Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 1: Sở thích học tập

“Giới thiệu một chút về bản thân em?”

“Văn Tiêu.”

“Hết rồi?”

Văn Tiêu trả lời, “Hết rồi.”

Hứa Quang Khải ho nhẹ một tiếng, khích lệ nói, “Vậy nếu không hãy nói một chút về sở thích của em, nếu như sở thích giống nhau, có khi sẽ làm quen được với bạn mới trong lớp rất nhanh, đúng không? Bạn học Văn Tiêu, em không có sở thích gì có thể giới thiệu một chút sao?”

Văn Tiêu đứng bên cạnh bàn làm việc, dáng người cao ngất, bộ đồng phục học sinh vừa mặc trên người nhìn qua là biết quần áo mới, nhất là mùi vải vóc rất đặc trưng. Trong phòng làm việc, máy điều hòa cũ kỹ, vỏ nhựa bên ngoài đã ố vàng, lúc thổi ra hơi nóng sẽ phát ra tiếng “tí tách”. Thời tiết rất lạnh, cửa sổ phòng làm việc cũng đóng kín, Văn Tiêu bị hơi nóng phả vào người, cậu cực kỳ bực bội. Di chuyển nửa bước rời khỏi vùng khí nóng, Văn Tiêu mới trả lời, “Học tập.”

Hứa Quang Khải: “Học tập?”

Văn Tiêu: “Vâng, sở thích của em là học tập.”

“Rất tốt, coi việc học tập là sở thích, rất tốt đó!”

Hứa Quang Khải xúc động, rất vui vẻ, nghiêm túc quan sát cậu học sinh mới chuyển tới, càng nhìn càng thấy hài lòng. Mặc dù dáng người lẫn ngoại hình đều có hơi trưởng thành hơn so với tuổi, lại kiệm lời, nhưng lấy sở thích là học tập, nhất định là ngày ngày biết tiến bộ, là một đứa trẻ ngoan khiến người lớn bớt lo!

“Sau này thầy là chủ nhiệm lớp em, thầy giới thiệu một chút về bản thân.” Nói xong, lão Hứa chỉ một xấp bài thi được đặt trên bàn rất chỉnh tề, ra vẻ thần bí, “Mở sách Toán ra, đúng, là trang thứ nhất.”

Văn Tiêu phối hợp mở sách Toán.

“Nhìn thấy một nhóm chủ biên không? Dòng thứ hai, đó là tên thầy.”

Văn Tiêu quét mắt qua ba chữ “Hứa Quang Khải”, đang muốn khen một câu “rất lợi hại” liền nghe chủ nhiệm tương lai lớp mình cười híp mắt nói, “Lợi hại chứ, thầy và ông ấy trùng tên!”

Bàn tay cầm sách của Văn Tiêu khựng lại, cậu nghẹn lời.

Vẻ mặt Hứa Quang Khải ôn hòa, “Em có thể gọi tôi là lão Hứa, cách gọi gần gũi rất tốt cho việc thắt chặt mối quan hệ thầy trò! Thầy dạy ở lớp Lý 1, sau này cái gì không biết, hoan nghênh em đến thăm phòng làm việc. Nếu trong lòng đột nhiên có ý tưởng gì mới, cửa phòng làm việc của thầy lúc nào cũng rộng mở chào đón em!”

Văn Tiêu gật đầu.

“Cái đó… chúng ta hãy nói một chút về vấn đề tiến độ học tập nhé?” Nghe thấy Văn Tiêu “vâng” một tiếng, Hứa Quang Khải lật một tờ giấy mỏng ghi thành tích, đầu ngón tay lướt qua văn bản, “Trường hợp của em, thầy hướng dẫn cũng đã nói chuyện với thầy. Không phải là thầy không tin tưởng em nhưng vẫn phải hỏi lại một chút. Chậm khoảng một năm học, em chắc chắn lên lớp 11 mình có thể bắt kịp tiến độ học tập sao?”

