước mắt trên khóe mắt, tim Mạc Hoa Khôi lập tức mềm đi, ôm eo cô, phẫn hận nhìn về phía Mạc Thiếu Đình, "Mạc Thiếu Đình, từ hôm nay trở đi, chúng ta không còn là huynh đệ, cũng không còn là bằng hữu." Lãnh ác nói xong câu đó, hắn kéo tay cô lập tức rời đi.

Mạc Thiếu Đình không đi theo sau. Chuyện này hắn biết là mình đuối lý. Đứng tại chỗ nhìn Mạc Hoa Khôi lôi kéo Thu Tiểu Quân bỏ đi, một loại buồn khổ lại chua xót lan tràn trong lòng hắn.

Loại cảm giác này, loại mùi vị này, đối với hắn không nuốt xuống được, đột nhiên tới làm hắn không kịp phòng ngừa. Giơ tay sờ sờ vết máu tràn ra khóe miệng, hắn phát giát thật đau quá, đau đến nắm tay cũng phải nắm chặt lên, mày cũng nhíu lại... Bạch Trục Nguyệt, hai năm trước em thổ lộ với anh, chẳng lẽ chỉ là trò đùa? Em hiện tại đối với anh không còn một chút cảm tình nào sao?

...

Phát sinh sự việc như vậy với Mạc Thiếu Đình, Mạc Hoa Khôi rời khỏi hoa viên nhỏ thì không quay trở lại phòng thuê tìm Âu Dương Kiện Vũ mà kéo Thu Tiểu Quân rời đi khỏi quán bar.

Âu Dương Kiện Vũ ở trong phòng ngây người hồi lâu cũng không thấy bọn họ trở về, trong lòng có chút buồn bực, nhìn xem thời gian rồi đi ra khỏi phòng tìm kiếm bọn họ. Không ngờ tìm một vòng cũng không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của ai.

Đều đi đâu cả rồi?

Hắn nghi nghi hoặc hoặc, đi đến một nơi an tĩnh, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Mạc Hoa Khôi, không ngờ lúc này thấy Mạc Thiếu Đình đang đi tới.

"Mặt ngươi bị gì vậy?" Hắn nhìn đến khóe mắt bầm tím, khóe miệng ứ máu của Mạc Thiếu Đình, khó hiểu hỏi.

"Cùng Mạc Hoa Khôi luận bàn một chút."

Mạc Thiếu Đình đi đến trước mặt hắn, giương giương khóe miệng hơi đau, trả lời. Hắn móc ra trong người gói thuốc lá, đưa Âu Dương Kiện Vũ một điếu, sau đó lại ưu nhã soái khí đốt cho mình một điếu, rít một hơi thật sâu.

Âu Dương Kiện Vũ không có bật lửa trong tay, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn rồi đi đến kết luận, hắn cùng Mạc Hoa Khôi nhất định đã xảy ra cái gì đó bất bình thường, "Ngươi cùng Mạc Hoa Khôi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"

Mạc Thiếu Đình cũng không tưởng sẽ nói ra, cười một cái, một bàn tay hơi hơi dùng sức chụp lấy vai Âu Dương Kiện Vũ, mang theo vẻ mặt tươi cười không sao cả, hướng tới phòng thuê mà tiến, "Đi, chúng ta đi uống rượu."

Âu Dương Kiện Vũ nhìn bóng dáng hắn, nghĩ nghĩ rồi đi theo.

Vào phòng, Mạc Thiếu Đình tựa như một tửu quỷ, tự mình rót tự mình uống, một ly rồi lại một ly.

Âu Dương Kiện Vũ ngồi đối diện, Mạc Thiếu Đình không nghĩ tới sẽ nói hắn cùng Mạc Hoa Khôi đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không hề hỏi thêm. Thấy Mạc Thiếu Đình không ngừng rót rượu, giữa mày dần dần phủ lên sắc thái lo lắng, chờ khi Mạc Thiếu Đình uống xong một vài ly nữa thì đi đến bên người hắn nhanh chóng đoạt bình rượu trong tay hắn, nghiêm túc nói: "Mạc Thiếu Đình, đủ rồi, đừng uống nữa."

"Đem rượu cho ta, ta, ta còn muốn uống." Mạc Thiếu Đình sắc mặt phiếm hồng cười nói, vừa nói vừa duỗi tay đoạt lấy bình rượu, "Ha ha, mau đem rượu cho ta, ha ha, rượu là thứ tốt."

