Văn phòng play. Mừng sinh nhật ba ba bằng cưỡi ngựa tư thế, bị thao bắn.
Lục Nhiên hai mắt mông lung đập đập nắm tay lên l*иg ngực rắn chắc rộng lớn của Lục Viễn Sơn, môi hơi dẫu lên.
"Son đều bị ba ba ăn hết. Ăn ngon không?" Lục Nhiên ngừng thở dốc, trừng mắt nói "May là son này bảo bối của ba tự làm."
"Sau này cũng đừng dùng." Lục Viễn Sơn liếʍ môi người dưới thân "Không tốt." Y vừa nói vừa luồn tay vào trong váy.
"Đừng!" Lục Nhiên đẩy đẩy l*иg ngực của Lục Viễn Sơn "Để Tiểu Nhiên tự cởi đồ." Lục Viễn Sơn bất đắc dĩ đứng dậy, bảo bối này của y có một tật xấu. Ra khỏi nhà đều rất chú ý tiểu tiết, quần áo đầu tóc phụ kiện trên người lúc đi thế nào tận lúc về cũng phải như vậy, ngay cả một vết nhăn nhỏ cũng làm cho cậu mặt cau mày có. Vì vậy, Lục Viễn Sơn hai ba cái đem quần áo trên người mình cởi sạch vắt chân ngồi trên sofa nhìn một màn mĩ nhân thoát y. Phụ kiện thảo xuống hết ba phút, tóc giả từng cái từng cái cởi xuống mất hết năm phút; rất nhanh trên người Lục Nhiên đã trần trụi không mảnh vải, Lục Viễn Sơn không nhịn được lao đến ôm bảo bối vào lòng, bị cậu huýt tay một cái, liếc xéo.
"Còn chưa xong." Vừa nói vừa sắp xếp lại từng thứ một cẩn thận để trên bàn, Lục Nhiên vừa đứng thẳng dậy liền trời đất đảo lộn, bị nam nhân đè trên sofa.
"Bảo bối, đã xong chưa?" Lục Viễn Sơn cọ cọ côn ŧᏂịŧ lên đùi con trai, ý tứ chính mình đang nhịn đến khó chịu.
"Chưa xong." Lục Nhiên chu môi, nhìn nam nhân cau mày liền bật cười hôn lên cằm y "Hôm nay là sinh nhật ba ba, Tiểu Nhiên tự mình đến." Lục Viễn Sơn kinh hỉ mở to mắt, sau đó bật cười ha hả đứng dậy. Món quà sinh nhật này là món quà tuyệt nhất mà Lục Viễn Sơn y từng nhận.
Lục Viễn Sơn ngồi trên sofa, Lục Nhiên quỳ giữa hai chân y, cầm lấy gốc côn ŧᏂịŧ rồi liếʍ lên qυყ đầυ, lại mυ'ŧ một cái, đầu lưỡi xoáy lên mã mắt làm tiếng thở dốc của Lục Viễn Sơn càng nặng nề hơn. Lục Nhiên giương mắt lên nhìn, thấy vẻ mặt hưởng thụ thoải mái của nam nhân thì trong lòng lại càng vui vẻ, càng ra sức hầu hạ. Mυ'ŧ lấy đại đản của nam nhân, lại liếʍ từ đại đản lên đến đỉnh côn ŧᏂịŧ, há miệng đen đại côn ŧᏂịŧ ăn vào miệng, cố sức nuốt thật sâu; quy đầm chạm đến cổ họng làm Lục Nhiên buồn nôn, thế nhưng cậu chỉ lui đầu lại một chút rồi cố sức nuốt vào, tận khi cổ họng bị đỉnh không thoải mái mới không tiếp tục thâm hầu.
Lục Nhiên liếʍ láp mυ'ŧ lấy làm cho Lục Viễn Sơn thiếu chút không nhịn được mà đem cái miệng nhỏ kia ra thao. May là ý thức bản năng của y vẫn luôn bản hộ Lục Nhiên mới làm Lục Viễn Sơn miễn cưỡng đè xuống ý niệm này, nhưng từng cái hóp má thâm hầu của bảo bối làm thần kinh lý trí của y nhiều lần muốn sụp đổ. Quả nhiên là tiểu yêu tinh mà!!!
*Hít...* Lục Viễn Sơn hít sâu một hơi khống chế lý trí sắp sụp đổ, tiểu yêu tinh này không chỉ hóp má mà còn chơi đùa đại đản của y, thật sự là một sự dằn vặt ngọt ngào.
