Nịch Tình

Chương 19: Bụng to play/ gọi tướng công cầu ôm / h siêu cấp ngọt tràn đầy xuân sắc / túi khóc ngọt ngào / ăn đường

Tiêu Dã vốn tính toán sau khi tìm được Hà Huyền Y thì lập tức mang người về tướng phủ, nhưng Hà Huyền Y dường như không muốn hồi phủ, Tiêu Dã thật vất vả mới tìm được người về, đương nhiên là không nỡ ép buộc, chỉ lừa hôn mấy cái lại không khó xử nữa, trong lòng Hà Huyền Y còn nhớ đến Liễu Y Hoàn thành thân với Tiêu Dã, sợ sau khi về phủ Liễu Ý Hoàn nhìn thấy  bụng y, lại không tránh khỏi bị nhục nhã một phen

Hà Huyền Y không muốn về phủ, Tiêu Dã chỉ có thể ở lại đây, nhìn nhà gỗ trong viện với vật dụng đơn sơ, vừa buồn bực lại mềm lòng, không muốn nổi giận với Hà Huyền Y nữa, đuổi hạ nhân xuống núi đi mua chút vật dụng cần dùng về, ngồi ở mép giường gọi Hà Huyền Y lại đây, thấy lão nam nhân mới vừa rồi còn ở chỗ bệ bếp bận việc, ôm người ở trong ngực, sau đó như khiển trách nhéo lên chỗ mông thịt một phen, có chút cả giận nói: “Không phải bảo ngươi  nghỉ ngơi cho tốt sao?”

“Không sao không sao, ngày xưa mấy chuyện đó đều do ta tự mình làm.”, Hà Huyền Y xua tay, sợ Tiêu Dã vì vậy mà trách phạt bọn gia đinh

Tiêu Dã vừa nghe liền đen mặt, nghĩ nửa năm qua lão nam nhân một mình làm lụng vất vả, có chút không cam lòng vừa nghĩ mà sợ, đầu chôn sau gáy Hà Huyền Y, hận không thể rơi vài giọt nước mắt xuống mới tốt, rầu rĩ không vui nói: “Tiểu Tâm can, ngươi có phải còn trách ta hay không, hử?”

Khi Tiêu Dã không ở bên cạnh, Hà Huyền Y liền không có tiền đồ nhớ hắn, hiện giờ hắn rầu rĩ không vui ở bên tai y nói chuyện như vậy, thì lại càng không có tiền đồ tiếp tục mềm lòng, nghe Tiêu Dã thân thiết gọi y như vậy, bên tai ửng đỏ: “Không, không trách.”

Tiêu Dã sau khi nghe xong mới “Nín khóc mỉm cười”, ôm lấy người không ngừng hôn hít, như là muốn đem tất cả ám ảnh trong nửa năm không gặp nhau kia lấy về, Hà Huyền Y bị hắn hôn vừa ôn nhu lại lưu luyến, khuôn mặt không có tiền đồ đỏ hoàn toàn, giống như là giây tiếp theo có thể ứa ra máu

Tiêu Dã sờ soạng người cho đủ, đưa mắt tìm một hồi, không nhìn thấy ngọc bội lúc trước tặng cho Hà Huyền Y, trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Tiểu Tâm can, ngọc bội lúc trước ta tặng ngươi bây giờ ở đâu?”

Hà Huyền Y bị hắn làm cho không kịp suy nghĩ, thành thành thật thật mà chỉ cái tráp ở đầu giường, khuôn mặt đỏ hồng chôn ở cổ Tiêu Dã thở dốc, sau khi bình phục hô hấp mới mở ra khóa đồng trên tráp, lấy ngọc bội bên trong ra, Tiêu Dã lấy ngọc bội từ trong tay lão nam nhân, liền tự mình đeo ở bên hông Hà Huyền Y, có chút căm giận nói: “Sau này cũng không được tháo xuống, ta cho ngươi đương nhiên là muốn ngươi đeo ngọc bội của ta.”

