Lá thư này là mật tín Bàng Văn Hữu viết cho đại vương tử Bắc Cốt Thuật Xích.
Người đến nữ yến ở lâm phủ cướp gϊếŧ túc vương phi – tướng quân bắc cốt Mục Cách, mặt ngoài là người của phản vương Cổ Nghệ, nhưng thực tế
hắn
là người Bắc Cốt vương và đại vương tử Thuật Xích phái tới.
Bắc Cốt vương tìm Triệu Thành muốn liên minh, muốn Triệu Thành ủng hộ
hắn
đánh vương thành bắc Cốt, đoạt lại vương vị,
hắn
muốn năm mươi vạn thạch lương thảo, nhưng Triệu Thành chỉ đồng ý
sẽ
không
liên hợp với Cổ Nghệ, thừa dịp Bắc Cốt nội loạn, công kích Kỳ châu, làm Bắc Cốt vương trong ngoài đón địch.
Cho nên Bắc cốt vương chỉ có thể hợp tác với Bàng Văn Hữu, Bàng văn Hữu lấy được khẩu dụ của thái hậu,
nói
chỉ cần trừ được Túc vương Triệu Thành,
sẽ
ủng hộ bắc Cốt vương đoạt lại vương vị.
Kế sách của Bàng Văn Hữu và Bắc Cốt vương là, bắc cốt phái sát thủ cướp gϊếŧ túc vương phi,
trên
yến tiệc nhiều người đều nhìn thấy là người của phản vương Cổ Nghệ cướp Túc vương phi
đi, như thế
sẽ
đem tội cướp gϊếŧ Túc vương phi đổ lên đầu Cổ Nghệ. Coi như Minh thái hậu giận chó đánh mèo
thì
cũng
không
đổ lên đầu Bàng văn Hữu và bắc CỐt vương.
Đương nhiên trong số thư Triệu Thành nệm vào người Bàng Văn Hữu có
không
ít cái
không
đúng nội dung, lấy
sự
cẩn thận của Bàng Văn Hữu
thì
sẽ
không
lưu lại nhiều đầu mối như thế, nhưng Triệu Thành có thể lấy được mật tín của
hắn
với Thuật Xích, có thể thấy được bên cạnh
hắn
và Thuật Xích, Triệu Thành chôn
một
cái đinh rất sâu.
Đây mới là điều Bàng văn Hữu sợ hãi.
Bàng Văn Hữu tê liệt ngã xuống đất, biết mình
đã
thất bại thảm hại.
***
Lâm phủ.
Minh Lạc nhìn Mục Cách,
trên
mặt vẫn
không
có chút khẩn trương và sợ hãi nào, chỉ cười
nói: “ bên ngoài tuyết lớn đầy trời, vương đình bắc cốt lại xa ngàn dặm, bản cung sợ lạnh, cũng
không
có hứng thú
đi
vương đình của các ngươi làm khách. Nhưng Mục cách tướng quân nếu
đã
đến Đại Ngụy, theo bản cung thấy, còn
không
bằng Mục Cách tướng quân lưu lại, nếm thử rượu ngon của Đại Ngụy ta.”
Minh Lạc
nói
xong nhìn thấy thần sắc từ từ đề phòng và căng cứng của Mục Cách, liền cười
nói
tiếp “ Mục Cách tướng quân
không
cần quá khẩn trương, chỗ vương thượng và đại vương tử, bản cung
sẽ
phái người đưa lời,
nói
cho bọn
hắn, thịnh tình của bọn
hắn
với bản cung, vương gia của ta
sẽ
đáp tạ.”
Vẻ mặt Mục Cách xuất
hiện
khe nứt,
hắn
điềm nhiên
nói
“ sợ là nương nương
đã
nghe lầm, bản tướng quân là phụng mệnh tân vương của chúng ta mời nương nương
đi
vương đình làm khách, chứ
không
phải vị vương bị đuổi khỏi vương vị kia.”
