*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Yến Thanh không biết nên trả lời như thế nào.
Vừa nãy Thẩm Chính Hoành cũng không làm gì hoặc nói cái gì với y, đều là do tự bản thân Từ Yến Thanh chột dạ, y cảm thấy có lẽ lão gia đã phát hiện ra điều gì đó. Nếu mới thế đã nói cho Thẩm Quan Lan, e là người này sẽ nóng nảy lên, sẽ làm ra những chuyện mình không cản lại được mất.
Nghĩ đến đây, Từ Yến Thanh gắng ép mình bình tĩnh lại, nói: “Không có chuyện gì đâu. Chỉ là ban nãy không cẩn thận bị vấp chân lại còn bị cậu làm cho giật mình thôi.”
Thẩm Quan Lan đương nhiên sẽ không tin, hắn cẩn thận quan sát người kia trong chốc lát, sau khi phát hiện ra trên gò má Từ Yến Thanh còn hằn mấy vết đo đỏ không rõ ràng lắm, liền khẽ chạm vào, trông thấy lông mày của y hơi nhíu lại, ngay lập tức đã hiểu rõ vấn đề, giận dữ nói: “Ông ấy lại đánh anh?!”
Từ Yến Thanh lắc đầu: “Không có, thật sự không có mà.”
Thẩm Quan Lan đã quen với cái tính thường hay nhẫn nhịn rồi bỏ qua cho êm chuyện của Từ Yến Thanh, liền giả vờ muốn đi nói chuyện cho ra lẽ với Thẩm Chính Hoành, quả nhiên người kia liền cuống lên dùng sức kéo hắn lại không chịu buông ra: “Cậu đừng nóng, nghe tôi nói hết đã!”
Thẩm Quan Lan liền quay đầu lại, thấy người kia thở hổn hển còn mở to mắt ra mà nhìn mình, mới thuận thế ngồi xuống, nói: “Được rồi, vậy anh nói đi, ban nãy đã xảy ra chuyện gì.”
Từ Yến Thanh đành phải nói ra chuyện Thẩm Chính Hoành muốn tặng cho mình sợi dây chuyền kia, Thẩm Quan Lan nghe xong liền cởi nút buộc cổ áo của y ra, tháo sợi dây mình đã tặng xuống: “Là do tôi không tốt, đã không suy nghĩ được chu đáo, thiếu chút nữa đã hại anh rồi.”
Y cầm sợi dây kia về, ôm chặt trong ngực: “Chuyện này không liên quan tới cậu, là vấn đề của tôi…”
Thấy người này lại muốn nhận lấy hết những sai lầm về mình, Thẩm Quan Lan tuy giận nhưng cũng không nỡ nóng nảy với Từ Yến Thanh, chỉ có thể ôm lấy y vào lòng, động viên nói: “Tôi vừa nãy cũng đã nói chuyện với Đại ca một lúc, tình hình của cha cũng đã ổn rồi. Đêm nay tôi sẽ âm thầm bảo người đưa anh qua bên kia, Giang Phong sẽ mang đồ ăn đến cho anh, anh có chuyện gì thì bảo cậu ấy nói lại với tôi là được. Đợi ngày mai tôi sẽ ngả bài với cha mình, giải quyết xong chuyện này chúng ta có thể đi được rồi.”
Trán của Từ Yến Thanh tựa vào l*иg ngực của hắn, bất an nói: “Lão gia khẳng định sẽ không đồng ý đâu, nếu như ông ấy nhốt cậu lại thì phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Quan Lan khẽ vỗ vào gò má của y, cười nói: “Trước đây tôi đã nói với anh rồi, Đại ca và Tam muội đều đứng về phía tôi. Nếu cha thật sự muốn nhốt tôi lại, hai người họ cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến đâu.”
Từ Yến Thanh vẫn không yên lòng, ngón tay siết chặt lấy cổ tay áo của Thẩm Quan Lan. Trước đây không phải y không nghĩ đến chuyện này, khi Thẩm Quan Lan mới vừa đưa ra đề nghị đó, lúc dẫn y đến căn nhà kia, Từ Yến Thanh đã nghĩ đến rồi. Chỉ là đã nghĩ lâu như vậy, nhưng dường như ngoài cách đó ra cũng không có cái nào khác khả thi hơn.
Nếu như để hai người họ cứ lén lút qua lại trong căn nhà này, ngộ nhỡ ngày nào đó bị phát hiện, đến lúc đó thật sự sẽ là vạn kiếp bất phục (*), không có đường nào cứu vãn được nữa.
(*)= có nghĩa là một khi thân này mất rồi thì vạn kiếp khó mà có lại được.
