[Editor: Chương này trong bản convert dài quá nên mình chia ra làm nhiều phần nhỏ hơn]
Đi vào phòng thuê, Mạc Thiếu Đình vừa nhấc mắt liền thấy được Thu Tiểu Quân, thấy cô cùng Mạc Hoa Khôi thân mật ngồi chung, trong ngực đột nhiên có chút buồn, sắc mặt liền trở thành ám ám.
"Mạc Thiếu Đình, ngươi tới thật đúng lúc." Mạc Hoa Khôi thấy hắn tới, tay ôm bả vai Thu Tiểu Quân càng chặt hơn, vẻ mặt thật tốt. Hắn dương dương tay, nhiệt tình hiếu khách đón Mạc Thiếu Đình ngồi xuống, "Mau, mau tới đây ngồi."
Nhìn đến Mạc Thiếu Đình, Thu Tiểu Quân rất kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ, Mạc Hoa Khôi nói đêm nay muốn giới thiệu hai người bạn tốt cho mình biết, một người là Mạc Thiếu Đình, vậy người kia khẳng định là Âu Dương Kiện Vũ.
Cùng Mạc Hoa Khôi kết giao, cô không sợ bị ai biết, nhưng nếu là trước mặt nam nhân mình đã từng thích, hiện tại vẫn còn thích mà cùng Mạc Hoa Khôi biểu hiện thân mật, trong lòng cô cảm thấy ngập đắng.
Nghĩ đến Âu Dương Kiện Vũ rất có thể sẽ đến, cô không tránh được có điểm phiền não, có điểm ưu sầu, nhìn Mạc Thiếu Đình một cái rồi cúi đầu nghĩ nghĩ cái gì đó.
Mạc Thiếu Đình ngồi đối diện với cô cùng Mạc Hoa Khôi, nhìn thấy Mạc Hoa Khôi thần thái sáng rực, gương mặt tươi cười thì ẩn ẩm mỉm cười nhìn xuống đầu cô, nửa nói giỡn hỏi: "Học muội, em có bạn trai liền đã quên học trưởng sao? Chẳng lẽ em cũng giống những người khác, có bạn khác giới thì đều quên bạn bè?"
Thu Tiểu Quân lúc này mới thu hồi thần sắc, ngẩng đầu lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, thong dong cười nói: "Học trưởng, không có đâu, trong lòng em vẫn luôn đều có học trưởng mà."
Nghe cô nói như vậy, Mạc Hoa Khôi liền có chút không cao hứng, trên mặt tuy rằng ý cười không giảm, nhưng tâm tình lại lạnh căm căm, xem Mạc Thiếu Đình hơi cười cười, lại nhìn mặt cô hơi nóng nóng hỏi: "Em yêu, hắn ở trong lòng em, vậy anh thì sao? Anh ở đâu?"
"Anh ở trong lòng em, cũng ở trong đầu của em." Cô quay đầu đối diện với khuôn mặt tuấn tú, mang theo một nụ cười mê người, chỉ chỉ ngực mình cùng đầu mình, tràn ngập thành ý nói, "Hoa Khôi, anh..."
"Hoa Khôi?" Mạc Thiếu Đình lúc này ngắt lời cô, vẻ mặt buồn cười nhìn Mạc Hoa Khôi, sau đó nhìn cô, "Em kêu Mạc Hoa Khôi Hoa Khôi?"
"Đúng vậy?" Cô cười nhíu nhíu mày, "Có cái gì không đúng sao?"
Hắn nhìn về phía Mạc Hoa Khôi, lông mày nhăn lại, "Mạc Hoa Khôi ngươi không phải nói người khác không được kêu Hoa Khôi hay sao?"
Mạc Hoa Khôi hất một mớ tóc nâu trên trán, không cho là đúng, cười, "A, xác thật là như thế này, Trục Nguyệt không phải là người khác, cô ấy là bạn gái của ta, cô ấy kêu cái gì ta đều cảm thấy dễ nghe."
"......" Mạc Thiếu Đình một trận vô ngữ.
Mạc Hoa Khôi đã lâm vào tình yêu, cho dù trong phòng có ba người, hắn cũng cảm thấy phòng thuê, hay là toàn bộ thế giới cũng chỉ có hắn cùng Thu Tiểu Quân hai người. Hắn làm lơ sự tồn tại của Mạc Thiếu Đình, hai tay ôm eo Thu Tiểu Quân, thần sắc sủng nịch nhìn mặt cô, khàn khàn nhu hòa nói, "Trục Nguyệt, không phải vừa rồi em còn muốn nói gì nữa sao? Tiếp tục nói đi, anh muốn nghe."
