Bi ba ba vừa xem tin tức vừa đùa bỡn hoa huyệt. Phòng khách play. Phòng tập thể thao play, ba ba nhảy dây thao bắn con trai.
Hôm nay là chủ nhật, Lục Nhiên có thói quen cuối tuần ngủ nướng vậy nên không để báo thức. Dù là ngủ nướng thì cũng chỉ chín giờ mười giờ mà thôi, vậy mà hôm nay đợi Lục Nhiên tĩnh lại thì đã gần mười hai giờ, nhất thời ngây người. Lục Nhiên lo ba ba còn chưa ăn trưa, vội lật chăn muốn ngồi dậy thì eo mỏi lưng đau, toàn thân đau đớn như bị xe nghiền qua mà ngã lại vào chăn, vị trí tư mật giữa hai chân cũng đau đớn vô cùng.
Lục Nhiên lúc này mới nhớ đến chuyện tối hôm qua, khuông mặt nháy mắt đỏ bừng đong đầy hạnh phúc. Ba ba rốt cuộc thuộc về cậu, chỉ là của mình cậu. Nhưng mà... Ba ba không có đi vào sản đạo, chỉ dùng mặt sau, ba lần đều dùng mặt sau đến, một lần tư thế truyền thống, một lần cẩu giao thức, còn một lần là đứng ở cửa sổ.
Lục Viễn Sơn thú vị nhìn con trai hết vui vẻ lại mất mát, khẽ cười một tiếng cuối người ôm bảo bối của mình vào lòng, như con sâu trong bụng con trai mà nói đúng phiền muộn của cậu "Bất mãn ba ba không cắm phía trước sao?"
"Không có." Lục Nhiên biểu môi không nhận "Không xuống giường được, sợ ba ba đói." Đây cũng là một phần phiền muộn của cậu. Lục Viễn Sơn kén ăn, hoặc là nói thiên vị, chỉ có con trai bảo bối làm mới ăn ngon, ngoài ra đều sẽ chê bai một hồi, ăn rất ít. Lục Nhiên còn nhớ tám tháng trước cậu đi du lịch với bạn học mấy ngày, vừa trở về liền ngây người, chỉ có năm ngày mà thôi, mặt Lục Viễn Sơn tái xanh, viền mắt thâm đen. Lục Nhiên lúc này mới biết ba ba vì không có đồ ăn Lục Nhiên làm mà ăn không được bao nhiêu, không ăn đúng bữa, buổi tối còn khó ngủ.
"Ba ba vẫn là biết nấu cháo." Lục Viễn Sơn nói, đêm qua hầm xương, sáng nay thì nấu cháo, ăn vẫn là không vấn đề gì. "Bảo bối, tự đánh răng được không? Ba ba xuống lấy cháo ra trước cho nguội."
"Vâng!" Lục Nhiên Nhiên ngoan ngoãn khẽ gật đầu, thời điểm bị bế bổng lên vào toilet thì trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhận bàn chải đã nặn kem đánh răng trong tay ba ba, trong lòng lại càng ngọt nị.
Ăn bát cháo xương hầm, Lục Nhiên được ôm ra sofa ngồi xem tivi, cậu chuyển kênh một hồi liền buồn chán tắt đi, nằm dài trên sofa. Sáng nay rữa lại thân thể, Lục Nhiên chỉ mặc áo ba lỗ của Lục Viễn Sơn, bởi vậy vạt áo dài đến đùi che khuất cặp mông cong vểnh bên trong không mặc qυầи ɭóŧ, cổ áo và phần nách lại thụng quá mức cơ hồ đem thân trên đều lộ ra. Cái kiểu ăn mặc đàn tỳ bà che nữa mặt này càng làm người ta mơ màng hơn. Ban nãy Lục Viễn Sơn phải dùng kiên nhẫn tất cả ba mươi mấy năm qua để không đè nhi tử xuống, ít nhất phải cho bảo bối ăn no đã.