Khẩu giao hai mươi phút, Lục Nhiên miệng tê lưỡi mỏi, cậu ngẫn đầu đáng thương nhìn nam nhân, móng vuốt vươn lên vẽ vòng tròn trên l*иg ngực màu lúa mạch của y, cả người như động vật không xương quấn lên, đẩy Lục Viễn Sơn ngã ra sofa. Lục Nhiên nằm đè trên người nam nhân, ngón tay tinh tế chơi đùa nhũ tiêm y, chớp mắt ném cho y cái mị nhãn rồi cuối đầu liếʍ lên một bên nhũ tiêm. Lục Nhiên qua lại liếʍ lên hai cái nhũ tiêm của Lục Viễn Sơn, mắt vẫn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nam nhân thì cuốn lấy một bên nhũ tiêm vào miệng, mυ'ŧ chùn chụt. Trong phòng tức khắc vang lên tiếng thở dốc, Lục Nhiên hài lòng vươn móng vuốt xuống dưới, xoa nắn hai đại đản đản của nam nhân, rất có ý tứ nam nhân không bắn ra thì không bỏ qua.
Mυ'ŧ hai nhũ tiêm một chốc cũng không thấy Lục Viễn Sơn có ý tứ muốn bắn nào, Lục Nhiên không thể không dời trận địa, bàn tay vẫn nhào nặn hai đại đản đản nhưng môi lưỡi lại dời lên trên, hôn lên yết hầu của y. Lục Nhiên cảm nhận người bên dưới khẽ run lên, cậu lập tức sáng mắt, dùng hết kỉ xảo mυ'ŧ liếʍ yết hầu có phần lớn hơn các nam nhân khác của Lục Viễn Sơn. Không đến ba phút sau, nam nhân rốt cuộc buông khí giới đầu hàng, khẽ gầm một tiếng trầm khàn rồi bắn ra.
Lục nhiên vô cùng hài lòng, ngẫn đầu nhìn nam nhân đang thở dốc, trên môi câu lên một nụ cười mị hoặc nhân tâm, ít nhất là hồn của nam nhân nào đó đã không biết bay đi đâu rồi. Lục Nhiên hài lòng cảm nhận thứ vừa mới bắn tinh lại ngạnh lên, cậu ngồi trên đùi nam nhân, một tay chống ra sau một tay chơi đùa hoa huyệt, cắm vào một ngón tay chậm rãi khuếch trương.
Lục Viễn Sơn hơi thở một lần nữa dồn dập lên, nhìn mấy căn ngón tay tinh tế trắng nõn đang ra ra vào vào huyệt nhục đỏ tươi, chỉ hận không thể thay thứ đang xung huyết của mình vào vị trí đó.
"Ưʍ... Ba ba... Muốn sao?" Lục Nhiên hổn hển thở dốc nhược nhược hỏi, cậu lúc này đã rút tay ra, đem bốn ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ đưa lên miệng, vươn cái lưỡi đỏ tươi ra liếʍ lên một căn ngón tay, đặc biệt da^ʍ mỹ.
"Muốn..." Lục Viễn Sơn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ và ngón tay của bảo bối, ồ ồ thở dốc, thắt lưng hơi đỉnh lên trên ý tứ thúc dục.
"Ưʍ..." Lục Nhiên cầm lấy đại côn ŧᏂịŧ, nâng mông đặt qυყ đầυ ở cửa huyệt, khẽ rên lên một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống. Đây là lần thứ hai hoa huyệt được dùng đến, Lục Nhiên vẫn không hiểu tại sao Lục Viễn Sơn không muốn đi vào sản đạo của mình, lần này cậu tự mình động, liền có thể tự thoả mãn chính mình.
"Hừ..." Lục Viễn Sơn trầm thấp phả ra một âm tiết giọng mũi, nắm eo Lục Nhiên, vừa thở dốc vừa điên cuồng đỉnh lên.
"A a a... Ba ba... A ha... Tiểu Nhiên... A ha... Ưʍ... A... Tiểu Nhiên tự mình... A ha... Tự mình động... A..." Lục Nhiên lắc đầu cao giọng rêи ɾỉ, hoà cùng âm thanh xá© ŧᏂịŧ va chạm *ba ba ba* liền như biến thành một bản nhạc da^ʍ mĩ. Lục Nhiên ngã trước ngã sau, tiểu côn ŧᏂịŧ cũng theo từng cái nảy lên của nam nhân mà vung vẫy trong không khí, rốt cuộc khi cậu đem hai tay chống lên ngực nam nhân mới không còn loạn choạng mất phương hướng. Lục Viễn Sơn lại không để ý nhiều như vậy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải thao chết tiểu tao hoá này.
