Đàn ông thường kêu ca rằng phụ nữ rất khó hiểu, nhưng thực tế liệu có đúng như vậy? Hãy dành chút thời gian quý báu của bạn để đọc mấy dòng tâm sự, chia sẻ sau đây của tôi, rồi các bạn sẽ thấy rằng: “Ồ! Hóa ra phụ nữ cũng không khó hiểu như ta vẫn nghĩ!”.
Tôi vẫn nhớ như in cái hôm sinh nhật vợ mình, khi tôi đang băn khoăn và hoang mang chưa biết chọn mua quà gì cho vợ thì bà chị cùng công ty đã kéo tay tôi ra một góc thì thầm:
- Đợt trước có dịp khuyến mại nên chị mua cả chục lọ về dùng dần, giờ vẫn còn mấy lọ nữa ở nhà. Nếu chú muốn, chị để lại cho một lọ mang về mà tặng vợ. Cái loại này mùi thơm dễ chịu lắm, từ ngày chị dùng thì chồng chị rất thích, các sếp cũng rất thích, khen suốt!
- Nước hoa hả chị?
- Không! Là Dạ Hương!
- Vâng! Vậy chỉ để lại cho em một lọ!
Thấy bảo phụ nữ ai cũng thích quà, và ai cũng vui khi được tặng quà, nhưng sao vợ tôi lại không vậy nhỉ? Bởi từ lúc nhận được cái món quà ấy, mặt vợ tôi cứ lầm lì, chảy xị, chẳng nói gì, tối cũng không thèm ăn cơm, bỏ vào giường nằm sụt sịt. Tôi vỗ về, tỉ tê hỏi han cũng không đáp lời, lại còn quát mắng đuổi tôi ra ngoài. Đợi một lát thấy yên yên, nghĩ là vợ đã ngủ, tôi mới nhè nhẹ hé cửa định lẻn vào thì thấy vợ đang ngồi trên bàn loạt soạt viết lách cái gì đó. À, hóa ra vợ có nhật ký mà tôi không biết.
Đợi cho vợ ngủ say, tôi mới lồm cồm bò tới chỗ mấy ngăn tủ để lục tìm. Đây rồi! Cuốn nhật ký đây rồi! Giấu kỹ thế này thảo nào bao lâu nay mình lại không thể phát hiện ra. Tôi hồi hộp lật từng trang, nôn nóng muốn biết lý do tại sao hôm nay vợ tôi lại buồn phiền và bỏ ăn như vậy…
“Ngày….tháng…năm….
Hôm nay là sinh nhật buồn nhất trong đời mình, tất cả chỉ bởi cái món quà của chồng - người đàn ông bấy lâu nay mình hết lòng yêu thương, tin tưởng. Anh ấy đã tặng mình lọ Dạ Hương, khác gì anh ấy chê mình hôi hám? Hồi mới yêu, mỗi lần muốn gặp nhau là anh ấy lấy cớ nói rằng anh nhớ cái mùi thơm của mình (của mình chứ không phải “cửa mình” nhé!), rằng không được ngửi cái mùi ấy là anh không thể nào ăn cơm nổi, bởi chỉ nuốt nước bọt không đã no rồi. Vậy mà giờ, mới cưới nhau được vài tháng anh ấy đã bắt mình dùng Dạ Hương. Chẳng lẽ đàn ông là cái giống dễ thay lòng đổi dạ đến thế sao?...”
Một lần khác nữa, bà bác ở dưới quê có gửi lên cho mấy quả bưởi. Tôi thì thích ăn bưởi lắm, nên xơi một lúc hết gần hai quả. Cái giống bưởi thì các bạn biết rồi đấy, nó nhuận tràng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiêu hóa ghê lắm, nên ăn xong một lúc là tôi bắt đầu thả bom bí bủm liên tục. Các cụ bảo “bom ai vừa mũi người ấy”, nhưng quả thực cái bom bưởi này ngay cả chính tôi cũng không thể chịu đựng nổi chứ nói gì là người khác (kể cả cái “người khác” đó là vợ tôi).
