Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 47: Kêu dượng

Editor: Thùy Linh

Vân Tri cầm theo con thỏ nhỏ nơm nớp lo sợ đi đến phòng khám, so với lần trước thì lần này cô có thể chịu đựng.

Sau khi kết thúc, bác sĩ nói còn một lần nữa là có thể khỏi hoàn toàn, nghĩ đến lúc đấy là cô thở phào nhẹ nhõm biết bao nhiêu.

Từ phòng khám đi ra, Hàn Lệ nhắn tin tới, liên tục là hỏi cô đang ở đâu.

Môi cô bị tê không nói được, tạm thời nhờ Lộ Tinh Minh cầm con thỏ nhỏ, còn mình bận gõ chữ.

[ Vân Tri: Cô làm xong rồi, cậu không cần tới. ]

[ Hàn Lệ: Sao nói là sẽ chờ tôi mà……??? ]

Thông qua 6 dấu chấm, Vân Tri thấy nỗi oan ức trong lòng hàn Lệ.

[ Vân Tri: Thấy cậu ngủ nướng nên cô không dám làm phiền cậu. ]

Lời này nói không sai, hôm qua Hàn Lệ thức khuya chơi game đến tận ba giờ sáng, định chơi thắng một ván rồi thôi, kết quả là sau khi mất trăm triệu là thua thua thua, lập tức thâu đêm.

[ Hàn Lệ: Vậy bây giờ cô ở đâu? ]

[ Vân Tri: Hôm qua ông có trả tiền lương cho cô nên cô định nấu một bữa cơm cho ông. ]

[ Hàn Lệ: Tôi đi nữa. ]

[ Vân Tri: Cậu có thể tự mình đi chơi được mà, lớn rồi đừng có dính theo người lớn như vậy. ]

[ Hàn Lệ: … ]

Cậu bối rối.

Rốt cuộc ai mới là dính người cơ chứ?

Rõ ràng ban đầu dính người chính là cô kia mà?

Bây giờ thấy thích ứng với nơi này rồi thì vứt bỏ cậu, có đạo lý hay không cơ chứ.

Hàn Lệ nhanh chóng thức dậy thay đồ, quyết tâm đi tìm Vân Tri, không để cho cô bị Lộ Tinh Minh làm bậy.

Vân Tri bỏ điện thoại vào cặp, thấy Lộ Tinh Minh đang ôm con thỏ nhỏ đứng ở một bên nhất thời thấy có lỗi, “Thí chủ, cảm ơn cậu đã giúp mình cầm Ngôi sao.”

Vừa nói, tay nhỏ bé của cô nắm lấy lỗ tai, chuẩn bị ôm nó lại.

Ngón tay Lộ Tinh Minh bỗng nhiên nắm chặt, Vân Tri thấy anh không chịu buông ra liền thấy khó hiểu.

“Tôi có điều muốn hỏi, sao cậu lại đặt tên cho nó?”

Ngôi sao dài ngôi sao ngắn, không biết còn tưởng đang kêu anh.

Ánh mắt Vân Tri dời đi, đem con thỏ ôm lấy trong tay, nhẹ nhàng sờ tai nó, thấp giọng nói: “Dễ thương mà ~”

Dễ thương như Lộ thí chủ.

Lộ Tinh Minh không nghe rõ nên hơi khom người, “Cái gì?”

“Không có gì.” Vân Tri nhanh chóng đổi chủ đề, “Trưa chúng ta đến chỗ ông nhé, thí chủ muốn ăn cái gì, mình nấu cho cậu.”

Lộ Tinh Minh nhìn cô, rất nhanh trả lời, “Cái lẩu.”

Anh cố ý trả lời làm cho Vân Tri sửng sốt, trong nháy mắt, mặt cô đỏ hồng.

Cô đi theo bên chân Lộ Tinh Minh, đầu ngón tay kéo kéo khăn quàng của con thỏ nhỏ.