Hà Huyền Y oa ở trong lòng ngực ấm áp của Tiêu Dã, có chút mơ màng sắp ngủ, theo tay Tiêu Dã sờ đến ngọc bội bên hông, nhẹ nhàng lẩm bẩm vài câu: “Ô không thể đeo, đeo lên ta lại sẽ nhớ đến Tiêu Dã…… Hắn cưới vợ…… Ô không cao hứng…… Không vui……”

Âm điệu vừa nhẹ lại vừa mềm, giống như là chỉ cần không lắng nghe, liền sẽ theo bay theo gió thu mà tiêu tán, Tiêu Dã nghe thấy rõ ràng, ngực lập tức lại rầu rĩ mà đau đớn, nắm bàn tay cầm ngọc bội của lão nam nhân vào trong lòng bàn tay, để nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua bàn tay truyền đến khắp người Hà Huyền Y, chỉ mong lão nam nhân có một giấc mộng đẹp

Tiêu Dã kêu cả đám gia đinh trở về tướng phủ, chỉ để lại hai gã tay chân lanh lẹ sẽ làm thức ăn ở đây và hầu hạ, vỗ về gương mặt gầy một vòng của Hà Huyền Y, sai hai gã gia phó mua chút đồ bổ thân thể trở về, vì thế màn đêm buông xuống liền làm canh sâm gà mái già, cần canh không cần thịt, làm thành nước mì đổ lên trên, khi ăn vào miệng cảm thấy rất ngon ngọt ; cá chép chiên đều mặt thơm phức, nhổ một luống  rau xanh trong viện, nhúng chín rồi đổ dầu mè vào quấy lên, nhìn mới mẻ giòn nộn, ngón trỏ chỉ huy sai người khác, không ở tướng phủ, đương nhiên cũng không cần có mấy quy củ phức tạp, hai gã gia phó ở lại được Hà Huyền Y gọi đến ngồi cùng bàn ăn cơm, Tiêu Dã bướng bỉnh đòi phải gỡ xương cá cho Hà Huyền Y, không thèm để ý đến hai gã gia phó ở bên cạnh nhìn, khiến cho lão nam nhân đã thẹn thùng lại không thể từ chối

Sau khi ăn xong, Tiêu Dã chờ lão nam nhân rửa mặt xong xuôi, liền chờ không nổi tống cổ hai gã gia phó xuống dưới chân núi ngải thôn nghỉ chân, khép cửa viện lại, quấn lấy Hà Huyền Y đòi lão nam nhân đưa môi hôn hắn, Hà Huyền Y làm sao chịu nghe theo, “*Núi không phải ta ta liền núi” ( hiểu nôm na thì là núi không thể thay đổi vì ta thì tự ta sẽ thay đổi để thích nghi với núi … Má! tui không biết giải thích sao khi mà tui cũng không hiểu (╥﹏╥) lên Baidu thì nó giải nghĩa kiểu zậy đó)

Tiêu Dã cũng không giận, lập tức ôm người vào trong ngực triền miên không ngừng hôn lấy, lưu lại trên gáy trắng nõn mẫn cảm của Hà Huyền Y dấu vết ướŧ áŧ, càng đưa môi đến bên tai lão nam nhân, mấy lời âu yếm không đàng hoàng, chỉ trong chốc lát khiến cho Hà Huyền Y, thân thể mềm nhũn mặc cho hắn vỗ về chơi đùa