"Ưʍ..." Lục Nhiên bị quấy rầy mà khẽ rên một tiếng, mí mắt sụp xuống cũng tĩnh táo hơn đôi chút, nhìn nam nhân để cậu gác hai chân lên đùi mình rồi một tay đùa bỡn hạ thân cậu một tay mở tivi chuyển sang kênh tài chính chứng khoáng, Lục Nhiên thầm trợn trắng mắt. Lục Viễn Sơn vừa xem tivi vừa chơi đùa tiểu đản đản và thư huyệt của con trai, nghe tiếng bảo bối sắc tình rên rĩ mà vô cùng vui vẻ, giống như nghe một bản nhạc đệm cho chương trình tài chính chứng khoáng này vậy.
"... Ba ba..." Lục Nhiên khẽ kêu rên, ba ba lại niết hoa hạch của cậu, chỉ chuyên tâm niết cái nơi này "Ba ba... A ha... Đừng mà... A a a..." Lục Nhiên cả người đều đang co giật lại bị nam nhân giữ chặt chân, tay đang hành sự lại không thấy dừng lại chút nào.
"Có phải bất mãn ba ba không cắm phía trước?" Lục Viễn Sơn tắt tivi đã kết thúc chương trình, cười cười nhéo hạt châu trong tay một cái.
"Ư... Cắm... Cắm phía trước..." Lục Nhiên rên lên bất mãn đòi hỏi.
Lục Viễn Sơn buồn cười ôm nhi tử để cậu khoá ngồi trên người mình, áo thun bị kéo cao quá mông làm hạ thân Lục Nhiên trần trụi tiếp xúc với hạ thân căng phồng của Lục Viễn Sơn qua hai lớp vải. Lục Nhiên nhướng mày dùng sức cọ cọ lắc mông.
"Vẫn còn đang sưng đâu. Yên phận chút." Lục Viễn Sơn vỗ mông con trai, tự mình động thủ móc côn ŧᏂịŧ tím đen dữ tợn ra.
"Phía trước... Ba ba, phía trước không có sưng." Lục Nhiên bất mãn nắm lấy cây gậy to lớn gần ngay sát, đem qυყ đầυ muốn nhét vào hoa huyệt.
"Đừng." Lục Viễn Sơn vội giữ chặt tay con trai, trừng mắt "Muốn chết có phải không? Cứ vậy muốn đâm vào?" Lục Viễn Sơn vỗ lên mông Lục Nhiên mấy cái xem như trừng phạt, đẩy cậu ngã xuống sofa xong mới đem côn ŧᏂịŧ gân guốc đâm vào hậu huyệt, một lần liền lút cán.
"A..." Lục Nhiên hỗn hển thở dốc, hơi ngữa đầu ra sau lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn, hai mắt phiếm hồng. Phía sau dù đã khai thác cả đêm cũng vẫn còn đang sưng đấy, không nói gì đã đâm vào là ý gì? Ngay cả tiền hí cũng không có. Hơn nữa, tại sao ba ba không đi vào khoan sinh sản?
"Thật chặt... Kẹp rất tốt..." Lục Viễn Sơn nhào nặn cái mông đầy thịt của con trai, thở dốc mấy cái chờ cậu thích ứng được mới đem người đè xuống sofa, dùng sức cắm rút "Bất mãn?"
"A ha... Phía... Phía trước... A a a... Cũng muốn... Ba ba... Phía trước cũng muốn... A ha..." Lục Nhiên rên rĩ thở dốc. Tiếng va chạm da thịt *ba ba ba* phối hợp với tiếng rêи ɾỉ thở dốc càng làm cho không khí thêm phần kiều diễm.
"Phía sau không đủ thoả mãn sao? Hửm?" Lục Viễn Sơn thúc mạnh hỏi, động tác lại càng điên cuồng, thở hồng hộc nói "Xem ra ba ba làm chưa tốt. Không làm bà xã thoả mãn là lỗi của ba ba."