Qua lâu ngày, Vân Tri đã sớm biết lẩu không phải là cái nồi, không ngờ anh còn nhớ, lại còn trêu cô.

Vân Tri không vui gục miệng, thành thật trả lời: “Thí chủ không được chọn mấy món người ta không biết làm.”

Ánh mắt lười biếng của Lộ Tinh Minh lướt qua, “Được, người ta không chọn mấy món cậu không biết làm.”

Âm cuối kéo dài, giọng nói mát lạnh tự dưng để trên mặt cô đỏ thêm mấy phần.

Vân Tri không ăn thịt nên cũng không dám làm thịt, Lộ Tinh Minh nhớ đến đây liền đi siêu thị mua thịt chín, quay đầu nói để anh nấu là được rồi, còn Vân Tri chọn các loại rau cải trái cây, trên tay là hai túi đồ đầy ắp đi tới nhà ông Lý.

Bọn họ vừa vào thì Hàn Lệ cũng mới tới.

Không phải là cậu tới tay không, mà còn mang theo hai hộp thực phẩm dinh dưỡng, Vân Tri vui vẻ yên tâm, thấy cháu trai không phải là không hiểu chuyện.

Ông Lý vốn là giáo viên cho nên rất thích mấy người trẻ tuổi, ba người đến làm ông vui vẻ, còn Tắc Ông, Thất Mã cũng lởn vởn chơi đùa khắp nhà.

Vân Tri gọi cho người giúp việc, nói bà không cần tới nấu cơm, thấy trời không còn sớm nữa, cô vén tay áo lên bắt đầu làm việc.

Lộ Tinh Minh cũng đi giúp cô.

Còn Hàn Lệ không có chuyện gì làm đi đánh cờ tướng với ông cụ.

Cậu chơi cờ không tốt, nhưng học trộm được cách chơi gian, thấy ông cụ không nhìn rõ thì tay trái tay phải lưu loát đổi con cờ, cuối cùng mặt đầy đắc ý.

“Ông ơi, con thắng rồi.”

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, nụ cười của ông Lý càng ấm áp hiền hòa, giả vờ không thấy Hàn Lệ len lén hủy cờ, “Thua thua thua, tuổi trẻ thật lợi hại.”

Hàn Lệ cực kỳ đắc ý.

“Ba đứa đều là học sinh của trường Lăng Thành à?”

“Vâng.” Hàn Lệ bày cờ, “Ông hỏi làm gì ạ?”

Ông cụ liếc nhìn vào phòng bếp.

“Vậy hai đứa cũng đang theo đuổi Vân Tri sao?” Sợ Vân Tri nghe nên âm thanh tận lực hạ thấp.

Sắc mặt Hàn Lệ thay đổi liên tục, lắp ba lắp bắp từ chối: “Ông, ông đừng có nói bậy bạ, Vân Tri của chúng ta còn nhỏ mà, cái gì mà theo đuổi chứ.”

“Hả?” Ông cụ cười một tiếng, “Vậy là yêu thầm sao?”

“…” Hàn Lệ mắc nghẹn, không biết phải làm sao, “Con nói ông này, sao ông lại bát quái như vậy cơ chứ.”

“Chậc chậc.” Ông Lý chép miệng, “Nếu con không yêu thầm cũng không theo đuổi thì ông an tâm rồi.”

“..?”

“Nè, con nhìn thử hai người trai tài gái sắc kia đi, dùng hết cách để nói chính là trời sinh một cặp, con thì không thể so với tiểu Lộ được, chắc chắn không so được với người ta, vậy là tốt.”

“…..?”

Nghe một chút lại nghe một chút xem thử đây là nói cái gì.

Cái gì mà trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, ý ông là cậu bất tài không có cửa hả.

Hàn Lệ giận dỗi, đầy bàn cờ về phía trước, hừ hừ nói: “Không chơi với ông nữa.”

Sau khi đẩy bàn cờ xong, ánh mắt cậu vô tình liếc nhìn về phía trước.

