Editor: Thùy Linh
Sau khi kiểm tra xong chính là cuộc sống thấp thỏm chờ kết quả.
Toàn bộ lớp 11-10 không có yêu cầu gì đối với thành tích nên tự nhiên cũng sẽ không có mong đợi quá lớn.
Vân Tri khác với những nam sinh này, nếu như thành tích của cô xuất chúng thì có thể đổi lớp, chỉ cần đến lớp đặc chiêu thì cô sẽ được giáo dục ưu tú hơn, cũng sẽ có được tiền thưởng.
Nhưng mà như vậy là quá khó khăn đối với cô.
Vật Lý miễn cưỡng còn có chút lòng tin, kiểm tra không được quá tốt nhưng chắc sẽ không bị điểm kém; tiếng Anh thì mơ hồ không rõ, phỏng chừng đạt tiêu chuẩn còn khó.
Nghĩ đến tiếng Anh.
Vân Tri lại một lần than thở.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô nhìn đồng hồ treo trên tường, cầm cặp sách lên chậm rãi bỏ đồ vào.
Ông Lý biết hai ngày nay cô kiểm tra nên bảo cô không cần đi trông chó, giáo viên cũng không nhiều bài tập nên hôm nay có thể sớm nghỉ ngơi.
“Thí chủ, cậu về ký túc xá sao?” Vân Tri dọn dẹp xong cặp sách chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn không quên chào hỏi Lộ Tinh Minh.
“Lộ thí chủ, đi chơi bóng đi!” Lưu Bưu Hổ bắt chước giọng điệu của Vân Tri.
Lộ Tinh Minh trừng mắt nhìn Lưu Bưu Hổ, trầm mặc đeo cặp sách đi tới bên cạnh Vân Tri.
“Cậu không đi ssao?” Vân Tri ngửa đầu hỏi.
“Không muốn đi.” Vừa nói, Lộ Tinh Minh đi ra lớp học, Vân Tri không trễ nãi, vội vàng đuổi theo kịp.
Lưu Bưu Hổ chẹp miệng: “Nhìn cặp vợ chồng son này đi, đúng là người tung kẻ hứng mà.”
Phía sau cũng phụ họa theo.
**
Mấy ngày nay Vân Tri đúng là mệt mỏi, sau khi về ký túc xá liền thay quần áo lên giường ngủ.
Cô dùng điện thoại để nghe kinh, vừa nghe vừa đối chiếu kết quả kiểm tra.
Làm cho Vân Tri mừng rỡ chính là có hai bài đáp án đúng, nhờ có ông Lý đã nói hôm trước nếu không chắc cô sẽ không trả lời được. Vân Tri để ý trong lòng, đặt sách xuống đi vào nhà bếp rót nước.
Mới vừa rót nước xong đã nhìn thấy một cái hộp tròn màu nâu để trong góc, Vân Tri mờ mịt suy tư, mãi mới nhớ đây là socola ngày đó Hàn Lệ đưa cho cô, vốn dĩ cô muốn ăn từ lúc ở nhà ông Lý về, kết quả là bận bịu liền quên mất sạch.
… Sẽ không bị hư chứ?
Vân Tri bồn chồn trong lòng.
Cô đặt ly nước xuống, đi lên mở cái túi đựng ra.
Thời tiết tháng chín không quá nóng, cái hộp lại được đặt ở chỗ thoáng mát nên socola ở bên trong không có dấu hiệu bị chảy nước.
Vân Tri đếm đếm, tổng cộng có 9 ô, mỗi một ô đựng có socola hình bầu dục, cô cầm lên một viên, dò xét tính cắn một miếng.
Không tệ.
Vị đắng đắng tan ở đầu lưỡi, rất nhanh hóa thành hương vị đậm đà.
Vân Tri thấy ngon lại cắn thêm nhiều miếng.
Bên trong socola có chất lỏng, Vân Tri không nếm ra được là vị gì chỉ thấy ngọt ngào lại đắng đắng, như là mùi vị quả nho, kết hợp với socola tạo nên vị giác nồng nàn.
Cô liếʍ môi, thấy ngon vô cùng nên không nhịn được ăn thêm một viên lại một viên, rất nhanh, 9 viên socola bị cô ăn chỉ còn lại 3 viên.
Nhìn cái hộp chỉ còn một nửa, lại sờ cái răng chưa khỏe, Vân Tri nhìn mấy viên socola còn lại, sau khi kịch liệt suy nghĩ, Vân Tri im lặng đóng nắp.
Ăn uống no nê thì bắt đầu buồn ngủ.
Cô dựa vào ghế sa lon, đầu óc trống rỗng, đôi mắt trợn lên nhìn trần nhà đến xuất thần.
Ánh đèn đó…
Sao lại di chuyển nhỉ?
Vân Tri xoa mắt, đầu lắc lư, cảm giác mơ màng, cuối cùng ý thức hoàn toàn bị tê dại.