Tiêu Dã gần nửa năm không cùng lão nam nhân thân mật như vậy, mắt phượng càng thêm sâu thẳm, hơi thở toàn thân đều đang kêu gào muốn ăn Hà Huyền Y vào trong bụng, đầu ngón tay trắng trẻo dễ như trở bàn tay thăm dò vào trong áσ ɭóŧ rộng thùngthình, xoa nằn núʍ ѵú mềm mại hồng hào kia, nơi này dường như so với trước kia lớn hơn chút, trong lòng Hà Huyền Y rốt cuộc vẫn thích Tiêu Dã, nửa năm qua cũng không ngừng ở trong mộng làm chút việc kiều diễm với  Tiêu Dã, nhũ tiêm vốn hồng hồng mềm mại rất nhanh đã bị Tiêu Dã vỗ về chơi đùa mà đứng thẳng lên, núʍ ѵú không lớn bắt đầu không ngừng run rẩy, ngón tay Tiêu Dã xoa nắn ở trên đầu, từ chỗ tiếp xúc truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại

“Ô ưm…… Tiêu Dã…… Ha a thật thoải mái…… Ô ô bên kia cũng muốn……”, núʍ ѵú Đỏ tươi bị nam nhân ngậm vào trong miệng, hai cánh môi mỏng ngậm núʍ ѵú mυ'ŧ mát, đầu lưỡi ướŧ áŧ thỉnh thoảng lại đâm thọc lỗ nhỏ nhũ tiêm, nháy mắt liền khiến trong mắt Hà Huyền Y tràn ra nước mắt động tình, nhũ tiêm bên kia đứng thẳng lỏa lồ trong không khí, có vẻ càng thêm hư không với khó chịu, Hà Huyền Y đành phải vươn đầu ngón tay không có kết cấu mà xoa nắn, trong miệng vội vàng mà gọi tên Tiêu Dã

Tiêu Dã nhìn Hà Huyền Y quần áo cởi nửa, bộ dáng chảy nước mắt gọi hắn, ngược lại nổi lên tâm tư trêu đùa xấu xa, nắm đầu ngón tay Hà Huyền Y vuốt ve bên đầṳ ѵú khác bị vắng vẻ, cười xấu xa nói: “Tiểu Tâm can chỗ này hình như so với trước kia to hơn thì phải, chắc là lúc tướng công không có ở đây đã trộm tự mình chơi, có phải vậy không?”

Hà Huyền Y bị Tiêu Dã an ủi mà thỏa mãn, trước ngực truyền đến tê ngứa lan khắp toàn thân, có chút ủy khuất mà rơi nước mắt, “Ô không có…… Không có chơi ô ô…… Là, là bởi vì hài tử trong bụng…… Ô ô Tiêu Dã ngươi xấu……”

Tiêu Dã biết nguyên nhân nơi này biến hóa là do thân thể lão nam nhân mang thai, nhưng nghe Hà Huyền Y thành thành thật thật trả lời như vậy, lại có cảm giác khác hẳn, ý cười trên mặt càng thêm sâu, móng tay nhẹ nhàng cào cào núʍ ѵú sưng đỏ, mê hoặc nói: “Vậy trong bụng tiểu tâm can mang thai con của ai? Hửm?”, thanh Âm triền miên lưu luyến, từng bước một kéo Hà Huyền Y vào trong lốc xoáy du͙© vọиɠ

“A a…… Ô Tiêu Dã…… A a tướng công…… Ô ô…… Khi dễ người ta……”

Trong lòng Tiêu Dã vui sướиɠ cực kỳ, nhìn bộ dạng Hà Huyền Y đỏ con mắt thành thành thật thật lên tiếng, dục căn dưới háng trướng đến phát đau, áσ ɭóŧ cởi một nửa dễ dàng bị nam nhân cởi xuống, lộ ra cái bụng đã  mang thai sáu tháng, Tiêu Dã nhìn thấy vậy, mềm lòng đến rối tinh rối mù, ở trên đó nhẹ nhàng mà hôn mấy cái, Tiêu Dã sợ đè lên bụng Hà Huyền Y, từ sau lưng ôm người vào trong ngực, l*иg ngực dày rộng dán lên sống lưng Hà Huyền Y, da thịt thân cận mang đến cảm giác an tâm vô cùng