Lộ Tinh Minh rất cao, dáng dấp như một con chó vậy.

Từ nhà trẻ đến cấp hai, người thích anh xếp hàng đầy ba con phố vậy, nhưng vì tính cách của anh lạnh lùng, bẩn tính, nên từ chối không ít.

Hàn Lệ quen biết anh lâu như vậy cũng không thấy anh từng đi gần cô gái nào.

Lời của ông Lý ngược lại đã thức tỉnh cậu.

Lộ Tinh Minh thật giống như chú ý đến cô nhỏ hờ của cậu?

Đầu tiên là cho cái nồi, sau đó lại đưa cô vào chung phòng giải trí, lại còn vô tình hôn, dựa theo chòm sao Bọ Cạp ở sạch như anh thì sao có thể hôn người khác?

Càng miễn bàn hơn là mỗi tối đều đi trông chó với Vân Tri.

Hàn Lệ gấp gáp trong lòng, đem ghế dựa kéo lại ngồi gần ông Lý, nhỏ giọng hỏi: “Ông ơi, với nhiều năm kinh nghiệm dạy người của ông thì khẳng định chắc chắn đã thấy yêu sớm nam nữ rồi, vậy ông xem, chó Lộ… Lộ Tinh Minh có thật sự có ý kia với Vân Tri không?”

Ngón tay cái với ngón tay phải của cậu xoa xoa, ám chỉ vô cùng khẩn hoảng.

Ông Lý nghiêm trang gật đầu: “Lấy nhiều năm kinh nghiệm dạy học và giáo dục của ông thì nói với con chính là đúng vậy.”

“Chết…” Nghĩ đến ông cụ còn ngồi ở bên cạnh, Hàn Lệ nuốt những từ thô tục xuống cổ.

“Đừng hoảng.” Ông Lý vỗ vai Hàn Lệ, “Người anh em kia rõ ràng là

hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.”

(Hoa rơi hữu ý theo nước chảy, nước chảy vô tình cuốn hoa trôi, duyên đến duyên đi hãy bình thản mà đón nhận.)

“Sao con lại không hoảng hốt được!” Hàn Lệ buột miệng thốt ra, “Con không cho phép nó trở thành dượng của con!”

“….??”

“…???”

Ông Lý nhiều năm dạy học ngây người.

“Ông đừng nói gì với bọn họ nha.”

Hàn Lệ bực bội nắm lấy cái đuôi của Thất Mã.

Cậu đã sớm nghĩ đến rồi, từ lúc bắt đầu cái nồi kia là thấy không thích hợp rồi, nhưng với cái óc heo của cậu lại không biết chỗ nào. Còn cảm thấy cậu kiếm lời khi Lộ Tinh Minh kêu cậu là Lộ ca.

Kiếm cái búa.

Nếu hai người kia thật sự thành.

Thì chẳng phải…

Phải gọi dượng!

Mặt Hàn Lệ xám như tro tàn.

Mắt thấy hai người muốn bưng cơm đi ra, Hàn Lệ vội vàng tiến tới bên người ông Lý, cuống cuồng nói: “Ông, Vân Tri còn nhỏ, ông cũng quen biết cô ấy lâu dài nên nhất định phải nói nguy hại của việc yêu sớm, không thể để cô ấy lầm đường lạc lối nhé!”

Ông Lý vừa cười vừa lắc đầu, “Vân Tri biết lý lẽ mà, trong lòng còn trong sáng như vậy nói nhiều cũng vô ích, không bằng thuận theo tự nhiên.”

Thuận… Thuận theo tự nhiên?

Cậu không cho phép thuận theo tự nhiên!

“Hàn Lệ, đưa ông tới ăn cơm.”

Vân Tri gọi cậu, Hàn Lệ ngước mặt lên nhìn trời, đẩy xe lăn đến trước bàn ăn.

Cái bàn gỗ đầy đồ ăn, màu sắc phong phú, mùi thơm mê người.

