Nhân vật sắm vai: ông chủ và tiểu nữ hầu miêu yêu. Tiểu miêu yêu xin ông chủ tϊиɧ ɖϊ©h͙ tươi mới, bị ông chủ thao phá màиɠ ŧяiиɧ. Tao mẫu miêu Bị trứng rung và đại côn ŧᏂịŧ song long thao bắn.
Hôm nay là sinh nhật Lục Nhiên mười tám tuổi, cậu không tổ chức tiệc tùng gì, chỉ nấu một bữa cơm mời mẹ và dượng đến cùng ăn, ngoài ra còn có bạn tốt Từ Khả Khải. Bàn ăn năm người vô cùng ấm áp, tám giờ, Trương Thúy Hoa và Lâm Phúc Minh rời đi, Từ Khả Khải cũng có người đến đón, Lục Viễn Sơn nhận nhiệm vụ rữa bát, tự giác đi vào bếp.
Lục Nhiên trở về phòng, mặt đỏ bừng đứng trước cánh cửa tủ vẫn luôn khoá, run run nhập mã, nghe cửa tủ *cạch* một tiếng mở khoá, cậu hít sâu một hơi mở cửa tủ. Mùi hoa hồng nhàn nhạt phả vào chóp mũi, càng nhìn mười bộ đồ treo trên móc, mặt Lục Nhiên càng đỏ hơn. Ba ba sẽ thích chứ!?!
Trong ngăn tủ này chỉ có mười bộ đồ, một bộ là sườn xám cổ điển tay ngắn bằng lụa trắng in tranh thủy mặc vườn trúc, một bộ là sườn sám ngắn cộc tay bằng lụa trắng thêu khổng tước, một bộ nữ hầu tai mèo màu đen, một bộ nữ hầu hai dây màu đen-đỏ dạng váy chuông lolita, một cái yếm ngắn màu trắng lộ lưng, ba bộ hán phục nữ, một bộ trang phục lolita và một bộ trang phục nữ cảnh sát. Ngoại trừ ba bộ hán phục ra, bảy bộ độ còn lại đều là Lục Nhiên tự mình may theo số đo của bản thân.
Lục Nhiên chần chờ, cậu nên mặc bộ nào mới tốt? Trong ngăn bên dưới còn có giày và phụ kiện các loại đi kèm nữa. Ba bộ hán phục là dành cho lúc dùng thân phận Ngọc Nữ ra đường hay quay video, bảy bộ đồ khác chỉ dành cho ba ba xem thôi.
*Cạch* cửa phòng bổng nhiên mở ra làm Lục Nhiên hoảng sợ vội sập cửa tủ lại, mắt lom lom nhìn về phía nam nhân cao lớn anh tuấn đứng ở cửa.
"Bảo bối, đây làm sao?" Lục Viễn Sơn nhướng mày cười, bước đến gần ôm Lục Nhiên vào lòng, thuận tay đem cửa tủ mở ra. Lục Viễn Sơn kinh ngạc mở to mắt "Tiểu Nhiên?"
"Ba ba..." Lục Nhiên lo sợ gọi, mặt đỏ bừng không biết giải thích thế nào.
"Hừm... Cái này rất tốt." Lục Viễn Sơn lấy xuống bộ trang phục nữ hầu có băng đô tai mèo, thoả mãn nói "Rất thích hợp với món quà ba ba tặng Tiểu Nhiên." Lục Viễn Sơn mĩm cười nhét đồ trên tay vào ngực con trai "Ba ba đợi bảo bối nha." Nói xong liền xoay người rời đi. Lục Nhiên há miệng lắp bắp một chút, mặt đã đỏ lại còn đỏ hơn, treo đồ lên cửa tủ rồi đi vào phòng tắm. Lục Nhiên tắm rữa thật kỉ, đem chính mình rữa từ trong ra ngoài không bỏ sót một chổ nào, mất nữa giờ mới xong, lau khô người đi ra ngoài. Sấy tóc khô tương đối mới đem quần áo và phụ kiện mặc vào, Lục Nhiên tim nổi trống đi sang phòng ba ba.
Lục Viễn Sơn mặc áo tắm màu trắng nữa nằm nữa ngồi trên giường xem tin tức, nghe tiếng cửa mở liền nhìn sang, trên mặt nhịn không được chờ mong, đến khi nhìn thấy người trước cửa liền bị kinh diễm. Lục Nhiên từ khi học xong cao trung đã không cắt tóc nữa, tóc cậu dài quá vai, khuông mặt nhỏ nhắn lại quá mức xinh đẹp so với nữ nhân càng đẹp hơn, trên người mặc trang phục nữ hầu màu đen và trắng làm tôn lên làn da trắng nõn, ngón chân đáng yêu cuộn lại, hai bàn tay như xoắn vào nhau, trên mặt đỏ bừng lan xuống cổ.
