Chương 10
Ngay lúc hai người còn đang thở hỗn hển sảng khoái, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, Lục Ngũ mắt sắc nhìn thấy bên ngoài nhà có một chiếc xe hơi màu vàng đang từ từ tiến đến cửa nhà. Lục Ngũ nhanh chóng nâng thân thể Phương Thành Thu lên, “Ba” một tiếng rút côn th*t còn chưa phát tiết ra.“Ân?” Phương Thành Thu khó hiểu hành động đột ngột này của Lục Ngũ.
“Mẹ em đến đây, đã tới cửa nhà rồi.”
“Vậy làm sao đây?” Phương Thành Thu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ưỡn cái bụng to đùng, lo lắng suông.
“Cầm.” Lục Ngũ như tên bắn nhặt quần áo hai người lên, nhét vào trong lòng Phương Thành Thu, khom người, ôm ngang lấy cậu, tay chân mạnh mẽ xông thẳng lên lầu.
Vừa vào phòng ngủ, liền nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, tiếp đó là một giọng nói tràn đầy vui vẻ cất lên: “Con trai, mẹ mang thứ tốt tới cho con xem này, đoán xem là gì nào?”
Một mảnh yên tĩnh.
“Con trai?” Mẹ Phương đầy nghi hoặc: “Người đâu? Chẳng lẽ còn đang ngủ trưa? Lục Ngũ?”
Vẫn như cũ không có tiếng đáp lại.
Dưới lầu không có người hẳn là ở trên lầu rồi, mẹ Phương rất tự giác mà chạy lên lầu.
Trên lầu, trạng huống của hai người thật không tốt - bụng bự thì thấm đầy mồ hôi, ngay cả tóc tai cũng ướt sũng nước; còn dáng người khôi ngô thì súng ống vẫn cương cứng đạn, nhất thời không thể mềm xuống được.
Nghe thấy tiếng bước chân của mẹ Phương rất nhanh sẽ tới đây, Lục Ngũ quét mắt nhìn quanh phòng một vòng, sau đó ôm Phương Thành Thu chạy vào phòng tắm.
“Con trai, các con ở đâu?” Mẹ Phương thấy phòng cũng không có người, kỳ quái, gọi lớn.
“Mẹ, con đang ở trong phòng tắm, đang tắm, ăn cơm trưa xong thì người toàn là mồ hôi.” Không lên tiếng thật sự không được, Phương Thành Thu vội vàng đáp lại.
“Nga, có muốn mẹ giúp con một tay không? Con cũng không thuận tiện...”
“Không có việc gì đâu mẹ, có, có Lục Ngũ ở đây rồi.”
“Vậy thì tốt rồi, con cứ từ từ mà tắm, tắm xong thì xem mẹ mang thứ gì tốt đến cho con này, để mẹ đi mang lên ~ “
Nghe được mẹ Phương vui vẻ rời đi, Phương Thành Thu thở phào một cái, sau khi trầm tĩnh lại thì mới phát giác có một vật cứng nóng hôi hổi đang đỉnh vào bụng mình. Cậu vừa nhấc đầu lên, liền thấy Lục Ngũ đang dùng ánh mắt tràn đầy du͙© vọиɠ muốn nuốt mình vào bụng nhìn cậu, trong lòng cậu không khỏi nhảy dựng, có chút lắp bắp nói: “Em, em dùng tay giúp anh...”
Khi Phương Thành Thu vươn tay cầm lấy vật cứng nóng rực kia, không khỏi vì nhiệt độ cùng độ cứng của nó mà trong lòng ngứa ngáy tê dại, tiếp theo liền không thể tự kìm hãm được mà xoa nắn lên qυყ đầυ xanh tím, rồi tuốt lên tuốt xuống côn th*t tràn đầy gân xanh dữ tợn cùng xoa bóp hai túi thịt nặng trĩu.
Lục Ngũ được sờ đến cực kỳ thoải mái, thở hắc ra một hơi đầy thoả mãn, vươn bàn tay lớn bao lấy tay Phương Thành Thu cùng nhau tuốt lên tuốt xuống thủ da^ʍ cho mình.
