Mướn Chồng

Chương 114

Vừa lúc đó Trường đến, thấy Quân đang nói chuyện với Diễm. Trường cau mày.

_Cậu đến đây làm gì, tôi đã nói là cậu không nên đến đây rồi, sao cậu còn cố…??

Quân đáp.

_Tôi đến thăm vợ chưa cưới của tôi thì có gì sai, cậu nên trách tôi khi tôi không đến đây thăm cô ấy mới đúng …??

Trường hắng giọng.

_Tôi thấy cậu không đến đây thăm Diễm tôi còn mừng hơn. Tôi không thể chấp nhận một thằng em rể như cậu…!!

Quân nghênh chiến.

_Hình như chuyện này chúng ta đã từng nói với nhau, tôi cũng từng tuyên bố cho cậu nghe quyết định của tôi rồi, cậu nhắc lại những điều này với tôi làm gì…??

Trường điên tiết.

_Xem ra cậu nhất định không chịu rút lui…!!

Quân cười.

_Không những tôi không rút lui mà sắp tới tôi và cô ấy còn dự định lấy nhau, thế nào một người anh như cậu sẽ chúc phúc cho hai chúng tôi chứ…??

Trường hỏi Diễm.

_Em nói cho anh biết, em đồng ý lấy một kẻ không ra gì này sao…??

Quân kêu lên.

_Cậu đang nói gì thế, tôi tốt bụng như thế này sao cậu dám nói tôi là một kẻ không ra gì…??

Trường quát.

_Cậu im miệng dùm đi, tôi đang nói chuyện với em gái tôi…!!

Trường giục Diễm.

_Có gì sao em không nói đi…!!

Diễm chán nản trả lời.

_Hai người đừng có hơi một tí là cãi nhau được không, em từng nói rồi trong hai anh, em không chọn ai cả, bây giờ dù anh Trường là anh trai của em cũng thế thôi, em không thể lấy anh, mong anh hiểu cho em….!!

Trường vui sướиɠ nói.

_Cậu thấy chưa, Diễm không muốn lấy cậu, biết điều cậu nên buông tha cho nó, đừng để tôi phải nổi nóng đánh cậu….!!

Câu trả lời thẳng thừng của Diễm khiến Quân thêm phần tức giận, xem ra đúng là hai người này vẫn còn chưa hiểu Quân là một con người như thế nào, tuy rằng họ đáng thương, họ phải chịu nhiều đau khổ nhưng so với Quân nỗi đau đó có là gì.

Không nói gì, cầm lấy tay Diễm, Quân lôi Diễm ngồi dậy, hành động thô bạo của Quân khiến Trường cáu.

_Cậu đang làm gì em gái tôi thế, cậu có biết nó đang bị ốm không, cậu đối xử với người ốm như thế coi sao được…??

Gỡ tay Quân ra, Trường giữ chặt lấy Diễm.

_Tôi cấm cậu đừng có đυ.ng vào người em gái tôi, nó nói nó không thích cậu, cậu cũng phải hiểu mà rút lui đi chứ…??

Quân nhếch mép.

_Lẽ ra điều này cậu phải nói cách đây mấy hôm trước, bây giờ cậu mới nói e rằng đã muộn mất rồi…!!

Diễm sợ hãi kêu lên.

_Anh thôi đi, tôi không muốn nghe…!!

Trường nghi ngờ giữa hai người thật sự đã xảy ra chuyện, dù là chuyện gì Trường cũng muốn biết, bây giờ Trường là anh trai của Diễm, Trường phải có trách nhiệm bảo vệ Diễm, phải có trách nhiệm chọn cho Diễm một chàng trai tốt để yêu, để trao thân gửi phận.Trường biết là mình hơi độc đoán khi xen vào đời tư của Diễm nhưng không hiểu tại sao Trường không thể chấp nhận Quân dù với bất cứ lí do gì, phải chăng Trường đã linh cảm được con người thật của Quân không hề đơn giản như lớp vỏ bề ngoài.

Nắm lấy tay Trường, Diễm giục.

_Anh có thể đưa em về nhà được không…??

Do bây giờ sức khỏe của Diễm còn yếu nên Trường và Quân vẫn không dám nói sự thật cho Diễm biết. Diễm vui sướиɠ khi biết Trường là anh trai của mình nhưng nếu Diễm biết được tất cả sự thật, thế giới xung quanh Diễm sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.

Lúc đó Diễm sẽ không biết phải đối diện với Trường như thế nào, Diễm nên căm hận Trường, nên trả thù Trường hay là nên tha thứ cho Trường. Cuộc sống khổ sở của Diễm mới chỉ bắt đầu, nếu Quân thực sự ép Diễm ở bên cạnh Quân với tư cách là một cô vợ hờ, Diễm còn khổ hơn nữa.

Vì muốn để cho hai anh em có thời gian bên nhau nên Quân không có phản ứng gì, Diễm mừng vì Quân không còn cố ép Diễm phải đi theo Quân nữa. Diễm yên tâm cùng Trường ra về. Trên đường đi, Trường tò mò hỏi.