Và rồi đêm hôm đó tôi không thể ngủ yên, bởi cứ được một lát lại phải vén chăn chui ra ngoài, rón rén giữ hơi, điều tiết khí công để lặng lẽ thả bom, vừa thả vừa lo ngay ngáy sợ bom phát nổ sẽ khiến vợ giật mình tỉnh giấc. Ấy thế mà không hiểu sao cả ngày hôm sau mặt vợ tôi cứ sưng như bánh chưng, gọi không nghe, nhắn tin không trả lời. Buổi tối về vứt phịch cái túi xuống giữa nhà rồi phi luôn vào phòng ngủ, đóng cửa cái “rầm”. Chẳng lẽ vợ giận tôi vì cái tội đêm qua thả bom thối? Đó đâu phải lỗi của tôi? Đó là lỗi tại quả bưởi mà, tôi đâu có quyền lựa chọn được mùi bom đâu? Nếu được chọn thì hẳn tôi đã chọn cho nó cái mùi thơm ngan ngát, nồng nàn như mùi của những chùm hoa lan đang đua nở trong tiết xuân ngập tràn trên những cánh rừng đại ngàn; hoặc không thì cũng phải là thứ mùi thanh cao, tinh khiết giống như thứ hương thơm phảng ra từ những đóa hoa ly tím biếc – biểu tượng cho lòng thủy chung của một tình yêu sắt son, tha thiết.
Và để biết lý do tại sao vợ tôi lại trở nên như vậy thì tôi không còn cách nào khác là lại phải đợi đến khuya, lúc vợ đã ngủ say, rồi lồm cồm bò đến chỗ mấy cái ngăn bàn, lục tìm quyển nhật ký…
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là một ngày buồn nhất trong đời mình, tất cả chỉ bởi sự vô tâm và lạnh nhạt của chồng - người đàn ông bấy lâu nay mình hết lòng yêu thương, tin tưởng. Trước giờ, anh ấy vẫn ngoang ngoác cái mồm nói rằng chỉ cần được nằm trùm chăn kín mít rồi ôm vợ ngủ là anh ấy thấy trong lòng bình yên và hạnh phúc vô bờ, dù cho ngoài trời có mưa giông, báo tố, dù cho cuộc đời còn dối trá, lọc lừa. Vậy mà đêm qua, anh ấy có vẻ không còn muốn ôm mình nữa. Chỉ ôm được một tí là anh ấy lại rón rén chui ra khỏi chăn, nằm lăn về một góc. Mình tưởng anh ấy mơ ngủ và sợ anh ấy lạnh nên đã kéo anh ấy vào, rồi trùm chăn, ôm nhau ngủ tiếp. Nhưng anh lại ôm mình rất gượng gạo, giống như bị bắt ép vậy, rồi lát sau lại thấy anh vén chăn chui ra. Đến lúc đó thì mình mới biết không phải anh đang mơ ngủ mà thực sự là anh không muốn ôm mình nữa. Sao lại phải vậy hả anh? Nếu đã không còn yêu em, không còn tình cảm với em, nếu đã ghê sợ khi ở bên em thì anh cứ mạnh dạn, tự tin nói thẳng với em, đừng ôm em như là trách nhiệm vậy, điều đó làm con tim em đau lắm! Chẳng lẽ đàn ông là cái giống dễ thay lòng đổi dạ đến thế sao?”
Rồi tới đợt ấy, vợ tôi cho đứa em mượn xe nên không có xe đi làm. Vì vậy buổi sáng tôi tiện đường thì chở vợ qua cơ quan vợ luôn, còn buổi chiều tôi hay thất thường, hôm về sớm, hôm về muộn nên vợ bảo vợ sẽ về nhờ xe đồng nghiệp trong cơ quan. Chiều hôm đó, tôi thấy một gã khá bảnh bao đi SH chở vợ tôi về, đỗ xịch xe trước cửa. Vợ tôi xuống xe không thèm vào nhà ngay mà còn đứng đó quyến luyến, cười cười, nói nói với thằng ấy một hồi, ra điều vui vẻ và tâm đầu ý hợp lắm! Thấy tôi đi ra, vợ đã không biết ý thì thôi lại còn giới thiệu hắn với tôi bằng giọng rất hãnh diện:
- Đây là anh Hưng, hót-boi cơ quan em! Em may mắn lắm mới được về nhờ xe anh ấy đấy!
Tôi thấy vậy thì nóng mặt lắm rồi, nhưng không dám cư xử lỗ mãng sợ làm mất thể diện của vợ, đành giở giọng tươi cười:
- Cảm ơn anh đã đưa vợ tôi về! Thật làm phiền anh quá! Mời anh vào nhà uống nước!
- Thôi! Để khi khác!