Một từ, đẹp.
Hai từ, rất đẹp.
Ba từ, vô cùng đẹp.
Nói tóm lại là Lục Viễn Sơn hoàn toàn bị câu hồn.
"Ba ba..." Lục Nhiên hít sâu bước vào phòng, giọng điệu nũng nịu làm tâm Lục Viễn Sơn mềm nhũn, hoàn hồn lập tức xuống giường.
"Bảo bối..." Lục Viễn Sơn thốt lên hai chữ, không nói gì ôm bảo bối nhà mình lên giường, cầm cái đuôi mèo màu đen trắng dưới chăn lên, ôn nhu nói "Bảo bối, hoá trang phải hoá trang cho giống có phải không?"
"Ưʍ..." Lục Nhiên đỏ mặt gật đầu, nhìn vạt áo tắm của Lục Viễn Sơn bị đội lên thành cái lều làm cho cậu cả người tê dại, cầm lấy đuôi mèo trong tay ba ba. Đuôi mèo tổng chiều dài muốn nữa met, phần trứng rung ở gốc có dài đến mười centimet to bằng ba ngón tay. Lục Nhiên quỳ gối lên, cầm phần trứng rung đặt trước cửa hậu huyệt, tay nhấn một cái đem cả trứng rung đều cắm vào trong, miệng cậu khẽ thốt ra một tiếng rên rĩ sắc tình.
"Chúng ta liền chơi nhân vật sắm vai đi." Lục Viễn Sơn mĩm cười "Tiểu Nhiên là nữ hầu của ba ba, hôm nay liền bị ba ba phát hiện ra thân phận thật miêu yêu. Có được không?"
"Vậy... Tiểu Nhiên trở về phòng nha?" Lục Nhiên chớp chớp mắt hỏi.
"Cái gì mà trở về phòng. Ông chủ muốn em đi nấu bữa tối, em phải ở trong bếp làm bữa tối cho ông chủ." Lục Viễn Sơn ôn nhu cười. Lục Nhiên mặt vừa mới hết đỏ lại bừng một cái, ngượng ngùng bò xuống giường. Lục Viễn Sơn lúc này mới nhìn thấy, con trai bảo bối, bà xã đáng yêu của y lại mặc qυầи ɭóŧ lọt khe hở đáy bằng ren màu đen, cái đuôi mèo cứ vậy dễ dàng được cắm vào.
"Ư..." Lục Nhiên vừa bước một bước đã bị trứng run cọ đến nhũn chân, lại cố chấp bước đi, từng bước từng bước một.
Mười phút sau, canh đủ thời gian Lục Nhiên đã vào phòng bếp, Lục Viễn Sơn khoan thai đi ra ngoài, thời điểm Lục Viễn Sơn vào bếp liền thấy Lục Nhiên vịn bàn ăn thở hổn hển, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy theo bắp đùi xuống, dưới ánh đèn trở nên long lanh như ngọc trai.
"Ôi... Tiểu Nhiên... Em..." Lục Viễn Sơn dáng vẻ kinh ngạc nói.
"Ba... Ông chủ..." Lục Nhiên hai mắt mông lung đẫm nước nũng nịu gọi "Tiểu Nhiên không được rồi. Tiểu Nhiên cần hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm năng lượng."
"Ôi tiểu miêu miêu đáng thương." Lục Viễn Sơn bước đến gần ôm Lục Nhiên ngồi lên bàn ăn "Ngươi đã bao lâu không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ tươi mới cho ngươi hấp thu rồi?"
"Ông chủ... Người ta là lần đầu tiên mà." Lục Nhiên oan ức nói "Người ta lần đầu tiên là xin tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ông chủ đó."
"Vậy sao?" Lục Viễn Sơn luồn tay vào trong váy ngắn nhiều tầng của Lục Nhiên. Qυầи ɭóŧ mà Lục Nhiên mặc chỉ có hai mảnh vải ren che không xong bộ vị bên dưới, Lục Viễn Sơn nhào nặn hai tiểu đản đản mấy cái rồi mới chen vào trong hoa môi, tìm đến tiểu hoa huyệt liền đâm vào một ngón tay.
"Ưʍ..." Lục Nhiên thoải mái đến rên rĩ, cầu nhiều năm như vậy, ba ba rốt cuộc thâm nhập vào sản đạo của cậu.
"Tiểu miêu miêu, thoải mái không?" Lục Viễn Sơn bắt chước động tác tính giao, ngón tay đâm vào rút ra mấy cái lại đâm thêm vào một tay, chậm rãi khuyếch trương.
