"Trên người em mang bộ quần áo cũ nát
Nhưng tiếng hát lại dịu dàng mềm mại
Cùng tôi phiêu lưu lắp nơi không mục đích
Lưng tôi gồ ghề như bãi đồi hoang
Mà em vẫn mỉm cười tựa đầu lên
Đem nó biến thành cả vũ trụ"
-------------------------------------------Cận Vĩ Long nhân ngày rảnh rỗi đưa cả gia đình đi chơi biển, địa điểm là Vịnh Hải Đường, tuy mới mở cửa được 2 năm nhưng đã nhanh chóng thu hút được khách du lịch, với nhiều khu vui chơi, ăn uống được làm ngay trên mặt nước biển, có nơi dành cho những người thích câu cá, có nơi dành cho những người thích ngắm dưới lòng đại dương, nằm ở phía nam Đông Đô, cách nội thành một giờ đi xe
-------------------------------------------
"Trời ạ, đã 3 tiếng rồi mà mấy mẹ con các người vẫn sửa soạn chưa xong sao, đúng là chỉ có Tường nhi tốt với ông, hừ hừ" Cận Vĩ Long than vãn, ông với Dĩ Tường là nhanh nhất, chuẩn bị xong xuôi trong vòng một phút năm mươi giây
Mất phút sau đồng loạt bốn mỹ nhân từ trên cầu thang bước xuống, Cận Mạn Lệ vận String bikini, loại áo tắm hai mảnh, tôn lên vóc dáng thon dài, thân hình nảy lửa của mình, nàng hôm nay rất mị hoặc, Cận Yên Tuyết thì vận Boy short bikini, nó có dạng quần short kín đáo, trông nàng hôm nay rất năng động, khỏe khoắn nhưng không mất đi sự gợi cảm, hai nàng ra biển không biết mê hoặc bao nhiêu con tim mong manh đây. Còn Cận Minh Nguyệt thì không thích chuyện bại lộ thân thể nên nàng vận một bộ đầm maxi ren trắng, đơn giản, nhưng không vì thế mà vẻ đẹp của nàng bị lu mờ, bộ đầm tôn lên làn da trắng noãn, tóc đen xõa tung, phủ xuống xương quai xanh mê người, phá lệ thanh lãnh cấm dục. Giang An Như thì mặc đồ cặp với Cận Vĩ Long, quần short ngắn cùng áo phông, tuy đã hơn 46 nhưng trông bà không khác gì những thiếu nữ 20 cả.
Hai người nào đó không ngừng hướng Dĩ Tường phao mị nhãn, cùng vóc người làm Cận Minh Nguyệt tỏa ra hàn khí, hai người nào đó vội thu liễm lại, bất quá vẫn len lén mà quan sát bé con. Hôm nay Dĩ Tường nhà ta đáng yêu hết sức chịu đựng, cô vận chiếc quần short ngắn màu kem, áo sơ mi dài tay hoa lá cành oversize, một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.
"Mọi người xong hết rồi chứ, chúng ta xuất phát thôi!"
------------------------------------------
Vịnh Hải Đường
Bước xuống xe, người người, nhà nhà đang đi xung quanh đều trố mắt nhìn, nam thì nước dãi chảy đầy mặt, máu mũi chảy không ngừng, nữ thì ghen tức đến mặt mũi đỏ bừng bừng, xách lỗ tai của người yêu mình, giận dữ bỏ đi.
"Đói bụng quá a, cha chúng ta mau tìm chỗ nào đó ăn đi" Cận Yên Tuyết sờ sờ bụng
"Không phải chứ, em mới ăn đây mà, sao đói nhanh vậy, ô..ô chị muốn tắm biển" Một người thì muốn đi ăn, một người thì muốn đi chơi
"Thôi, con chiều em nó đi, mẹ cũng cảm thấy đói, hay mình đi ăn trước rồi chơi sau, hai đứa mặc khăn choàng vào đi, để mọi người nhìn thấy nhiều cũng không tốt
"Con thấy nhà hàng kia được lắm, chúng ta qua đó ăn đi"
Cận Vĩ Long làm phận xách đồ cho vợ và các con, nếu mọi người mà biết Cận bá tước uy vũ của họ như vậy thì bọn họ sẽ cười đến không còn lỗ để chui cho mà xem.