Kỳ thật nam nhân cũng như nữ nhân đều là thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Thu Tiểu Quân cũng không làm hắn thất vọng, đối diện với đôi mắt chứa đầy điện mê ly của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ôn nhu nói: "Hoa Khôi, em muốn nói chính là, vị trí của anh trong lòng em sẽ không có người thay thế được, anh đối với em mà nói, rất quan trọng rất quan trọng."
Liền lúc này, cửa "kẽo kẹt" một tiếng, Âu Dương Kiện Vũ ưu nhã đi vào, giương mắt nhìn đến Mạc Hoa Khôi thân mật ôm Thu Tiểu Quân thì trên mặt sửng sốt, trong lòng hơi buồn, nghi hoặc khó hiểu nhìn hai người bọn họ.
"Ha ha, Kiện Vũ, ngươi rốt cuộc đã tới, mau tới đây ngồi bên này." Nhìn đến hắn, Mạc Hoa Khôi trước sau như một thật cao hứng.
Nhìn đến Âu Dương Kiện Vũ, Thu Tiểu Quân liền có chút không được tự nhiên, giương mắt thấy hắn nghi hoặc nhìn Mạc Hoa Khôi đang ôm mình, trong lòng không ức chế được mà hoảng loạn lên, vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của hắn.
Âu Dương Kiện Vũ là người thông minh, có một số việc chỉ nhìn một cái, trong lòng hắn liền biết rõ ràng, đối diện Mạc Hoa Khôi cười cười, thức thời ngồi ở cạnh Mạc Thiếu Đình, cũng không nói lời gì.
Mạc Hoa Khôi tựa hồ đã biết Mạc Thiếu Đình đối với Thu Tiểu Quân cũng có hứng thú, cũng nhìn ra Âu Dương Kiện Vũ đối với Thu Tiểu Quân có điểm ý tứ, khóe miệng một câu, ôm gọn vòng eo gợi cảm của Thu Tiểu Quân, nghiêm trang cười nói: "Thiếu Đình, Kiện Vũ, hiện tại ta trịnh trọng giới thiệu cho các ngươi, Bạch Trục Nguyệt là bạn gái của ta." Nói xong, đầu nghiêng nghiêng, nhanh chóng đè lên đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ mà hôn một cái vang dội, như minh chứng lời hắn nói một chút cũng không giả. Ngay sau đó, hắn giơ lên ly rượu đầy, "Ha ha, tới, cùng nâng ly chúc mừng ta cùng Trục Nguyệt đi!"
Mạc Thiếu Đình trên mặt mang ý cười, nhìn không ra vẻ gì mất tự nhiên, bưng ly rượu lên, ưu nhã cùng hắn chạm cốc, "Chúc mừng!"
"Chúc mừng." Âu Dương Kiện Vũ cũng bình tĩnh thong dong, chạm vào ly, chúc phúc xong thì ưu nhã uống vào một ngụm rượu.
Mạc Hoa Khôi tâm tình cực hảo, cùng bọn họ hai người tiêu sái uống vài ly rượu, đứng dậy đi đến trước màn hình, lướt xem một vài bài tình ca trong máy, rồi săn sóc đem một cái microphone đưa cho Thu Tiểu Quân, cao hứng cười nói: "Trục Nguyệt, chúng ta cùng nhau hát bài "Tình ca lâu bền" đi."
Âu Dương Kiện Vũ ở đó, Thu Tiểu Quân không có tình cảm mãnh liệt trước mặt hắn diễn những trò ân ái, cô buông microphone, điềm đạm xin lỗi nói: "Em không hát đâu, anh hát đi"
"Vậy em sẽ hát bài gì? Anh bật lên cho em hát." Mạc Hoa Khôi thật ra một chút cũng không ích kỷ, tràn ngập che chở nói với cô.
Cô lắc đầu, hơi hơi mỉm cười nhìn Mạc Thiếu Đình và Âu Dương Kiện Vũ ở phía đối diện, "Hoa Khôi, em không hát, anh hỏi bọn họ hai người có muốn hát hay không đi."
"Vậy được rồi." Cô nói như vậy, Mạc Hoa Khôi cũng không miễn cưỡng, nhìn về phía đối diện hai nam nhân, dù bên ngoài hay thực lực đều không thua kém mình chút nào, "Thiếu Đình, Kiện Vũ, hai người có muốn hát gì không?"
Mạc Thiếu Đình nhún nhún vai, điềm đạm cười, "Ta không có hứng thú ca hát." Nói xong câu đó, hắn đột nhiên chú ý tới Mạc Hoa Khôi đêm nay chính là mặc cái áo sơ mi của hắn.
.....
Hắn có cả trăm cái áo sơ mi, nhưng duy cái sơ mi trắng này hắn nhớ rất kỹ vì ngày hôm ấy, khi Thu Tiểu Quân bị Cao Bát Đạt làm khó dễ bắt cô múa thoát y, thì chính mình không chỉ cứu cô, mà còn lấy cái áo này khoác lên thân thể trần trụi của cô, hơn nữa hắn cũng có nói qua với Thu Tiểu Quân, áo này coi như đưa cho cô làm kỷ niệm.