Bụng nhô lên khiến Hà Huyền Y nhìn không rõ động tác ngón tay của nam nhân, nhưng sau khi có thai phía dưới thân thể càng thêm mẫn cảm, càng có thể cảm nhận rõ ràng động tác của Tiêu Dã, hoa môi dưới thân đã ướt dầm dề, dính lên chút nước sốt dính nhớp, ngón tay Tiêu Dã chỉ nhẹ nhàng xâm nhập cửa huyệt, thịt non liền nhiệt tình hút lấy, thịt đế đỏ thắm run run rẩy rẩy mà từ trong hoa môi lộ đầu ra, bị bàn tay Tiêu Dã chạm một cái liền mang đến phản ứng vô cùng lớn, huyệt đạo chợt tiết ra vài cổ nước da^ʍ, chỗ sâu trong huyệt đạo truyền đến cảm giác tê ngứa hư không khiến nước mắt trong hốc mắt Hà Huyền Y chảy càng hăng, không khỏi kẹp chặt hai chân, âm mưu muốn ngón tay Tiêu Dã đi vào càng sâu, núʍ ѵú trước ngực vừa hồng vừa sưng, toàn thân đều nhiễm sắc hồng mê người, bộ dáng lớn bụng bị nam nhân tùy ý đùa bỡn như vậy, thực sự vừa da^ʍ mĩ vừa câu nhân

“Dáng vẻ này của tiểu Tâm can thật xinh đẹp.”, Tiêu Dã đến gần bên tai Hà Huyền Y gằn từng chữ, tiếng cười trầm thấp lưu luyến truyền vào trong tai Hà Huyền Y, khiến y thẹn thùng không thôi, cửa huyệt phía sau bị huyệt trước tiết ra nước sốt thấm ướt, cũng động tình mà bắt đầu mấp máy, bị Tiêu Dã dễ dàng xâm nhập một ngón tay

“Ô không cần…… Muốn phía trước a a……”, Hà Huyền Y thấp giọng mà nức nở, huyệt trước không ngừng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ dính nhớp, bôi trơn cho hậu huyệt thọc vào rút ra, ngoài miệng nói lời bất mãn, lại không tự chủ được nâng mông thịt lên, đuổi theo ngón tay trừu động của Tiêu Dã, ngón tay không ngừng đâm chọc huyệt trước vẫn chưa rút ra, ngón tay xoa ấn hậu huyệt rất nhanh liền tìm được chỗ gồ lên nho nhỏ kia, ấn xuống thật mạnh, nháy mắt khiến thân thể Hà Huyền Y căng thẳng, nước mắt trong hốc mắt càng thêm nhiều hơn, vội vàng mà gọi Tiêu Dã, cửa huyệt tiết ra vài cỗ tràng dịch dính nhớp

“Ha a…… Ô ô sẽ bị chơi hỏng mất…… Ưm a muốn tướng công tiến vào…… Ô ô……”, Hà Huyền Y nâng lên hốc mắt đỏ bừng truy đuổi gương mặt tuấn dật của Tiêu Dã, hai cái cái miệng nhỏ dưới thân đều dính nước da^ʍ ướŧ áŧ, vội vàng muốn nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Dã, lại vì đưa lưng về phía sau mà không làm được, lại “Ô” một tiếng mà khóc ra, nghe vừa ủy khuất vừa không biết làm sao, Tiêu Dã nghe thấy trong tim đau cực kỳ, vội ôm lấy người, đỡ dục căn sưng to dữ tợn xâm nhập vào cửa huyệt ướŧ áŧ, để Hà Huyền Y dùng tư thế ngồi, dục căn tiến vào càng sâu, nếp nhăn mị thịt căng ra, lúc đâm chọc có thể mơ hồ thấy được mị thịt đỏ thắm, gian nan phun ra nuốt vào mυ'ŧ lấy thân trym dữ tợn