Cô lảo đảo đứng dậy, ôm cái hộp còn sót lại đi ra khỏi phòng, cuối cùng còn không quên mang chìa khóa bên người.
Vân Tri đi hai bước đã đến trước cửa phòng Lộ Tinh Minh.
Cô nhìn vào mắt mèo, ngón tay gõ ba cái.
Tiếng chân loáng thoáng từ trong phòng truyền ra, kẽo kẹt một tiếng, cửa được mở ra, Vân Tri dán chặt vào cửa nên bị đập đầu.
Cô đau đến nghẹn ngào, bước chậm lui về sau.
Lộ Tinh Minh nhíu mày: “Cậu tìm tôi à?”
Vân Tri xoa đầu, cầm cái hộp trên tay đưa qua, đầu lưỡi run rẩy: “Cho, cho cậu ăn.”
Lộ Tinh Minh không nhận, ánh mắt hoài nghi.
Cô đi chân trần ra ngoài, chắc là cảm thấy mặt đất lạnh nên ngón chân rón rén đạp lên nhau, đầu ngón chân co rúc, mũi chân đỏ lên vì lạnh.
Lộ Tinh Minh dời ánh mắt, lại nhìn mặt cô.
Vân Tri không đội tóc giả, tóc của cô bây giờ như đám cỏ dại, có mấy cọng mọc trên đỉnh đầu. Ánh mắt cô rất trong trẻo, dưới ánh đèn như là phát ra ánh sáng.
Vân Tri nhìn thẳng vào mắt anh, gò má và cả tai ửng đỏ.
Khóe miệng cô dính chút socola màu đen, Lộ Tinh Minh đang định nhắc thì Vân Tri đã đưa lưỡi ra liếʍ đi, quay lại tiếp tục nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhẹp.
Động tác lưỡi cô rất mê người, hai tròng mắt như hai quả hạnh, nghiêm túc nhìn anh muốn rút cả hồn anh.
Hô hấp Lộ Tinh Minh chậm lại, tim đập loạn nửa nhịp.
“Còn có mấy viên, không ăn thì hư mất.” Vừa nói, cánh tay Vân Tri giơ lên thật cao, thiếu chút nữa là socola đã đập vào mặt anh.
Lộ Tinh Minh ngửa về sau tránh né, một tay nhận lấy, cau mày hỏi cô: “Sao cậu lại ra ngoài như vậy, dép đâu?”
Vân Tri không trực tiếp trả lời, nhìn trái phải rồi mềm nhũn nói, “Thí chủ, mình muốn đi vệ sinh~”
“…” Có linh cảm xấu.
Vẻ mặt Lộ Tinh Minh càng quỷ dị, sau mấy giây cân nhắc thì kéo Vân Tri vào, lại đặt đôi dép xuống bên chân cô.
Vân Tri không chịu mang, Lộ Tinh Minh lại không có tính kiên nhẫn, anh ngồi xuống, nắm cổ chân mảnh khảnh của cô xỏ vào đôi dép.
Cô vịn vào vai anh, không nhúc nhích, như là một đứa trẻ nhỏ tùy anh táy máy.
Sau khi xỏ chân còn lại vào, Lộ Tinh Minh thở dài đứng dậy.
Lúc này, anh thấy không đúng.
Sao cô lại giống như lần ở KTV ngày đó vậy chứ?
Uống rượu nữa à?
Lộ Tinh Minh căng thẳng suy nghĩ trong lòng, bàn tay nắm lấy lỗ mũi và cằm của cô, cưỡng ép cô há miệng ra, vừa ngửi qua sắc mặt liền trầm xuống.
— Socola có vị rượu sáp.
Ánh mắt anh rơi vào lòng bàn tay, xuyên qua nhãn hiệu tiếng Anh ở phía trên, nhận ra nhãn hiệu.
— Socola nhân rượu – Cocktail nho.
Chết tiệt.
Hàn Lệ đúng là một thẳng ngu!
Lộ Tinh Minh nóng nảy bỏ cái hộp trên bàn, để Vân Tri nằm xuống ghế sa lon, ngay sau đó đi vào nhà bếp rót nước.
Vân Tri vô cùng choáng váng, từ từ nằm dựa trên gối, mềm nhũn dựa lên.
“Đừng có nằm.” Lộ Tinh Minh đỡ cô dậy, đưa ly nước tới bên miệng cô, nhẹ giọng dụ dỗ, “Lại đây, uống nước mật ong.”
Vân Tri say rượu sẽ trở nên rất nghe lời, người khác nói cái gì thì làm cái đó, đối với chỉ thị của Lộ Tinh Minh cũng không phản kháng.
Hai tay cô ôm ly nước, ngẩng đầu uống ực ực hết sạch ly nước mật ong, cuối cùng còn đưa tay trả lại.
Lộ Tinh Minh nhận lấy, nhẹ nhàng lau nước dính bên khóe miệng của cô, vỗ vỗ mặt Vân Tri để cho cô thanh tỉnh.