"Ư... A ha... Ba ba... Ba ba... Quá nhanh... A a a... Chậm... Chậm chút... a a a..." Lục Nhiên rên rĩ thở dốc, hai tay quơ quàng chụp lấy cánh tay ba ba, siết chặt. Lục Nhiên chỉ cảm thấy bản thân như con thuyền lá lênh đênh giữa biển khơi, bỗng nhiên trên biển gặp cơn bão làm thuyền lá hỗn loạn muốn tìm bến bờ để dừng lại thả neo. Theo động tác kịch liệt của Lục Viễn Sơn, Lục Nhiên rất nhanh đã bị đỉnh đến tuyến tiền liệt, cả người co quắp, ngón chân cũng cuộn lại, miệng chỉ nhả ra được mấy tiếng kêu "ư a" vô nghĩa, hoàn toàn không biết được gì nữa, chỉ theo bản năng không ngừng siết chặt cánh tay ba ba.
Lục Viễn Sơn hài lòng nhìn vẻ mặt mông lung mờ mịt đầy du͙© vọиɠ của Lục Nhiên mà trong lòng thoả mãn, động tác dưới thân không hề chậm lại, hạ thấp đầu ngậm lấy một bên nhũ tiêm của nhi tử mà hấp duyện, một tay xoa nắn nhũ tiêm còn lại, một tay xoa nắn hai viên đản đản.
"Ba... Ba ba... " Lục Nhiên rốt cuộc từ bỏ cuộc chơi ở phút thứ hai mươi tám, hét chói tai một tiếng rồi bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nhợt nhạt phun lên đầy bụng cả hai người, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ướt một mảnh sofa. Lục Viễn Sơn lúc này mới thả chậm lại tốc độ cắm rút, nhẹ nhàng trừu sáp.
"Ba ba..." Lục Nhiên cong người ôm lấy cổ Lục Viễn Sơn, hôn lên cằm nam nhân một cái rồi mới dời trận địa lên trên. Lục Viễn Sơn trước một bước hôn lên môi Lục Nhiên, thừa thắng xông lên mυ'ŧ liếʍ cánh môi con trai rồi chen vào khoang miệng thơm mùi nước súc miệng dâu, cuốn lấy cái lưỡi đỏ tươi trêu đùa. Lục Viễn Sơn cảm thấy con trai đã gần hết hơi mới không cam lòng buông đôi môi kia ra, động tác dưới thân từ nhẹ nhàng biến thành kịch liệt, đâm rút thêm chừng trăm cái mới khẽ gầm một tiếng, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun lên nhục huyệt mềm mại. Tiểu côn ŧᏂịŧ vừa cương lên của Lục Nhiên cũng run rẩy bắn thêm một lần.
Lục Viễn Sơn đổ người nằm đè lên người Lục Nhiên, thở dốc một hồi mới nâng người dậy. Lục Viễn Sơn sắp đặt để Lục Nhiên ôm cổ mình, bản thân thì ôm mông cậu để dí sát vào hạ thân, chân dùng lực liền ôm nhi tử đứng lên, đi thẳng đến phòng thể thao.
"A a a... Ba ba..." Mỗi bước đi là một lần da^ʍ vào làm Lục Nhiên kêu lên, tiếng nước òm ọp và mùi xạ hương càng làm cho người ta trở nên hưng phấn. Lục Viễn Sơn dùng tư thế kết hợp ôm con trai vào phòng thể thao, mắt đảo một vòng giống như đang tìm một loại dụng cụ thích hợp nào đó.
