Chương 23: Ông bố vô tiết tháo trong mắt con trai (câu chuyện hằng ngày: vào cửa hàng đồ lót giúp Tiểu Thủy thử áo ngực)
Lạc Tử Thừa nhận thấy Lạc Đông dạo này ngày càng tiến hóa, ngày xưa chỉ là tên đàn ông da mặt dày, bây giờ biến thành chuẩn mực của sự vô sỉ. Hơn nữa còn vô sỉ một cách chuyên nghiệp, ba nhóc mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng nhất. Nếu phải so sánh một chút, trong đầu nhỏ của bé trực tiếp liên tưởng tới bức tường đất bên ngoài sân nhà của ông ngoại. Bức tường vàng đất lộ ra dấu vết của năm tháng, gió có thể chắn nước có thể cản, bùn càng đắp càng dày, ngoan cố trụ vững, từ lúc nào đã trở nên kiên cố vững chãi, rõ ràng bề ngoài xấu xí lại sừng sững không đổ.
Cho hỏi Lạc Đông từ lúc nào đã nâng cấp độ vô sỉ đến mức hoàn thiện như vậy? Hãy để thời gian biểu hằng ngày vô cùng quy luật của Lạc Tử Thừa trình bày. Bạn nhỏ Lạc Tử Thừa mỗi ngày đúng 6 giờ sáng rời giường đi đánh răng rửa mặt, dọn giường soạn cặp xong xuôi mới lấy sách giáo khoa ra ôn bài, vừa ngay lúc Khúc Thủy mới ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Lạc Tử Thừa đương nhiên không thèm để ý đến căn phòng lộn xộn của hai vị kia, mà là nhóc không thể không bị nghe thấy tiếng rầm rì của Lạc Đông mỗi sáng ôm người ta không buông, xin tặng ông bố một cái lườm khinh bỉ.
Mà Khúc Thủy cũng nghĩ như vậy, cậu đã từng chờ mong được trở thành một người vợ tốt, ba nhỏ tốt. Việc đầu tiên sau khi thức dậy là đánh thức Lạc Tử Thừa, sau đó giúp bé rửa mặt thay quần áo, sau khi chuẩn bị bữa sáng thì giúp Lạc Đông chuẩn bị kem đánh răng, rồi vào phòng đánh thức hắn, thật là pơ phẹc!
Đáng tiếc, hai người này chẳng ai chịu phối hợp với cậu. Trước hết là Lạc Tử Thừa, bạn nhỏ này tự lập vô cùng, tự lập đến nỗi Khúc Thủy phải dần hủy bỏ từng kế hoạch. Có một lần vất vả lắm mới tránh thoát được gọng kiềm của Lạc Đông để gọi bé dậy, thì thấy đứa nhỏ này đã thay xong quần áo đang ngồi ôn bài, bộ dáng học sinh "3 tốt (*)" này khiến cậu mất mát một thời gian.
(*) Học sinh 3 tốt: Học tập tốt, đạo đức tốt, thể lực tốt.
Người còn lại chính là Lạc Đông tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não, mỗi đêm lăn giường còn phải cắm vào huyệt động non mềm mới chịu ngủ, thân thể cả hai dính chặt lấy nhau thân mật truyền hơi ấm cơ thể, lúc động đậy ổ chăn tràn ngập khí vị ái muội của riêng hai người. Lạc Đông khó khăn rời giường không muốn dậy cũng không cho Khúc Thủy dậy, thế là cổ họng rầm rì dùng hai tay hai chân ghì chặt Khúc Thủy, cự căn vững chãi khuấy động bên trong lỗ nhỏ thân quen ép ra nước dịch bảo dưỡng.
Cho nên ý tưởng thức dậy sớm lần nữa bị gác lại hết lần nầy đến lần khác làm Khúc Thủy mất hết nghị lực, bây giờ chỉ hết lòng phối hợp với Lạc Đông để hắn nhanh bắn ra còn có thời gian nấu bữa sáng mới là tiêu chí hàng đầu của cậu.
Tiếp đến là một màn ăn sáng làm cay đôi mắt, ông bố vô liêm sỉ của bé không chút nào xấu hổ nằm phè phởn trên giường chờ ba nhỏ đến hầu hạ, đè người làm "rung giường" một hồi mới chịu đi đánh răng rửa mặt, thật vất vả lắm mới ngồi vào bàn ăn, lại đòi ba nhỏ đút ăn, miệng đối miệng đút sữa bò còn phải mυ'ŧ đầu lưỡi của người ta, làm vị kia xấu hổ mặt đỏ bừng nhưng vẫn luôn ngồi trong lòng hắn tiếp tục đút cháo. Thôi thì dù sao Lạc Tử Thừa cũng quen rồi, ai biểu ba bé là tên vô liêm sỉ đệ nhất, bé mặt không cảm xúc nhanh nhẹn cơm nước xong xuôi lui về phòng chờ hai vị kia phát cẩu lương xong mới đưa mình đi học. Thời điểm bé xuống xe, khỏi nghĩ cũng biết Lạc Đông lại bắt đầu một màn trêu hoa ghẹo nguyệt với ba nhỏ thêm cả tiếng đồng hồ nữa.