_Giữa em và Quân đã xẩy ra chuyện gì, em có thể nói cho anh biết được không….??

Diễm làm sao dám nói cho Trường biết Quân và Diễm đã ngủ với nhau, chưa hết Quân còn luôn ép Diễm phải làm theo ý Quân. Mối quan hệ giữa hai người đã xấu sẵn rồi, Diễm không muốn họ đánh nhau vì Diễm. Diễm nói lảng sang chuyện khác.

_Anh có thể kể chuyện gia đình anh cho em nghe được không…?? Bây giờ chúng ta đã là người một nhà rồi, em muốn biết tất cả mọi thứ về anh…!!!

Trường thở dài.

_Chắc em cũng biết bố mẹ anh mất sớm, anh là một đứa trẻ mồ côi, anh được nhận nuôi khi anh mười ba tuổi…!!

Diễm gật đầu.

_Những chi tiết này chị Hồng đã nói cho em biết rồi, em đã đi thăm mộ của mẹ anh, còn mộ của bố anh đâu…??

Trường giật thót, trái tim đau nhói, Trường không muốn Diễm biết được sự thật nhưng Trường có thể dấu Diễm được bao lâu, nếu bây giờ Trường nói ra, rồi quỳ gối xin Diễm tha thứ may ra mọi chuyện còn có thể cứu vớt được một chút gì đó nếu để mai sau Diễm tự mình biết được, Diễm sẽ không bao giờ tha thứ cho Trường.

Trường nhăn nhó khổ sở, vừa đau,vừa hận Trường không biết phải mở lời như thế nào cho Diễm hiểu. Thấy Trường im lặng mãi không nói gì. Diễm lo lắng hỏi.

_Anh bị làm sao thế, có phải căn bệnh của anh lại tái phát…??

_Anh không sao…!!

_Nếu không sao, anh làm ơn nói nhanh lên đi, ngày mai em sẽ dẫn bố đi cùng, em muốn được cùng ông thắp nén nhang cho mẹ anh và cho bố anh, chúng ta cần nhận lại nhau, cần coi nhau như người thân, nếu có thể anh và em nên sửa sang lại mộ phần cho mẹ anh và cho bố anh. Anh thấy thế nào…??

Mắt Trường đỏ hoe, Trường xúc động, nếu có một ngày Trường phát hiện bố mình còn có thêm một người con gái nữa, chắc Trường cũng không thể dễ dàng chấp nhận như Diễm vì dù Trường có muốn hay không, Trường cũng không thể tha thứ cho cha mình, Trường sẽ hận ông vì ông dám phản bội lại mẹ Trường, xem ra Diễm đúng là rất cao thượng, rất trân trọng người thân.

Trường cũng là một con người coi trọng tình thân, Trường vì mẹ mình, vì ông Đăng nên mới phải sống khổ sống sở suốt mười bốn năm qua, nếu không phải vì họ Trường đã không tìm đủ mọi cách để trả thù ông Hải.

Hai anh em có một điểm chung đó là quá trọng tình cảm nên dễ bị người khác lợi dụng, Trường bị ông Đăng lợi dụng trở thành công cụ trả thù của ông ta, còn Diễm bị Quân lợi dụng tình thân để ép Diễm phải ở bên cạnh Quân, cả gia đình Diễm đều nằm trong vòng kiểm soát của Quân, chỉ cần Quân muốn gia đình Diễm sẽ không có ai sống được yên, Quân từng nói nếu Diễm nghe lời Quân, bố và anh trai của Diễm sẽ được sống bình yên, còn nếu không hai án tù đang chờ họ.

Trường khịt mũi.

_Chuyện này có thể nói sau được không em, bây giờ anh đang rối, anh không biết nên làm gì vào lúc này…!!

_Em hiểu nhưng có một chuyện anh phải đồng ý với em…??

_Chuyện gì…??

_Còn chuyện gì nữa, anh phải đồng ý làm phẫu thuật, bây giờ em là em gái của anh, không có lí do gì cho anh từ chối em…!!

Trường ngập ngừng.

_Anh biết nhưng em ốm yếu như thế kia, cho anh quả thận của em, làm sao em có thể sống khỏe mạnh được…??

Diễm trấn an Trường.

_Anh đừng suy nghĩ nhiều, anh biết không khi biết anh là anh trai của em, em đã rất vui sướиɠ, từ khi em về nước có quá nhiều chuyện xẩy ra với em, bây giờ bố đã không còn biết gì nữa, em sợ cảm giác phải trở thành trụ cột của gia đình, sợ cảm giác cô độc, sợ phải một mình đối trọi với cuộc đời này nhưng bây giờ em có thể yên tâm vì em đã có anh cùng em vượt qua mọi chuyện, tuy là em hơi có tính dựa dẫm nhưng em vẫn mong có ai đó ở bên cạnh em…!!

