Chương 22: Công viên dã chiến (công viên play, bắn nướ© ŧıểυ)
Công viên vào buổi tối mùa hè người đông như mắc cửi, hàng trăm người cầm cờ nhảy trên nền nhạc sôi động, Quanh con đường rợp bóng cây phía ngoài rìa có vài tốp người đi dạo tản bộ. Ngoài cổng chính là quảng trường lớn tụ tập khoảng bảy tám đội múa, mỗi một đội đều có trang phục riêng, màu sắc rực rỡ hoa lá hẹ, cái đội tự chuẩn bị nhạc, cạnh tranh xem nhạc của ai là lớn nhất bùng nổ nhất. Còn có khóa dạy các bé trai trượt ván, các xe hàng bán đá bào và xiên nướng, nhiều quầy hàng trò chơi hấp dẫn trẻ em, không khí muốn náo nhiệt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Khúc Thủy bị Lạc Đông kéo đi xuyên qua đám người, cậu ngại ngùng cúi đầu đi sau hắn, bước chân cũng dần nhanh hơn. Tuy không mấy để ý ánh nhìn của người khác nhưng tính cách cậu vốn hướng nội, vẫn không muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Sự thật việc Khúc Thủy lo lắng là dư thừa, số người tụm năm tụm bảy vây xem còn nhiều hơn so với người khiêu vũ, lực chú ý của bọn họ đều đặt hết vào đội múa trên quảng trường, một vài người đơn thuần tò mò xem các bác gái nhảy Tango, vài người tới đây với mục đích giảm cân cũng muốn nhảy theo, nhưng mà ngại chưa quyết định được, thật sự không có ai rảnh rỗi nhìn xem bọn họ có đang nắm tay hay không, ngay cả giới tính của hai người cũng chưa kịp nhìn rõ.
Lạc Đông vất vả dẫn Khúc Thủy xuyên qua đám người chen chúc đến rìa công viên vắng vẻ, hai bàn tay nắm lấy nhau đã thấm đẫm mồ hôi.
Thời điểm ra ngoài Lạc Đông chỉ mang dép lê, áo thun mỏng cùng quần short thể thao, còn Khúc Thủy vẫn như cũ mặc quần dài, áo thun ngắn tay cũng vô cùng nghiêm túc, Lạc Đông vừa nhìn liền thấy nóng.
"Bà xã, nóng không?" Lạc Đông dựa sát vào người Khúc Thủy quan tâm hỏi han, vừa dứt lời còn cởϊ áσ, dùng nó giúp Khúc Thủy lau vầng trán thấm đẫm mồ hôi.
Khúc Thủy nhìn động tác của Lạc Đông sửng sốt không thôi, áo thun hỗn loạn mùi mồ hôi lung tung di chuyển khắp mặt Khúc Thủy, đầu tóc mềm mại đều bị lau đến rối bời. Lạc Đông cười đến vô tâm vô phế, kề sát khuôn mặt ướŧ áŧ phiếm hồng cắn một cái.
"Vợ anh thật đẹp!" Dường như thấy hôn chưa đủ lại ôm người vào trong lòng cuồng hôn tới tấp, Lạc Đông yêu thương in dấu hôn khắp nơi trên khuôn mặt non mịn, hơi thở của người trong lòng dần trở nên đứt quãng dây dưa, dù cho tình cờ có người xuất hiện ở đây, cũng không thể quẫy nhiễu đến tình nồng ý mật của bọn họ.
"Ưʍ..... Ông xã, đang ở bên ngoài." Khúc Thủy thở dốc, đôi tay còn gác lên cổ Lạc Đông, động tác thân mật vô cùng tự nhiên, vậy mà cái miệng trong ngoài bất nhất nhắc nhở Lạc Đông chú ý.
Lạc Đông chưa lập tức đáp lại ngay, hai tay vùng vẫy của Khúc Thủy đã bị tóm gọn dưới gọng kìm của hắn, tay hắn đặt ngay đồi mông mọng nước, tùy tiện nắn bóp ép nó vểnh cao hơn, khuôn mặt cậu dán lên cơ ngực hắn, miệng huyệt lặng lẽ trở nên ướŧ áŧ, ngo ngoe rục rịch bắt đầu co rút.
"Muốn hay không?" Hơi nóng phả lên vành tai nhỏ của Khúc Thủy, súng bự ngạo nghễ đang chờ thời cơ ra trận cọ xát kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu gậy thịt đối diện, ái muội đẩy đẩy hông, ma sát quanh một vòng, tựa như đang khiêu vũ.