Âu Dương Kiện Vũ đương nhiên sẽ không đem rượu cho hắn mà đẩy chai rượu tới đầu bàn bên kia, dùng sức nâng hắn dậy, "Ngươi say rồi, đi thôi, ta đưa ngươi trở về."

Hắn đỡ Mạc Thiếu Đình vừa đi ra tới cửa quán bar thì một chiếc xe giá trị trăm vạn vừa vặn ngừng trước mặt bọn họ.

Thực mau, từ trong xe bước ra ba nữ nhân yêu diễm trang điểm gợi cảm, trong đó một người chính là người si mê Mạc Thiếu Đình, Mạc Thanh Nhã.

"Thiếu Đình ca?"

Mạc Thanh Nhã vừa bước xuống đột nhiên nhìn thấy Âu Dương Kiện Vũ đỡ Mạc Thiếu Đình, trong lòng kinh hỉ lại lo lắng.

"Cô biết hắn?" Gặp được cô gái có thể kêu ra tên Mạc Thiếu Đình, Âu Dương Kiện Vũ có chút kinh ngạc.

"Đương nhiên, ta chính là vị hôn thê của hắn." Mặt cô không đỏ, tim không nhảy loạn mà nói, bước nhanh lên trước đỡ lấy tay Mạc Thiếu Đình, thấy hắn say khướt thì trong lòng thực sự lo lắng, "Anh ấy làm sao vậy?"

"Hắn uống không ít rượu, ta lúc này chuẩn bị đưa hắn trở về."

Nghe vậy, Mạc Thanh Nhã chuyển động tròng mắt, nói: "Ta là vị hôn thê, việc đưa anh ấy trở về thì giao cho ta đi." Nói xong, đỡ Mạc Thiếu Đình vào xe của mình, ngồi vào vị trí lái, sực nhớ tới việc quan trọng, quay sang phân phó với hai người bạn tốt mà mình đem đến: "A Kiều, A Lệ, tìm được cái người kêu Bạch Trục Nguyệt, tra cô ta ra, đánh cho cô ta vài cái tát thật mạnh."

"Thanh Nhã, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi giáo huấn hồ ly tinh kia thật tốt."

"Chúng ta sẽ đập nát mặt cô ta, làm cô ta không bao giờ có thể câu dẫn người yêu của ngươi, chúng ta nhất định hoàn thành sứ mệnh."

Hai nữ nhân A Kiều A Lệ hướng tới cô lắc lắc tay, vẻ mặt vui cười nói.

Hai vị bạn tốt nói như vậy, trong lòng cô thấy thoải mái, khóe miệng tà ác dương dương, nhìn Âu Dương Kiện Vũ một cái rồi nhanh chóng lái xe đi.

Từ những câu nói vừa nghe, Âu Dương Kiện Vũ đã có thể đoán được việc nào đó, khuôn mặt tuấn nhã ẩn ẩn vài phần ám trầm.

Hắn tướng mạo phi phàm, khí chất nho nhã, hai nữ tử kia từ ánh mắt đầu tiên đã bị hắn hấp dẫn, Mạc Thanh Nhã vừa mới lái xe đi, hai người liền một tả một hữu vây quanh hắn.

"Chào soái ca, cùng chúng ta đi vào uống chút rượu, khiêu vũ đi." A Kiều một tay bám vào vai hắn, một tay họa vòng trên ngực hắn, mặt đầy yêu mị nói.

Nữ nhân như vậy Âu Dương Kiện Vũ đã thấy nhiều, không muốn phản ứng, cũng không muốn nhìn thêm. Hắn gạt hai cô ra, mặt vô biểu tình tiến về xe hơi, lập tức khởi động xe rồi phóng đi.

"A Lệ, người đàn ông này trên thế giới tuyệt đối không nhiều lắm đâu, chất lượng thật tốt."

A Kiều nhìn hắn lái xe đi, thần sắc si mê nói.

Nữ nhân tên A Lệ cũng thích một nam nhân chất lượng tốt như Âu Dương Kiện Vũ, "Đúng vậy, đúng vậy, nếu có thể cùng hắn ngủ một đêm, cho không ta cũng chịu." Nói ra loại xấu hổ này, cô ta mặt cũng không hồng lên chút nào.

"Được rồi, chúng ta không cần nghị luận hắn nữa, đi, chúng ta đi vào giúp Thanh Nhã giáo huấn hồ ly tinh, chính sự là quan trọng."

"Ha hả, được được được, ha hả......"