Anh Rể, Em Có Rồi (Anh Rể, Tôi Có Rồi!)

Chương 28

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Xin anh rể chủ nhân để chó mẹ nô ɭệ đê tiện khẩu giao cho anh!” Hàn Tử Dạ khéo léo gật đầu lần nữa, mặc dù hai tiểu huyệt phía dưới đói khát ngọ nguậy, muốn được côn th*t siêu lớn đẹp đẽ trước mắt này lấp đầy, hành hạ nhưng lại sợ hắn từ chối, đối phương sẽ không huấn luyện ngược đãi, điên cuồng đâm mình.

“Chó mẹ nô ɭệ ngoan, ngoan quá!” Tề Hâm Lỗi cao hứng muốn chết, lập tức móc côn th*t lớn trong qυầи ɭóŧ ra, muốn cắm côn th*t lớn vào miệng nhỏ nhét bóng kia. Nhưng hắn phát hiện không gian trong miệng nhét quả bóng không đủ rộng, côn th*t kiêu ngạo gân xanh vòng quanh, đường kính đầu tầm bốn năm cm, dài 25, 26 cm hoàn toàn chen vào không lọt.

Tề Hâm Lỗi ão não nhíu chặt chân mày, tại sao có thể như vậy!

Cũng tự trách côn th*t mình quả thực quá lớn, bộ dạng này cho dù lấy quả bóng trong miệng xuống, côn th*t cũng không thể chui vào miệng anh đào nhỏ nhắn của Hàn Tử Dạ được, thật quá đáng ghét!

Thấy thế Hàn Tử Dạ lập tức rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như diễn viên trong phim nói: “A ha… Anh rể chủ nhân, nếu phía trên của chó mẹ nô ɭệ đê tiện không cách nào ngậm đại điểu suất khí thì hãy để phía dưới của chó mẹ nô ɭệ đê tiện ngậm đại điểu suất khí của anh đi! Phía dưới thèm đại điểu suất khí của anh điên lên rồi, xin anh giúp đỡ chó mẹ nô ɭệ đê tiện đi… Ưm a…. A ưhm…”

Tiếng rêи ɾỉ này rất lẳиɠ ɭơ quyến rũ khiến người ta nổi điên, làm sao Tề Hâm Lỗi có thể chịu được. Hắn chăm chú nhìn vào hoa huy*t nhỏ không ngừng chảy ra d*m thủy, khiến vật của mình và cúc hoa phía sau trở nên ướt nhẹp, nước lóng lánh, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, muốn lẳиɠ ɭơ bao nhiêu thì có lẳиɠ ɭơ bấy nhiêu, cùng với cúc hoa đẹp như hoa huy*t nhỏ, hắn lập tức quyết định buông tha Hàn Tử Dạ khẩu giao cho hắn, chờ sau này huấn luyện miệng Hàn Tử Dạ rồi sẽ để Hàn Tử Dạ giúp hắn khẩu giao.

“Thật là một con chó mẹ nô ɭệ cực kỳ đê tiện lẳиɠ ɭơ dâʍ ɭσạи, tiểu huyệt phía dưới thèm muốn đại điểu suất khí của anh rể chủ nhân đến chảy cả nước. Thấy chúng tham lam như vậy, anh rể luôn tốt bụng sẽ giúp cho bọn chúng, cũng nên thưởng cho chúng ăn đại điểu suất khí của anh rể chủ nhân!”

Tề Hâm Lỗi nhanh chóng đi tới nửa thân dưới của Hàn Tử Dạ, côn th*t kích động còn chưa bị người ta đυ.ng vào, rất ngây ngô lại đói khát khiến người ta ngạc nhiên, cúc hoa xinh đẹp ẩm ướt vì quá ngọ nguậy nên mở ra một lỗ nhỏ, vừa dùng lực liền đâm vào trong.

Cúc hoa bị xâm lấn lần đầu tiên, côn th*t đâm vào vừa to vừa dài, cũng không vì quá đói khát mà tránh khỏi việc bị thương, lập tức bị xé rách chảy máu, Hàn Tử Dạ đau đớn lệch mặt, liên tiếp kêu đau.