Văn Tiêu gật đầu, “Có thể.”

Hứa Quang Khải hỏi một câu, “Đuổi kịp tiến độ học tập cần bao lâu? Thầy cho em một học kỳ ——-”

“Nửa học kỳ.” Văn Tiêu cắt ngang lời Hứa Quang Khải, “Cho em thời gian nửa kỳ là đủ rồi.”

Ngón tay theo thói quen gõ trên mặt bàn ngừng lại, Hứa Quang Khải ngẩng đầu nhìn Văn Tiêu, không nắm bắt được tính tình học trò, hay là đứa nhỏ này thật sự có năng lực, không thể làm gì khác hơn là hòa hoãn, “Thầy sẽ quan sát biểu hiện của em!”

Nói xong, Hứa Quang Khải đứng lên, vỗ bả vai Văn Tiêu vẻ khích lệ, nhưng lúc này nhận ra chiều cao quá chênh lệch liền bước ra một chút —– Lão Hứa cần ngẩng mặt lên mới có thể thấy rõ mặt Văn Tiêu.

Lẩm bẩm một câu “Bọn trẻ bây giờ ăn cái gì mà lớn như vậy”, Hứa Quang Khải chắp tay sau lưng, làm bộ như chưa có gì xảy ra, “Đến đây, mang theo bài thi, thầy dẫn em đi xem phòng học.”

Phòng học lớp Lý 1.

“Số báo đặc biệt, hôm nay có tin tức lớn!” Hứa Duệ kẹp “Nhất đề nhất luyện*” trở về chỗ ngồi, trong nháy mắt trên mặt chỉ còn thiếu điều viết đầy bốn chữ to “mau đến hỏi tôi”.

*Tên quyển sách mình không edit chuẩn được nên sẽ giữ nguyên Hán Việt

Triệu Nhất Dương đang lén lén lút lút chơi điện thoại di động dưới ngăn bàn, nghe thấy liền vội vàng giấu đi, “Học ủy*, cậu một trận thế này còn tưởng lão Hứa đang tới đấy, làm tôi giật cả mình! Chúng ta có cần phải kích động như thế không?”

*học ủy: lớp phó học tập

Hứa Duệ đỡ mắt kính, gật gù đắc ý, “Shakespeare* đã từng nói, bình tĩnh là người bạn rèn luyện tốt nhất suốt đời.”

*Shakespeare: là một nhà văn và nhà viết kịch Anh, được coi là nhà văn vĩ đại nhất của Anh và là nhà viết kịch đi trước thời đại.

Thượng Quan Dục đang làm bài đọc hiểu, nghe câu này cũng không ngẩng lên, “Học ủy, Shakespeare thật sự đã nói câu này sao?”

Hứa Duệ sâu sắc nói: “Phải nói rồi chứ? Dù sao ông ta không có ở đây, chết không có đối chứng!”

“Có lý, vừa rồi cậu nói câu gì, sửa một chút là có thể sử dụng để sáng tác văn chương.” Thượng Quan Dục đặt bút, “Đúng rồi, cậu vừa mới nói có tin tức gì lớn sao?”

Nhắc tới việc này, Hứa Duệ đưa ngón tay chặn ở miệng, giống như cầu mong ngày mai sẽ có bí mật nào đó nổ ra, “Lớp chúng ta có học sinh chuyển tới, tôi vừa đến phòng làm việc của lão Hứa hỏi đề, nhìn thấy ở cửa.”

Triệu Nhất Dương hứng thú, “Khai giảng cũng một tuần rồi vẫn còn học sinh chuyển trường tới sao? Nam hay nữ? Chắc chắn là nữ rồi, lớp chúng ta hooc-môn giống đực đã vượt quá mức bình thường đến nghiêm trọng, hooc-môn lừa gạt của cậu đã tỏa mùi hôi trong không khí rồi, cần người khác giới đến trung hòa.”

“Đúng là —–” Hứa Duệ nói, “Khiến cậu thất vọng rồi, là nam.”

