Chương 9
“Jaejoong à, cậu đứng trước cửa nhìn gì thế? Có ai à?” Dongho hướng cửa liếc mắt một cái, tiểu tử này hôm nay làm sao vậy? chẳng lẽ nghe nói hôm qua có bạn gái tới tìm liền nôn nóng như vậy sao? Thật là, tôi còn chưa có bạn gái đâu…“Không…không phải, chỗ này mát quá.” Jaejoong xấu hổ đáp lại một tiếng. Cúi đầu nhìn đồng hồ, sắp 8h, chắc là sắp tới rồi…
Đợi chút! Mình hôm nay làm sao vậy? như trước ở trong phòng tập chờ anh ấy là tốt, vì sao lại giống như bà xã đang chờ ông xã đi làm về thế này? Không không không, cái gì mà bà xã với ông xã chứ! Mình rốt cuộc đang nghĩ lung tung cái gì vầy vè?!
“Này, em đang nghĩ gì đó? Mặt đều đỏ cả rồi! vào trong thôi.” Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai, tiếp theo tay bị người ta nắm kéo vào trong đạo quán.
Jaejoong không biết tối này mình đã trải qua thế nào, lúc luyện tập, người này luôn đối mình lộ ra ánh mắt mị hoặc hết sức, làm chính mình nhiều lần suýt nữa chống đỡ không được, xem ra về sau phải hảo hảo nói với anh về vấn đề này.
“Jaejoong à…” tiếng nói nam tính trầm thấp truyền vào tai: “Em đứng ở cửa vẻ mặt đỏ bừng, có phải là đang nhớ tới anh không…” Tựa hồ có một dòng khí nóng bỏng từ từ phả vào lỗ tai mình.
Jaejoong đột nhiên mẫn cảm run lên, trên mặt tựa như bị hỏa thiêu, vội vàng quay đi chỗ khác khẩn trương nói: “Không.. em mới không nhớ anh.”
Ai ngờ vừa quay đầu đi, lại bắt gặp một đôi mắt tràn đầy ngỡ ngàng.
Nhiệt độ trên mặt nháy mắt tan đi, không khí ái muội cũng tiêu tan không còn thấy bóng dáng. Jaejoong đẩy Yunho ở bên cạnh ra, đôi con ngươi trở nên lãnh đạm nhìn người trước mắt. Có những chuyện có làm gì cũng không tránh được, vẫn phải đối mặt với nó.
“Jaejoong à, đã lâu không gặp.” Cô gái hướng chỗ cậu đi tới, ôn nhu cười.
“Cô là…Park tiểu thư?” Yunho kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt.
“Xin chào, ngài Jung, chúng ta lại gặp nhau.”
“Chị muốn làm gì? Minhee sunbae.” Jaejoong ngữ khí lạnh như băng, bốn chữ cuối cùng còn cố ý nhấn mạnh.
Rõ ràng trong mắt Minhee xẹt qua một tia bi thương, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, cô điều chỉnh tốt tâm tình: “Jaejoong, chúng ta có thể nói chuyện không? Coi như là ôn lại chuyện cũ cũng được.”
Jaejoong quay đầu nhìn về phía Yunho, nhận được ánh mắt ngầm đồng ý của hắn mới tiến lên. Nhưng mới vừa đi được vài bước, Yunho bỗng nắm tay Jaejoong một chút, cậu quay đầu cho hắn một nụ cười yên tâm: “Chờ em.”
Hai người đi xuống quán cà phê dưới lầu, sau khi ngồi xuống, Minhee nói với nhân viên phục vụ.
“Cho hai ly Mocha.”
“Xin lỗi, tôi uống nước lọc được rồi.” Jaejoong chen ngang.
“Jaejoong vẫn chán ghét Minhee sao…?” Cô gái vẻ mặt đau thương nhìn Jaejoong.
“Tôi chỉ cảm thấy chúng ta đã không còn gì.”
“Jaejoong à, em biết Jaejoong rất thương tâm, anh hận em năm đó quyết tuyệt rời bỏ anh, hận em làm tổn thương anh. nhưng anh biết không, ba em năm đó uy hϊếp em, nếu em không đi Đức, ông ấy sẽ làm cho em cả đời cũng không thể thấy được anh, bằng thủ đoạn của mình, ông ấy tuyệt đối có thể làm được…”
“Cho nên cô không nói gì liền thỏa hiệp với ông ta, sau đó vì cái gọi là bảo hộ tôi nên đã đi Đức có phải không?” Jaejoong cười nhạo một tiếng, tiếp lời cô.
“Jaejoong à…”
“Nhưng hình như cô đã quên, là ai trong ngày sinh nhật năm 19 tuổi của tôi nắm tay tôi nói chúng ta vĩnh viễn không được tách rời, cuối cùng lại là ai buông tay ra trước? còn có cha cô năm đó không phải làm mọi cách để ngăn cản chúng ta bên nhau sao? Vì sao lại đột nhiên giờ lại thỏa hiệp đồng ý? Các người đang đùa giỡn tôi sao? Nếu là như thế, 4 năm đau khổ của tôi tính là cái gì? Tôi đáng bị chê cười thế sao? Tôi buồn cười lằm à? Hả?!”