Ánh đèn mờ nhạt soi xuống con đường lớn ngoài vành đai cây, thấp thoáng phía quảng trường đã không còn náo nhiệt như vừa rồi.
Mà Khúc Thủy và Lạc Đông đang đứng trước ghế dựa phía sau bụi cây trong công viên.
"Ưʍ....... Muốn, nhưng mà....."
"Không có nhưng nhị gì hết, ngay tại đây chơi em có được không hửm?" Hai tay Lạc Đông mạnh mẽ vói vào trong quần Khúc Thủy, bóp mạnh hai trái đào mọng nước co dãn, thô bạo xoa nắn chơi đùa.
Khúc Thủy đỏ hết mang tai, tình nguyện cam chịu gắt gao ôm lấy Lạc Đông, không nói một lời mà dùng hành động để đáp lại, hôn nhẹ một cái trên ngực hắn.
"Bà xã ngoan, ông xã đút nó cho cưng ngay đây."
Lạc Đông khom người cởϊ qυầи Khúc Thủy, kéo khóa xuống, chậm rãi tụt quần, Khúc Thủy phối hợp nâng chân, cảnh đẹp ý vui bên dưới được triểm lãm không sót thứ gì.
Một ngọn gió ấm áp thổi qua, cái mông hư không tự động thít chặt, hai chân tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Lạc Đông cởi xuống qυầи ɭóŧ, "đầu rồng" dữ tợn lập tức bắn ra, đánh lên sườn eo Khúc Thủy, cả người cậu nóng rực run rẩy, ngay sau đó cầm lên thanh long kiếm trong tay, nhẹ nhàng tuốt lộng. Lạc Đông thoải mái đến choáng đầu, l*иg ngực hắn chấn động, chấn đến Khúc Thủy tê dại muốn nhũn ra.
Kiếm bự bị khơi mào nổi hừng hực gân xanh, lỗ niệu đạo rỉ nước được Khúc Thủy quệt đi lại một lần nữa tiết dịch.
"Ưm~~~" Lạc Đông nâng cự điểu nhắm ngay âm huyệt chậm rãi đút vào, vách động tự động tiết ra dịch non bôi trơn quen thuộc hút lấy ©ôи ŧɧịt̠ bự chủ nhân, càng ngày càng vào sâu, ngay khi vừa chạm đến địa phương dâʍ đãиɠ, hai người không hẹn mà bật ra tiếng hừ nhẹ sảng khoái.
Tiếng dế kêu truyền ra từ trong bụi cỏ như cảnh báo địa điểm hiện tại của bọn họ, nhưng mà thân thể vui sướиɠ lấn át lý trí, ai còn nghĩ được nhiều như vậy.
"Ông xã..... ưʍ..... a....." Huyệt động ướŧ áŧ bị Lạc Đông chậm rãi khai phá mở rộng, rút ra đút vào từng nhịp, tiết tấu nhẹ nhàng ôn nhu giống như mát xa bất giác trở nên sắc tình nồng đượm. Gậy thịt thô to quấy rối bên trong da^ʍ động, nghiền ép vào vách thịt non mềm, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống dọc theo nhục côn, tích xuống đám cỏ phía dưới, ban tặng tinh hoa đất trời.
"Ưʍ....... Nhanh lên~ ông xã, nhanh cᏂị©Ꮒ em....." Khúc Thủy bị Lạc Đông đâm chọc lung tung khiến ngứa ngáy không thôi, chỉ nghĩ muốn Lạc Đông nhanh thỏa mãn cậu, chỗ trống hư không vốn là lãnh địa thuộc về Lạc Đông chờ hắn tới chiếm hữu.
"Bây giờ cưng hết sợ có người thấy rồi hả? Đĩ nhỏ." Lạc Đông vừa dứt lời liền bắt lấy mông thịt vận hết công suất dọc ©ôи ŧɧịt̠ bự đến tận tử ©υиɠ, khúc uốn cong tịch mịch tiếp đón khách không mời mà đến tự tiện xông vào, cổ tử ©υиɠ quá hẹp vẫn chưa kịp thích nghi, nhưng mà bất lận thế nào cũng không chịu buông tha qυყ đầυ béo múp, kí©ɧ ŧɧí©ɧ địa phương bí mật không ngừng trào ra da^ʍ suối.