Lúc này thấy Mạc Hoa Khôi mặc cái áo có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn như vậy, hắn vốn là không thể nào vui vẻ, tức khắc buồn nẫu, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh sáng mờ ảo của phòng bao chợt trở đen, tối sầm, lại nhìn qua Thu Tiểu Quân thần sắc tự nhiên thì bưng ly rượu lên uống vài ngụm rượu mạnh.
Trong hoàn cảnh như vậy, Âu Dương Kiện Vũ như nghĩ tới một người, cầm lấy microphone trên bàn trà hướng về phía Mạc Hoa Khôi trầm giọng nói: "Cho ta bài "Tri tâm ái nhân"* đi."
* Tri tâm ái nhân: người yêu thấu hiểu, biết rõ lòng nhau.
"Được." Mạc Hoa Khôi vui vẻ vì hắn cống hiến sức lực, đi đến bên máy mà tìm rồi mở bài ca này lên.
Giai điệu êm tai quen thuộc vang lên, đôi mắt Âu Dương Kiện Vũ đột nhiên có điểm ướt.
Ánh mắt Thu Tiểu Quân bình tĩnh trộm nhìn hắn một vài giây, chú ý điểm thương cảm xuất hiện rất nhanh trên mặt hắn, ngực có chút đau, cái mũi cũng ẩn ẩn thở không thông, trong lòng nhớ rõ, trước kia làm thư ký cho hắn, cùng hắn đi ra ngoài xã giao thì có rất nhiều lần chính mình cùng hắn hợp xướng bài "Tri tâm ái nhân" này.
Giai điệu quen thuộc, giờ này khắc này, cô thật sự hoài niệm đoạn thời gian kia, cuối cùng nhịn không được cầm lấy microphone, nở nụ cười mỹ lệ với hắn, "Âu Dương Kiện Vũ, bài này em cũng hát, chúng ta hợp xướng đi."
Cái này làm cho Âu Dương Kiện Vũ có chút kinh ngạc, ý vị thâm trường nhìn xem cô, điềm đạm cười gật gật đầu, "Tốt."
"Làm bạn của ta, yêu nhau cho đến vĩnh viễn ~ người có hay không cảm giác được ta vì người lo lắng..." Thu Tiểu Quân thâm tình hát lên, có lẽ quá mức hoài niệm trước kia làm thư ký của hắn, những ngày cùng hắn như hình với bóng, mỗi một câu ca đều hát lên đến đặc biệt thâm tình. "Ở trong tầm mắt mới phát hiện, cái gì là duyên ~ người hay không cũng đang chờ đợi ~ có một người yêu thấu hiểu lòng ta..."
Cô hát rất khá, bộ dáng như nhập vào bài hát, mỹ lệ mê người.
Mạc Hoa Khôi ngồi bên cạnh cô, nghe cô êm tai cất tiếng ca, càng thấy yêu thương, khóe miệng giương cao, tay trái thân mật ôm eo cô.
Mạc Thiếu Đình trong lòng vẫn buồn bã, Thu Tiểu Quân lúc này ca hát êm tai như thế nào hắn cũng không có tâm tình nghiêm túc nghe, nhìn thấy trên người Mạc Hoa Khôi cái áo sơ mi của mình, lại nhìn hắn ôm eo thân mật với Thu Tiểu Quân, thật cảm thấy chói mắt, uống xong ly rượu trong tay liền đứng lên, yên lặng đi ra khỏi phòng.
Từ lúc Thu Tiểu Quân hát lên câu đầu tiên, Âu Dương Kiện Vũ đã bị tiếng ca của cô làm kinh ngạc mà chết lặng. Cẩn thận nhìn dáng cô hát thật thâm tình, hắn thình lình phát hiện, thần thái khi cô hát thực giống với hình ảnh Thu Tiểu Quân trong lòng hắn, trong lúc nhất thời, hắn có cảm giác chấn động xuyên thấu toàn thân, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm vào cô.
Thu Tiểu Quân đã hát xong đoạn người nữ hát, quay đầu lại nhìn ánh mắt đầy thâm ý của hắn thì tâm đặc biệt khẩn trương lộp bộp nhảy dựng lên, vội vàng cười nói: "A, Âu Dương Kiện Vũ, tới phiên anh hát."
"A~"
Âu Dương Kiện Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, ẩn ẩn xấu hổ, lấy microphone nhìn màn hình, như suy tư gì mà hát lên, "Đem tình nhớ vào trong lòng ~ cho đến vĩnh viễn ~ tâm tình ta bất biến..."