Nhà hàng được làm ngay trên mặt biển, cho mọi người có thể vừa ăn uống vừa có thể ngắm nhìn thiên nhiên bên ngoài, không gian ấm áp sang trọng phù hợp với mọi người
"Để con và nhị tỷ đi chọn đồ ăn cho" Cận Yên Tuyết xung phong, thấy nàng vậy thôi chứ nàng rất thích ăn nha
"Mẹ, con muốn đi dạo xung quanh một lát" Cận Dĩ Tường trưng cầu khuôn mặt đáng thương, làm Cận Minh Nguyệt không khỏi mềm lòng, nàng cuối người xuống hôn lên trán con
"Ân, nhưng con chỉ được đi trong phạm vi nhà hàng này thôi đó"
'Lâu lắm rồi mới được đi ra ngoài hít thở không khí trong lành' đang mải mê trong dòng suy nghĩ, cô vô tình đυ.ng trúng bé gái nào đó, bé gái do bị bất ngờ nên ngã rầm một cái xuống đất. Cận Dĩ Tường nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn, đi lại đỡ lấy bé gái.
"Xin lỗi, cậu có sao không, có bị trầy xước chỗ nào không?" Loay hoay kiểm tra vết thương trên người nàng mà không biết khuôn mặt bé gái đã đỏ bừng bừng, cô ngước mặt lên nhìn, không hiểu tại sao bé gái lại đỏ mặt như vậy (Tg: Đúng là đồ ngốc - Cận Dĩ Tường: Im lặng là vàng!!!)
"A...mình không sao đâu...với lại cậu có thể bỏ tay ra chỗ đó...được không" Bé gái ngượng ngùng, từ trước đến giờ nàng chỉ tiếp xúc với cha mẹ, đây là lần đầu tiên có người lạ chạm vào mình như vậy.
Cận Dĩ Tường xấu hổ vội thu tay về, bé gái kia cũng im lặng...giờ nàng mới nhìn kỹ dung nhan của người trước mặt, khuôn mặt ngây ngô, có chút soái, mái tóc đỏ như máu được cắt ngắn gọn gàng, đôi mắt vàng tinh anh thật khác với người thường, làn da trắng nõn, một thân trang phục thoải mái, năng động. Cô cũng âm thầm quan sát người trước mặt, bé gái thấp hơn cô một cái đầu, nàng vận một chiếc đầm búp bê xinh xắn màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu, mái tóc bạch kim được cột thành hai sừng, tuy còn nhỏ nhưng đã ra dáng một tiểu mỹ nhân a, mà bé gái nãy giờ cũng nhìn cô chằm chằm
"Cậu mấy tuổi?"
"Mình...5 tuổi" Bé gái ngượng ngùng đến nói lắp
"A...vậy là cùng tuổi rồi, sao cậu lại đi tới góc chỗ này, cha mẹ cậu đâu?"
"Mình...xin phép...cha mẹ...đi...vệ sinh...nhưng thấy...chỗ này...nên đến đây, nếu...không có...việc gì..nữa thì mình...xin đi trước..."
"Ân, hẹn gặp lại"
"Ân" Nhìn theo bóng lưng bé gái đi xa dần, Cận Dĩ Tường chợt nhớ ra đã tới lúc nên quay lại chỗ mẹ rồi, hai người với hai dòng suy nghĩ khác nhau
------------------------------------------
Ăn chơi đã đời một buổi trời, các nàng lười biếng nằm dài dưới chiếc ô bằng rơm trên nền cát trắng. Dĩ Tường thì đang tắm biển cùng Cận Vĩ Long, ông ngạc nhiên vì cô biết bơi hơn nữa còn bơi rất giỏi, kiếp trước cô từng là bộ đội đặc chủng đã được huyến luyện cực kì khắc khe trên nhiều phương diện tỷ như bơi lội, nên chuyện này cũng là điều dễ hiểu a
"Cứu mạng! Có ai cứu giúp bé gái ở ngoài biển kia không?" Một người nam nhân đứng trên bờ la to. Mọi người theo đó nhìn ra biển, liền thấy một con ma thú hình thù to lớn gớm ghiếc, nó có hai cái đuôi, toàn thân màu đen xù xì nhơ nhớp, nó đang mở to hàm răng ra tiến đến con mồi mà nó đã xác định
"Là một con Ngự Dị Hạ thú, Vịnh Hải Đường an ninh rất chặt, sao lại có ma thú ở đây được chứ?" Lại là một giọng nam. Lúc này trên bãi cát trắng có 5, 6 con Ngự Dị biến thể dạng có chân, miệng nó không ngừng phun ra những đoàn quả cầu nước có độc tấn công con người, đám người Cận Minh Nguyệt sơ tán người bình thường, vì con ở cùng cha nàng nên nàng cảm thấy an tâm được phần nào, ba người nhanh chóng thi triển dị năng của mình để đối phó với đám ma thú kia
Cận Dĩ Tường nhân lúc đám đông phân tán, liền bí mật rời đi Cận Vĩ Long, tới nơi con Ngự Dị kia. 'Là cô bé đó!!!' Cô hoà mình vào dòng nước biển, dùng nguyên khí năng lượng lao như tên bắn đến chỗ cô bé, khẽ ôm cô vào lòng tránh đợt tập kích của Ngự Dị.