"Ha a...... Chỗ đó, đâm chỗ đó, ông xã, lại sâu hơn nữa, a! A~~~"
Khúc Thủy ra sức bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ bự của nam nhân, cậu bắt đầu thấy không thỏa mãn với nhịp độ hiện tại, khát khao được hung hăng đâm thủng, ngọn lửa du͙© vọиɠ ngày càng bừng cháy mãnh liệt, không còn để ý mặt mũi, sốt ruột đong đưa lắc lư cặp mông mọng nước ngày đêm được nam nhân xoa nắn âu yếm đón ý hùa.
"Mẹ nó dâʍ đãиɠ, l*и da^ʍ lại thèm ©ôи ŧɧịt̠ bự? Hôm qua không phải anh mới đút no cưng sao?" Lạc Đông cuối cùng dừng tra tấn Khúc Thủy, mạnh mẽ tăng tốc hung hăng dọng thẳng vào hồ nước sâu trong hang động, thân hình Lạc Đông cao lớn, chỉ có thể dùng tư thế trung bình tấn (*) để thao tác, phần đùi thô tráng nổi lên từng thớ cơ cũng vì tụ lực mà càng thêm căng đầy cường mãnh.
(*) Tư thế trung bình tấn:"A! A a! Không đủ, muốn ông xã phải luôn đυ. em!" Khúc Thủy bị thao đến ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt ngây dại, dựa vào người Lạc Đông trắng trợn phát tao. Vợ nhỏ bị thao đến chín rục tỏa da^ʍ hương thơm ngát, thân thể trời sinh tao lãng không cần phải giả vờ õng ẽo. Hạ thể của Lạc Đông như nằm trên đống lửa nhanh chóng lao tới.
"Mẹ nó! Đĩ da^ʍ, dám câu dẫn lão tử! Ông đây ȶᏂασ chết cưng!" Lạc Đông tức giận dùng sức nhấc bổng cậu lên, cánh tay lực lưỡng túm lấy hai chân Khúc Thủy, treo cả người cậu lên người hắn bắt đầu thọc vào rút ra.
Khúc Thủy bị đυ. xóc nảy lên xuống, cả người cậu rong ruổi nhấp nhô không ngừng, mông thịt thô bạo cưỡi trên côn ŧᏂịŧ, đâm vào nơi sâu nhất, hạ thể hai người gắt gao dính chặt không chừa một kẽ hở, Khúc Thủy bị ȶᏂασ xuyên thủng cả thân xác lẫn linh hồn, chỉ còn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ ngập trời từ nơi giao hợp, đến nỗi cậu bắt đầu tin rằng, cự điểu của Lạc Đông vỗn dĩ nên mọc ra từ trong cơ thể chính mình, để hai thân thể hòa vào làm một, không cách nào chia lìa.
"A! A a! Sâu quá, ông xã ȶᏂασ em mạnh nữa đi, ȶᏂασ chết em!!! A a a a!" Khúc Thủy ôm chặt đầu Lạc Đông cao giọng da^ʍ kêu, một dòng nước da^ʍ nóng hổi tràn ra từ cái l*и đỏ hỏn, hai chân banh rộng bị nâng lên cao, miệng huyệt hấp hối co rút phun nước òm ọp, làm ướt nhẹp đám lông ©ôи ŧɧịt̠ rậm rạp bên dưới, mặt cỏ xanh mướt tựa như lâu ngày gặp sương, mỗi một nơi đều óng ánh bọt nước, ngẫu nhiên có vài giọt dâʍ ɖị©ɧ nặng trĩu nương theo cành cỏ thấm hết xuống đất.
"Da^ʍ huyệt phun nước tưới ướt đẫm mặt cỏ, bà xã dâʍ đãиɠ, cưng nói xem hoa có thể nở luôn ở chỗ này không hửm?" Lạc Đông thấy Khúc Thủy thở dốc không ngừng, mặt đỏ bừng vùi vào hõm vai hắn thì nói tiếp:
"Nếu bà xã thích tưới hoa, ông xã sau này mỗi ngày sẽ dẫn cưng tới đây tưới nước, đến lúc đó toàn bộ công viên đều ngập trong mùi hương da^ʍ bức, câu dẫn người tới, thích không?" Lạc Đông càng nói càng kích động, vươn tay lau đi dâʍ ŧᏂủy̠ tích lại quanh miệng huyệt, sau đó bỏ vào miệng liếʍ sạch sẽ, chóp chép miệng thưởng thức.