“A... A...” Được thủ da^ʍ rõ ràng là Lục Ngũ, nhưng Phương Thành Thu lại phát ra tiếng rêи ɾỉ vô cùng dâʍ đãиɠ khi bản thân được hầu hạ thoải mái.
Lục Ngũ đưa tay còn lại xuống phía dưới, đυ.ng đến dương v*t không cần người vuốt ve vẫn ngẩng cao đầu bất khuất cùng với hoa huy*t ướt sũng nước đang không ngừng khép mở, thèm khát được vật gì đó tiến vào của Phương Thành Thu.
“Ha ha, em nhìn em này, thủ da^ʍ cho anh mà chính em lại dâʍ đãиɠ thế này đây.” Lục Ngũ cúi đầu buông lời trêu đùa bên tai Phương Thành Thu.
“A... Anh cũng sờ sờ em... Ân...” Phương Thành Thu lại bị khơi mào lửa dục, khát vọng dâng lên càng nhiều.
Lục Ngũ cũng không nhiều lời, xoay người Phương Thành Thu lại, để cậu chống hai tay lên tường, tách hai chân cậu ra, dùng sức đỉnh một phát lút cán vào sâu trong hoa huy*t đói khát.
“A a... thật sướиɠ... Thật tuyệt...” Phương Thành Thu theo tiết tấu đưa đẩy của Lục Ngũ mà ra sức co rút hoa huy*t lại, cả người sảng khoái đến nổi chỉ muốn hét to gọi bậy.
Lục Ngũ cúi đầu xuống, đầy xấu xa mà nhắc nhở bên tai Phương Thành Thu: “Đừng quên mẹ em sắp quay lại đây.”
“Hử... Cái gì! Không, dừng lại, a nhanh... uhm... Mạnh một chút...” Phương Thành Thu nghe được mẹ mình sắp quay lại, bị dọa hết hồn, liền muốn nhanh chóng dừng lại, nhưng lại bị Lục Ngũ đâm thật mạnh vào hoa tâm, qυყ đầυ to bự đè ép lên nơi cực độ mẫn cảm làm cho cậu vừa đau vừa tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng trận từng trận kɧoáı ©ảʍ truyền đến không ngừng, khiến cho Phương Thành Thu thích đến nỗi quên luôn bản thân đang muốn làm gì, chỉ lo ra sức nuốt lấy côn th*t, muốn Lục Ngũ lại dùng thêm thật nhiều thật nhiều lực đỉnh vào trong cơ thể cậu.
Cỗ lửa dục bị nghẹn này của Lục Ngũ rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết, hắn bắt lấy xương hông của Phương Thành Thu, dùng sức rút ra đâm vào, tiếng thịt va vào nhau “Ba ba ba” vang lên không ngừng, hắn biến đổi góc độ đỉnh vào, nhưng mỗi lần đều đỉnh thẳng tới hoa tâm, khiến cho hoa huy*t không ngừng trào ra mật dịch và liều mạng co rút lại, gây cho hắn sảng khoái vô cùng. Hắn càng thêm ra sức đưa đẩy để cảm thụ cảm xúc huyệt thịt nóng ướt bao vây cùng cảm giác tắm mình trong mật dịch.
Phương Thành Thu phun ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, vô lực ngồi phịch ở trong lòng Lục Ngũ, chất lỏng trong hoa huy*t theo côn th*t của Lục Ngũ mềm xuống rời khỏi cơ thể mà không ngừng chảy xuống, chảy ướt một mảnh đùi của Phương Thành Thu.
Lục Ngũ vươn tay mở vòi hoa sen ra, tắm rửa sạch sẽ cho cả hai người, sau đó ôm lấy Phương Thành Thu đã tiêu hao quá nhiều thể lực, không muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay ra khỏi phòng tắm, đi đến trên giường: “Anh xuống nhà xem mẹ em thế nào.”
“Uhm.” Phương Thành Thu đáp nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại ngủ mất.