Hội trường lộng lẫy nguy nga, tất cả ánh đèn đều được tắt đi, chỉ còn một vài ngọn đèn nhỏ tỏa ra những tia sáng ấm áp, giữa lễ đường có thêm một chùm đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người họ.
Trang Nại Nại nhìn Tư Chính Đình, cười ngọt ngào, bên tai cô vang lên giọng nói của người dẫn chương trình.
“Ngày hôm nay, chúng ta ở đây chứng kiến thời khắc khó có được, cùng làm chứng cho hôn lễ thần thánh của ngài Tư và tiểu thư nhà họ Tiêu – Tiêu Nại Nại! Đây là một thời khắc trang nghiêm và thành kính! Ngài Tư và cô Tiêu từ lúc gặp nhau cho đến khi yêu nhau đã từng hạnh phúc, cũng từng gặp không ít đau khổ nhưng vẫn không chia lìa. Hiện giờ hai người đang đứng ở đây, nhận lấy tất cả những lời chúc phúc của chúng ta. Từ nay mong hai người họ được hạnh phúc, vui vẻ, khỏe mạnh!”
Người dẫn chương trình dứt lời, cả hội trường vang lên những tiếng vỗ tay chúc phúc.
Ngay sau đó người dẫn chương trình nói tiếp: “Ngài Tư, ngài có đồng ý cô Tiêu Nại Nại trở thành vợ hợp pháp của mình, từ nay về sau chỉ yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, quan tâm cô ấy, không có ai khác ngoài cô ấy trong cả đời này, dùng sự trung thành đối xử với cô ấy hay không?”
Trang Nại Nại nhìn anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy kích động.
Đôi môi mỏng của anh khẽ chuyện động: “Tôi đồng ý.”
Dù cô biết rõ đây là tuyên thệ trong hôn lễ, dù biết rõ anh nhất định sẽ nói đồng ý, nhưng khi giờ khắc này đến, Trang Nại Nại vẫn không kìm được cảm giác sung sướиɠ trong lòng.
Bọn họ đã kết hôn rồi!
Tiếp đó là người dẫn chương trình nói với cô:
“Tiêu Nại Nại, cô có đồng ý ngài Tư Chính Đình trở thành chồng hợp pháp của mình, từ nay về sau chỉ yêu thương ngài ấy, tôn trọng ngài ấy, quan tâm ngài ấy, không có ai khác ngoài ngài ấy trong cả đời này, dùng sự trung thành đối xử với ngài ấy hay không?”
Có đồng ý không?
Từ rất nhiều năm trước cô đã đồng ý rồi.
Nếu như trên thế giới này có một người đàn ông khiến cô nguyện ý nắm tay đi đến cuối đời, vậy thì người đàn ông đó chỉ có thể là Tư Chính Đình.
Trang Nại Nại nghĩ tới đây, chậm rãi nói: “Tôi đồng ý.”
Trang Nại Nại cảm thấy l*иg ngực mình ngập tràn cảm giác hạnh phúc, cô mím môi, viền mắt hơi ướt.
Có thể cùng Tư Chính Đình đi được đến giờ phút này thật sự không dễ dàng.
Trang Nại Nại không nhịn được mà cầm micro lên, thanh âm nghẹn ngào, cắn môi, nhìn anh rồi nói: “Tư Chính Đình! Hai chúng ta để có thể ở bên nhau đã trải qua quá nhiều chuyện, chúng ra đã từng yêu nhau rồi lại vì hiểu lầm mà xa nhau. Gặp lại nhau cũng không thuận buồm xuôi gió, thế nhưng vì có những điều này mới khiến tình cảm của chúng ta càng thêm kiên định. Mặc kệ sau này có gặp bất cứ sóng gió nào, em cũng tin rằng mình có thể ở lại bên anh, mãi mãi không xa rời.”
Trang Nại Nại nói đến đây thì dừng lại, sau đó nói tiếp: “Cám ơn anh đã đến và bước vào cuộc sống của em, mang đến cho em niềm vui cùng hạnh phúc, bảo vệ em, chăm sóc em, cả đời này có thể được ở bên anh là em đã không còn gì hối tiếc. Tư Chính Đình… em yêu anh!”
Cả hội trường yên tĩnh.
Dường như trong thế giới này chỉ còn có hai người họ, hai ánh mắt chạm nhau, yêu không hối tiếc.