Còn buổi tối sau khi tan học, bé thỉnh thoảng sẽ đi qua nhà bà nội, nhà bà nội rất gần trường nên không cần người đón, còn nếu muốn về nhà thì phải chờ ba bé đến đón. Bình thường trước khi đón bé, Lạc Đông sẽ đến trường Khúc Thủy đợi cậu tan tầm, chờ Khúc Thủy vội vã lên xe, lại là một màn môi lưỡi giao triền, nhưng mà nụ hôn lúc này có chút ngắn ngủi, chắc tại sợ kẹt xe, đây là kết luận sau một hồi phân tích của Lạc Tử Thừa. Về đến nhà ông bố già của bé lại biến thành chuột túi, ôm eo ba nhỏ không rời, mặc kệ người ta đang nấu cơm hay làm gì cũng ôm khư khư, tóm lại là lúc nào có thể dính được tuyệt đối sẽ không tách ra, có cơ hội sờ mó tuyệt đối không bỏ qua, buối tối một nhà ba người ngồi trên sô pha xem TV, hai vị kia cũng ngồi chồng lên nhau, hết hôn rồi sờ xoạng, dù sao thì bé cũng lười nhìn.
Đến tận giờ ngủ, bé phải đảm bảo cửa đóng chặt, tai đeo nút bịt mới yên tâm chìm vào giấc ngủ, không phải bé trưởng thành sớm đâu, đây là ba bé lúc trước đã nói cho bé một bí mật, ba nhỏ có bệnh mộng du, nếu Lạc Tử Thừa không khóa cửa, nửa đêm Khúc Thủy có thể sẽ vô phòng hét lớn vào tai bé. Cho nên Lạc Tử Thừa vẫn luôn duy trì thói quen mang nút bịt tai khi ngủ, đến tận khi Lạc Tử Thừa có con muốn làm chút "chuyện vợ chồng" thì bé mới thấu hiểu được, ông bố vô sỉ nói dối lừa bịp bé lâu như vậy, thiệt thòi bé còn lo lắng bệnh tình của Khúc Thủy. Có điều mấy trò này của lão ba lại thành công truyền thừa cho bé, nên là bé có đôi lúc thực bội phục người vô sỉ, thì ra vô sỉ cũng yêu cầu phải có nội tâm mạnh mẽ cộng với không từ thủ đoạn.
-----------------
Mà người bố vô sỉ trong mắt Lạc Tử Thừa vào ngày sinh nhật của mình lại vất con trai qua nhà bà nội, lời hay ý đẹp nói rằng:
"Ngày con sinh ra đời chính là ngày hạnh phúc nhất đời mẹ, năm nay con giúp ba ở bên cạnh bồi bà nội, lúc về ba sẽ thưởng cho con bộ lắp ráp mô hình phiên bản giới hạn."
Bước đầu của kế hoạch xem như thuận lợi, Lạc Đông thuận buồm xuôi gió gọi điện cho vợ yêu.
"Bà xã, hôm nay ra ngoài với anh, sắm sửa một chút cho nhà mình." Lạc Đông đứng trước tủ quần áo lấy ra thắt lưng Khúc Thủy đã trộm giấu kỹ, xấu xa cẩn thận ngắm nghía một hồi, trong đầu ngay lập tức lóe lên một ý tưởng tà ác.
Thời điểm Lạc Đông vẻ mặt bình tĩnh dẫn Khúc Thủy vào một cửa tiệm đồ lót, Khúc Thủy hoàn toàn cạn lời.
"Ngực của vợ tôi khá nhỏ, cup A là đủ rồi, còn về số đo vòng lưng, cô nhìn em ấy mà ướm thử chút." Lạc Đông ôm Lạc Đông tới trước mặt nhân viên bán hàng, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, mà đầu Khúc Thủy đều phải cúi gằm xuống đất, hiển nhiên là cậu còn chưa có tu luyện đến độ thành thục vô sỉ như Lạc Đông, ít nhất là cậu còn muốn giữ chút thể diện trước mặt người khác.