"Thật da^ʍ nha! Ông xã mê nhất mùi vị da^ʍ bức, bây giờ ông xã bế cưng sang chỗ khác chơi tiếp!" Lạc Đông thừa dịp Khúc Thủy vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị từ đợt phun nước vừa rồi, nhanh chóng ôm cậu từ trong bụi cây đi đến ghế dựa, lót áo bên dưới ngồi xuống, tay ôm người không ngừng hôn tới tấp.
"Ưʍ....." Khúc Thủy ngồi quỳ giữa háng Lạc Đông tiếp nhận nước bọt hắn đút tới, đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt không rời, tiếng nước hôn môi không dứt bên tai, âm nhạc ồn ào phía đằng xa không biết từ khi nào đã tắt, công viên càng thêm tĩnh lặng.
Tiểu huyệt nghỉ ngơi đã đủ lại bắt đầu cắn hút cự điểu đang cắm sâu bên trong, dường như làm nũng gắt gao mυ'ŧ chặt câu dẫn côn ŧᏂịŧ luận động.
"Ư...ông xã....em....em ngứa......" Khúc Thủy cắи ʍút̼ phần đầu lưỡi Lạc Đông lộ ra bên ngoài, mắt ươn ướt vặn vẹo thắt lưng cầu an ủi.
"Ngứa thì tự mình tới nha, ông xã mệt rồi, cưng không thể coi ông xã như người hầu mà sai bảo như vậy chứ, Tiểu Thủy bé ngoan, tự mình động thủ cơm no áo ấm." Lạc Đông vô lại nhún vai, bàn tay to đánh bốp bốp lên cặp mông đào, âm thanh từ góc tối hẻo lánh vang vọng khắp công viên tĩnh lặng, vô cùng càn rỡ.
"A! Ông xã, xin anh mà! A, dùng sức......."
Mông thịt đã quen thuộc bị bàn tay lăng nhục, từ đau rát chuyển thành xúc cảm nóng bừng như lửa đốt, kɧoáı ©ảʍ nối đuôi nhau liên tục kéo tới, Khúc Thủy dần dần mê đắm cảm giác bị nhục nhã, Lạc Đông ngày càng dùng sức quất đánh, cậu cũng theo đó bật lên từng tiếng rêи ɾỉ kiềm diễm, hoàn toàn quên mất cả hai đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trên ghế dựa giữa chốn công viên, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, chứng kiến bộ dạng da^ʍ lãng của cậu.
"Bà xã tự mình tới ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự, ông xã thoải mái rồi mới có sức chơi cưng nha, cưng nếu làm vừa lòng ông xã, tối nay anh sẽ bơm nướ© ŧıểυ vào huyệt nhỏ.
Lạc Đông ngồi chễm chệ tựa lưng vào ghế như đại gia, chờ đợi Khúc Thủy buông thả phóng túng, không có gì có thể sánh được với việc nhìn vợ yêu phát da^ʍ phát lãng.
"Vậy thì ngày mai ông xã cũng phải bồi em, cắm huyệt suốt một ngày." Khúc Thủy vùi vào cổ Lạc Đông cọ cọ làm nũng, cò kẹ mặc cả nhỏ giọng thủ thỉ.
"Được, ông xã không rửa dươиɠ ѵậŧ, bà xã khi nào đói ông xã sẽ ngay lập tức đút cưng ăn, hài lòng chưa?" Lạc Đông nói xong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã bị hắn gặm cắn đến sưng tấy.
"Ưʍ....... Ha~ a~ dươиɠ ѵậŧ của ông xã bự quá, vẫn luôn cắm tới chỗ đó...." Khúc Thủy ngửa đầu ra sức nhấp nhô lên xuống.
Cậu khẽ nâng mông lên, dùng đầu gối làm điểm tựa, chậm rãi dọc theo côn ŧᏂịŧ đẩy lên phía trên, đợi đến khi miệng huyệt dừng lại ngay tại qυყ đầυ, tiểu huyệt đang được đút no đột nhiên cảm thấy trống rỗng hư không, muốn ngay lập tức nuốt lại ©ôи ŧɧịt̠ bự, nhưng quy cho cùng vẫn là lần đần tiên, cậu không có gan ngồi mạnh xuống, đành phải từ từ hạ thắt lưng, cậu có thể cảm nhận được từng đường gân chạy dọc trên cây gậy thịt của Lạc Đông, ngay cả hình dạng qυყ đầυ, đây là chym bự của người đàn ông cậu yêu nhất, luôn khiến cậu đê mê không dứt nổi.