Triệu Nhất Dương “chậc” một tiếng, lập tức hết hứng thú, lấy điện thoại từ trong cặp ra chuẩn bị xem trò chơi truyền hình trực tiếp.

Hứa Duệ nóng nảy, “Này, nghe tôi nói xong đã! Lần này là một đại học bá*, học giỏi lắm đó! Ở cửa phòng làm việc tôi đã nghe thấy lão Hứa hỏi cậu ta sở thích là gì, người anh em này giác ngộ quá cao, trả lời là học tập. Phẩm chất như thế, đấy không phải học bá thì là gì?”

*học bá: ý chỉ phần tử học giỏi trong lớp

Lúc này, Triệu Nhất Dương mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, lanh lẹ tắt máy cất điện thoại di động đi, nhét vào chỗ sâu nhất của cặp sách, hạ thấp giọng nói: “Lão Hứa tới rồi.”

Ba giây sau, trong phòng học yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả học sinh cầm bút đọc sách giải đề.

Chờ Hứa Quang Khải đưa Văn Tiêu đứng trên bục giảng, Triệu Nhất Dương ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm với bạn cùng bàn, “Thượng Quan, tin tức của học ủy không chính xác, chỉ nói là một học bá mà không nói là một giáo thảo* học bá! Không nói đến thành tích, chỉ bằng cái ngoại hình kia còn không phải gu mà nữ sinh thích sao?”

*giáo thảo: hotboy, hoa khôi phiên bản nam sinh

Thượng Quan Dục ngược lại chú ý tới trọng tâm khác: “Đều là người đeo kính, sao người ta đeo mắt kính kia lên liền nhìn ra được tư chất tư văn, còn tôi đeo lên nhìn như phần tử bại hoại chứ? Thật không công bằng!”

Triệu Nhất Dương gật đầu đồng ý: “Đúng, thật không công bằng!”

Thượng Quan Dục giận dữ lườm Triệu Nhất Dương: “Cậu nói ai là phần tử bại hoại?”

Trên bục giảng, Hứa Quang Khải đã giới thiệu xong, bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi, “Lý Văn Thành, em đổi xuống hàng cuối cùng đi, ngồi sau Triệu Nhất Dương, để Văn Tiêu và Hứa Duệ ngồi cùng bàn.” Không chú ý tới sắc mặt đối phương trong nháy mắt biến sắc, lão Hứa vừa quay đầu vừa dặn dò: “Văn Tiêu, em mới chuyển trường tới, chưa theo kịp chương trình học, ngồi cạnh ủy viên học tập có thể thuận lợi hỏi đề.”

Văn Tiêu còn chưa gật đầu đã nghe thấy Hứa Quang Khải chỉ đích danh, nam sinh Lý Văn Thành vẻ mặt đau khổ giơ tay kêu, sợ hãi liếc mắt một cái về phía hàng cuối lớp học, cuối cùng hít sâu một hơi lên tiếng, “Cái đó…Thầy, em cũng cần học ủy, em, em vừa khai giảng điểm thi đã tụt năm hạng, em… Em không thể rời xa học ủy!”

Cái lời tỏ tình này vừa bật ra, một trận cười ầm ĩ trong lớp.

“Thật sự không thể rời xa?” Hứa Quang Khải cũng bị làm cho tức cười, suy nghĩ vài giây, “Cũng được, có điều nếu hàng tháng điểm thi của em không cao hơn mấy phần, vậy lý do này của em không được rồi. Văn Tiêu, em ngồi vào vị trí hàng cuối cùng, bên trên có Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục, thành tích hai đứa cũng không tệ, có vấn đề gì có thể thảo luận cùng bọn họ. Còn bạn cùng bàn với em…. Em cố gắng học tập cho tốt, đừng để bị ảnh hưởng bởi em ấy.”

Văn Tiêu không dị nghị gì, xách cặp sách đen vừa đựng bài thi mới, ngồi xuống chỗ trống hàng cuối cùng.