Trường nghe lòng mình mênh mang buồn, cô em gái của Trường ngây thơ và trong sáng quá, cho đến tận bây giờ Diễm vẫn coi tất cả mọi chuyện xẩy ra cho gia đình Diễm là do không may, do ông Trời muốn thế nhưng Diễm có biết đâu người anh trai mà Diễm đang kính trọng, đang yêu mến chính là người gây ra tất cả mọi bi kịch.

Về đến nhà, bà Hoa mở cổng cho Trường và Diễm, Diễm muốn Trường nhận ông Hải là cha, tuy bây giờ ông không còn nhận ra ai được nữa nhưng ông còn sống, nên vẫn còn hy vọng một ngày nào đó, ông có thể được chữa khỏi.

Trường gật đầu chào bà Hoa, bà gật đầu chào lại, do đã được Quân thông báo mọi chuyện nên bà hiểu bây giờ Trường là anh trai của Diễm, hai anh em họ tuy có nhiều điểm khác nhau nhưng về tính cách thì không khác nhau mấy. Bà thấy một người cha tham lam và tính toán như ông Hải có được hai người con trọng tình cảm như Diễm và Trường thật may mắn.

Ông Hải đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Diễm ông cười thật tươi, còn đối với Trường, ông co rúm lại vì sợ. Diễm thương xót cho tình cảm cha con giữa Trường và bố mình, cầm tay ông, Diễm nhỏ nhẹ.

_Anh Trường là con trai của bố, bố đừng sợ, anh ấy không làm gì bố đâu…!!

Ông Hải ngơ ngác nghe Diễm nói, mặc dù trở thành người ngớ ngẩn nhưng tình cảm của ông, trí nhớ của ông không phải là đã mất hết, ông Hải cười.

Diễm nắm tay Trường, lôi gần lại ông Hải, Diễm giục.

_Anh gọi bố đi….!!

Trường nghẹn đắng, mười bốn năm sống trong căm hận ông Hải, nay đột nhiên ông Hải trở thành cha đẻ của mình, Trường đã quen thù hận ông, quen gọi ông Đăng là cha, làm sao Trường có thể dễ dàng thốt nên lời gọi ông Hải là cha được.

Đôi mắt Trường đỏ hoe, môi run run, cơ thể Trường xìu xuống, Trường muốn nắm chặt cổ áo của ông, muốn hỏi ông tại sao ông lại không biết Trường có mặt trên đời này, muốn hỏi ông có phải ông biết Trường là con của ông nhưng cố tình lờ đi không, ông Hải vẫn còn sợ Trường nên ông vội đứng núp sau lưng Diễm.

Diễm khóc nức nở, tình cảnh này thật oái oăm, hai người từ kẻ thù nay lại hóa thành cha con, nhưng như thế cũng hay, Diễm muốn có thêm một người anh trai, muốn có thêm một người thân trong gia đình.

Biết là cần thời gian cho hai người làm quen với vai trò cha con. Gượng cười, Diễm giục Trường.

_Anh đi tắm rửa đi, rồi xuống ăn cơm cùng gia đình….!!

Hai từ gia đình của Diễm làm lòng Trường ấm lại, tuy đây không phải là gia đình mà Trường mong muốn, nhất là phải chấp nhận một người cha như ông Hải nhưng có một cô em gái dễ thương, tốt bụng như Diễm cũng là một điều hạnh phúc, dù Trường có muốn chấp nhận sự thật này hay không thì dòng máu đang chảy trong người Trường, một nửa cũng là của ông Hải, Trường phải chấp nhận mình là một người con rơi của ông, chấp nhận một người cha mình căm thù trong mười bốn năm qua.

Lấy một bộ quần áo của ông Hải, Diễm đẩy Trường vào phòng tắm.

_Nhanh lên nhé anh trai, em sẽ nấu những món mà anh thích…!!

Diễm động viên Trường, Diễm cũng chưa thể quen ngay được cảm giác mình đang có một người anh trai nhưng nghĩ từ ngày mai trở đi, Diễm sẽ được Trường bảo vệ, che chở, được ôm lấy Trường mà khóc nếu có xảy ra chuyện gì, lòng Diễm ấm lại, tình anh em trong Diễm bùng lên. Diễm cảm ơn Thượng Đế vì đã ban cho Diễm một người anh trai như Trường.

Sau khi Trường tắm xong, Diễm và bà Hoa cũng đã nấu xong, Diễm nhờ bà Hoa dọn tất cả ra bàn, còn Diễm lên lầu tắm rửa, thay quần áo.

Nghe tiếng chuông điện thoại, Diễm giật mình lo sợ, tưởng là Quân gọi nhưng không phải, người gọi lần này là Hồng. Diễm thở phào nhẹ nhõm, từ khi xẩy ra chuyện đó, Diễm rất sợ Quân, chỉ cần nghe đến tên Quân thôi Diễm cũng đã rùng hết cả mình.