"A! Ư~~ ư~~" Lạc Đông thấy Khúc Thủy không dám ngồi xuống thì hẩy mạnh hông về phía trước, hai tay bắt lấy thắt lưng nhỏ nhắn của cậu thô bạo ấn xuống, hai lực tương phản tạo ra kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến rợn người. Sau khi ngồi xuống, Khúc Thủy thở dốc không ngừng, cậu thòm thèm côn ŧᏂịŧ mau chóng cọ xát huyệt đạo, cậu đã quen với việc Lạc Đông thô bạo làʍ t̠ìиɦ, lúc này chậm rãi ma sát lại quả thực dày vò tinh thần lẫn thể xác của cậu. Có kinh nghiệm từ đợt vừa rồi, cậu dứt khoát nhấp mạnh mông, hoa huyệt một lần ăn trọn con chym bự mà cậu ngày nhớ đêm mong.
"Hừ....... Sướиɠ quá! Mông bự của bé đĩ mẹ nó thật da^ʍ, l*и nhỏ siết chặt một chút, cắn anh, cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã." Lạc Đông đơ eo Khúc Thủy hưởng thụ sự hầu hạ, hai người cᏂị©Ꮒ đến mồ hôi đầm đìa, không còn để ý sẽ có người đi qua đây.
"Vậy ông xã..... ông xã có thích bé dâʍ đãиɠ không?" Khúc Thủy thấy Lạc Đông lộ ra biểu tình thỏa mãn thì vui sướиɠ không thôi, càng thêm ra sức lấy lòng vận động mông bự, phần thịt màu mỡ run lên từng đợt theo từng đợt xóc nảy, bất kỳ tên đàn ông nào nhìn thấy cũng đều mê mẩn không thể buông tay.
"Thích, bà xã cục cưng của anh là da^ʍ nhất, ông xã thích em nhất." Trong lòng Lạc Đông thích đến chết mất, Khúc Thủy dâʍ đãиɠ, Khúc Thủy ngoan ngoãn, hay Khúc Thủy nhát gan hoặc làm nũng đều khiến hắn yêu muốn chết, cậu chính là tâm can bảo bối của hắn, để hắn chết trên người cậu cũng đáng giá, Lạc Đông tiếp đó vung tay lên, đánh bốp bốp hai cái lên cặp mông phì, rồi lại yêu thương vuốt ve xoa xoa, thay phiên nhau hết lần này đến lần khác. Hắn thè lưỡi chui vào khoang miệng Khúc Thủy cùng bên dưới đồng thời thao làm, chym nhỏ xinh của Khúc Thủy bị cắm bắn ngay tại chỗ, l*и da^ʍ chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt lại triều xuy một lần nữa. Nơi giao hợp của cả hai ướt dầm ướt dề dịch thể, lầy lội bầy nhầy, tiếng rêи ɾỉ cứ liên tục vang vọng khắp công viên.
"A...... Ha a...... Không được, lại, lại phun nước! Ông xã em mệt rồi." Cả eo lẫn mông Khúc Thủy đều bủn rủn vô lực không còn sức để vặn vẹo, tiểu huyệt cũng nương theo đó tràn nước vỡ đê, cả người thoát lực đu trên người Lạc Đông chịu không nổi cầu xin.
"Vậy thì để ông xã động, bà xã đã bị anh thao chín." Lạc Đông rút ra gậy thịt phủ đầy dâʍ ŧᏂủy̠, xoay người Khúc Thủy làm cậu đứng thẳng đưa lưng về phía mình, canh ngay c̠úc̠ Ꮒσα dùng sức thô bạo cắm vào cái phụt.
"A! Nơi đó, sâu quá!"
Lạc Đông mỗi ngày đều cố ý cắm vào bên trong hậu huyệt của Khúc Thủy, mục đích là để cúc huyệt nhanh chóng quen với kích cỡ của mình, qua một thời gian sẽ trở nên mềm xốp có thể lâm trận bất cứ lúc nào.
Rõ ràng kết quả vượt ngoài mong đợi, nơi này quả thực khiến hắn sướиɠ đến điếng người, so với hoa huyệt còn sảng khoái gấp bội.
"Cú© Ꮒσα da^ʍ thật lợi hại, cũng tự động biết chảy nước, bà xã cưng sau này có khi nào phải mang tã không hả? Hai cái lỗ da^ʍ chảy đầy nước như vậy, đi đến đâu chảy đến đó thì làm sao đây?"