"Bảo bối, chúng ta chạy bộ hay nhảy dây?" Để có thân hình săn chắc mê đảo mọi song nhi và nữ nhân như này, Lục Viễn Sơn đã chăm chỉ tập luyện từ năm hai mươi tuổi đến nay, sáng nào cũng chạy bộ đến phòng tập thể hình làm nóng người, tập luyện theo huấn luyện viên chỉ dẫn mất hai giờ đồng hồ rồi lại chạy bộ về nhà tắm rữa, ăn vội chút đồ ăn sáng Lục Nhiên chuẩn bị rồi đi làm. Hiện tại đã chuyển sang nhà mới, Lục Viễn Sơn liền bố trí một phòng gym cho riêng mình, chưa có bữa nào bỏ qua. Lục Viễn Sơn ôm Lục Nhiên đi một vòng cho cậu chọn dụng cụ, mỗi bước đi đều thúc vào thật sâu làm cậu nhịn không được tiếng rên tràn ra ngoài.
"Bảo bối, chọn cái nào?" Lục Viễn Sơn không tha nói, thấy Lục Nhiên giả chết ghé vào vai mình liền cười tà một cái, đi tới cầm lên dây nhảy "Vậy thì chọn cái này đi." Vừa nói vừa mở dây, còn nhảy nhảy hai cái "làm nóng người".
"A... Ba ba..." Lục Nhiên quấn lấy Lục Viễn Sơn như gấu koala, trọng lượng cả cơ thể đều dồn lên một điểm làm côn ŧᏂịŧ đi vào lại sâu hơn một chút, lại còn nhảy nhảy làm cậu hoảng sợ ôm chặt, lắc đầu đáng thương hề hề nói "Ba ba... Đừng mà... A..."
"Bảo bối, ôm chắc nha. Cẩn thận kẻo ngã." Lục Viễn Sơn cười tà, nháy mắt nói một câu rồi vung dây nhảy. Vì vậy trong phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ cao vυ't, liên miên không dứt. Lục Nhiên ôm chặt lấy ba ba, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cậu không hề có quy luật mà đâm chọc làm cả người cậu mềm nhũn, chỉ biết cố sức ôm lấy "cọc gỗ" của mình. Lục Nhiên làm thế nào cũng không ngờ được một người như Lục Viễn Sơn lại thích thú mấy kiểu play này. Làm trong phòng khách thì thôi, lại còn làm trong phòng thể dục.
"Ba ba... A a... Ba ba... Không... A ha... Không được... Chịu không nổi... A a a... Ba ba..." Lục Nhiên rên rĩ lắc đầu nói, hai tay hai chân siết chặt lấy Lục Viễn Sơn. Lục Viễn Sơn lại không trả lời, vẻ mặt chăm chú bình tĩnh như đang tập thể dục thật sự vậy. Khi Lục Nhiên bắn ra lần thứ hai thì Lục Viễn Sơn mới bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, lúc này mới dừng lại động tác nhảy dây, ngồi xuống ghế tập cơ bụng thở dốc.
Buổi sáng điên loan đảo phượng đến lúc này xem như kết thúc, Lục Viễn Sơn ôm Lục Nhiên vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn rồi mới đặt Lục Nhiên xuống. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong hậu huyệt Lục Nhiên không còn vật che chắn liền ào ào chảy ra ngoài, Lục Viễn Sơn tẩy rữa sạch cho con trai xong mới đặt cậu vào bồn nước ấm, bản thân thì mở vòi sen tẩy rữa mồ hôi trên người.
Lục Viễn Sơn không giám lại nhìn con trai, chỉ sợ bản thân lại nổi thú tính, đợi tắm xong mới nhìn lại thì thấy con trai đã ngủ thật say. Lục Viễn Sơn ôn nhu khẽ cười, cuối người ôm Lục Nhiên lên làm tiếng nước vang lên *rào rào*.
"Ba ba..." Lục Nhiên mơ hồ gọi, cọ cọ vào l*иg ngực rắn chắc của nam nhân, chép miệng ngủ say.
"Bảo bối, ngủ ngon." Lục Viễn Sơn dùng phương thức ôm công chúa ôm Lục Nhiên lên lầu, đặt cậu lên giường, hôn lên trán con trai một cái, ôn nhu nhẹ giọng nói. Xoay người xuống lầu dọn dẹp đống bừa bộn của hai người.