“Suốt 6 năm qua, em luôn yêu anh! cho dù tới tận bây giờ em vẫn còn yêu anh, rời đi anh, em không ngày nào không nhớ tới anh, sau khi đi du học về, có lẽ là do ba em thương hại em, liền đưa ra điều kiện để trở lại bên canh, đó là dựa vào năng lực của mình để leo lên được chức vị giám đốc, hiện tại em đã làm được nhưng vì sao lúc này em lại không thể thấy được tim anh?” Minhee bi thống nhìn Jaejoong, người này đang ngồi gần mình như vậy nhưng sao cảm giác lại xa xôi quá.
“Tôi từng yêu cô…” Jaejoong nhắm mắt lại, thở dài thật sâu, lại chậm rãi mở mắt: “Nhưng đó là mấy năm trước, hiện tại tâm tôi đã sớm thay đổi, đã xóa sạch vị trí của cô… Minhee, năm đó tôi thương tâm là thật, đau tới tận tâm can, nhưng nếu chúng ta lại bên nhau, sẽ chỉ càng nhớ tới những thống khổ đó, có lẽ cô chịu được nhưng tôi thì không, tôi đã sớm không chịu nổi rồi.”
“Huống hồ, hiện tại, vị trí kia đã có người thay thế…” Nói tới đây, Jaejoong đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Quên đi, nhiều lời vô dụng, chúng ta đợi bình tâm lại hãy nói tiếp.” Jaejoong hít sâu, đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, tôi muốn đi về, còn có người đang chờ tôi…”
“Anh yêu người kia sao?” Minhee tan nát cõi lòng thanh âm rầu rĩ truyền tới.
“Tôi yêu anh ấy. tuy rằng chúng tôi vừa mới bắt đầu nhưng không thể phủ nhận là tôi yêu anh ấy. đồng dạng, tôi cũng tin tưởng anh ấy yêu tôi.” Jaejoong kiên định nói.
“Người kia là Jung Yunho?!”
Dù không nhận được đáp án của Jaejoong, nhưng trong lòng cô đã sớm hiểu rõ, vừa mới nhìn thấy cảnh lúc nãy, trong mắt đong đầy thâm tình, chính mình cũng từng có với Jaejoong.
Thất bại tựa người vào thành ghế, từ di động ấn một dãy số quen thuộc: “Giờ em đang rất chật vật, anh có thể đến đón em không?…”
Hôm sau, Yunho đột nhiên nhận được tin tức tập đoàn JS muốn sửa đổi bản kế hoạch siêu thị SQ, tuy rằng ngoài ý muốn nhưng lần nữa thấy Minhee đứng trước mặt hắn biết mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Sau khi hội nghị kết thúc, Minhee tựa hồ không có ý tứ rời đi, Yunho minh bạch cô muốn nói chuyện riêng với hắn, vì thế liền ở lại. trong phòng hội nghị to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Park tiểu thư có chuyện muốn nói với tôi sao? Nếu tôi không đoán sai, cô muốn nói chuyện về Jaejoong phải không?!”
“Nếu anh Jung đã biết tôi định nói gì, tôi cũng không lòng vòng nữa, anh cho rằng hai người bên nhau sẽ có tương lai sao?” Minhee ngồi thẳng lưng, khóe miệng khẽ nhếch, bày ra tư thái của người thắng cuộc.
“Là tôi tỏ tình với em ấy trước, cho nên đối với vấn đề này, trước khi lấy dũng khí để tỏ tình tôi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa tôi cũng tin rằng, vô luận con đường này có khó đi cỡ nào, em ấy vẫn vững bước cùng tôi, tôi tin tưởng em ấy sẽ không lùi bước.” Yunho thong dong nói xong, ánh mắt tự tin đâm thẳng vào tim Minhee.
Đúng vậy xác thực Jaejoong sẽ không lùi bước, bởi vì anh ấy là một người chấp nhất, người lùi bước chỉ có mình mình vĩnh viễn không phải anh ấy…
“Nhưng anh thật sự yêu Jaejoong sao? Yêu một nam nhân? Tôi nghe nói trước đây anh Jung cũng có quen bạn gái, anh sẽ không vì cảm thấy mới lạ mà trêu đùa Jaejoong chứ?”
“Không, tôi yêu em ấy! chính là yêu con người cùng tâm hồn em ấy, là con trai thì sao? Việc tôi quen bạn gái trước đây cũng đã là quá khứ, tôi chỉ biết hiện tại và tương lai của tôi chỉ có mình em ấy. đồng dạng tôi cũng hy vọng cô hiểu rõ chuyện của cô và em ấy cũng đã là quá khứ, đừng làm tổn thương lẫn nhau nữa, nếu cô cố ý muốn như vậy, tôi cũng tuyệt không cho phép, và đối đầu với cô bất cứ lúc nào. Park tiểu thư, tôi còn có việc, mời cô về cho.”
“A…” Minhee cười khổ một tiếng, đứng dậy hướng cửa đi tới, trước khi đi, cô chợt quay đầu lại nhìn Yunho, tiêu sái cười: “Jung Yunho, anh thực dũng cảm, dám nói thẳng chuyện như vậy với nhà đầu tư, nhưng..tôi rất bội phục anh.”
Kim Jaejoong, em buông tay, lúc này anh đang rất hạnh phúc chứ?….
Jeremy: haiz… còn 1 chương nữa là kết thúc rồi….chậc