Minh Lạc ‘ phốc phốc’ cười
một
tiếng,
nói
“ người bắc Cốt
thật
có ý tứ, sợ người khác tìm sai đối tượng trả thù nên lặp
đi
lặp lại, cường điệu nhiều lần, đúng là có phong cách riêng. Mục Cách, ngươi
ẩn
thân trong phản quân, lại vì cướp gϊếŧ bản cung mà bại lộ thân phận, Bắc Cốt vương và đại vương tử coi như là bỏ hết cả tiền vốn.”
Vậy mà nàng biết thân phận
thật
của mình, còn có phản ứng của nàng, Mục Cách phát giác
không
đúng,
hắn
rút đao ra,nói
: “ bớt
nói
nhảm, nương nương cứ đến vương đình của chúng ta
thì
sẽ
biết có phải là tân vương của chúng ta mời
không!”
hắn
vừa
nói
xong, vung tay nên, hai người hầu bên cạnh
hắn
liền lao thẳng đến chỗ Minh Lạc, hai người vừa hành động, mọi người chỉ thấy bóng xám
hiện
lên, lúc mọi người
đang
sợ hãi,
đã
thấy hai bóng xám cách Minh lạc năm bước
đã
kêu thảm
một
tiếng. rơi từ
không
trung xuống.
Mục Cách kinh hãi,hắn
vận khí, muốn tự động thủ, lại cảm thấy khí huyết như đυ.ng vào tường dày, bị bắn trở lại, sau đó tan tác khắp nơi, toàn thân lập tức đau nhức.
Minh Lạc cũng
không
nhìn sát thủ
đang
mặc áo hạ nhân, chỉ nhìn sắc mặt đỏ bừng của Mục CÁch, cười
nói
: “Mục cách tướng quân, những lời ngươi vừa
nói
với hai thị nữ của bản cung, có phải lúc này ngươi cảm thấy vô lực, nếu cưỡng ép vận khí
sẽ
làm khí huyết nghịch hành, gân mạch đứt từng khúc. Mục cách tướng quân,
không
biết có phải đó là cảm thụ bây giờ của ngươi a?”
“ ngươi!” Mục Cách vận khí lần nữa, muốn chế hạ minh lạc, nhưng vừa vận khí lên, nội lực liền xung kích tâm mạch, phun
một
ngụm máu.
“ bản cung nghe
nói
sát thủ của Bắc Cốt vương gϊếŧ người như ngóe, hành tung quỷ dị, bây giờ nhìn
thì
cũng chỉ thế mà thôi, nhưng cũng
không
thể trách các ngươi, dù thân thủ của các ngươi tốt nhưng bị người khác bán
thì
cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói”
nói
xong ánh mắt nàng chuyển từ Mục Cách sang Bàng đại phu nhân,
nói
“ có đúng
không
bàng đại phu nhân?”
Dù Bàng đại phu nhân tâm ngoan thủ lạt, tâm cơ rất sâu, những cũng chỉ là phụ nhân khuê phòng,nhìn tình cảnh này
thì
biết
đã
có biến cố, sợ đến run rẩy, đối với ánh mặt mỉm cười của Minh Lạc.
một
cỗ thống hận xông lên não, bà ta
nói: “ Túc vương phi, là ngươi, là ngươi dẫn người Bắc Cốt đến, ngươi là họa tinh, thiên sát
cô
tinh, chưa xuất thế
đã
khắc phụ mẫu, còn khắc hơn vạn tướng sĩ theo phụ thân ngươi mất mạng, ngươi
đi
đến chỗ nào
sẽ
mang tai họa đến đấy..”
“ba”
Bà ta chưa
nói
hết,
một
bóng đen
hiện
lên,
một
cái chuôi kiếm đánh
trên
mặt bà ta, mặt lập tực sưng đỏ, bóng đen lại lập tức nhảy về sau lưng Minh Lạc, toàn bộ quá trình chỉ trong nháy mắt, nếu
không
phải mặt Bàng đại phu nhân còn sưng đỏ dọa người, mọi người còn nghĩ là mình hoa mắt.