Bọn họ hai người hoàn mỹ hát xong một bài, Mạc Hoa Khôi cao hứng vỗ tay, "Hai người hát thật đúng điệu, rất hay."
Âu Dương Kiện Vũ chỉ cười không nói, ánh mắt như có như không dừng trên người Thu Tiểu Quân, dường như nhìn xuyên qua cô mà thấy được một một người con gái khác.
Thu Tiểu Quân giống như hồi ức cái gì, cũng không nói lời nào, chỉ cười cười cúi thấp đầu, xảo diệu tránh đi ánh mắt Âu Dương Kiện Vũ làm tâm cô thật hoảng loạn.
Nghe bọn họ hai người hát xong thì Mạc Hoa Khôi hứng thú ca hát gia tăng không ít, nhìn nhìn Thu Tiểu Quân, tràn ngập chờ mong nói: "Trục Nguyệt, hôm nay buổi tối hai chúng ta là vai chính, như thế nào cũng đến đây hát một bài tình ca, em nói em muốn hát bài gì."
Cô ngẩng đầu nhìn Âu Dương Kiện Vũ ở đối diện, đối với hắn xin lỗi cười cười, nói: "Hoa Khôi, anh cùng Kiện Vũ cùng nhau hợp xướng đi, giọng em có điểm không thoải mái, em đi ra ngoài hít thở không khí." Nói xong, đứng lên ngay bước nhanh đi ra khỏi phòng.
Thời khắc cô đứng dậy đi ra ngoài, tâm Mạc Hoa Khôi ẩn ẩn một cảm giác lạnh lẽo.
Hắn muốn đuổi theo ra ngoài, cùng cô đi hít thở không khí, chính là Âu Dương Kiện Vũ vẫn còn ở phòng thuê, một mặt ngại mặt mũi, một mặt ngại với tình nghĩa huynh đệ, cho nên không thể nào không biết xấu hổ đuổi theo, chỉ phải ngăn chặn loại khó chịu này, ra vẻ không sao cả mà ngồi im tại chỗ.
"Kiện Vũ, chúng ta hai anh em hát bài "Huynh đệ" đi, thế nào?" Cực nhanh hắn điều chỉnh tốt tâm tình, nhìn Âu Dương Kiện Vũ vui vẻ nói.
Âu Dương Kiện Vũ nhìn hướng Thu Tiểu Quân rời đi, suy nghĩ một chút, điềm đạm cười gật đầu, ngay sau đó lấy microphone, dẫn đầu hát lên: "Gió nhẹ nhàng ~ giống thanh âm giấc mộng cũ ~ không phải ta không đủ kiên cường ~ là hiện thực quá nhiều cứng rắn..."
Thu Tiểu Quân không ở bên người, Mạc Hoa Khôi tổng hội cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Kiện Vũ hát hay đến thế nào vẫn là không tốt, hắn một chút cũng không để ý, nên đến phiên hắn hát thì bỗng nhiên nhớ tới Mạc Thiếu Đình đã rời khỏi phòng một thời gian. Hắn nhíu nhíu mày, "Mạc Thiếu Đình đi đâu rồi? Không nói một tiếng đã vội ra về hay sao?"
"Chắc lúc này hắn đang ở đại sảnh quán bar."
Âu Dương Kiện Vũ suy đoán nói.
Mạc Hoa Khôi lập tức đứng lên, "Ngươi hát một mình trước đi, ta đi ra bên ngoài tìm hắn." Vừa nói vừa bước chân ra khỏi phòng.
Trong chớp mắt, phòng thuê vốn náo nhiệt xa hoa giờ chỉ còn lại một mình Âu Dương Kiện Vũ.
Âu Dương Kiện Vũ cũng không thích hát tiếp, hồi tưởng cùng Thu Tiểu Quân hợp xướng "tri âm ái nhân", cầm lòng không đậu nghĩ tới hai trước người con gái kia đã rời đi, trong lòng đột nhiên không ngăn được tràn đầy đau thương.
Ngồi ở sô pha im lặng một hồi, hắn đứng dậy đi đến chỗ máy hát, lại lần nữa chọn bài "tri tâm ái nhân" kinh điển, giai điệu du dương êm tai, đôi mắt dần dần nổi lên ưu thương ướŧ áŧ...
Tiểu Quân, hai năm trước sau tại nạn xe đó, cảnh sát không tìm được thi thể của em, em có còn sống trên thế giới này không?
Tiểu Quân, nếu em còn sống, anh nhất định sẽ nói với em, anh yêu em.
Tiểu Quân, có một người con gái tên Bạch Trục Nguyệt, tướng mạo không giống em, nhưng tính cách thật giống em, rất nhiều thời điểm anh nhìn thấy cô ấy liền sẽ nhớ tới em.
Tiểu Quân, Thu Tiểu Quân, anh thật sự rất nhớ em.