Thu Tiểu Quân cầm lòng không đậu, nâng ngón tay dính nước mắt hắn tràn ngập dụ hoặc đưa vào miệng liếʍ một cái, ái muội cười nói: "Ha hả, Hoa Khôi, nước mắt của anh thật ngọt nha."
"Em, em không phải đã chết sao?" Mạc Hoa Khôi nhìn cô mị hoặc đến muốn đoạt mạng người khác, chớp chớp mắt không thể tưởng tượng hỏi.
Cô lộ ra một nụ cười mê người, hai tay nhấc lên, giống như tình nhân ôm cổ của hắn, "Em không chết, nếu là đã chết thì lúc này còn nói chuyện cùng anh sao?"
"Ách ~ Bạch Trục Nguyệt, cái người đáng giận này lại chơi ta."
Nghe nàng nói vậy, hắn tức cũng không được, không tức cũng không được, nội tâm đột nhiên thấy mâu thuẫn, chợt buông tay đang ôm cô ra, nóng nảy đi đến ban công, tràn ngập ảo não nhìn ra biển rộng mênh mang.
Từ mới vừa rồi giả chết, thấy hắn ôm mình khóc lóc, Thu Tiểu Quân trăm phần khẳng định hắn nhất định có cảm tình với mình. Khóe môi khẽ cong lên một phần âm tà quỷ mị, cô nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, vươn tay từ từ nhẹ nhàng ôm hắn, đầu dán lên phần lưng ấm áp, ôn nhu thực lòng xin lỗi nói, "Hoa Khôi, thực xin lỗi, tối hôm qua em chỉ tưởng cùng anh vui đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới sẽ mang thương tổn lớn đến như vậy. Nếu biết em đi rồi anh sẽ bị người xấu đối xử như vậy, em chết cũng không đùa như vậy với anh."
Ngay khi cô từ phía sau ôm lấy mình, Mạc Hoa Khôi thật bất an nhíu mày, kinh ngạc phát hiện chính mình bị cô đùa bỡn như vậy một chút đều không bài xích cô, ngược lại hành vi thân mật này làm hắn cảm thấy thật thích thú.
Vậy là thế nào đây? Một người đối đãi với mình như vậy, đem mình ra trêu chọc, tại sao mình lại sinh ra có cảm giác với cô đây? Chẳng phải mình thật tùy tiện sao?
Hắn thật sự không nghĩ ra đây là vì cái gì, cảm thấy rất phiền não, nhìn tưởng như bình tĩnh, kỳ thật giấu diếm tâm tư mãnh liệt, hắn tức giận hỏi: "Ngươi cũng cho rằng ta bị cướp sắc sao?"
Cô nhíu nhíu mày, "Chẳng lẽ không phải sao?"
Kỳ thật, lúc này Thu Tiểu Quân cũng giống hắn, rất mâu thuẫn và phiền não.
Hắn là người đàn ông hại em gái cô tự sát, cô một chút cũng không hy vọng hắn có kết cục tốt, nếu hắn bị người xấu cướp sắc, hoặc bị người xấu chém tay chém chân, trong lòng cô chưa chắc có thể cao hứng vui vẻ đến vậy. Có một số việc, chỉ sợ xảy ra rồi mới có thể biết được rốt cuộc chính mình cảm thấy thế nào.
"Báo chí đăng lên những nội dung như vậy toàn là những phóng viên này viết bậy bạ, hôm qua ngươi rời đi rồi ta không gặp người xấu gì cả." Hắn hùng hổ giải thích, "Những phóng viên này thật không muốn sống nữa, đăng lên nội dung giả dối ảnh hưởng danh dự của ta, hừ, xem ta không làm cho báo của họ đóng cửa mới là lạ."
"Hoa Khôi, đừng tức giận nữa, bọn họ viết như thế nào thì mặc kệ họ đi." Cô cười cười, một bên ôn nhu nói, một bên nhẹ nhàng vươn qua thân thể hắn, ngửa đầu nhẹ nhàng nhìn mặt hắn, đưa tay lên dịu dàng vuốt ve, đau lòng hỏi: "Anh sắc mặt thoạt nhìn không được tốt, có phải có nơi nào không thoải mái hay không?"
Đối mặt với cô thình lình trở nên ôn nhu, đối diện với ánh mắt đau lòng của cô, khí nóng trong lòng hắn bốc lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ lệ nhỏ nhắn của cô, thuận theo nói: "Trục Nguyệt, ngươi nói cái gì mà chỗ lãng mạn, ta tối hôm qua không có đồ mặc ở đó cả đêm, giờ bị cảm rồi." Nói xong, còn không nhịn được hít hít mũi.
"Thực xin lỗi." Cô thành ý xin lỗi hắn, "Hoa Khôi, em thề với anh, về sau em không bao giờ đùa giỡn như vậy với anh nữa, nếu em còn làm vậy thì em liền chết không tử tế."