Hậu huyệt bị lời nói tục tĩu của Lạc Đông kí©ɧ ŧɧí©ɧ co rút càng thêm kịch liệt, thành ruột mấp máy hút lấy dươиɠ ѵậŧ đã căng cứng đến cực hạn. Khúc Thủy đối diện với con đường trồng cây xanh phía trước xấu hổ dùng mu bàn tay che kín mắt, hai chân cậu bất lực không thể đứng thẳng, cả người run rẩy thừa nhận từng đợt tấn công điên đảo từ Lạc Đông.
"Đi thôi, ông xã dẫn em đi tản bộ."Lạc Đông từ đằng sau vây cả người Khúc Thủy đang run rẩy vào trong lòng, hai tay khóa chặt hai bên thắt lưng mảnh khảnh, hạ thể thúc từng cú về phía trước ép Khúc Thủy di chuyển theo.
"Đừng mà! Đừng qua đó, ông xã, chỗ đó......"
Bộ dáng phóng đãng trên ghế khi nãy của Khúc Thủy biến mất hoàn toàn, hành vi da^ʍ tục lúc này cho dù cậu có nghị lực đến mấy cũng không thể chấp nhận nổi, càng đi về phía trước, chỉ cần có người quẹo sang bên đây chắc chắn sẽ nhìn thấy dáng vẻ da^ʍ tiện của cậu, hai tên đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đυ. dã chiến trong công viên, má ơi chuyện da^ʍ loàng như vậy nếu mà bị phát hiện, nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Ngoan, không phải cưng thích ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã ngâm bên trong cưng sao? Ông xã ra ngoài tản bộ cũng dẫn em theo, tốt quá còn gì, chẳng lẽ bà xã nhanh như vậy đã có mới nới cũ?" Lạc Đông tóm lấy nhược điểm của Khúc Thủy, hắn nói làm Khúc Thủy không cách nào phản kháng, sẽ ngoan ngoãn nghe theo, đồng ý làʍ t̠ìиɦ bất chấp không gian.
"Không có..... em không có...... chính là, nơi này....... có người tới thì làm sao nha........ a a! A~~ a~~ a~~!" Không đợi Khúc Thủy nói xong, Lạc Đông đã bắt đầu dồn sức đỉnh côn ŧᏂịŧ từ phía sau, Khúc Thủy bất ngờ không kịp phòng bị hét chói tai, bất tri bất giác hai người đã đi tới giữa con đường, đứng từ xa nhìn sẽ thấy một chàng trai lõa thể đứng giữa đường da^ʍ kêu, đứng đằng sau là một người đàn ông đang ra sức vận động thắt lưng, một màn dâʍ ɭσạи cùng cực.
"Anh trước mặt người qua đường thao em, nói cho bọn họ nghe em là bà xã của anh, em không phải là vẫn chưa tin anh sao? Bây giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh đây cóc sợ ánh mẳt của người khác. Anh yêu em như vậy, em còn sợ cái gì hử? Mấy người phụ nữ kia nào sánh được với em, bà xã vừa dâʍ đãиɠ vừa ngoan ngoãn cũng chỉ có mình Tiểu Thủy của anh. Anh hứa vẫn luôn ở bên cạnh em, có tin anh hay không?
Một tay Lạc Đông chế trụ eo Khúc Thủy, tay còn lại nâng cằm cậu xoay lại đây, để Khúc Thủy đối mặt nhìn thẳng vào mình, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ tựa như trừng phạt không ngừng hung hăng thọc vào rút ra, lực mạnh đến nỗi muốn dọng nát tiểu huyệt.
"A! A a a! Em, em tin." Cả người Khúc Thủy bị đυ. bay phấp phơi như mấy lá cờ trong gió, bị cᏂị©Ꮒ phá thành từng mảnh, rêи ɾỉ trả lời Lạc Đông. Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Lạc Đông nghiêm túc nói với cậu như vậy, cho dù thân thể dâʍ đãиɠ sa đọa trong bể nɧu͙© ɖu͙©, nhưng đầu óc của cậu bây giờ lại vô cùng tỉnh táo nhớ kỹ từng câu chữ của hắn.
"Thật không?" Lạc Đông vẫn duy trì động tác vừa rồi, cự kiếm giữa háng bắt đầu tăng tốc độ tàn nhẫn đâm chọc.
"Thật mà..... ưm~ Thật mà ông xã! Em sai rồi, a......... Em không nên nghi ngờ anh, em, em yêu anh." Khúc Thủy khó khăn mới nói hoàn chỉnh một câu, biểu tình đáng thương, thành khẩn hướng Lạc Đông nhận lỗi.