Từ khi con trai qua đời, cái nhà này trở nên vắng ngắt, trên bàn ăn vĩnh viễn chỉ có một đôi đũa và một cái chén, đã rất lâu rồi ông Lý mới cảm nhận được không khí vui vẻ như thế này.

“Ông ơi, ông ăn trước đi, con đi cho Tắc Ông Thất Mã ăn đã.”

Vừa nói, Vân Tri đưa cơm cho hai con chó.

Rất nhanh cô trở lại, đang muốn ngồi ngay chỗ trống bên cạnh Lộ Tinh Minh thì Hàn Lệ đột nhiên chiếm chỗ, chỉ chỗ trống bên cạnh ông Lý, “Cô ngồi bên ông đi.”

Lộ Tinh Minh nhíu mày.

Vân Tri không khỏi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tháo tạp dề ngồi xuống bên cạnh ông.

“Con không làm đồ ăn mặn được nên mấy món này đều là Lộ thí chủ làm đấy ạ, cậu ấy nấu cực ngon, ông nếm thử đi.”

Lộ Tinh Minh giương mắt: “Con cũng chỉ dùng lò vi sóng hâm nóng lại thôi.”

Đều là nấu chín cả, nào dùng lò vi sóng.

Vân Tri ngừng một chút, ngượng ngùng cúi đầu ăn cơm.

“Vân Tri sắp phải kiểm tra rồi phải không?”

Cô gật đầu, “Dạ là kiểm tra hàng tháng ạ, nhưng chắc con cũng không được điểm cao lắm đâu.”

Cô rất chú ý, Toán Lý Hóa đều có thể vượt qua, nhưng tới tiếng Anh thì khó mà đạt được tiêu chuẩn.

Cái này cũng không trách cô được.

Trấn cô ở nhỏ bé, giáo viên khan hiếm, một giáo viên dạy đến sáu môn, tiếng Anh dạy bọn họ đọc được bảng chữ cái là đã ổn lắm rồi. Đến cấp hai mới có tình nguyện viên đến dạy tiếng Anh cho bọn họ.

Kiến thức cơ bản của Vân Tri kém, cho nên hiện tại theo không kịp.

Đối với trường quý tộc như Thành Nam thì phần lớn học sinh không thèm để ý đến thành tích, trường học cũng biết điều này nên chú trọng vào nghệ thuật hơn. So với các trường trọng điểm khác thì Thành Nam không có một chút khẩn trương, nền móng bọn họ dựa vào là của cải, nói hơi khó nghe thì nơi này không lý tưởng vì sau khi tốt nghiệp đều theo con đường ba mẹ chọn.

Đương nhiên, trừ lớp đặc chiêu.

Lớp đặc chiêu là một lớp học hoàn toàn khác với các lớp học khác ở Thành Nam, nhà trường đặc biệt quan tâm đến việc kéo điểm số, học phí của học sinh lớp này được miễn hoàn toàn, tiền thuê ký túc xá cũng miễn, thành tích tốt còn được tiền thưởng kếch xù.

Vân Tri muốn đến lớp đặc chiêu, nhưng điểm cô còn lâu mới đạt yêu cầu.

Chỉ cần vào được lớp đó thì học phí có thể được trang trải, cũng sẽ không cần há mồm đòi tiền Hàn gia.

“Thật ra ông dạy lớp 12, nếu con không chê thì bình thường tới đây, ông bổ túc cho.”

Lúc này, ông Lý đột nhiên nói một câu.

Ánh mắt Vân Tri sáng lên: “Thật không ạ?”

Ông Lý gật đầu, đưa tay xoa đầu tóc giả của cô, ánh mắt đầy yêu thương: “Ông cũng cô đơn, con có thể tới đây với ông.”

Gương mặt nhỏ của Vân Tri kích động đỏ bừng, lâu lắm mới trả lời “Con cảm ơn ông.”

Thấy cô vui vẻ, hai người nọ ngồi phía đối diện cũng không ngăn cản.