"Ông chủ... Thoải mái... A ha... Ba ba... Ông chủ... Thật thoải mái..." Lục Nhiên được trừu sáp nhẹ nhàng đến thoải mái, lớn tiếng rên rĩ.
"Tiểu miêu miêu thật tao. Ra ngoài gặp ai cũng xin tϊиɧ ɖϊ©h͙ sao?" Lục Viễn Sơn đâm rút bốn ngón tay bên trong tiểu hoa huyệt, hừ hừ hỏi.
"Không... Nga... A ha... Không có... A... Chỉ cho... A ha... Chỉ cho ông chủ thao... A a a... Ông chủ mau thao mẫu miêu..." Lục Nhiên cơ hồ sắp nằm xuống bàn ăn, cậu dùng khủyu tay để chống lấy cơ thể, hai chân mở lớn. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra làm ướt một mảng váy.
"Tao mẫu miêu..." Lục Viễn Sơn khẽ gằn lên, rút ra bốn tay, móc côn ŧᏂịŧ tím đen gân guốc bên dưới áo choàng tắm ra, đặt trước cửa hoa huyệt thúc eo, đem một phần ba côn ŧᏂịŧ cắm vào trong. Qυყ đầυ chạm đến một bức màng làm cho Lục Viễn Sơn cả người hưng phấn hẳn lên "Tiểu Nhiên... Ông chủ muốn phá rách màиɠ ŧяiиɧ của em." Vừa nói vừa nhẹ nhàng trừu sáp, qυყ đầυ nhẹ nhàng đội lên tiểu màиɠ ŧяiиɧ.
"A..." Qυყ đầυ phá tan màиɠ ŧяiиɧ đâm thẳng vào bên trong huyệt đạo. Huyệt đạo chật hẹp bị côn ŧᏂịŧ căng ra làm Lục Nhiên hét ầm lên một tiếng, hai chân gắt gao quấn lấy thắt lưng Lục Viễn Sơn.
"Màиɠ ŧяiиɧ của Tiểu Nhiên đã bị ông chủ phá nát..." Lục Viễn Sơn thở dốc nói, để tiểu hoa huyệt của Lục Nhiên thích ứng đại côn ŧᏂịŧ của y xong mới động thắt lưng đưa đẩy "Tao mẫu miêu chỉ có thể là người của ông xã." Lục Viễn Sơn vừa nói vừa nhào nặn hai tiểu đản đản không buông tay.
"A ha... Người của ông xã... A a a... Tiểu Nhiên là người của ông xã... A ha... Chỉ gả cho ông xã... A..." Lục Nhiên bị đỉnh đến sảng khoái, côn ŧᏂịŧ biến hoá góc độ không có quy luật đâm vào làm cho cậu tê dại. Lại có bàn tay lớn đang nhào nặn tiểu đản đản đi đè ép hoa hạch làm Lục Nhiên hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế, không biết nay là ngày nào. Thật thoải mái!
*Ba ba ba* tiếng da thịt va chạm kèm theo tiếng thở dốc và tiếng rên rĩ "ư a" hoà vào nhau như một bản nhạc sắc tình, làm cho hai người lại càng trầm mê.
"A... Bỉ đỉnh đến... A ha..." Lục Nhiên cả người dật nẩy, thét chói tai, tiểu côn ŧᏂịŧ run run bắn ra bạch trọc nhợt nhạt, hai tiểu huyệt co lại, mυ'ŧ chặt lấy dị vật bên trong.
"Chổ này sao? Tao tâm của tao mẫu miêu bị đỉnh đến..." Lục Viễn Sơn thích thú đỉnh vào vị trí lồi lên bên trong, vừa thở dốc vừa nhìn Lục Nhiên da thịt co dật, tốc độ cắm rút lại càng nhanh, đỉnh mạnh vào tao tâm bên trong. "Thật chặt... Mυ'ŧ thật giỏi... Thao chết tao mẫu miêu... Ha... Thao nát tao tâm của tao mẫu miêu."
"A ha... Thao chết... A a a... Thao chết ta... A ha... Tao tâm sắp hỏng... Không... A a a... Tao mẫu miêu bị ông xã thao hỏng... A..." Lục Nhiên cả người lại càng hưng phấn, vì một câu "tao mẫu miêu" kia mà hưng phấn, hoa huyệt kẹp chặt đại côn ŧᏂịŧ bên trong, lớn tiếng rêи ɾỉ.
