Lông mày của anh dương rất cao, trong ánh mắt còn có ý tứ quan sát hàm xúc, thong thả chạy tới trên người An Nhàn, tựa hồ đối với dáng người kiều nhỏ của ‘cậu’ thực không cho là đúng.
“Cậu đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp?” Thanh âm lười biếng, không giống với thanh âm trầm thấp khàn khàn giả vờ kia của Mạc An Nhàn, thanh âm của anh nồng đậm hệt như rượu ngon hảo hạng, có vô hạn sức hút. Tiếng nói như vậy nếu nói lời âu yếm, đám chị em phụ nữ nhất định sẽ ngất ngây.
“Đương nhiên không phải, nơi này nhà của cha tôi.” An Nhàn không kiên nhẫn lắc đầu, khi đối phương là một kẻ say rượu lỗ mãng, đang định thưởng cho anh ta một cái sập cửa vào mặt.
“Không phải xâm nhập bất hợp pháp, như vậy chính là cái người trở về nước kia. Còn có, đừng có càu nhàu này nọ, tôi nghe không hiểu ‘cậu’ đang nói cái gì.” Anh cong khóe miệng châm chọc, làm cho An Nhàn liên tưởng đến câu chuyện lãng nhân mà mẹ hay kể bên giường.
Nhưng mà nói thật, người đàn ông trước mắt này có vài phần thần thái của lãng nhân, bộ dạng phóng túng không kềm chế được, giữa thần thái lười biếng tản mát ra mị lực nguy hiểm, cái mũi cao ngất, khóe miệng treo lên nụ cười như có như không, trên đầu tóc đen có chút hỗn độn, vài sợi nghịch ngợm phủ xuống đôi mắt thâm trầm, còn có trước con ngươi đen láy đăm chiêu.
Khóe miệng người đàn ông tươi cười càng sâu, anh rốt cục cũng buông ngón tay đặt trên chuông cửa, cho dù chuông cửa bởi vì bị ấn quá lâu mà cháy hỏng, tuyên cáo kết thúc cuộc đời.
“Tiểu giặc Oa, nhìn đủ chưa?” Anh hỏi.
An Nhàn vội vàng thu hồi ánh mắt, buộc ánh mắt đừng liếc loạn, đừng đảo quanh thân thể cao to của đối phương.
“Ngài là ai?” Cô dùng tiếng Trung hỏi.
Mãi đến khi anh nhắc đến, Mạc An Nhàn mới nhớ mình vẫn dùng tiếng Nhật nói chuyện với anh. Ở Nhật Bản đã lâu, mẹ tuy rằng kiên trì bắt cô học tiếng Trung, phương diện trình độ tiếng Trung xem như cũng kha khá, đọc viết không thành vấn đề, nhưng là quốc ngữ còn kém một chút, nhất thời một lát vẫn là không thể chuyển đổi hai loại ngôn ngữ, cuối cùng là trong đầu dùng tiếng Nhật trước, sau đó mới nói tiếng Trung. Cô nghĩ, bản thân đại khái còn phải chờ vài ngày mới có thể thích ứng.
An Nhàn chân thành hi vọng, loại thời gian này ngàn vạn lần đừng quá lâu.
Ở phương diện tiếng Nhật, ngữ pháp và cách dùng từ của nam nữ không giống nhau, thực dễ dàng phân biệt nam nữ, nhưng là tiếng Trung vốn không có loại giới hạn này, cô sắm vai con trai, càng phải cẩn thận thêm.
“A, Thì ra ‘cậu’ cũng biết nói tiếng Trung, tôi còn nghĩ phải tốn tiền mời phiên dịch viên, hoặc là cùng ‘cậu’ chơi trò khoa tay múa chân.” Người đàn ông đi vào nhà, không xem sự phản kháng của ‘cậu’ vào mắt, tự ý ngồi lên sô pha.
Đôi mày nhỏ dài của An Nhàn nhanh chóng nhíu lại, dự cảm xấu trong lòng càng lúc càng đậm.
“Ngài đến tột cùng là……”
Anh vung bàn tay to lên, ngăn lại vấn đề của ‘cậu’. “Tôi không phải là ngài, tôi là Đỗ Phong Thần, trước mắt mở một văn phòng thám tử kiếm cơm ăn, Mạc lão cha muốn tôi trong khoảng thời gian này chiếu cố ‘cậu’ thật tốt.” Anh khoái trá tuyên bố, toàn bộ thân hình cao lớn lún sâu vào sô pha cao cấp.
Không! Sẽ không là như thế này, không cần là người đàn ông này, người đàn ông này nguy hiểm không lường được! Lão ba cô sẽ không tàn nhẫn như vậy! Trong nội tâm cô đang hò hét, nhưng ngoài mặt lại chỉ có thể giả bộ tươi cười dại ra.
Chỉ là nhìn vào đôi con ngươi đen láy kia, Mạc An Nhàn cũng đã phát run, huống chi là phải sắm vai đàn ông dưới ánh mắt đó của anh suốt 3 tháng trời, cô không xác định mình có thể làm được đến đó hay không. Lão ba cũng thật là không nghĩ đến một chút tình cảm cha con, thế nhưng quăng cho cô một nan đề như thế!
Khó trách lão ba lại đồng ý tràn đầy tự tin, chỉ cần cô bình yên giấu diếm được đối phương ba tháng, cô có thể trở về với ước mơ hí kịch, lão ba là đoán chắc, cô có thể bình yên vượt qua cửa ải này cơ hội là cực kỳ bé nhỏ.
