Danh Họa

Chương 2: Nhìn huyệt (hơi H)

editor nhắn nhủ: đây là truyện đầu tiên mình edit, có nhiều đoạn câu văn hơi lủng củng, ko sát nghĩa mấy, có những đoạn vẫn mang hơi hướng convert, mong mọi người bỏ qua 😭

———

002. Xem huyệt ( hơi H )

May mà người đàn ông không lưu ý đến biểu tình hoảng loạn trên mặt Du Họa, tâm trí anh đều bị thân thể đang phơi bày ra trước mặt hấp dẫn chặt chẽ.

Chỗ sâu nhất giữa hai chân trắng nõn là bụi cỏ thưa thớt, hai mảnh thịt non màu mỡ nhiều nước bị che dấu dưới bụi cỏ ấy, độ cong bối thịt mượt mà làm người khác hận không thể kéo đôi chân đang gắt gao khép chặt, tìm tòi cảnh xuân.

Người đàn ông nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Hai tay anh cầm mắt cá chân Du Họa, nhẹ nhàng nâng lên trên, ý đồ làm lộ ra hoa huyệt giấu giữa hai chân cô.

"Đừng!"

Mắt thấy tiểu huyệt ướt dầm dề sắp bị bại lộ ở trước mặt người đàn ông, Du Họa không rảnh lo lắng làm thế nào để che dấu dấu vết trên sô pha, sợ tới mức duỗi tay ngăn lại.

Người đàn ông nhìn chằm chằm hai ngón tay nhỏ trên cổ tay mình, cong cong khóe miệng, hỏi lại: "Tại sao?"

Du Họa ngẩn người, mày nhíu chặt, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra lý do.

Tóm lại là không thể... nói cho anh biết bởi vì ý nghĩ dâʍ ɭσạи bị anh chơi vυ' liền ướt đi.

"Chỉ là, chỉ là, không thể nhìn..."

Thật ngốc.

Người đàn ông nhìn tiểu người mẫu rối rắm nửa ngày chỉ nghẹn ra một câu như vậy, nhịn không được trong lòng nở nụ cười.

Quần áo nói cởi liền cởi, ngay cả tiểu huyệt thiếu chút nữa bị nhìn mới phản ứng lại, thật không có một chút phòng bị đối người xa lạ.

Anh không hề có tự giác mình đối với tiểu người mẫu cũng chỉ là một người xa lạ.

Một khối tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ ở ngay trước mắt, nào có đạo lý không thưởng thức?

Người đàn ông thu hồi đuôi chó sói, khinh thanh tế ngữ mà làm công tác tư tưởng với tiểu người mẫu: "Nghe Ôn Lâm nói, cô sinh viên viện mỹ thuật Giang Thành?"

"Vâng."

"Lúc trước ở trường học có luyện vẽ với người mẫu khỏa thân chân chính chưa?"

Tuy rằng cảm thấy tư thế bọn họ nói chuyện phiếm có chút kỳ quái, Du Họa vẫn nghiêm túc trả lời: "Giáo viên có cho mời người mẫu để chúng tôi tập vẽ một tiết, là người mẫu nam, lúc vẽ... tôi không dám nhìn anh ta, cho nên vẽ không tốt."

"Có muốn biết đối mặt với người mẫu khác phải như thế nào không?"

Du Họa chần chờ gật đầu.

"Đầu tiên muốn rõ ràng, mặc kệ người mẫu là người sống, đối với họa sĩ, anh ta chỉ là tác phẩm sắp hiện ra ở trên giấy.

Người mẫu chuyên nghiệp sẽ phối hợp với yêu cầu của họa sĩ để thể hiện ra được hiệu quả của nghệ thuật.

Họa sĩ chuyên nghiệp cũng không nên mang theo thành kiến cố hữu bỏ qua người mẫu, người mẫu là suối nguồn linh cảm của họa sĩ, họa sĩ có thể đối với đường cong thân thể của người mẫu, nhận thức rõ ràng tỉ lệ dáng người, lúc vẽ tranh sẽ không có tạp niệm dư thừa."

Du Họa đỏ mặt, hổ thẹn không thôi.

Cô thật sự quá không chuyên nghiệp.

"Bây giờ, tôi yêu cầu cần hiểu biết rõ ràng người mẫu của tôi.

Cho nên, nhấc chân lên để tôi nhìn xem, hửm?"

Sắc mặt Du Họa đỏ bừng, không trả lời, nhưng sức lực trên tay rõ ràng lơi lỏng.

Người đàn ông biết cô đã bị thuyết phục.

Anh thong thả ung dung buông cánh tay đang bị Du Họa nắm, lật ngược lại chế trụ tay cô làm cô tự mình bắt lấy mắt cá chân, đem chân nâng lên, giống như chính cô đang chủ động đem tiểu bức lộ nâng lên cho anh xem.

Giống như trong tưởng tượng của người đàn ông, tiểu huyệt của tiểu người mẫu phấn phấn nộn nộn, chút ít lông bên trên cùng hai mảnh hoa môi đầy đặn đem lỗ nhỏ bảo hộ kín mít, chỉ để lại một cái tinh tế phùng.

Hiện tại khe hở kia tràn ra chất lỏng trong suốt, dính đầy toàn bộ chân tâm.

Lại còn có thể ướt như vậy?

Yết hầu của người đàn ông lập tức căng thẳng.

Dường như lúc này cả người Du Họa bị chiết khấu lên, tầm mắt hoàn toàn bị chính hai đùi ngăn trở, tuy không nhìn thấy biểu tình của người đàn ông, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc đang dừng ở trước tiểu hoa huyệt của chính mình.

"Tự mình ôm chặt."

Người đàn ông buông bàn tay đang giam cầm tay cô, Du Họa bị yêu cầu tự mình ôm lấy chân để ở trước ngực, đảm bảo tiểu huyệt có thể được anh cẩn thận thưởng thức.

Du Họa một lần nữa có thể tự mình nắm giữ tầm nhìn phía trước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một đầu tóc đen của người đàn ông đang chôn sâu giữa hai đùi cô. Thậm chí cô có thể cảm giác được hô hấp nóng rực của anh phun ở trước tiểu huyệt mẫn cảm của cô, làm cho cô từng đợt run rẩy.

Anh nhìn thấy nơi đó nước chảy, sẽ cảm thấy cô rất dâʍ đãиɠ sao? Trước đây cô cũng chưa nghiêm túc nhìn đến nơi đó của mình trông như thế nào, lỡ như khó coi, anh đối với cô không hài lòng, không muốn thuê cô làm người mẫu nữa thì phải làm sao bây giờ?

Đang miên man suy nghĩ, Du Họa cảm thấy bị một ngón tay đẩy ra hai mảnh cánh hoa, tiến vào tiểu huyệt, ngoài dự đoán chuẩn xác mà đè lên tiểu thit viên bị giấu ở bên trong.

"A ~!" tiểu thịt viên chưa bao giờ có ai chạm qua đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng ma sát, một cổ thủy dịch trong suốt không khống chế được tiết ra tới, làm ướt ngón tay người đàn ông, sô pha bên dưới mông Du Họa cũng nhanh chóng bị nhiễm ra một tảng lớn thâm sắc.

"Đã mạo phạm."

Tuy rằng ngữ khí của anh nghe rất thành khẩn, nhưng ngón tay trong cơ thể cô lại càng thêm làm càn, không chỉ lại thêm tắc một ngón tay, còn dùng hai ngón tay kẹp âm đế ở giữa nhẹ vê chậm xoa, hoàn toàn không màng đến cô bị kɧoáı ©ảʍ liên tục làm thân thể run rẩy kịch liệt.

Người đàn ông mặt không đổi sắc mà xoa bóp với tốc độ nhanh hơn, thẳng đến khi Du Họa rốt cuộc leo lêи đỉиɦ, thét chói tai tiết ra tới.

Dâʍ ɖị©ɧ trong suốt bắn ra khắp nơi, trên đùi, trên sô pha, trên mặt đất, thậm chí trên áo sơ mi trắng của người đàn ông.

Tiểu người mẫu vẫn đang giương hai chân ỷ ở trên sô pha, khóe mắt phiếm hồng, lông mi hơi hơi rung động, trong mắt lộ ra ánh nước mông lung, hiển nhiên vẫn chưa khôi phục lại từ trong dư vị cao trào.

"Chính là như vậy."

Trước mắt da^ʍ mi hết thảy hoàn mỹ phù hợp nam nhân tư tưởng trung hình ảnh.

"Rất đẹp."

Du Họa vừa thanh tỉnh một chút liền nghe được người đàn ông không chút keo kiệt mà khen ngợi, mặt có chút nóng lên.

Cô chảy rất nhiều nước, quá mất mặt!

"Chỗ này giao cho cho tôi."

"Cô vào phòng tắm rửa sạch một chút, khăn lông ở bên trong đều sạch sẽ." Anh lấy áo khoác tây trang từ từ giá treo mũ áo gỡ xuống khoác trên người cô: "Nếu cô muốn, cũng có thể tắm rửa."

"Cảm, cảm ơn."

Du Họa ão não nhặt quần áo rơi dưới đất lên nhét vào trong túi xách, trên người khoác tây trang mang theo mùi hương nam tính nhẹ nhàng như có như không, chạy chậm theo hướng người đàn ông chỉ quẹo vào đại sảnh hành lang bên cạnh.

Thẳng đến khi thân ảnh Du Họa biến mất ở chỗ rẽ, không lâu sau truyền đến âm thanh khóa cửa rất nhỏ, ánh mắt người đàn ông mới một lần nữa dừng ở một mảng lớn dấu vết trên sô pha.

Anh cúi người, sát đến vệt nước nhẹ nhàng ngửi ngửi.

Thật tao.

Tay dính hoạt dịch linh hoạt cởi bỏ dây lưng cùng cúc áo, ngay sau đó chậm rãi đi vào nơi phồng lên trong quần tây.

Trong đại sảnh yên tĩnh mơ hồ vang lên âm thanh hừ nhẹ, cẩn thận nghe kĩ, lại giống như chỉ có tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm, tiếng rêи ɾỉ vừa rồi phảng phất chỉ là ảo giác, hơi không thể nghe thấy.

——————