"Tay cậu!!!" Áo sơ mi dài tay của Cận Dĩ Tường bị rách một đoạn lúc né đoàn công kích của Ngự Dị đã lộ ra hình xăm tà long làm bé gái kinh hãi không ngớt. Một tay ôm bé gái một tay thi triển Hắc Lôi - từng đợt tia sét điện màu đen từ tay cô truyền ra phóng thẳng vào người con Ngự Dị, làm nó đau đớn kêu rên, sóng biển ầm ầm vang dội, không đợi nó phản kháng cô liền dùng hắc lam kết liễu nó, thủy hệ trong cơ thể con ma thú như tên lửa phản lực phản bội nó, cơ thể to lớn xù xì bỗng co rút lại, máu không ngừng chảy ra, nổ tan xác, tạo nên một đợt sóng cực lớn. Cận Dĩ Tường ôm bé gái vào lòng 'Xem ra cô bé bị kinh hách không hề nhẹ rồi' điều khiển dòng nước thành một cái khiên bảo vệ cho cả hai khỏi bị dính những thứ kinh tởm, rời khỏi nơi này đi đến đất liền. Đám người Cận Minh Nguyệt cũng vừa giải quyết xong bọn ma thú, Vịnh Hải Đường cũng không có thiệt hại gì đáng kể, có vài người bị thương nhẹ.
"Cậu...cậu có bị thương ở đâu không?" Đưa cô bé đến một góc vắng vẻ nào đó, nhẹ nhàng bế nàng xuống đất
"A...mình không sao đâu, cậu đừng lo lắng" Dĩ Tường cười, hai mắt híp lại để lộ hàm răng trắng nõn
"Cảm ơn vì đã...cứu mình?" Cô bé cúi gầm mặt xuống, hai lỗ tai ửng đỏ
"Đừng khách sao, mình tự nguyện mà, nhưng mà chuyện ngày hôm nay xin cậu đừng tiết lộ với ai hết nhé kể cả cha mẹ cậu"
"Ân, mình đã biết, mình sẽ không tiết lộ cho bất kì ai đâu"
"Thôi cũng đã trễ rồi, chắc cha mẹ cậu đang tìm cậu đó, mình đi trước nha, tạm biệt!" Vẫy vẫy tay với bé gái, cô điều khiển ra lỗ hổng không gian đi vào trong đó trước sự ngạc nhiên của cô bé. 'A...quên hỏi tên bạn ấy mất tiêu' cô bé có chút tiếc nuối.
"Mẹ...con và ông đã trở về" Cận Minh Nguyệt vội đi tới chỗ con, kiểm tra trên người con có thương tích gì hay không, không có gì thì nàng mới thở phào ra một cái, bé cười, khuôn mặt con có dính chút bụi bẩn, vội lau đi, nàng nhéo yêu cái mũi nhỏ của con. "Chúng ta về nhà thôi nào" "Vâng"
Trên xe, Dĩ Tường ngồi trên đùi Cận Minh Nguyệt, được nàng ôm vào lòng, cô làm ổ trong ngực nàng ngủ một giấc an ổn, cái miệng nhỏ chu chu lên làm Cận Yên Tuyết và Cận Mạn Lệ muốn cắn một cái cho bỏ ghét.
Còn cô bé tóc bạch kim kia thì trên đường về nhà không ngừng nhớ lại khuôn mặt người kia. Lại một con tim mong manh sa vào bẫy rập, haizz
------------------------------------------
Một nơi nào đó
"Tôi cho anh một ngày tìm kiếm thông tin về cô bé có đôi mắt vàng đó, nếu tìm không được, anh biết hậu quả?"
"Tôi sẽ dốc toàn lực tìm kiếm, xin đại công chúa cứ yên tâm"
Nữ nhân khẽ gõ bàn, nàng bỗng nở một nụ cười
"Cô bé ấy, thật thú vị"