Minh Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàng đại phu nhân,
nói
“ khắc phụ mẫu, còn khắc chết hơn vạn tướng sĩ
đi
theo phụ thân ta, Bàng đại phu nhân, đây là điều ngươi vừa nghĩ vừa xử lý Dục
anh
đường sao?
cô
nhi của các tướng sĩ, trong mắt ngươi đều là thiên sát
cô
tinh khắc phụ mẫu sao? Quả nhiên ngươi và Bàng Văn Hữu là
một
đôi trời sinh, đều táng tận thiên lương, đem tính mệnh các tướng sĩ bảo vệ quốc thổ Đại Ngụy và
cô
nhi của bọn họ, coi như quân cờ, mặc cho các ngươi bài bố chà đạp, lợi dụng. vì mục đích ác tha của các ngươi,
không
tiếc hợp tác với Bắc Cốt, đồ thần dân ta, gϊếŧ bách tính ta, làm nhục thê nữ các tướng sĩ, các ngươi, quả thực thiên đao vạn quả các ngươi cũng
không
đủ để an ủi oan hồn các tướng sĩ.”
“ thiên đao vạn quả”
một
thanh
âm
êm ái vang lên “ thần phụ nghe
nói, ở bắc địa có
một
loại hình pháp, bôi mật ong khắp người, treo lên tế đàn, để chim và côn trùng ăn đến tận miếng thịt cuối cùng,
nhỏ
hết giọt máu cuối cùng mà chết, để linh hoàn bọn
hắn
đóng đinh
trên
tế đàn, lấy đó để an ủi những tướng sĩ chết oan, giúp họ
không
còn oán khí
đi
đầu thai, đối với loại người tán tận thiên lương, ác tặc phản quốc,
không
có hình phạt nào thích hợp hơn.”
“ TRình Thiến!” Bàng đại phu nhân hét lên,
nói
“ là ngươi, vậy mà ngươi phản bội ta, phản bội đô đốc đại nhân! Ngươi quên là muội muội ngươi còn
trên
tay chúng ta sao, còn có nhi nữ của ngươi, ngươi phản bội đô đốc đại nhân
thì
nhi nữ của ngươi
sẽ
ra sao? Ngươi cũng biết,
hiện
tại đô đốc đại nhân
đã
bày thiên la địa võng ở quân doanh, tru sát Túc vương! Ngươi
sẽ
chết
không
yên lành!”
Bà ta vừa
nói
vừa hét với Minh Lạc “ Túc vương phi, người cho rằng ngươi đối phó được với mấy sát thủ bắc Cốt vô dụng này
thì
đã
nắm chắc phần thắng sao? Nơi này là bắc địa là địa bàn của Bàng gia ta, đại nhân
đã
sớm phái người bao vây lâm phủ, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng bước ra khỏi phòng khách này
một
bước! còn có trượng phu của ngươi- Túc vương,
hiện
tại chỉ sợ
đã
táng mệnh ở quân doanh! Túc vương phi dù ngươi xuất thân hiển quý, nhưng đó là ở kinh thành, đây là bắc địa, cho ngươi
một
phần mặt mũi
thì
ngươi là Túc vương phi,
không
nể mặt
thì
ngươi chẳng là thứ gì, hôm nay để ngươi chết ở đây, người khác
sẽ
nghĩ ngươi táng mệnh dưới tay Bắc cốt, người đâu, còn
không
mau bắt nàng lại cho ta..”
Mọi người vừa giận lại vừa sợ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem Bàng đại phu nhân, đây là điên rồi sao?
Diệp Ảnh
nói: "Nương nương, lúc nô tỳ đánh bà ta
đã
hạ mất tâm phấn."
Mất tâm phấn, làm khí huyết tăng vọt mất
đi
lí trí, chỉ cần người khác công kích,
sẽ
không
nghĩ ngợi mà
nói
ra lời trong lòng.
Minh Lạc gật đầu,
nói: "Người đâu, mang nàng xuống."