"Chấp nhận lời xin lỗi của em cũng được, vậy thì bà xã đứng ở chỗ này mà nói em là cam tâm tình nguyện cho anh đυ. xem?"
"Em thích được ©ôи ŧɧịt̠ bự của ông xã đυ., ư ư~ a....... Ông xã mạnh lên, đĩ da^ʍ không có đại dươиɠ ѵậŧ của ông xã liền sống không nổi, mọi người mau lại đây xem, xem tôi đang được ông xã đυ.! Sướиɠ quá!" Khúc Thủy xoay lắc cái mông hướng về con đường vắng vẻ cao giọng da^ʍ ngôn, tiểu huyệt phía sau phân bố ra tràng dịch chảy tràn trề xuống dưới, côn ŧᏂịŧ nhỏ trực tiếp phóng ra nướ© ŧıểυ tưới ướt một phần mặt đường khô ráo.
Lần này Khúc Thủy thật sự hỏng mất, hành vi của cậu hệt một con chó mẹ da^ʍ tiện đến cực điểm, đứng ở ven đường cầu hoan, còn kích động bị thao đến đái bậy ra đường, cậu thật sự không còn mặt mũi gặp ai, cả người tao hồng, thân thể run lẩy bẩy, nước mắt đua nhau tích đầy trên mặt, nhịn không được nức nở thành tiếng.
"Ây gu bà xã, bà xã đừng khóc, ông xã rất thích em như vậy, không phải là ông xã cũng thường xuyên tiểu ra quần sao? Em quên rồi hả, anh toàn tiểu trực tiếp ở bên trong l*и nhỏ của em, giống đái dầm ra giường, chốc nữa ông xã lại bắn nướ© ŧıểυ cho em xem nha!" Lạc Đông an ủi ôm Khúc Thủy bị mình bắt nạt đến đến thảm vào lòng, vừa hôn môi vừa không ngừng vận động, thúc từng cú bạch bạch càng ngày càng hăng.
"A! Ha a hức hức...... A a a! Người xấu!" Khúc Thủy nghẹn ngào nức nở từng tiếng, đã đến bước này cậu cũng không còn quan tâm đến hành vi mất mặt ban nãy, chỉ mong Lạc Đông nhanh lên bắn ra rồi rời khỏi đây, thấy sự xấu hổ muốn chết luôn huhu!
"Nào, đi đến chỗ đèn đường bên kia." Lạc Đông vừa đi vừa chỉ đường, đυ. Khúc Thủy một đường thẳng đến bên chỗ tựa cạnh cột đèn, nâng lên một chân của cậu bắt đầu một trận cuồng phong.
"Ha a! A a! Không được, chịu không nổi, quá sâu, a a! Ông xã, nhanh lên cᏂị©Ꮒ em!" Khúc Thủy bị cự vật tàn nhẫn khuấy đảo một lần nữa làm cho hứng tình trở lại, điểm mẫn cảm bị đâm liên tục hết lần này đến lần khác, vừa đau vừa trướng nhưng đồng thời lại sướиɠ đến tột độ, biến thành bé khóc nhè bị thao không ngừng rơi nước mắt, lần này thật là bị cᏂị©Ꮒ sướиɠ đến khóc.
Cột đèn rọi xuống mặt đường hai cái bóng hợp thể làm một, kéo dài vô tận.
"Hừ a...... Anh sắp bắn, bà xã, em nhịn một chút...." Lạc Đông chạy nước rút tăng tốc vận động hạ thân chọc tiến vào điểm sâu trong tràng đạo, cuối cùng mới gầm một tiếng bóp cò bắn đạn sữa, bắn đến địa phương sâu hút tận cùng.
"Mẹ nó sướиɠ quá, anh yêu bà xã chết mất." Lạc Đông xả tinh xong bôi phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài trộn lẫn dâʍ ɖị©ɧ lên cặp mông thịt của Khúc Thủy, đây là sở thích xấu xa của hắn.
"Ông xã giúp cưng dưỡng da, thích không?"
"Thích lắm, ông xã, đút cho em~" Hai người trần trụi quấn lấy nhau hưởng thụ đợt xuất tinh vừa rồi, môi lưỡi giao triền, Khúc Thủy nuốt xuống nước miếng Lạc Đông vừa đút, ực một tiếng đầy thỏa mãn, cậu ngồi xổm xuống liếʍ hết phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn vương lại trên mặt côn ŧᏂịŧ, trong mắt dâng trào niềm hạnh phúc.