Hứa Quang Khải giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giáo viên bộ môn Toán học ngày mai sẽ tới, các em tự giác tự học, từng đứa một, không được đi căng tin mua quà vặt, ăn mập ra trường sẽ không chịu trách nhiệm biết chưa! Hứa Duệ, em tưởng mình nhai khoai tây chiên không phát ra tiếng gì sao?”

Hứa Duệ nhét hai miếng khoai tây cuối cùng vào trong miệng, không nhai mà trực tiếp nuốt liền nghẹn, vẻ mặt vô tội nhìn Hứa Quang Khải.

Thời gian không còn nhiều, Hứa Quang Khải trừng mắt đầy uy hϊếp một cái, nhấc chân rời khỏi.

Vừa mới ngồi yên chỗ, cậu bạn tên Lý Văn Thành trước đó cong lưng chạy chầm chậm đến cạnh bàn Văn Tiêu, hai tay bám vào hai cạnh bàn, vẻ mặt cảm kích rơi nước mắt: “Người anh em, cảm ơn cậu xả thân ngồi cùng bàn với Trì ca! Ơn cứu mạng này tôi sẽ không bao giờ quên!” Nói xong một hồi khó hiểu, không đợi Văn Tiêu phản ứng liền quay người chạy về chỗ ngồi.

Trì ca? Trì ca?

Liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình, giống như chưa từng có người nào đã ngồi đây, Văn Tiêu đoán người nọ trong lời nói là chỉ bạn cùng bàn chưa từng gặp mặt của mình.

Lý Văn Thành vừa rời đi, hai bạn học ngồi trước mặt cùng lúc quay xuống, nhìn chằm chằm Văn Tiêu.

Văn Tiêu lấy tài liệu giảng dạy từ trong cặp sách để lên bàn, ánh mắt thể hiện “Có chuyện gì cứ nói.”

“Chào đón ánh sáng —- không, hoan nghênh đã tới trung học Minh Nam! Tôi tên Triệu Nhất Dương, cậu có thể gọi tôi là đại sư.”

“Tôi tên Thượng Quan Dục, cậu có thể gọi tôi là bệ hạ.”

“Nhất Đăng đại sư, nhất dương chỉ*?” Văn Tiêu chuyển ánh mắt nhìn về phía Thượng Quang Dục, “Lý Dục chiếu sáng**?”

“Người anh em, phản ứng thật là nhanh!” Triệu Nhất Dương khen xong, chắp hai tay trước ngực, “Gặp được nhau chính là duyên phận, Phật phái ta tới giải thích nghi hoặc của thí chủ ngài. Thí chủ, ngài có điều gì muốn hỏi không?”

Văn Tiêu mở mục lục bài thi mới, nhanh chóng nhìn lướt qua, miệng trả lời: “Không có.”

Ngay cả lời nói Triệu Nhất Dương đều đã chuẩn bị xong, kiềm chế muốn phát hoảng: “Làm sao có thể không có, ngài thật sự không có gì cần hỏi sao?”

Văn Tiêu so với trước kia đã kiên nhẫn hơn rất nhiều: “Ừ, thật sự không có.”

Triệu Nhất Dương nhụt chí, lập tức lặp lại một lần nữa: “Phật phái ta tới giảng đề cho ngài.” Không đợi Văn Tiêu từ chối, Triệu Nhất Dương nhanh hơn một bước nói: “Cậu nhìn là biết mỗi ngày đều lấy học bá là mục tiêu học tập.”

Nói xong câu này, hai mắt Triệu Nhất Dương cẩn thận quan sát Văn Tiêu. Mắt kính màu bạc tinh tế, môi mỏng, sắc môi nhợt nhạt, da trắng nhìn không quá khỏe mạnh, tổng thể là vẻ mặt chán chường nhìn đời, như lời mà nữ sinh suốt ngày xem tạp chí thời thượng hay nói chính là “dáng vẻ rất cao cấp”, lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự.