“Tôi đưa cậu về phòng ngủ nhé có được không? Cậu có đem theo chìa khóa không?”
Ánh mắt mơ hồ của Vân Tri nhìn trên người Lộ Tinh Minh, qua thật lâu mới chậm rãi mở miệng: “Nhưng mà… Mình muốn đi vệ sinh.”
Vệ sinh vệ sinh, cứ uống rượu vào là đòi vệ sinh là sao?
Lộ Tinh Minh oán thầm trong lòng, nhưng vẫn không dừng dụ dỗ: “Được, cậu đi vệ sinh xong thì trở về, nhé?”
Anh là một chàng trai độc thân, để một cô gái say rượu ở lại phòng mình quả thực không thích hợp. Nghĩ đến Vân Tri làm khùng làm điên mỗi khi say rượu thì để cô về phòng là tốt nhất.
Vân Tri ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại ừ một tiếng.
Lộ Tinh Minh sợ cô gái nhỏ ngã xuống nên trực tiếng đỡ cô đến phòng vệ sinh, chờ sau khi cô vào thì cẩn thận đóng cửa lại, yên lặng đứng chờ một bên.
Vân Tri mơ màng đi vệ sinh xong, đang muốn ra ngoài thì đột nhiên nhìn vào gương.
— Ánh mắt rất đỏ, tóc rất loạn, nhìn có mấy phần xa lạ.
Tóc…
Vân Tri xuất thần nhìn trên đầu mình.
“Muốn cạo phát…”
Cô lầm bầm, nhẹ nhàng kéo tóc ngắn ngủn.
Trước kia đều là sư phụ cạo đầu cho cô, sau khi lớn lên thì chuyện nhỏ như thế này không làm phiền sư phụ nữa, chỉ cần dài một chút thì cô sẽ dùng dao cạo, hẳn là bây giờ đã đến lúc.
Vân Tri đảo mắt nhìn, cuối cùng thấy dao cạo râu màu đen của Lộ Tinh Minh trên giá.
Chính là cái này.
Cô cầm lên, dùng dao cạo cạo một đường.
Tóc đen biến thành một bụi cỏ vừa mới nhổ, rơi xuống bồn rửa tay. Vân Tri đang muốn tiếp tục thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cô run tay, dừng lại động tác nhìn sang.
Là Lộ Tinh Minh.
Anh thấy cô lâu như vậy nên nghĩ có phải là té xỉu trong đó rồi hay không, vừa đẩy cửa ra đã thấy Vân Tri cầm dao cạo, mờ mịt đứng trước gương.
Lộ Tinh Minh ngẩn ra, hai mắt nhìn về cái đầu kia.
Vân Tri cạo không nghiêng không lệch, một đường chính giữa, như đường kẻ vạch trắng trên đường cái, thẳng tắp ngăn cách hai bên, với vẻ mặt say rượu của cô vừa buồn cười.
Mí mắt Lộ Tinh Minh hung hăng nhảy dựng.
Sao mà anh có thể tưởng tượng được, không bao lâu cô đã đem cạo đầu tóc!
“Hàn Vân Tri, cậu đang làm gì đó?” Lộ Tinh Minh bực tức chất vấn, đi nhanh lấy dao cạo râu ra khỏi tay cô, đặt trên cao.
Vân Tri chớp mắt, nhìn đầu tóc tán loạn trong bồn rửa tay, phảng phất như phát hiện ra điều gì, thấp giọng nói: “Xong rồi.”
“…”
Cánh mũi Vân Tri khẽ run, gương mặt buồn bã, bởi vì say rượu mà giọng nói càng thêm cực khổ: “Mình thật giống như hoàn tục.”
“…”
Lộ Tinh Minh đột nhiên cảm giác như người này thấy anh có một cuộc sống an ổn nên cố ý tới làm phiền đây mà.
Nhưng biểu tình cô đáng thương như vậy nên Lộ Tinh Minh không phát cáu, chỉ bất lực buồn cười.
Anh tiến lên vài bước, trực tiếp bế cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Vân Tri nằm trong lòng ngực anh không lên tiếng.
Lộ Tinh Minh đem cô lại đặt trên sa lon, dựa vào gối mềm mại, Vân Tri lập tức nhắm mắt lại không ầm ĩ, lâm vào mơ mộng ngọt ngào.
Lộ Tinh Minh lẳng lặng nhìn cô vài lần, ngồi xổm xuống sa lon.
Ánh đèn đong đưa, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ.
Tầm mắt nóng rực của anh nhìn vào gương mặt thong thả của cô, đầu tiên là lông mi cong dài, còn chóp mũi tinh xảo và cánh môi đầy đặn hồng hào, óng ánh như thạch trái cây.
Cuối cùng, ánh mắt ngưng lại ở trên đỉnh đầu Vân Tri, ngây người nhìn kiểu tóc kỳ lạ.
Chờ cô tỉnh lại… Nhất định sẽ khóc đúng không?
Chắc chắn là sẽ khóc.
Còn khóc thật sự lớn tiếng.