Lạc Đông khom lưng ẵm Khúc Thủy lên, ôm người trở lại ghế đá ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn đặt Khúc Thủy ngồi lên phần áo được lót khi nãy, giúp Khúc Thủy mặc quần áo. Còn mình thì tròng quần đùi, ngồi xổm xuống quay lưng về phía cậu, đầu ngoảnh lại ra hiệu Khúc Thủy biểu tình ngu ngơ vẫn còn đang nhìn chằm chằm hắn.
"Lên đây, ông xã cõng em về nhà." Lạc Đông mỉm cười đầy cưng chiều.
Cánh mũi bỗng dưng chua xót, như thể nơi nào đó tận sâu trong thâm tâm bị chạm đến, đôi mắt cậu lại một lần nữa ướt nhòe.
Cậu thật cẩn thận tựa lên lưng Lạc Đông, Lạc Đông không tốn sức nào đứng lên, tiện tay cầm lấy quần áo cõng Khúc Thủy ra khỏi công viên sớm đã vãn người.
"Ba chỉ cõng em trai, bọn họ không thích em, xem em như là quái vật."
Hai bên đường không một bóng người, chỉ có duy nhất bọn họ trên đường, một vài chiếc xe chạy lướt nhanh qua, không có xe nào đỗ lại.
Khúc Thủy được Lạc Đông cõng trên lưng nỉ non nói ra tâm sự, hơn hai mươi năm không quá dài cũng không quá ngắn, chưa bao giờ cậu chủ động nhắc tới chuyện gia đình với người khác, về cha mẹ cậu hay thậm chí ngay cả bản thân, thế mà bây giờ cậu lại quyết định tại khoảnh khắc này nói ra tiếng lòng chất chứa bấy lâu cùng nam nhân, ngay cả chính cậu cũng không thể tin được.
"Bảo bảo (*), em không cần phải có được sự quan tâm bọn họ, anh vẫn luôn coi em như cốt nhục trong tim, về sau anh chính là ba em, anh trai em, ông xã của em, có anh ở đây cho nên đừng sợ bất cứ điều gì, trời cũng sẽ không sập xuống." Nói tới đây, Lạc Đông nâng cánh tay, xốc cả người Khúc Thủy đang dần trượt xuống lên, điều chỉnh tư thế rồi lại tiếp tục nói:
(*)cục cưng, con trai, báu vật (Mình không dịch thuần việt vì muốn giữ lại được nguyên vẹn các tầng ý nghĩa của từ "bảo" này)
"Mà dù có sập thật, cũng có anh chống đỡ cho em, em chỉ cần vui vẻ làm điều mình thích. Tiểu Thủy hiền lành giỏi giang như vậy, chăm chỉ cố gắng để có một cuộc sống tốt, Tiểu Thủy giỏi vô cùng, anh có nói mãi cũng không hết được. Em là người của anh, nên anh nói em tốt thì có nghĩa là em tốt, Tiểu Thủy mọi thứ đều nghe lời anh mà đúng không? Bảo bảo."
Khúc Thủy nghe Lạc Đông nói với mình những lời này, cầm lòng không được rơi xuống những giọt nước mắt hạnh phúc, liều mạng gật đầu.
"Ca, cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cho em một gia đình, cảm ơn anh đã yêu em, em chỉ có thể dùng tấm chân tình này báo đáp anh, em thật sự, thật sự rất yêu anh, em, cũng sẽ nỗ lực đối xử với anh tốt hơn!"
Nước mắt Khúc Thủy tí tách rơi xuống thấm ướt vai áo Lạc Đông, hắn không nhúc nhích, bước chân cũng dừng lại, cằm nhọn hất lên hướng về căn nhà của bọn họ cách đó không xa, ra hiệu Khúc Thủy nhìn qua, trước khi đi hai người không tắt đèn, thành thử ra trên tòa cao ốc vẫn còn lốm đốm ánh đèn của vài hộ gia đình, rất dễ dàng tìm thấy căn nhà sáng đèn của bọn họ.
"Tiểu Thủy, là em cho anh một gia đình mới đúng. Anh từ trước đến giờ chưa từng hạnh phúc đến thế này."
Hết chương 22.
Nồi thịt hơn 5k chữ á mọi người :)
Huhu dạo này tui bận bù đầu luôn nên mất tích hơi lâu ;______; Bây giờ cũng đang bận á nên lâu lâu mới up chương mới nha chứ tui không drop đâu :< Cám ơn những ai đã đợi tui!!!