Nói rồi tay Hưng hót-boi đó nổ máy phóng vù đi, vợ tôi còn cố nhìn theo đến khi bóng con SH khuất sau cái đống rác cuối ngõ mới chịu quay vào. Tôi vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng khá là hậm hực, bởi suy cho cùng, tôi chẳng có cớ gì mà nổi cáu với vợ được. Tuy nhiên, không khí trong nhà tôi buổi tối hôm đó không được vui. Và ngược đời ở chỗ, người tạo nên cái không vui ấy lại là vợ tôi. Chẳng hiểu sao cô ấy cứ gắt gỏng, vùng vằng với vẻ rất bức xúc, khó chịu. Tôi đoán lại có chuyện, chắc chắn là có chuyện, nhưng lý do vì sao có chuyện thì có lẽ phải đợi đến đêm, lúc vợ tôi ngủ say thì tôi mới biết được.
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là một ngày có lẽ là buồn nhất trong đời mình, tất cả chỉ bởi sự vô tâm và lạnh nhạt của chồng - người đàn ông bấy lâu nay mình hết lòng yêu thương, tin tưởng. Người ta bảo yêu nhau thì phải ghen, ghen mới chứng tỏ là yêu, rằng ghen là gia vị của hạnh phúc. Ấy vậy mà chồng mình thì không! Anh ấy thấy mình cười nói, lả lơi với một người đàn ông khác mà vẫn cứ thản nhiên như thường. Mình đã cố ý tạo ra những hành động đong đưa để xem phản ứng của anh ấy ra sao, nhưng thực sự mình đã thất vọng! Không biết mình là vợ hay là em gái của chồng mình nữa đây?”.
À! Hóa ra lý do là vậy! Nếu không nhờ cuốn nhật ký này thì tôi nghĩ dù có dành cả phần đời còn lại của mình để học tập, nghiên cứu, tìm hiểu và phân tích, chắc cũng chẳng bao giờ tôi tìm ra được câu trả lời. Nhưng không sao, nếu vợ muốn, tôi sẽ làm cho vợ hài lòng. Vậy là hôm sau tôi xin về sớm, rình sẵn ở cửa. Vẫn là cái thằng Hưng hót-boi SH ấy chở vợ tôi về. Xe vừa dừng, vợ tôi còn chưa kịp đặt chân xuống đất thì tôi đã chồm tới đạp thẳng vào mạng sườn của thằng hót-boi. Nó kêu cái “hự” rồi bắn ra, lăn vài vòng trên đất, chiếc xe SH đổ kềnh, cái bánh xe chỏng lên, quay tít mù. Tôi một tay lôi vợ vào nhà, một tay chỉ thẳng mặt tên hót-boi đó gằn giọng:
- Thằng chó! Tao không khiến mày chở vợ tao về nữa! Mày tưởng mày có SH là ngon sao? Tao thà để vợ đi bộ còn hơn là phải ngồi nhờ xe mày! Cút!
Sau màn ghen tuông chứng minh tình yêu ấy, những tưởng vợ tôi sẽ hài lòng, sung sướиɠ lắm, nhưng không, vợ tôi mặt hầm hầm, lao luôn vào phòng ngủ, đóng cửa cái “rầm”, hỏi không nói, gọi không nghe. Vậy là sao? Lại có chuyện gì nữa? Tôi đoán chắc chắn là có chuyện, nhưng lý do vì sao có chuyện thì lại phải đợi đến tối, lúc vợ tôi ngủ say thôi.
“Ngày… tháng… năm…
Hôm nay là một ngày buồn nhất trong đời mình, tất cả chỉ bởi sự nông cạn và thô lỗ của chồng - người đàn ông bấy lâu nay mình hết lòng yêu thương, tin tưởng. Đã yêu nhau thì phải tin tưởng nhau chứ? Tại sao lại ghen tuông mù quáng thế? Người ta chỉ ghen khi mà tình yêu dành cho nhau chưa đủ lớn, chưa đủ để tạo cho nhau một niềm tin vững chắc. Mà mình với anh Hưng hót-boi ấy có cái gì đâu, chỉ là đồng nghiệp trong sáng. Vậy mà cũng ghen được! Thật vớ vẩn! Chẳng lẽ mình lại vớ phải thằng chồng u tối và nông nổi thế sao?”.
Trên đây chỉ là một vài vụ tiêu biểu, nhưng tôi nghĩ như vậy là đủ để mấy người đàn ông hay kêu ca hiểu được rằng: phụ nữ thực ra rất dễ hiểu! Nếu bạn vẫn thấy phụ nữ khó hiểu thì chẳng qua là vì bạn chưa được đọc nhật ký của họ mà thôi!
Tác giả: Võ Tòng đánh mèo