"Tao hoá này..." Lục Viễn Sơn hiển nhiên cũng bị ba chữ "tao mẫu miêu" kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người hừng hực hưng phấn, mắng một tiếng lại bỏ thêm lực ở thắt lưng, điên cuồng đỉnh lộng. Qυყ đầυ đâm thẳng vào tường thịt phía trước như xe điện đυ.ng, Lục Viễn Sơn điên cuồng đâm sầm về phía trước, hai tay giữ eo Lục Nhiên kéo cậu sát về phía mình, chỉ muốn đem tử ©υиɠ thao mở.
"A..." Có vẻ Lục Nhiên rất hưng phấn, tử ©υиɠ hơi mở ra đã có một vật đâm sầm vào làm cả người cậu run rẩy tê dại, bụng dưới có nhói lên. Lục Viễn Sơn lại bị hút đến dừng động tác, đỉnh của qυყ đầυ bị kẹp trong tử ©υиɠ làm y cả người tê dại sắp không nhịn nổi. Lục Viễn Sơn ôm Lục Nhiên dậy tựa vào ngực mình, dùng tư thế kết hợp đem bảo bối trong lòng ôm lên, qυყ đầυ lại đi vào tử ©υиɠ sâu hơn nữa phân.
"A..." Lục Nhiên lại hét chói tai, vừa đau vừa hưng phấn làm cậu nhanh chóng bắn ra, tử ©υиɠ cũng tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên qυყ đầυ của côn ŧᏂịŧ. Đại côn ŧᏂịŧ run run bắn ra bạch trọc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun lên vách tử ©υиɠ mềm mại làm Lục Nhiên có cảm giác mình bị bỏng. Côn ŧᏂịŧ trong cơ thể hơi lui lại, cửa tử ©υиɠ nháy mắt gắt gao đóng chặt, tiểu hoa huyệt cũng cắn lấy côn ŧᏂịŧ không buông.
"Tiểu tao hoá..." Lục Viễn Sơn ngồi xuống ghế, thở dốc thổi hơi vào tai Lục Nhiên nói ra ba chữ, hài lòng tiểu hoa huyệt co rút càng nhanh, y mĩm cười lần đến gốc đuôi mèo vạch ra lớp lông dày ấn vào nút đỏ có chữ "max"
"A..." Chấn động đột ngột làm Lục Nhiên hét to, tử ©υиɠ cũng trào ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ tưới lên qυყ đầυ của đại côn ŧᏂịŧ bên trong cơ thể.
"Hừm..." Chấn động kịch liệt chỉ cách một lớp màng mỏng manh làm Lục Viễn Sơn thoải mái đến rên rĩ một tiếng, côn ŧᏂịŧ bán cương nhanh chóng cương cứng nóng hổi. Lục Viễn Sơn cũng không có hành động gì, chỉ cảm nhận rung động mãng liệt cách vách và nhục huyệt gắt gao kẹp lấy, vậy mà lại thoải mái đến mức rên rĩ ra tiếng. Phòng bếp lúc này chỉ có hai tiếng rên rĩ một cao vυ't một trầm thấp, hoà với tiếng kêu ong ong của động cơ, hài hoà đến bất ngờ.
Lục Viễn Sơn ôm mông Lục Nhiên đi lên lầu, côn ŧᏂịŧ đâm từng cú từng cú vào trong làm Lục Nhiên lại càng hưng phấn hét to. Lục Viễn Sơn nghiến răng, áp lực tiếng rên rĩ của mình mà nói "Thật muốn đem hai đại đản cùng nhét đi vào."
"Ư a... Nhét đại đản cho tao hoá... A ha... Tao hoá muốn ăn đại đản... A a a..." Lục Nhiên chỉ cần nghĩ đến đây cả người đều hưng phấn đến không kiềm chế được, tiểu hoa huyệt lại càng kẹp chặt đại côn ŧᏂịŧ trong cơ thể. Chấn động trước sau làm ngón chân Lục Nhiên cuộn lại, thả lỏng lại cuộn lại, cả người hơi ngữa về sau lộ ra cái cổ thiên nga xinh đẹp.
Đi ba bước dừng năm bước, hưởng thụ cảm giác côn ŧᏂịŧ bị trứng rung tác động, một đường bình thường chỉ mất một phút lúc này Lục Viễn Sơn đi mất nữa giờ đồng hồ. Đợi khi hai người nằm lên cái giường mềm mại thì Lục Viễn Sơn đã nhịn sắp không nổi, y nắm eo nhỏ của con trai, điên cuồng cắm rút gần trăm cái rồi mới gầm nhẹ bắn ra, Lục Nhiên ngón chân cũng cuộn lại gắt gao, cao giọng hét lên rồi bắn ra.
Lúc này chỉ mới gần mười một giờ, đêm còn rất dài. Rất dài!