Nhớ ra hình ảnh mấy bạn học mới đều bị Trì Dã dọa sợ, Triệu Nhất Dương tăng giọng, “Nhất định phải giữ khoảng cách với Trì ca!”

Thượng Quan Dục cũng phụ họa nói theo: “Đúng, ngàn vạn lần đừng để Trì ca làm ảnh hưởng việc học tập.”

“Nói xong chưa?”

Triệu Nhất Dương mờ mịt gật đầu, “Nói xong rồi.”

“Cảm ơn.” Văn Tiêu chỉ ngón tay vào bài thi đang mở trên bàn Thượng Quan Dục, “Bài thi hồi khai giảng kia, có thể cho tôi mượn xem chút không?”

Thời gian của trung học Minh Nam với trường cũ của Văn Tiêu không khác nhau lắm, giờ tự học buổi tối bắt đầu lúc 7 giờ, hai tiết, 9 giờ 10 phút tan học. Tiếng chuông vừa vang lên, hơn nửa số người trong phòng học đã chạy hết trong hai phút.

Triệu Nhất Dương nhét hết đồ đạc ngổn ngang vào cặp sách, khó khăn vài giây mới kéo được khóa cặp, chuẩn bị đạp xe rời khỏi trường, xe vọt lên hai bước rồi phanh gấp lại, “Bạn học, thân là bạn bè tôi nhắc cậu, ngàn vạn lần không được đến muộn, thầy chủ nhiệm Trình Tiểu Ninh chính là người điên trốn viện, dáng vẻ bắt người đến muộn cực kỳ biếи ŧɦái!”

Nói vội xong, không đợi Văn Tiêu đáp lại, bàn chân như bị phỏng đạp xe chạy mất không thấy bóng.

Văn Tiêu đeo cặp sách trên vai đi ra ngoài trường, ở cổng trường lên xe buýt 117, đứng bảy trạm, đến đường Cửu Chương liền xuống xe.

Tuổi đời của đường Cửu Chương không ngắn, con đường nhỏ hẹp, cây ngô đồng hai bên đường bị gió lạnh càn quét, lá khô rơi đầy đường. Thỉnh thoảng sẽ có con mèo hoang chạy qua chân người, rất nhanh liền trốn vào lùm cây, luống hoa.

Quy hoạch đường và các khu vực lân cận còn lộn xộn, Văn Tiêu mới chuyển tới, ban ngày cũng khá ổn, buổi tối chỉ cần rẽ sai vào một lối quanh liền khó phân biệt được phương hướng. Cậu cũng không quá để ý việc đi sai đường, dựa vào ấn tượng mơ hồ mà tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi nghe thấy động tĩnh không nhỏ.

Âm thanh này rất quen thuộc với Văn Tiêu, thậm chí cậu không cần nhìn, chỉ dựa vào tai mà nghe cũng phân biệt được, có lẽ có bảy đến tám người, nhiều người đánh một người.

Đứng ở vị trí chỗ rẽ tối tăm, Văn Tiêu lười biếng dựa vào tường, tay thả lỏng nhét trong túi, đầu ngón tay theo thói quen giật giật —— cũng không tìm ra được cái gì. Hô hấp cậu hơi chậm lại, dời đi sự chú ý, tầm mắt rơi vào cột đèn đường cũ kỹ, nhìn kỹ sẽ thấy quảng cáo cho thuê trọ dán phía trên.

Rõ ràng ban ngày còn có ánh mặt trời chói chang, buổi tối đã hạ nhiệt, không biết từ lúc nào bắt đầu mưa, không lớn, chỉ dưới ánh đèn đường mới có thể thấy hạt mưa rõ ràng.

Có người miệng ngậm máu tanh, gào lên: “Em gái mày chắc đang học Tiểu học, năm mấy? Năm nhất nhỉ? Mày không sợ ——–”

“Bịch!”