Tư thế cưỡi ngựa làm cho đại côn ŧᏂịŧ đi vào sâu hơn bình thường, mỗi lần đỉnh lên, qυყ đầυ đều sẽ đâm vào một bức tường thịt, thập phần co giãn.
"A a... Ba ba... Ông xã... A ha... Ông xã thao đến tử ©υиɠ... A... Muốn hỏng... A ha... Nhi tử bị ông xã thao hỏng... Ba ba... A ha... Ba ba..." Động tác thao đỉnh của nam nhân lại càng thêm nhanh chóng, Lục Nhiên bị đỉnh đến tê dại, cả người đổ xuống nằm sấp trên ngực nam nhân. Nước mắt không rõ do kɧoáı ©ảʍ hay đau đớn chảy ra ngoài, rơi trên ngực Lục Viễn Sơn làm cho y cả người đều tĩnh lại, hơi dừng động tác một chút rồi lại nắm eo bảo bối ôn nhu đỉnh lên.
"Bảo bối... Thoải mái không?" Lục Viễn Sơn thở hồng hộc nói.
"Thoải mái... A ha... Ưʍ... Thoải mái... Nhanh... Nhanh chút..."
"Nhanh sao? Như vầy được không?" Lục Viễn Sơn cười tà, động tác lại bắt đầu điên cuồng, vừa điên cuồng vừa nhanh chóng. Thanh âm *ba ba ba* lại vang lên, Lục Nhiên lớn tiếng rêи ɾỉ, thanh âm đột nhiên cao vυ't, tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy bắn ra bạch trọc nhợt nhạt. Lục Viễn Sơn rất thoả mãn, một bên đỉnh lộng tiểu nhục huyệt đang co rút một bên ép sát "Tiểu tao hoá, bị ông xã thao bắn thoải mái không?" Ngay tức khắc tiểu nhục huyệt lại càng ra sức co rút cắn chặt lậy đại côn ŧᏂịŧ bên trong.
"Ông xã... A ha... Ông xã thao tao hoá thoải mái... A a a... Thoải mái muốn chết... Ông xã... A ha... Ông xã thao tiểu tao hoá mang thai... A a a..." Lục Nhiên sung sướиɠ kêu lên. Ba ba rất ít khi gọi cậu như vậy, nhưng mỗi lần như vậy đều sẽ làm cho cậu càng thêm sảng. Mà Lục Viễn Sơn đang mất lý trí cũng vì hai chữ "mang thai" này mà tĩnh lại, bất đắc dĩ nghĩ làm sao để lừa tiểu lão bà uống thuốc tránh thai, mặc dù nghĩ lung tung nhưng động tác dưới thân cũng không chậm lại, đỉnh lên càng nhanh.
Từ lúc hắc long nhập động đến giờ cũng đã gần bốn mươi phút đồng hồ, Lục Nhiên đã có cảm giác tê mỏi nhưng nam nhân vẫn không có dấu hiệu sẽ bắn ra. Lục Nhiên một bên ư a rêи ɾỉ một bên dùng sức kẹp chặt hoa huyệt, quả nhiên Lục Viễn Sơn phải hít sâu một hơi.
"Bảo bối, muốn kẹp đứt của ông xã sao?" Lục Viễn Sơn vỗ mông Lục Nhiên, biết mình sắp không trụ được liền điên cuồng đâm thêm gần trăm cái mới gầm nhẹ bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun lên vách thịt mềm mại làm Lục Nhiên cũng không trụ được, tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy bắn ra.
Lục Nhiên nằm trên người ba ba, hai người ôm nhau thở dốc, thấy đã muốn hết giờ nghĩ trưa, Lục Viễn Sơn dùng tư thế kết hợp ôm Lục Nhiên vào toilet trong phòng nghĩ, đem cả hai người rữa sạch rồi đặt con trai bảo bối lên giường.
"Ngủ một giấc đi." Lục Viễn Sơn hôn lên trán bảo bối "Đến giờ về ba ba sẽ gọi."
"Ưʍ..." Lục Nhiên khẽ gật đầu, hôn lên cằm nam nhân, mệt mỏi nhắm lại hai mắt, rất nhanh liền ngủ say. Lục Viễn Sơn ra ngoài thu dọn bãi chiến trường của hai người rồi vùi đầu chuyên tâm làm việc.
Một giờ chiều khi vừa bắt đầu giờ làm việc buổi chiều, Lục Viễn Sơn đang xử lý công vụ thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Lục Viễn Sơn không ngẫn đầu, lạnh nhạt nói.
"Ông chủ..." Thư ký của Lục Viễn Sơn, Tô Hạo vừa bước bào phòng liền khựng lại, mùi xạ hương nồng đậm vô cùng da^ʍ mĩ, trên sofa ướt một mảng, quần áo phụ kiện trên bàn... Hắn nếu không biết có chuyện gì xảy ra thì thật sự sống phí hai mươi bảy năm rồi. Hắn là một trong số ít những người biết Lục Nhiên là Ngọc Nữ, lúc đầu thấy Ngọc Nữ đến thì hưng phấn đến mụ đầu. Mà lúc này hắn chỉ thấy khϊếp sợ.
"Làm sao?" Lục Viễn Sơn cau mày ngẫn đầu, thấy Tô Hạo nhìn về phía sofa thì áp suất thấp lặng lẽ phả ra, sắc mặt âm trầm.
"Ách... Tôi chỉ đến nói với ngài một tiếng..." Tô Hạo giật mình, nuốt một ngụm nước bọt, lo sợ nói "Tôi ở WC nghe được thực tập sinh ở phòng phát triển kế hoạch gọi điện thoại cho một người tên Phó Hồng, nói rằng... Nói..." Tô Hạo thật sự là không giám nói ra, chỉ sợ mình gặp phải ương.
"Nói!" Lục Viễn Sơn gầm lên một tiếng tức giận. Phó Hồng? Không phải bạn trai cũ của Lục Nhiên sao?
"Tụi nó lên kế hoạch để dụ tiểu thiếu gia đến quán bar Tân Nguyệt." Tô Hạo vội vàng khai ra hết, nói xong liền chạy ra khỏi phòng, chặn lại khí thế bức người đằng sau cánh cửa. Người trong công ty biết Lục tổng có một đứa con bảo bối nhưng không biết mặt, người ngoài lại không cần phải nói. Lại thêm địa vị của Lục Viễn Sơn ở đất C thị làm thông tin của Lục Nhiên càng thêm bảo mật, bởi vậy mà không ai biết đứa con bảo bối của Lục tổng lớn lên thế nào. Lục Nhiên dùng thân phận bạn gái đến đây lại làm người ta có chủ ý xấu, Lục Viễn Sơn đã biết sao có thể bỏ qua được.
Thực tập sinh phòng phát triển kế hoạch chỉ có một người, mà lại còn quen biết Phó Hồng. Vậy thì người này chắc chắn là Tưởng Khanh. Tưởng gia ở C thị cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, thế nhưng Tưởng Khanh là con riêng của Tưởng tổng, địa vị xấu hổ, lòng tự trọng lại cao ngất trời, bởi vậy mới nộp đơn xin vào đây làm việc. Lục Viễn Sơn trong mắt loé lên một tia tàn nhẫn, bấm gọi cho trợ lý Tống Mặc Châu. Chỉ có một yêu cầu.
"Dùng bất kỳ thủ đoạn nào, đuổi thực tập sinh ở phòng phát triển kế hoạch ra khỏi công ty." Tống Mặc Châu kinh ngạc nghe giọng nói âm lãnh của ông chủ nhà mình, vội vàng đáp vâng. Lục Viễn Sơn còn chưa hài lòng mà liên hệ đến Bạch tổng bên giải trí Hoa Hải, tỏ ý muốn hợp tác để đánh hạ giải trí Thành Đăng của Phó gia. Bạch tổng đã theo đuổi trưởng phòng tài chính của Biên Tự đã nhiều năm, có cơ hội tiếp cận tự nhiên không từ chối.
Buổi chiều, bốn giờ ba mươi là giờ tan ca, nhưng đến bốn giờ năm mươi Lục Nhiên và Lục Viễn Sơn mới rời khỏi. Vừa xuống đại sảnh, Lục Nhiên liền nhìn thấy một người quen.
"Từ Khải ca." Lục Nhiên kinh ngạc. Nam nhân cũng kinh ngạc vô cùng, buổi sáng anh nghĩ nữa ngày bồi đệ đệ, lúc vào làm liền nghe nói bạn gái của Lục tổng đến, còn mặc một bộ Amaloli, cười lên như viên kẹo ngọt ngào, vô cùng đáng yêu.
"Ngọc Nữ? Sao lại là cậu?" Từ Khải không ngờ đến bạn gái của Lục tổng lại là khuê mật của đệ đệ mình.
"Từ tổng." Lục Viễn Sơn khách sáo gật đầu, mặt âm trầm nắm tay Lục Nhiên rời đi. Lục Nhiên còn vẩy vẩy tay tạm biệt xong mới ôm tay Lục Viễn Sơn, làm nũng nói "Sao lại âm mặt rồi? Về nhà bảo bối bồi thường ông xã nha?" Lục Viễn Sơn lập tức trời quang mây tạnh.