“A a a …. Sao đau quá vậy. A a a a a …. Cúc huyệt nhỏ muốn hư vỡ nát ra…. Ô ô ô… Anh rể chủ nhân mau cứu chó mẹ nô ɭệ đê tiện đi… Ô a…. Ô ô…. “ Mặt Hàn Tử Dạ đầy nước mắt, cậu không nghĩ tới cúc huyệt nhỏ bị phá trinh lại còn đau hơn cả khi hoa huy*t nhỏ bị phá trinh. Cái này cũng không thể trách được, dù sao chỗ đó cũng không phải là chỗ riêng biệt từ khi sinh ra đã để phục vụ.

“Chó mẹ nô ɭệ đê tiện, cậu thật quá yếu ớt, chẳng qua cúc huyệt nhỏ bị phá trinh thế mà la thành như vậy. Không phải cậu liều mạng cầu xin anh rể chủ nhân thưởng cậu được ăn đại điểu suất khí sao? Nếu như cậu không muốn ăn thì anh rể chủ nhân rút đại điểu suất khí ra nhé.” Tề Hâm Lỗi cũng không an ủi như buổi chiều lúc phá trinh hoa huy*t nhỏ, ngược lại bày ra bộ dạng không vui, nhếch miệng mắng.

Hàn Tử Dạ sẽ lựa chọn thế nào đây nhỉ, thật khiến người ta tò mò quá!

“Không muốn… Ô ô… Cầu xin anh rể chủ nhân đừng rút đại điểu suất khí ra, cúc hoa của chó mẹ nô ɭệ đê tiện muốn tiếp tục ăn đại điểu suất khí, cầu xin anh rể chủ nhân đâm đại điểu vào đi…” Hàn Tử Dạ vội vã lắc đầu, đáng thương khóc lóc xin xỏ.

Mặc dù cúc huyệt đau không chịu được nhưng vẫn cảm thấy vạn phần đói khát như cũ, nóng bỏng ngứa ngáy trống rỗng đến hỏng rồi, hi vọng côn th*t lớn tiếp tục đâm vào cho đến khi bị lấp đầy toàn bộ mới thôi.

Quả nhiên Tề Hâm Lỗi hắn đoán không sai tình hình, nhếch môi cười xấu xa. côn th*t lớn dùng sức đâm vào phía trong cúc huyệt, nhưng cố gắng cẩn thận hơn, lequydo,n, không làm cúc huyệt nhỏ rách ra quá, chảy máu quá nhiều.

Đối với cúc huyệt nhỏ hơn hoa huy*t, hắn vừa mừng vừa lo. Mừng là côn th*t lớn sẽ đạt được kɧoáı ©ảʍ không thua gì khi đâm vào hoa huy*t, lo chính là tiến vào cúc huyệt lại khó khăn mất sức hơn khi đâm vào hoa huy*t.

Theo côn th*t lớn đi vào càng lúc càng sâu, cúc huyệt của Hàn Tử Dạ bắt đầu thích ứng để nó xâm nhập, mặc dù cúc huyệt bị căng càng lúc càng trướng hơn, cảm thấy càng lúc càng đau hơn, nhưng cũng từ tốn cảm thấy vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thoải mái.

hoa huy*t nhỏ chặt chẽ giống cúc huyệt, cảm thấy cúc huyệt sướиɠ trước, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng ngứa trống rỗng, đói khát khó chịu cực điểm, ngoại trừ kịch liệt giãy dụa, trong nháy mắt d*m thủy chảy ra nhiều khiến người ta ngạc nhiên, kháng nghị với chủ nhân sao chỉ có mình cúc huyệt được an ủi vuốt ve.

Hàn Tử Dạ lập tức nhờ Tề Hâm Lỗi giúp đỡ, “A a a … Anh rể chủ nhân, hoa huy*t nhỏ phía trước phát hiện cúc huyệt bắt đầu sướиɠ, rất ghen tỵ với cúc huyệt, cũng rất muốn ăn đại điểu suất khí, được đại điểu suất khí chơi, xin anh hãy thương cảm hoa huy*t nhỏ, mau giúp nó một chút…. A hừ… A a…..”

“Được! Anh rể chủ nhân cũng nên cho hoa huy*t nhỏ của chó mẹ nô ɭệ lẳиɠ ɭơ nhà cậu ăn chút gì đó, để cảm thấy thoải mái hơn, hì hì….” Tề Hâm Lỗi lập tức đồng ý, mắt sáng hiện lên vẻ cười cợt xấu xa, cuối cùng cầm chuôi dao trái cây vẫn nắm trong tay cắm vào trong hoa huy*t nhỏ đang ngọ nguậy, ướŧ áŧ hơn cả cúc huyệt.