Tiêu Dã không dám làm quá mức đâm chọc, cán chậm rãi nghiền nát điểm da^ʍ trong tâm huyệt, cán sưng to bị nhiễm một lớp tràng dịch bóng loáng, Hà Huyền Y lại mẫn cảm mà không chịu nổi, huyệt trước  hư không mà ngứa ngáy, như là mất khống chế chảy ra dầy nước tí tách tí tách rơi, làm ướt nhẹp hết vùng lông chim giữa eo bụng Tiêu Dã, nam căm đứng thẳng cũng không chịu nổi mà chảy ra thanh dịch dính nhớp, ủy khuất chảy nước mắt, môi ngập ngừng nói: “Ô ô…… Phía trước cũng muốn…… Ô ngứa……”

Tiêu Dã đành phải lại lần nữa từ phía sau ôm người vào trong lòng, có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tâm can, ngươi đừng khóc, thao vào đằng trước hài tử sẽ bị thương, tướng công dùng ngón tay được không?” ( ĐƯƠNG NHIÊN LÀ KHÔNG!! )

Nói xong cũng không quản Hà Huyền Y có đồng ý hay không, hai ngón tay khép lại xâm nhập hoa huyệt ướt nóng, nhẹ nhàng thọc vào rút ra, dục căn phía sau va chạm lại không hề nhẫn nại, trứng dái to lớn đập vào mông thịt trắng nõn, tràng dịch tiết ra làm cho chỗ hai người kết hợp một mảnh dính nhớp

Ngón tay rốt cuộc không so được với dục căn thô tráng, sau khi Hà Huyền Y có thai so với lúc trước mẫn cảm hơn nhiều, chỉ chốc lát sau lại chảy nước mắt nhỏ giọng bất mãn, nghẹn ngào nói: “Ưm a không, không cần ngón tay…… Muốn tướng công ô ô…… Muốn tướng công thao vào……”, Ngón tay không cần ai dạy cũng biết mà đi tìm dục căn thọc vào rút ra của Tiêu Dã ở sau người,   lung tung mà vỗ về chơi đùa với trứng dái ( vợ đã xin xỏ thế rồi còn không mau cho chúng tui đã mắt(`ε’))

Tiêu Dã lập tức liền hít một ngụm khí lạnh, nói câu: “Đúng là yêu tinh!”, Như là Trừng phạt mà chụp lấy mông thịt trắng nõn, rút ra ngón tay ở huyệt trước không nói, thao làm phía sau cũng vừa mạnh vừa nhanh, Hà Huyền Y không biết bản thân đã làm sai cái gì, thấy Tiêu Dã rút ngón tay ra, ủy khuất mà khóc sướt mướt lên, “Ô ô chậm một chút…… A a Tiêu Dã…… Ha a sẽ bị đâm hỏng mất…… Chậm một chút a a a……”

Cán mạnh mẽ cọ đến chỗ nhô lên, nhất thời liền khiến nam căn đẹp chứ không dùng được của lão nam nhân bắn ra, lăn lộn cho đến khi toàn thân lão nam nhân đều mềm đến rối tinh rối mù, thút tha thút thít xin tha Tiêu Dã mới vừa lòng đâm vào hoa huyệt ướt nóng bắn ra, cỗ lớn bạch trọc nóng rực cuối cùng khiến cho Hà Huyền Y thỏa mãn, ôm bụng nhỏ giọng nói câu: “Ô…… thật nóng……”, Thoải mái đến cuộn ngón chân lên

Trên bụng Nhô lên dính không ít bạch trọc của mình bắn ra, Hà Huyền Y nhìn có chút ngốc lăng, sau một lúc lâu cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nhỏ giọng muốn Tiêu Dã lau đi giúp y, Tiêu Dã không làm theo, ngược lại dùng đầu lưỡi liếʍ đi, Hà Huyền Y bị làm như vậy cảm thấy càng thêm xấu hổ, chôn mặt vào trong chăn mỏng rầu rĩ nói câu: “Khi dễ ta……”