"A...", hắn cười, khuôn mặt quyến rũ, cầm lòng không được hạnh phúc tươi cười, "Trục Nguyệt, anh tin tưởng em." Nói xong câu đó, hắn ôm vào vòng eo thon nhỏ của cô, chậm rãi cuối đầu tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô.
Thu Tiểu Quân cũng không bủn xỉn miệng mình, chậm rãi nhắm mắt lại. Đứng trên ban công gió biển thổi l*иg lộng, cô cùng hắn giống một đôi tình lữ lãng mạn mà nồng nhiệt hôn nhau.
"Cốc cốc ~"
Thật là quá mất hứng, thời điểm bọn họ đang triền miên hôn nhau, không biết ai đến gõ cửa.
Mạc Hoa Khôi nhíu mày, lựa chọn bỏ qua âm thanh làm mất hứng này, ôm sát eo cô mà tiếp tục hôn lên cái miệng nhỏ tràn ngập vị ngọt.
Thu Tiểu Quân biết, những người ăn vụng trái cấm thường thường đều bắt đầu từ cái hôn như thế này. Cô cũng không bài xích cùng Mạc Hoa Khôi hôn môi, ngược lại còn có chút hưởng thụ, nhưng mà hắn là người đàn ông hại chết em gái mình, cô cũng không nghĩ mình muốn cùng hắn phát sinh loại quan hệ kia.
"Hoa Khôi, có người gõ cửa." Suy tư vài giây, cô lý trí đẩy hắn ra, dùng thanh âm đứng đắn nói chuyện với hắn, "Đi hỏi một chút xem có chuyện gì."
Mạc Hoa Khôi lúc này tâm tình cực tốt, cô nói cái gì chính là cái đó, khóe miệng cong cong gật gật đầu, "Tốt." Ngay sau đó cầm tay cô đi ra phía cửa, "Chuyện gì?"
"Mạc tổng, bạn của ngài Mạc Thiếu Đình tới thăm." Ngoài cửa là tiếng của A Hổ, "Ngài ấy đang ở phòng khách dưới lầu chờ, người có muốn gặp ngài ấy không?"
"Hắn hả? Ha ha~" Mạc Hoa Khôi nhìn tới mỹ nhân kế bên, nhớ tới mấy ngày trước cùng Mạc Thiếu Đình ở quán bar Yến Vĩ Điệp đánh cuộc, cười vui vẻ mà lại rất đắc ý, "Gặp gặp, ngươi nói với hắn ta lập tức xuống ngay."
"Vâng, Mạc tổng." A Hổ ở ngoài cửa gật gật đầu, lập tức xoay người xuống lầu.
"Trục Nguyệt, làm bạn gái của anh đi." Hắn nhìn cửa rồi một tay nắm lấy Thu Tiểu Quân, nhìn khuôn mặt cô mà thành ý nói.
Lúc này hắn không vội xuống lầu gặp Mạc Thiếu Đình mà đột nhiên nói câu này với mình, rốt cuộc là hắn có ý tứ gì?
Thu Tiểu Quân cảm thấy rất kỳ quái, đôi mày đẹp nhăn nhíu bí ẩn, nhìn mặt hắn suy tư mà nói: "Hoa Khôi, bạn tốt của anh đang chờ ở phòng khách, đi gặp anh ấy xong thì chúng ta nói tiếp việc này cũng không muộn mà?"
Hắn biết cô có lý, nhưng chính là hắn muốn rèn sắt khi còn nóng, khóe miệng một câu mà nữ nhân nào cũng mê thích nhất, "Trục Nguyệt, em là đứng nhất trong lòng của anh, cái gì mà bạn bè bằng hữu, thân thích, đều không quan trọng bằng em, hiện tại em liền đáp ứng làm bạn gái của anh đi, có được không?"
Nữ nhân đều thích nghe nam nhân nói lời ngon ngọt, nhưng Thu Tiểu Quân nghe được hắn nói lời này trong lòng lại thập phần tức giận, cũng thập phần căm hận, sắc mặt phút chốc âm trầm xuống.
Ách ~, Mạc Hoa Khôi, ngươi lời ngon tiếng ngọt cũng thật hay, lúc trước ngươi cũng dùng những lời ngon ngọt này mê hoặc em gái ta, làm em gái ta yêu ngươi, có phải không?
"Hoa Khôi, yêu đương không phải trò đùa, là phụ nữ em muốn có thời gian suy xét." Cô suy nghĩ, lý trí ôn nhu cười nói.
Đối với câu trả lời của cô, Mạc Hoa Khôi có chút thất vọng, bất quá hắn cũng không hoàn toàn bức cô mà chịu đáp ứng, "Được, bất quá anh hy vọng em trả lời anh thật nhanh."
Hắn cười nói, trong lòng rõ ràng, loại sự tình này đặc biệt đối với nữ nhân là phải biết kiên nhẫn. "Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xuống gặp Mạc Thiếu Đình." Nói xong, kéo tay cô, vẻ mặt hứng khởi đi ra khỏi phòng ngủ.