Hai thị vệ tiến lên kéo bàng đại phu nhân
đang
hùng hùng hổ hổ xuống. Minh Lạc nhìn Mục Cách
nói
“ nghe thấy
không, dù các ngươi thủ khẩu như bình,
không
chịu cung khai,
thì
cũng
không
chịu nổi đồng bạn vô năng như vậy,
không
đến nửa điểm liền khai. Mục Cách, ngươi vẫn là khai xem đại vương tử phân phó các ngươi như thế nào, vì sao muốn kéo công chúa các ngươi xuống nước,
không
nói
rõ, ta
sẽ
đem mọi chuyện tính
trên
đầu bắc cốt vương,
không
biết các ngươi ở thành Kỳ châu có đầy đủ binh sĩ, lương thảo có thể ứng phó khi Đại Ngụy khai chiến
không?”
Mục cách khí huyết cuồn cuộn,
không
biết là vì đau hay kinh hãi trước các biến cố xảy ra, mà
trên
trán đầy mồ hôi.
hắn
hiểu Túc vương phi
đang
ám chỉ điều gì, để
hắn
đổ mọi tội danh lên đại vương tử Thuật Xích, như thế coi như trong lòng mọi người đều biết nhưng mặt ngoài vẫn duy trì quan hệ minh ước, còn có thể tiếp tục đàm phán.
hắn
chỉ trung với Bắc CỐt vương, giờ này
hắn
biết mình
không
có lựa chọn nào khác.
***
"Vương gia."
Minh Lạc nghe tiếng màn cửa vén lên, ngẩng đầu nhìn, thấy Triệu Thành mặc khôi giáp bước vào, nàng đứng dậy
đi
đến trước mặt
hắn, tâm cũng để xuống. nàng đợi
hắn
một
đêm, mặc dù
hắn
sớm
đã
cho người báo bình an, nhưng mắt nhìn thấy mới yên tâm.
Triệu Thành bước đến ôm nàng vào ngực, đón ánh mắt nàng, cúi đầu hôn xuống, tựa hồ như thế mới trấn an được lo nghĩ trong lòng. Mặc dù
hắn
đã
an bài thỏa đáng, nhưng nàng
không
biết võ công lại mang thai, chỉ cần xảy ra
một
chút ngoài ý muốn, kết quả nào
hắn
cũng
không
thể tiếp nhận.
Hồi lâu sau,
hắn
mới nhìn nàng
nói: "đã
làm nàng bị sợ hãi."
Minh Lạc lắc đầu,
nói
“ thϊếp biết chàng
không
sao nhưng vẫn rất khẩn trương. Vương gia, thϊếp
đã
biết mọi chuyện, chuyện mười bảy năm trước, cái chết của phụ thân,
không
nghĩ đến bọn
hắn
không
chỉ hại chết phụ thân thϊếp, mà còn vì che giấu nguyên nhân
thật
cái chết của phụ thân thϊếp mà làm hơn vạn tướng sĩ chết dưới tay bắc cốt. tiên đế, hoàng đế như thế, sao dám tự xưng mình là hoàng đế tốt,
yêu
dân như con?”
“ kiếp trước,
cô
mẫu luôn
nói
với thϊếp, mặc dù chàng là con trai trưởng của Thành Võ đế nhưng tiên đế là thái tử kế vị, mới là chính thống, tiên đế chuyên cần chính
sự,
yêu
dân, khuyên khóa dân nuôi tằm, giảm thuế miễn dịch, dưới
sự
quản lý của
hắn
Đại Ngụy phát triển
không
ngừng, bách tính giàu có, an cư lạc nghiệp. còn chàng vì tư lợi mà gây chiến tranh, lại thích việc lớn hám công to, tàn bạo hiếu chiến, nếu ngồi lên hoàng vị chắc chắn
sẽ
cực kì hiếu chiến, làm biên cương chiến loạn, bách tính lưu ly,dân chúng lầm than.đây cũng là điều mà bọn họ luôn nhét vào đầu văn thần sĩ tử, cho nên văn thần sĩ tử mới luôn đứng về phía bọn
hắn, bây giờ nghĩ lại mới thấy thϊếp
thật
ngây thơ, sĩ tử trong thiên hạ cũng
thật
ngây thơ.”