Nhân viên bán hàng quan sát người nam nhân mặt đỏ tai hồng trước mặt một chút, cũng không có cảm giác không thích hợp, mỉm cười với hai người đàn ông đứng trong tiệm đồ lót nói xin chờ một lát, sau đó đi vào phòng kho lấy đồ. Khúc Thủy đợi người đi xa mới dám cử động, dáng vẻ ngẩng đầu lên giả vờ tức giận của cậu hệt như một bé cún giận dỗi, có cắn người cũng chỉ là gãi ngứa không hề có bất kì lực công kích, Lạc Đông càng nhìn càng thích, ghì chặt lấy eo nhỏ của Khúc Thủy dỗ dành:
"Bà xã cưng mặc vào nhất định rất đẹp, ông xã mua cho em vài bộ, về sau còn muốn chơi đùa một chút, thế nào?"
Khúc Thủy bị lời nói của Lạc Đông kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người khô nóng, da^ʍ huyệt ngày đêm được điều giáo chảy ra mật dịch sền sệt, hai người thì thầm bị nhân viên xoay người lại cắt ngang.
"Thưa quý khách, size này hẳn vừa vặn, ngài có muốn xác nhận lại số đo của người yêu không?" Nhân viên bán hàng có trách nhiệm đưa ra đề nghị.
"Không cần, để em ấy thử một chút là được, size này là vừa." Lạc Đông chắc như đinh đóng cột trả lời. Nhân viên cửa hàng thấy vị khách này khẳng định như vậy cũng không hỏi nữa, cởi nút áo ngực đi đến phía sau Khúc Thủy để cậu nâng hai tay lên chuẩn bị thử.
Lạc Đông đi tới lấy đi cái áo ngực mà hắn nhìn trúng đầu tiên, nói với nhân viên:
"Để tôi, em ấy hay xấu hổ, đàn ông con trai sao có thể để phụ nữ giúp mặc cái này đâu chứ?" /ủa ai biểu ông tự dưng bắt con người ta vô đây chi :D/
Hắn nói xong cũng không thèm để ý đến nữ nhân viên, trực tiếp kéo Khúc Thủy vào phòng thử đồ, ôm người cậu đứng trước người mình đối diện gương, cúi đầu thủ thỉ bên tai Khúc Thủy:
"Ông xã giúp em mặc, Tiểu Thủy phối hợp với anh một chút, được không?"
Khúc Thủy đứng trước gương, dưới chân tựa như đeo chì, không thể nhúc nhích, trong đầu thì trống rỗng, chỉ chú ý tới áo ngực màu đỏ rực chói mắt đang nằm trong tay Lạc Đông. Tình huống bây giờ muốn cậu làm sao từ chối đây? Bóng đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt gương hắt lại trên người cậu, ánh đèn vàng mang theo độ nóng như hung nóng gò má ửng đỏ của cậu thanh niên. Lạc Đông duỗi tay luồn qua nách Khúc Thủy, chậm rãi cởi khuya cài úp trước ngực cậu. Khúc Thủy lập tức quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn tiếp. Cậu vốn không thấy được ngực nhỏ được áo ngực bó sát nhô lên thành hình dạng tuyệt mỹ động lòng người, Lạc Đông kiên nhẫn cài hết khuy áo, ôm chặt eo Khúc Thủy.
"Bà xã, em thật đẹp." Lạc Đông thật tâm khen ngợi khiến Khúc Thủy vừa vui vừa thẹn, ngón tay dùng sức bắt lấy mu bàn tay Lạc Đông cào vài cái hối thúc hắn.
Lạc Đông cúi người hôn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của Khúc Thủy, từ trong gương chỉ thấy Khúc Thủy không nói chuyện mà chỉ ngây ngô cười, cậu dựa vào lòng ngực rộng lớn của Lạc Đông nhịn không được quay đầu lại si ngốc nhìn hắn, đồng dạng nam nhân cũng không kìm được mà cong lên đôi mắt, bầu không khí ngọt ngào tim hồng bay phấp phới xoay chuyển quanh hai người, nội tâm không ngừng rung động.
Cuối cùng ra tính tiền Lạc Đông mua hơn mười bộ đồ lót đủ kiểu dáng, yêu cầu nhân viên đóng gói toàn bộ, đúng chuẩn bộ dáng một tên nhà giàu mới nổi lắm tiền ngớ ngểnh thêm cái bản mặt dày cộm.
Khúc Thủy suốt đoạn đường không hề nói chuyện, Lạc Đông chỉ tưởng cậu còn xấu hổ nên cũng không tiếp tục trêu ghẹo bà xã đại nhân da mặt mỏng nhà mình. Nhưng thật ra là hắn xem nhẹ sức ảnh hưởng của mình đối với Khúc Thủy. Lạc Đông không thể nào ngờ nguyên nhân thật sự khiến Khúc Thủy khó xử chính là không biết tối nay chọn bộ nào để mặc, ông xã nhà mình rất nhiều lần đã từng nói với cậu thích dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ, trước đó đã không ngừng nói qua nhiều lần, cậu phải làm tròn bổn phận của mình nha!
Hết chương 23.