“Như thế nào vừa nghe tôi sẽ chiếu cố ‘cậu’, sắc mặt liền tái nhợt ngay lập tức? Chẳng lẽ sợ tôi khi dễ ‘cậu’ ?” Anh như cũ nhìn cậu con trai thấp bé trước mắt này, ngón tay thon dài gỏ lên lưng ghế sô pha. “Yên tâm đi, tôi còn nợ Mạc lão cha không ít nhân tình, thay ông ấy chiếu cố ‘cậu’ là đương nhiên.”
An Nhàn đóng cửa lại, trở lại phòng khách, quan sát vài cái sau quyết định ngồi vào cái ghế nhỏ bên cạnh. Gian phòng đa dụng dành cho một người vốn là không có ai đến ở, cô lại vừa trở lại Đài Loan, còn không có thời gian để ý đến.
“Tôi có thói quen ở một mình, không muốn gây phiền toái cho những người khác.” Cô nhìn thấy mặt bàn trống rỗng, nhớ tới vừa rồi có vào phòng bếp nấu nước phà trà, chợt đứng dậy đi vào mang theo hai chén trà nóng trở về.
“Cám ơn, nhưng tôi không có hứng thú với trà xanh hòa tan.” Anh vô lễ nói, lộ ra mỉm cười mê người làm cho người ta không thể trách cứ.
“Trà xanh hòa tan?” Cô khó hiểu nhíu mày, môi lướt qua chén gốm ấm áp. Cái chén và trà đều là mang đến từ Tokyo, chỉ có nước là khác, nếm vào thì có chút khác biệt.
“Cà phê hạt xay thành bột, trộn thêm hương liệu thì gọi là cà phê hòa tan; Lá trà xanh nghiền nát thành bột, trộn thêm hương liệu không phải là trà xanh hòa tan sao?” Anh uống một ngụm, vẫn là uống không quen cái mùi vị chan chát này.
An Nhàn khẽ hừ một tiếng, trên mặt không biểu hiện ra bất mãn của mình, chỉ xem Đỗ Phong Thần như những người thế tục ồn ào, không đáng lọt vào tai.
“Tôi đợi ở trong văn phòng từ sáng sớm, còn tưởng rằng ‘cậu’ sẽ điện thoại đến, muốn tôi đến sân bay đón, kết quả ở trong văn phòng đợi đến độ mạng nhện vương đầy, vẫn là không nhận được điện thoại của ‘cậu’; Ngược lại là quản lý nơi này cho biết, nói có người cầm chìa khóa, tự mình vào nhà.” Đỗ Phong Thần nói xong, đưa tay chống cằm, mắt sáng như đuốc tiếp tục nhìn An Nhàn.
“Tôi có thói quen tự mình đến, không muốn quấy rầy anh, vốn nghĩ ngày mai sẽ đến nơi làm việc báo danh.” Dưới tầm mắt của anh cô có chút cứng ngắc, kinh nghiệm lên sân khấu nhiều năm làm cho cô không đến mức run rẩy.
“ Cha ‘cậu’ gọi điện thoại quốc tế sang đây, muốn tôi chiếu cố ‘cậu’ thật tốt, ‘cậu’ cũng đừng làm cho tôi thất trách.”
Đỗ Phong Thần tầm mắt còn chạy ở trên người ‘cậu’, dường như đang suy tư về cái gì đó.
“Tôi có năng lực tự chiếu cố chính mình.” Cô dùng động tác uống trà che dấu đôi tay có chút phát run, vụn trà trong chén gốm nhảy lên, hệt như trái tim đang kịch liệt đập loạn của cô.
Anh cười khẽ vài tiếng, đề tài câu chuyện vừa chuyển, không cho ‘cậu’ cơ hội thở dốc.“Tôi nghe quản lý nói, cầm chìa khóa, khiêng hành lý vào nhà là một người con gái trẻ tuổi.”
Trà xanh nóng hổi dường như làm bỏng cái lưỡi của cô, làm cho An Nhàn đau đến trong mắt phiếm một tầng nước, cô dùng sức nháy mắt, muốn làm cho nước trong hốc mắt biến mất.
“Đó là bạn gái của tôi.” Cô kiên trì nói dối, trong lòng thầm mắng mình khi vừa đặt chân đến Đài Loan không đổi nam trang ngay. Nhưng là ai lại đoán được, cơ sở ngầm của Đỗ Phong Thần lại nhiều như thế, ngay cả quản lý cũng nói hết động tĩnh nơi này cho anh?
Đỗ Phong Thần đột nhiên lắc đầu, trong con ngươi đen không cho là đúng. “Nghe nói đàn ông Nhật Bản theo chủ nghĩa hà khắc, nhưng ‘cậu’ tuổi còn nhỏ như thế mà cũng dính vào loại thói quen này?” Anh thăm dò tìm kiếm ở bên trong. “ ‘bạn gái ‘cậu’ đâu?”
“Đuổi lên máy bay trở về Nhật rồi.” Cô lưu loát nói dối, buông xuống chén gốm trên tay, lực đạo quá mạnh, trà xanh bắn tung tóe ra rất nhiều, hình thành một đồ án xinh đẹp trên bàn.
“Loại thói quen này của ‘cậu’ rất nghiêm trọng, không sửa không được, trong đoạn thời gian ở lại Đài Loan này đại ca tôi sẽ huấn luyện cho ‘cậu’ .” Anh nghĩa bất dung từ bắt đầu đại nghiệp cải tạo.
An Nhàn chỉ là cười lạnh vài tiếng, không trả lời. Lão ba như thế nào không có nói cho cô biết, thì ra bên đối tác chính là một người ương ngạnh đến nỗi người khác nói gì cũng không nghe, vừa mới gặp mặt, liền vội vàng muốn tiến hành tư tưởng cho cô.