Sau khi bữa trưa kết thúc, Vân Tri trực tiếp ở lại nhà ông Lý để học bổ túc, Lộ Tinh Minh im lặng không nói lời nào cũng ở lại, Hàn Lệ thấy anh không đi nên dứt khoát mình cũng không đi.

Kiến thức của ông Lý uyên bác, về hưu nhiều năm nhưng mỗi ngày đều đọc sách. Ông giảng bài đơn giản dễ hiểu, Vân Tri cũng không ngốc, biết vận dụng linh hoạt.

Hàn Lệ vốn không thích học tập, thấy ông cụ nói thú vị vì vậy cũng nghe theo.

Lộ Tinh Minh ngồi một mình ở một góc của ghế sa lon, anh chống cằm, vuốt ve Tắc Ông.

Sắc trời dần tối, bất tri bát giác bọn họ đã học tập cả ngày.

Vân Tri phải đi dắt chó đi dạo.

Sau khi ra cửa, cô lén đυ.ng vào bả vai của Lộ Tinh Minh, “Thí chủ, buổi tối cậu còn giúp mình học bổ túc tiếng Anh nữa không?”

Lộ Tinh Minh cụp mắt, không đợi cô nói thì Hàn Lệ theo ở phía sau chen miệng vào: “Cô học nguyên một ngày rồi không mệt à? Tôi thì mệt lắm rồi đấy.”

Mới bắt đầu mà đã như vậy không biết sau này thế nào.

Vân Tri lắc đầu, khom người trêu chọc con chó, “Phải học thật giỏi để không phụ lòng sư phụ.”

Lộ Tinh Minh nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Cậu học tập chỉ vì sư phụ cậu thôi sao?”

Ánh trăng sáng tỏ, tay nhỏ của cô kéo chặt Tắc Ông, Thất mã, ánh đèn chiếu trên mắt cô vừa bền bỉ lại trong suốt: “Học tập mới có thể thể kiếm tiền, kiếm tiền mới có thể xây chùa, chờ mình sửa chùa xong sẽ mở một lớp học nhỏ dạy miễn phí cho trẻ con trong thôn.”

Lộ Tinh Minh trầm mặc: “Vậy cả đời cậu sẽ ở lại đó sao?”

Cô nhìn xa xa, rất chắc chắn, “Mình sinh ra ở nơi đó nên sẽ ở đó; một ngày là hòa thượng của chùa Thanh Tâm, cả đời là hòa thượng chùa Thanh Tâm, trừ khi chùa sụp đổ, sư phụ đi thì mình sẽ vĩnh viễn không từ bỏ nơi đó.”

Bây giờ cô phải rời đi vì sư phụ, là để cho sư phụ được tốt hơn.

Vân Tri nhớ hồi còn nhỏ, cứ mỗi một mưa đêm, sư phụ sẽ leo lên mái hiên, lần lượt sửa chữa từng cái chỗ dột nước, mỗi một lần ánh mắt của sư phụ đều thương tâm.

Sư phụ yêu ngôi chùa đến từng viên gạch ngói vụn, mỗi một cái tượng phật, yêu chùa còn hơn bản thân mình.

Cô phải trở về.

Phải trở về bên sư phụ, trở lại làm người của chùa Thanh Tâm.

Cô không thể ích kỷ ở lại đây tận hưởng cuộc sống êm ấm, để sư phụ nơi xa nhớ nhung cô được.

Lộ Tinh Minh nhìn cô, bước chân từ từ dừng lại, bình tĩnh che giấu vẻ cô đơn khó hiểu trong mắt mình.

Chỉ có Hàn Lệ là vui vẻ ở phía sau.

Chí hướng của Vân Tri thật vĩ đại, nói rõ không yêu sớm, với những lời đó thì chắc chắn Lộ Tinh Minh sẽ hiểu rõ,

Ổn!

Tác giả có lời muốn nói:

Lộ Tinh Minh: Tôi thất tình, tôi bị bỏ rơi…