Vừa nghĩ đến việc có thể không còn được gặp lại Thẩm Quan Lan nữa, nghĩ đến tương lai còn tối tăm không thấy được ánh mặt trời hơn là hiện tại, Từ Yến Thanh lại không kiềm nổi những lo lắng trong lòng.
Y nhìn vào Thẩm Quan Lan, hết thảy nỗi bất an đều ánh lên trong đôi mắt: “Vậy cậu nhất định phải cẩn thận nhé, nếu như thực sự không có cách nào cả thì cũng đừng miễn cưỡng. Chúng ta… có thể, có thể…”
Y vốn muốn nói ra câu cứ để cho tất cả mọi chuyện quay về như lúc chưa từng xảy ra điều gì đi, nhưng thử đến mấy lần cũng không thể nói ra được. Trông thấy dáng vẻ đau buồn không biết làm sao của người kia, Thẩm Quan Lan liền cúi đầu xuống hôn vào đôi môi Từ Yến Thanh, đầu lưỡi vừa mới vươn ra liền cảm giác thấy người kia nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt long lanh rơi xuống dính ướt khuôn mặt của hắn.
Thẩm Quan Lan buông y ra, mỉm cười một cái, rồi nhéo vào mũi người kia: “Đúng là đồ ngốc, đừng lo lắng quá, nhất định sẽ thành công thôi. Anh chỉ cần ngoan ngoãn ở bên kia chờ tôi đến đón là được rồi.”
Lời này nói ra vốn là muốn để Từ Yến Thanh an tâm, nhưng không ngờ rằng người kia lại hoàn toàn mất khống chế, còn ôm chặt lấy cổ của hắn, kích động đến mức cắn vào môi hắn.
…Nếu đêm nay đã muốn đưa Từ Yến Thanh đi, Thẩm Quan Lan sẽ không lãng phí thời gian thêm nữa mà nhanh chóng đi làm công tác chuẩn bị.
Hắn cũng không báo ngay với Thẩm Tế Nhật, cũng vì sợ sẽ bị Đại ca cản mình lại. Chỉ cần đưa được người đi, anh ấy sẽ không còn cách nào cả mà chỉ có thể giúp đỡ cho Thẩm Quan Lan.
Từ Yến Thanh cũng cố gắng ổn định lại cảm xúc, sau đó gọi Ly Nhi bước vào. Trước khi Thẩm Chính Hoành trở về bọn họ đã sớm thu dọn xong một ít hành lý đơn giản, vẫn luôn được giấu dưới gầm giường. Những đồ dùng hàng ngày đều có đủ, vì thế hiện tại cũng không cần phải chuẩn bị thêm gì nữa.
Trên bàn trang điểm xếp đầy châu báu trang sức của Thẩm Chính Hoành tặng, Từ Yến Thanh không lấy bất kỳ món đồ nào, chỉ cầm theo viên ngọc trụy mà Thẩm Quan Lan tặng bỏ vào hành lý. Còn với những món đồ mà bản thân y tự đưa vào Thẩm phủ, thì sẽ bảo Ly Nhi đem bán lấy tiền đổi thành ngân phiếu để bọn họ tiện mang theo người.
Chuyện này y không để Thẩm Quan Lan biết, chủ yếu là vì những món đồ trang sức đó có cầm theo cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Từ Yến Thanh nói chuyện đêm nay sẽ đi cho Ly Nhi biết, khiến nàng cũng trở nên căng thẳng, vốn hôm nay sẽ đến lượt Tú Oánh hầu hạ nhưng Ly Nhi đã đổi với nàng ấy, cả ngày không rời khỏi Từ Yến Thanh nửa bước.
Chỉ là bên này bọn họ đang chuẩn bị kế hoạch trốn thoát, thì ở bên kia Thẩm Chính Hoành cũng đang dặn dò đại quản gia âm thầm hỏi han tất cả hạ nhân trong phủ, quả nhiên đã nghe được một ít lời đàm tiếu.
Vì không muốn đánh rắn động cỏ, Đại quản gia không hỏi đến những hạ nhân ở Tây sương mà chỉ hỏi đến những gia đinh nha hoàn phụ trách quét tước dọn dẹp xung quanh đó.
Những hạ nhân đó đối với chuyện nhạy cảm thế này cũng không dám trả lời, chỉ biết lắc đầu, nhưng vẫn có kẻ thấy tiền thưởng liền không sợ chết.
Đó là một nha hoàn tên gọi Hỉ Mai, nói rằng ả đã từng nhìn thấy Nhị thiếu gia lén lút chạy đến Tây sương mấy lần hơn nữa còn đều vào buổi tối.
Đại quản gia dẫn ả ta đến gặp Thẩm Chính Hoành, Hỉ Mai quỳ ở dưới đất thuật lại chuyện kia một lần nữa. Ả ta lớn mật, nói xong còn lén lút quan sát sắc mặt của Thẩm Chính Hoành, kết quả vừa nhìn thấy liền câm như hến, không còn dám lên tiếng nữa.
Thẩm lão gia không hề nói gì cả, đại quản gia liền bảo Hỉ Mai lui xuống, Thẩm Chính Hoành lại căn dặn đưa Vương Ngũ đến.
Vương Ngũ từ ngày nhận được lợi lộc từ Thẩm Quan Lan, cuộc sống hàng ngày cũng thoải mái hơn nhiều. Ở trong phủ cũng không phải làm việc gì, cả ngày nằm trong phòng của gia đinh hết ăn lại nằm, không phải trốn đánh bạc thì cũng là lén lút ra ngoài hút thuốc phiện. Bây giờ đột nhiên lại bị dẫn đến trước mặt lão gia, khiến gã sợ đến run cả chân quỳ phập xuống đất, liên tiếp lau mồ hôi trên trán.
“Vương Ngũ, mợ Tư thời gian này có uống canh hạ hỏa như mọi khi không?” Thẩm Chính Hoành ngồi trên ghế bành, trong tay bưng chén trà, dùng cái nắp gạt lá trà sang một bên, những lời kia là do đại quản gia nói thay ông ta.
Vương Ngũ đã sớm cùng Thẩm Quan Lan thống nhất xem sẽ nói gì, lúc này đành phải kiên trì đáp lại: “Bẩm lão gia, tù nhân từ sáng đến tối đều bưng thuốc đến cho mợ Tư uống ạ, không bỏ sót ngày nào cả.”
“Có đúng không?” Âm điệu của Đại quản gia kéo dài, rõ là không có sự tin tưởng. Vương Ngũ lại liếc nhìn Thẩm Chính Hoành một cái, dáng vẻ của lão gia vẫn là không nhìn ra có biểu tình gì, dường như không có hứng thú với câu trả lời của gã, chỉ chuyên tâm đùa bỡn những lá trà trong chén nước.
“Là thật ạ, tiểu nhân có thể thề!” Vương Ngũ cắn răng nói. Bây giờ gã đã là kẻ cưỡi trên lưng hổ khó xuống rồi, nếu nói ra sự thật sẽ đồng thời đắc tội với cả lão gia và Nhị thiếu gia, không bằng đứng về phía cậu ấy. Ngược lại Nhị thiếu gia cũng đã nói, chỉ cần gã sống chết không chịu thừa nhận thì nếu có vấn đề gì, cậu ấy cũng sẽ tự gánh hết tất cả.
Thẩm Chính Hoành đặt chén trà xuống, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn vào khuôn mặt của Vương Ngũ.
Ông ta không mở miệng nói gì cả, chỉ là đôi mắt chăm chú kia như thể trong lòng đã tự có đáp án, thế nên mới bảo đại quản gia trớc tiên là nhốt Vương Ngũ lại đã.
Vương Ngũ trong nháy mắt trở nên hốt hoảng, trông thấy hai gia đinh đang từ bên ngoài đi tới, đứng ở hai bên trái phải đè gã xuống đất, dọa cho gã sợ đến mức mặt trắng bệch ra. Nhưng không đợi gã mở miệng xin tha, đại quản gia đã rút từ trong ống tay áo một tấm lụa trắng bịt cái miệng của gã lại.
Đợi đến sau khi Vương Ngũ được dẫn đi, đại quản gia mới hỏi: “Lão gia, ngài định làm thế nào?”
Thẩm Chính Hoành vuốt ve chỏm râu dài dưới cằm, ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lại hất tay một cái khiến chén trà ở bên cạnh rơi xuống đất. Chén trà bằng sứ từ thời nhà Thanh được mạ vàng vỡ nát như hoa nở đầy dưới đất, mà đại quản gia cũng xem như không thấy gì, thậm chí còn chẳng hề giật mình, chỉ là khuyên nhủ: “Lão gia bớt giận, bác sĩ nói rồi, ngài không thể lại để mình nóng giận được.”
Khuôn mặt của Thẩm Chính Hoành không hề có cảm xúc, thế nhưng sự tàn nhẫn đọng lại nơi đáy mắt dường như có thể thiêu cháy tất cả. Ông ta yên lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Lập tức sai người đi canh chừng Quan Lan và Yến Thanh, ta muốn xem xem hai người đó còn muốn làm thiêu thân đến mức nào.”
Đại quản gia đáp lại một tiếng, trên gương mặt cũng không có bất cứ cảm xúc nào, đang muốn đi ra ngoài thì lại nghe thấy Thẩm lão gia nói: “Việc này không thể để cho ai biết được, nếu có chuyện gì lọt ra ngoài, ta sẽ chỉ hỏi duy nhất một mình ông.”