Tiêu Dã thấp giọng nở nụ cười, nói câu: “Thế này có gì gọi là khi dễ, đợi sau khi tiểu tâm can sinh hài tử ra, xem tướng công khi dễ ngươi thế nào.”, Nói xong cũng không chờ Hà Huyền Y lên tiếng, liền ra khỏi phòng đi đun nước ấm, khuân mặt Hà Huyền Y lại đỏ lên, kéo một bên chăn đắp lên

Đợi Tiêu Dã về phòng, Hà Huyền Y đã buồn ngủ không chịu được, giống như “Gà con mổ thóc”, thấy Tiêu Dã đến, mềm mại gọi một tiếng: “Tiêu Dã……”, Lại muốn được ôm, Tiêu Dã vội vàng ấn Hà Huyền Y không thành thật vào trong chăn, cầm lấy khăn tay ướŧ áŧ nhúng vào nước ấm, giúp y rửa sạch bạch trọc dính nhớp giữa hai chân, đợi rửa sạch xong, Hà Huyền Y đã nặng nề ngủ, Tiêu Dã vội vàng tắm rửa một phen, liền lên giường ôm người vào trong lòng ngực, trong lúc mơ ngủ nhóc con trong bụng lại đá y, Hà Huyền Y bất mãn mà “Ô” một tiếng, ở trong lòng ngực Tiêu Dã tìm được vị trí thoải mái, lại nặng nề mà ngủ say, hô hấp đều đều phả vào ngực Tiêu Dã, trong lòng Tiêu Dã vui sướиɠ cực kỳ, lôi kéo người nhìn thế nào cũng không đủ

Nửa đêm, Tiêu Dã bị tiếng nức nở như có như không ở bên tai đánh thức, nhờ ánh trăng bao phủ, nhìn thấy liễm diễm nước mắt của Hà Huyền Y, trong lòng nhất thời căng thẳng, vội nói: “Làm sao vậy!?”, lại muốn lau đi vệt nước dính lên gương mặt Hà Huyền Y, môi Hà Huyền Y ngập ngừng nửa ngày, nước mắt trong mắt chảy càng nhiều thêm, càng khiến Tiêu Dã sợ hãi, vỗ về người trong lòng, khẩn trương hỏi: “Là đau bụng ư?”

“Chỗ này…… Ô ô đau……”, Hà Huyền Y vừa được Tiêu Dã hỏi như vậy, càng cảm thấy ủy khuất, chớp chớp mắt đen ướŧ áŧ, mới lôi kéo tay Tiêu Dã tay đưa tới trên cẳng chân, đau cử động một cái cũng không dám

Tiêu Dã cuối cùng biết được sự việc là thế nào, vừa vội vừa tức, ngoài miệng hung tợn nói: “Hà Huyền Y, ngươi đúng là hết sức lăn lộn ta.”, Trong tay lại nhận mệnh xoa cho người ta, thấy  thống khổ trên mặt Hà Huyền Y giảm đi, mới có thể yên lòng, quay đầu đang muốn trách hỏi, lại phát hiện Hà Huyền Y nằm ở trên giường đã mơ mơ màng màng mà ngủ, đầu ngón tay lỏng lẻo mà nắm chặt góc áo Tiêu Dã, ở trên gương mặt không hề phòng bị kia mυ'ŧ mấy cái thật mạnh mới hả giận, thấp giọng nở nụ cười, “Hà Huyền Y, ngươi thật đúng là năng lực không vừa, xem sau này ta phạt ngươi thế nào.”, Bưng cái bụng nhô lên của Hà Huyền Y nhìn một hồi, còn lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng phình lên, lại khẽ cười nói: “Còn ngươi nữa, nhóc con xấu xa.”