CHƯƠNG 138 :An bình khủng hoảng tình cảm ?
Sáng sớm ngày thứ hai, tôi bị An Bình đánh thức.
Hôm nay là ngày cuối cùng tuần này, khóa rất ít, nhưng chúng tôi vẫn dậy từ sáng sớm, đi ăn sáng, sau đó đi dạo quanh khuôn viên trường và trung tâm thương mại đối diện.
Đang đánh răng, chúng tôi lại gặp Diệp Dao tại phòng rửa mặt, lập tức lâm vào bế tắc khó xử.
Hồi lâu cô ấy mới thoáng ngẩng đầu, trong mắt mang theo áy náy.
“Chuyện buổi tối hôm qua …… Thật xin lỗi.”
Nói xong, cô ấy liền vượt qua chạy đi, không đợi chúng tôi mở miệng, bóng người đã biến mất.
Tôi có chút đáng thương nhìn xem bóng lưng của cô ấy, biến mất trong tầm mắt của chúng tôi.
……
Buổi chiều, trước giờ lên lớp, Vương Hồng Duệ vậy mà đến trường học tìm An bình.
Trước đó một đoạn thời gian, tôi cảm thấy kỳ quái , Vương Hồng Duệ làm sao một mực chưa từng xuất hiện, An gia xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng không thấy được An Bình có nhắc đến bạn trai cô ấy.
“An bình.”
Vương Hồng Duệ vừa xuất hiện, liền trực tiếp đem tôi tiêu tan vào không khí, nhanh chóng đi tới hướng An Bình, muốn cho cô ấy một cái ôm yêu, ai biết lại thấy An Bình lạnh lùng đối đãi .
Hắn hiển nhiên là bị An Bình một mặt dọa sợ, lập tức sửng sốt nói: “ Sao vậy.”
Trên thực tế, hắn một đoạn thời gian trước một mực ở bên ngoài bôn ba, vì triển lãm tranh, rất ít trở về.
Hiện tại hắn rốt cục làm xong tất cả mọi chuyện, thành công trở về, lại vạn vạn không nghĩ tới, hắn đối mặt lại là tình cảnh như vậy.
“Tiểu Bình……”
“Đừng gọi ta tiểu Bình.
An bình sắc mặt đột nhiên lạnh lẽo, lôi kéo cánh tay của tôi muốn mang tôi rời đi, tôi nhìn thấy Vương Hồng Duệ hồi lâu không mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, một mặt dáng vẻ phong trần, hiển nhiên là vội vàng gấp trở về.
Thế nhưng An Bình có vẻ như cũng không có đem hết thảy nhìn vảo trong mắt, hoàn toàn mặc kệ làm Vương Hồng Duệ đứng ở một bên, lạnh lùng nghiêm mặt lôi kéo tôi.
Tôi nhìn thấy Vương Hồng Duệ dáng vẻ một mặt vội vã muốn giải thích, đảo mắt lại nhìn qua An Bình, trong lòng xiết chặt, lập tức giữ tay cô ấy lại, nói: “ Cậu phải cho hắn cơ hội giải thích chứ”.
“Còn nữa, anh có chuyện gì vậy? Vương Hồng Nhiên, anh đã làm gì khiến cô ấy tức giận?”
Vương Hồng Duệ còn chưa mở miệng, An Bình liền híp mắt, có chút không vui nhìn hắn, trước một bước nói: “Làm cái gì? Hắn chính là cái gì đều không làm, ta mới có thể tức giận !”
Tôi lập tức giống như hiểu ra vấn đề, mở to hai mắt nhìn về phía Vương Hồng Duệ, hi vọng hắn có thể cho lời giải thích, hoặc là cụ thể nói rõ một chút.
Vương Hồng Duệ thở dài: “Anh gần đây bận rộn, chạy lung tung khắp nơi nên anh … không gọi cho em.”
“Ồ, đây là lý do?”
An bình lông mày nhướn lên, sắc mặt càng âm trầm, tôi xem như hiểu vì cái gì An Bình vừa nhìn thấy hắn tựa như nhìn thấy kẻ thù.
Trước đó tôi chú ý tới chi tiết cũng không phải là tôi suy nghĩ lung tung.
Quả nhiên, trực giác của nữ nhân bình thường mà nói đều phi thường chuẩn xác.
Bất quá, từ thần thái Vương Hồng Duệ mà xem, hắn nói nhất định là nói thật, cũng không phải là vì tìm một cái gì lý do đến tùy ý qua loa tắc trách.
Nhưng cho dù đây là thật, An Bình tựa hồ cũng không hiểu, càng không khả năng thông cảm.
“Anh … anh không muốn nói gì với em. Vẽ tranh là nghề và sở thích của anh. Anh làm việc này không sai.”
“Vậy em tại sao phải tức giận .”
Đôi tiểu tình lữ này ngay tại trước mắt tôi nhao nhao lên , lúc đầu An Bình vốn dĩ muốn tìm một bước xuống, không muốn tiếp tục vướng bận dây dưa, gần đây cô ấy đã gặp đủ chuyện rắc rối rồi, không muốn thêm một chuyện nữa làm gì.
Nhưng Vương Hồng Duệ..
Rõ ràng liền không vui, còn muốn đem ý nghĩ mình giải thích rõ ràng.
Tôi nhíu mày, đối Vương Hồng Duệ nói: “ Anh biết gần đây An gia xảy ra chuyện không”?
“An gia xảy ra chuyện?!”
Hắn kinh ngạc kêu lên, quay đầu nhìn về phía An Bình: “ Em sao không sớm một chút nói cho anh”!
Tôi thở dài, lắc đầu, xem ra hắn thật không biết được.
Trách không được , An Bình sẽ tức giận như thế , tại thời điểm gia đình của cô ấy cùng người thân bị đả kích, tâm tư của cô ấy cũng nhận gấp đôi tổn thương.
Nhưng, hết lần này tới lần khác ngay tại lúc này, bạn trai của mình, người muốn dựa vào lại không tại bên người .
Không chỉ có không bên cạnh , mà ngay cả liên hệ đều không có.
Tôi tinh tế tưởng tượng, nếu như đổi lại là tôi, tôi có lẽ cũng sẽ cùng giống như An Bình , đối sắc quỷ cáu kỉnh.
Tuy vậy, tôi tin tưởng sắc quỷ sẽ không như vậy làm.
Không có lý do, chỉ là vô điều kiện tin tưởng.
An bình nhìn thấy Vương Hồng Duệ kinh ngạc cùng một mặt dáng vẻ chất vấn, cô ấy đột nhiên bi thương cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết sớm hơn sao? Tôi gọi cho anh bao nhiêu cuộc rồi, anh đều không trả lời!”
Không biết tại sao, tôi đột nhiên thấy được trong mắt Vương Hồng Duệ lấp lóe quang mang, chỉ thấy hắn có chút bối rối giải thích rằng: “Đổi di động , cho nên mới không có nhận được……”
An bình đột nhiên cười lạnh mở miệng:” Ha ha ha, đổi di động, anh dù cho đổi di động, cũng không muốn gọi điện thoại cho tôi, hoặc là gửi tin nhắn nói cho tôi số điện thoại di động mới.”
“Hiện tại anh đã đến trước mặt lại giả mù sa mưa gì?”
Tôi nhìn thấy giữa hai người thiêu đốt lên hỏa diễm, những tia lửa muốn đυ.ng vào nhau.
An bình méo miệng, cắn răng, trầm mặc thật lâu sau, cô ấy giống như là làm quyết định trọng đại gì, lập tức đi hướng Vương Hồng Duệ, nụ cười trên mặt khiến cho tôi có chút không rét mà run.
“Tôi một mực hiểu anh, anh có lúc vì vẽ tranh hoàn toàn không trả lời tin nhắn cùng điện thoại của tôi, tôi đều nhịn, nhưng là duy chỉ có chuyện lần này, thật có lỗi, Vương Hồng Duệ, tôi chịu đủ!”
“Đừng nói cho tôi về sự nghiệp cùng tình yêu gì cả”!
An bình hoàn toàn không cho Vương Hồng Duệ cơ hội phản bác, tiếp tục nói tiếp: “Sự nghiệp cùng tình yêu không thể đều cùng lúc có được, tôi chỉ cần anh một cuộc điện thoại, dù là…… Dù là anh đang lừa tôi, dù sao chúng ta lưỡng địa cách xa nhau, không được gặp mặt, anh thậm chí còn không muốn lừa gạt tôi một chút.”
“Bây giờ anh muốn giải thích cho tôi, nhưng tôi sẽ không tin anh nữa.”
An bình ngữ khí có chút tuyệt vọng, tại thời điểm đi ngang qua bên cạnh tôi, nhàn nhạt nói với tôi: “Tiểu Hoa, đi thôi.”
Cô ấy cũng không thèm đợi tôi cùng cô ấy , trực tiếp rời đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, có chút lăng lăng nhìn qua bóng lưng thê lương của cô ấy, lúc này mới nhìn về phía Vương Hồng Duệ đứng ở một bên.
“Mặc dù cô ấy không có ý định nghe anh giải thích, và nói rằng cô ấy đã chia tay với anh, nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ không nghe.”
“ Anh nói đi, tại sao phải làm như vậy, tôi nghĩ các ngươi thân là nam nữ bằng hữu, cách xa nhau lưỡng địa, không cách nào gặp mặt, điện thoại kiểu gì cũng sẽ gọi một lần đi? Không thông điện thoại, tin nhắn kia dù sao cũng nên trả lời đi chứ”?
Vương Hồng Duệ lại lâm vào hoàn toàn yên tĩnh , một câu đều nói không ra.
Tôi có chút tiếc nuối nhìn hắn một chút, cảm thán nói:” Vương hồng duệ, tôi vẫn cho là anh là thiên tài vẽ tranh, tôi cũng là fan hâm mộ tranh vẽ của anh, nhưng anh mang đến cho An Bình thương tổn quá lớn.”
Tôi không thầm nghĩ về đạo đức, nhưng anh đừng quên, cô ấy với anh như nửa ân nhân cứu mạng, nếu như không có cô ấy đi cùng An gia gia thương lượngnhững bức tranh đó đã hủy hoại anh.”
Tôi xoay người, chỉ quay phía sau lưng lưu cho hắn, sâu kín truyền đến một câu.
“ Tôi nghĩ An Bình khẳng định không cần anh hồi báo cô ấy, nhưng anh cũng nhất định phải
Phải làm đến không thẹn với lương tâm.”
Nói xong, tôi nhấc chân đi, bởi vì sắp đến giờ lên lớp, hiện tại tiến đến lớp hẳn là vừa vặn kịp giờ.
Không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy Vương Hồng Duệ che giấu chúng tôi một chút gì, hắn bộ dáng kia muốn nói lại thôi, muốn nói lại không dám nói , khiến cho tôi hơi để tâm.
Tôi sẽ không rất xác định ánh mắt của mình phi thường tốt, thế nhưng tối thiểu nhất sai lầm sẽ không quá lớn.
Chẳng lẽ Vương Hồng Duệ lại có khó khan gì không nên lời?
Tôi quỷ thần xui khiến quay đầu, nhìn về phía phía sau, hắn đã biến mất.
Hắn không biết lúc nào đã rời đi, biến mất không ẩn vô tung.
Hắn cứ đi như thế? Cũng không giữ An Bình lại một chút, giữ lại tôi một chút , để cho tôi giúp hắn đối An Bình nói một ít lời hữu ích?
Thật sự là kẹt lại phòng học ngồi ở bên cạnh An Ninh.
Nhìn thấy gương mặt cô ấy u ám, lòng tôi như trùng xuống.
Ngoại trừ đau khổ trong lòng, tôi không có suy nghĩ nào khác.
“Cậu ……”
Tôi đang muốn mở miệng an ủi cô ấy đôi câu, ai ngờ cô ấy trực tiếp nhìn về phía tôi, lắc đầu, đầy rẫy bất đắc dĩ.
“Xuỵt, mình không muốn nhắc đến hắn.”
Sau đó cô ấy dời đi ánh mắt, nhìn về phía bảng đen.
“Cậu cũng đừng nói giúp hắn , nếu như hắn thực tình muốn nói xin lỗi, hắn liền sẽ không làm như vậy.”
Tôi lăng lăng nhìn An Bình, cô ấy bình thường tinh thần hoạt bát bộ dáng phấn chấn hầu như không còn.
Chỉ lưu cho tôi một loại cảm giác rất thê lương, cô tịch.
Chẳng lẽ lại , tình cảm giữa bọn họ thật như vậy kết thúc?
Tôi thật sự là cảm thấy rất đáng tiếc, nghĩ thầm Vương Hồng Duệ sẽ có sự tình khó xử hay không, không cách nào mở miệng, nhưng nghĩ lại, An Bình nói cũng không sai.
Nếu như hắn thực tình muốn nói xin lỗi, muốn giữ lại, hắn từ lúc vừa mới bắt đầu liền sẽ không phạm phải sai lầm như thế, khi cô ấy quay người rời đi , không làm bất cứ chút hành động gì muốn giữ lại .
Tôi ở trong lòng yên lặng thở dài, nghĩ thầm.
Mình thật là có nhìn nhầm một ngày, trước đó cho là hắn là hoạ sĩ hết sức ưu tú, tuổi trẻ tài cao lại có tài.
Tuy nói An gia gia trợ giúp qua hắn xem như về đạo đức đến khiển trách hắn, là không chịu trách nhiệm, nhưng tôi vẫn là hi vọng, nếu như Vương Hồng Duệ thật muốn chia tay An Bình, đều có thể trực tiếp mở miệng.
Kéo những lý do này , thật đúng là khiến người ta thất vọng.
Cái này không chỉ có khiến cho tôi cảm thấy trái tim có chút băng giá, càng quan trọng hơn là thương tổn tới trái tim An Bình .
Cái này vốn phải là bảo về cô ấy, giống như cái ô của cô ấy, làm loại chuyện này, chẳng những đứng ra ,không có ở cạnh thời khắc mấu chốt khi cô ấy cần trợ giúp nhất, xuất hiện tại bên cạnh cô ấy, ngược lại còn muốn tại thời điểm loạn này mà quay về, có khắc nào trên vết thương cô ấy vung một nắm muối.
Nếu như có thể mà nói, tôi thật rất muốn đem sự tình An Bình mà đổ lỗi cho sao Thủy.
Nhưng đây tuyệt đối là một loại phương thức lừa mình dối người.
An bình một mực an tĩnh nghe giảng, tôi lại có thể từ trong ánh mắt của cô ấy nhìn ra.
Kỳ thật tâm tư của cô ấy sớm đã bay ra ngoài, không quan tâm.
Nàng nếu không muốn tôi nhúng tay, vậy tôi cũng không làm một chút sự việc dư thừa, tránh để cho cô ấy sinh lòng phản cảm.
Vào thời khắc này, tôi chú ý tới một đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía chúng tôi bên này.
Cực nóng, tràn đầy khát vọng.
Không cần nhìn tới ánh mắt nơi phát ra, tôi liền biết là ai!
Ngoại trừ Diệp Dao sát vách phòng ngủ , còn có thể là ai, cho dù cô ấy nói thật xin lỗi, nhìn cũng là nhịn không được xông lên xúc động, nhưng ánh mắt của cô ấy lại là thành thật.