Nắm đấm hung hăng nện lên da thịt, tiếng gào lập tức biến thành âm thanh kêu đau do bị đánh bất ngờ, không kịp đề phòng.

Cặp sách mang theo tụt xuống, Văn Tiêu kéo lên.

Tiếp đến lại là tiếng va chạm của nắm đấm, nghe như vậy, hẳn là người bị bao vây kia chiếm thế thượng phong. Trong lòng Văn Tiêu đánh giá, sức chiến đấu của đối phương cũng không tệ, lâu như vậy vẫn chưa nghe thấy tiếng người kia, bản thân không bị thương tích gì mà đánh cho đối thủ chảy không ít máu.

Giọt mưa rơi xuống mái nhà, tiếng “tí tách” dần dần dày đặc. Thời điểm thấy bùn bắn lên từ mặt đất, Văn Tiêu rời đi nửa bước, tránh không cho bùn bắn vào đôi giày trắng tinh của cậu. Lúc này, ba con mèo hoang chạy qua bị hoảng sợ mà chạy tán loạn.

Động tĩnh đánh nhau từ từ nhỏ dần, chỉ nghe thấy tiếng “Trì Dã, mẹ nó mày chờ đấy!” Câu cuối cùng gào lên, tiếng bước chân nhốn nháo hoàn toàn biến mất. Xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh của ban đêm, Văn Tiêu đứng hơn hai phút mới đi ra từ chỗ rẽ.

Mới vừa bước vài bước lại dừng chân tại chỗ.

Chỗ này không rộng lắm, đèn đường lâu năm đã không sửa sang gì, năm ngọn đèn ba chén cũng không sáng, xung quanh tầng thấp đều là tường loang lổ, cũng không còn mấy chỗ nguyên vẹn, bên trong hơn nửa đã không còn người ở. Cách vị trí Văn Tiêu mười mấy bước có người nằm đó, không biết còn sống hay đã chết. Dù ánh sáng quá tối tăm nhưng vẫn có thể thấy người kia bấm tay lên eo, trên mu bàn tay nhiễm một màu đỏ, nếu nghe kĩ có thể nghe được cả tiếng thở hổn hển, có lẽ bị thương không nhẹ.

Văn Tiêu phủ định suy đoán lúc trước ——- không phải không bị thương mà là quá sức chịu đựng, bị dao đâm cũng không thốt lên nổi một tiếng.

Trong không khí mang theo khí lạnh ẩm ướt của trời mưa, cùng với máu chảy dinh dính, hít thở vài cái, trong người bực bội khó chịu. Mũi chân Văn Tiêu di chuyển, đi vòng qua “thi thể” trên đất, cậu liếc mắt nhìn.

Mưa rơi ngày càng lớn, trên mặt bùn bị mưa rơi xuống liên tục tạo thành các hố nhỏ, máu tươi bị hòa loãng ra, thấm vào bùn nhìn không rõ. Trì Dã nằm trên đất, cả người ướt đẫm nước mưa, run rẩy lạnh lẽo. Hắn biết có người đến nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể cử động được.

Có cảm giác sẽ chết luôn ở chỗ này.

Nhưng hắn không thể chết được, hắn còn phải —–

Trong tiếng mưa êm đềm, âm thanh của đế giày chạm vào mặt đất dần dần đến gần, trong chớp nhoáng, Trì Dã cố gắng nín thở, tim đập kịch liệt, hắn miễn cưỡng siết chặt nắm đấm đã lạnh cóng vẫn không cách nào đứng lên được.

Bước chân cuối cùng dừng lại ở cạnh người hắn —– có điều lại cách xa hai bước.

Tiếp theo là âm thanh rất nhỏ của khóa kéo.

Tầm mắt mơ hồ vì nước mưa rơi xuống, một chiếc áo khoác hai màu xanh trắng mang mùi vải vóc đặc trưng của quần áo mới trùm lên người hắn.

*Nhất Đăng đại sư: một nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung

**Lý Dục: là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc