001. Người mẫu khoả thân
Cốc —cốc
"Mời vào."
Du Họa cẩn thận đẩy cửa ra: "Xin chào, Ôn sư huynh giới thiệu tôi đến đây hôm nay..."
"Ngồi đi." Người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen ngồi trước bảng vẽ tranh sơn dầu, cũng không quay đầu lại mà chỉ dùng bút vẽ chỉ chỉ sô pha bên cạnh.
Du Họa sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn bóng dáng người đàn ông, nhìn chằm chằm một lúc lâu mới chậm chạp ngồi xuống, vẫn không nhúc nhích nhìn xuống mũi chân.
Bên tai là âm thanh anh sửa sang lại giá vẽ cùng tẩy bút, khuôn mặt Du Họa giống như thuốc màu vẽ bị ngâm nước quá lâu, nhiễm một tầng phấn hồng.
"Cởϊ qυầи áo."
Du Họa hoảng sợ, liếc mắt thấy quần tây màu đen, ngẩng đầu lên mới phát hiện anh đã đứng ở bên cạnh cô.
"Cởϊ qυầи áo." Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của người mẫu nhỏ đang ngơ ngác nhìn mình, anh lặp lại một lần nữa.
"À...vâng." Du Họa buông túi xách, chậm rãi cởϊ qυầи áo, trong đầu bắt buộc mình phải dứt khoát, thời điểm này khó có được một công việc lương cao, đơn giản chỉ là cởϊ qυầи áo thôi sao...
Huống chi lại được làm người mẫu của anh...
Quần áo mùa hè mỏng manh rất nhanh được cởi ra, đặt ở bên chân, cuối cùng trên người cô chỉ còn lại áo ngực và qυầи ɭóŧ màu vàng cam.
"Như vậy... được chưa?" Cảm nhận được tầm mắt đảo quanh thân thể cô, Du Họa co rụt thân mình, không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người đàn ông.
"Cởi sạch."
Nghe nam nhân không dung phản bác ngữ khí, cô cắn môi, chậm rãi đưa tay tới trước ngực.
Không khéo hôm nay cô lại mặc áo ngực cài trước, muốn cởi ra cũng chỉ có thể ở trước mặt anh đem chính mình hoàn toàn mở rộng, lộ ra tuyết nhũ cùng núʍ ѵú...
Tưởng tượng đến hình ảnh kia, cả người cô mềm nhũn, tay cũng không có sức lực, mảnh nhỏ trước ngực mất cả nửa ngày cũng không cởi ra được.
Thật vất vả run rẩy cởi bỏ nút thắt, vừa lộ ra vυ' kiều nộn, người đàn ông liền ngồi xổm trước mặt cô, đôi tay chống hai bên đùi cẩn thận thưởng thức phong cảnh trước ngực cô.
Nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, trong mắt anh hiện lên một tia kinh diễm.
Có sợi tóc đen rơi ở hai bên cao ngất của "người mẫu nhỏ", cùng vυ' trắng nõn hình thành hai màu sắc đối lập, hai viên trân châu xinh xắn theo l*иg ngực hô hấp hơi run rẩy, màu hồng nhạt rõ ràng chưa ai hái qua phảng phất dụ dỗ muốn cắn một ngụm, ở trong miệng liếʍ mυ'ŧ một phen.
Màu hoa hồng nhất định càng đẹp mắt. Anh nhìn chằm chằm núʍ ѵú phấn nộn, im lặng tưởng tượng, chỉ cần dùng sức hút một chút, chờ tiểu núʍ ѵú sưng lên là có thể nhẹ nhàng biến thành màu sắc anh muốn cái kia.
Gần... gần quá.
Du Họa hậu tri hậu giác chú ý tới khoảng cách giữa hai người.
Khuôn mặt này ở trong giấc mơ của cô đã xuất hiện vô số lần, mặt mày thâm thúy, mũi cao thằng, còn có cánh môi xinh đẹp, trong đầu Du Họa không thể kiềm chế toát ra ý tưởng nguy hiểm:
Chỉ cần làm bộ trong lúc vô tình tiến về phía trước một chút, liền có thể để anh đυ.ng đến núʍ ѵú cô...
Sau đó sẽ giống như trong mơ, anh dùng đầu lưỡi liếʍ ướt đầṳ ѵú cô, đem đầṳ ѵú kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến cứng lên, lại chậm rãi ngậm lấy, mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ...
Ý tưởng của hai người vào giờ phút này đạt tới cực kỳ nhất trí, suy nghĩ ở địa phương vô hình bùm bùm va chạm.
Dường như đã nhận ra gì đó, Du Họa cúi đầu liền đυ.ng phải ánh mắt mang tính xâm lược của người đàn ông.
Du Họa giống bị giật điện, đột nhiên thu hồi tầm mắt, mới phản ứng lại đây vừa rồi cô suy nghĩ cái gì.
Cô vừa mới... thiếu chút nữa cô thật sự dùng núʍ ѵú chạm vào môi anh!
Tại sao cô lại có thể dâʍ đãиɠ như vậy!
Khi Du Họa đang cảm thấy khinh thường với ý tưởng dâʍ đãиɠ của chính mình, một cổ hoạt dịch trong suốt từ tiểu huyệt chậm rãi trào ra, xuyên thấu qua qυầи ɭóŧ làm ướt bên dưới bố nghệ sô pha.
Bố nghệ sô pha màu vàng nhạt, một khi dính ướt có thể lưu lại dấu vết rõ ràng.
Nhất định, nhất định không thể bị phát hiện...
Lúc này người đàn ông đang nhìn chằm chằm mảnh vải còn sót lại giữa hai chân cô, biểu tình có chút không vui.
Người mẫu nhỏ tuy gầy, nhưng tỉ lệ cơ thể rất đẹp, đường cong ở eo và bụng phẳng đều phi thường lưu sướиɠ, làn da trắng đến phát sáng, hai đùi thon dài cân xứng.
Không cần nghĩ cũng biết, nơi tư mật nhất định đẹp đến làm người ta phát cuồng.
Chỉ là mảnh vải dư thừa kia là như thế nào?
"Còn một cái?" Anh chỉ vào qυầи ɭóŧ của Du Họa.
"Không, không được!"
Nếu cởϊ qυầи lót ở ngay trước mặt anh, khẳng định sẽ bị phát hiện một mảnh lớn ướt đẫm kia!
"Hửm?" Anh nhướng mày.
Du Họa nháy mắt liền không có khí thế, vô cùng đáng thương mà nhìn anh: "Anh có thể, quay mặt đi chỗ khác không?"
"Tôi chỉ cho cô ba giây, 3, 2,..."
Du Họa nhìn người đàn ông nghe lời quay đầu đi, vội vàng đem qυầи ɭóŧ kéo xuống, vốn dĩ định dùng qυầи ɭóŧ lau qua tiểu huyệt cùng vệt nước trên sô pha, nhưng anh đếm thật sự nhanh, cô vừa mới cởi ra anh đã đếm xong lại quay đầu lại nhìn cô, cô chỉ kịp đem qυầи ɭóŧ giấu ra phía sau.
Tiểu huyệt dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trực tiếp tiếp xúc với bố nghệ sô pha, kết quả giống như con dấu, hình dạng tiểu huyệt hoàn chỉnh mà khắc ở trên sô pha.
Tình huống càng lúc càng trở nên không xong...